Đọc truyện Trọng Sinh Chi Bất Trứ Cẩm – Chương 40
Ta thích hoa mai, đơn giản bởi vì đẹp, nhất là hồng mai ánh tuyết mùa đông thật sự là kinh diễm không gì diễn tả được.
Trước đây ta thấy trong cung này bày biện đều là hoa lan quý giá nên còn tưởng là Vân Xuyên thích hoa lan. Vội vàng trở về sai Diệu Thưởng chuẩn bị thêu lên toàn bộ y phục của ta đủ loại hoa lan tư thái khác nhau.
Kiếp trước khi thấy bức họa kia mới biết được, hóa ra bệnh thái tử trước đây từng có một bộ y phục vũ sa (vải tơ mỏng bằng lông vũ) vẽ bạch lan. Y đã nhiều lần mặc nó trong những sự kiện vui mừng. Nếu không phải lần đó vì sưởi ấm cho chú chim trúng tên rơi xuống bụi hoa bị đông lạnh… Bức họa kia chính là bệnh Thái tử mặc vũ sa bạch lan, ý cười ôn nhu, đáy mắt hàm thương xót ôm lấy một con chim hạc bị thương, xung quanh từng bụi hoa lan rậm rạp tha thướt. Ha ha.
Chắc hẳn trong mắt người khác việc làm này của Vân Xuyên có không ít dụng tâm thầm kín. Đây chính là hào quang duy nhất của bệnh Thái tử sao? Giống như u lan nơi thâm cốc, uống sương mai mà sinh, kết bạn với cô hạc mà ra đi, chớ nên cô độc ở nhân gian.
Ta nhớn mày: Kẻ nào có suy nghĩ như vậy thì thật quá ngây thơ.
Nếu có một ngày, đóa u lan này từ trời cao rớt xuống bụi rậm thì sao? Nếu như cuối cùng Vân Xuyên cũng hiểu được dân sinh cơ khổ, hiểu được hoa lan dù quý giá nhưng không dễ chung sống thì sao? Nếu như đóa hoa lan vô cùng trân quý này cần phải dùng giang sơn đổi lấy thì sao?
Trở lại Trắc điện, ta rũ mắt xuống mượn động tác uống trà che giấu nét cười nhạt nơi khóe miệng.
“Bồn hoa lan này sắp không sống nổi rồi, trước khi điện hạ trông thấy thì mau đem ném đi.” Gác lại chung trà, ta chỉ vào ghế tựa trong góc nói với Phong Nhi.
“Ôi chao! Quả đúng như vậy! Đa tạ công tử chỉ điểm!” Phong Nhi vội vàng hướng bên cạnh ra dấu, lập tức có mấy tiểu thái giám tiến lên đem hoa mang xuống.
“Công tử hôm nay không cần phải đi theo điện hạ sao?” mấy người thái giám Phong Nhi, Đức An này đều là tử nhỏ đã theo hầu Hoàng tử, vừa là nô tài cũng vừa là tâm phúc. Bọn họ có thể khách khí nhưng người khác cũng không thể đắc tội họ, “Công công vốn cũng biết tính tình của ta, không cần người phục vụ.”
Đúng vậy, trước đây ta ở Thụy Tiêu cung này vẫn luôn ân cần cẩn trọng như vậy. Cho dù ở nhà có bao nhiêu kim quý cao sang thì đến nơi này chỉ có phần ta hầu hạ Vân Xuyên. AI bảo ta thích hắn chứ? Tiền hô hậu ủng cũng không nói hết được tâm ý trong lòng ta. Bây giờ ngẫm lại, ta cũng là một kẻ ngây thơ như vậy đấy.
“Công tử không cần đa tâm. Điện hạ coi trọng công tử, nếu để người khác hầu hạ sao có thể thể hiện được tình cảm giữa ngài và điện hạ của chúng ta chứ?” Phong Nhi nhãn lực tốt mới đổi nước cho bình trà, “Huống hồ ngài bây giờ đã có tước vị trong người, cũng không thể bướng bỉnh giống như hồi nhỏ vậy. Lăn qua lộn lại, chúng tiểu nhân ở bên cạnh hầu hạ há lại không thuận tiện hơn sao?”
Thực là giỏi ăn nói, nhân tình mặt mũi đều bán đủ ngay cả cừu nhân như ta đây cũng móc không ra lỗi sai nào.
Lại một chén trà qua đi, giá liễn Vân Xuyên rốt cuộc cũng về tới ngoài cung. Ta và mọi người đang ở ngoài điện quỳ nghênh, chỉ thấy một mảnh yên lặng.
Không bao lâu một mạt tà áo đạm kim nhẹ nhàng tiến vào tầm mắt, tiếp đó thân thể chợt nhẹ hẫng, không tự chủ được đứng lên.
“Đi theo.” Hắn vừa nói dứt lời liền bước đi.
Đợi ta cùng hắn đến được Trường đình, hắn cho lui tùy tùng xung quanh, sau khi chỉ còn lại hai người chúng ta hắn mới quay người đối mặt ta, diện vô biểu tình hỏi: “Ta biết ngươi thích mai, hiện giờ bằng nhãn lực của ngươi, ngươi xem hoa mai này là long du hay là du long đây?”
“Ngọc điệp long du, xảo đoạt thiên công*, mà du long có đẹp có quý thế nào cũng là do cố ý tạo nên. Theo như thần thấy, trong đình này đều là du long.” Ta cũng hờ hững đáp lại.
*Ý là thế long du tinh xảo xinh đẹp là do trời đất tạo ra, còn thế du long có đẹp nữa quý nữa cũng chỉ là thứ nhân tạo. Ờ tui cũng chả biết mặt mũi hai cái thế cây cảnh này như nào:p
“Hai loại này mặc dù tên gần giống nhau nhưng nguồn gốc hình thành lại hoàn toàn khác biệt. Thế nhân cao ngạo tất nhiên là yêu thích long du, còn những người chỉ vì hiếu kỳ mà thích du long cũng không dễ dàng được thỏa ý…” Nói đoạn hắn đến gần ta, từ trên cao nhìn xuống: “Mà ta, là một người chỉ cần thấy cái mình thích liền muốn có được.”
Ta cảm nhận được một trận áp bách khó chịu, vô thức muốn thối lui, lại bị giữ chặt ——
“Mai dù kiệt ngạo nhưng ta dùng thiết ty (dây thép) quấn lấy thân cành, dao sắc cắt gọt, loại bỏ cành nhánh, vứt đi những thứ không thuận theo, đem nó uấn tạo thành hình dạng ta thích, thần thái ta muốn thì sao?”
Trong lòng ta có một cỗ lửa giận không tên, không đợi ta kịp phát tác ra ngoài hắn liền thu lại vẻ bá đạo âm ngoan trên mặt mình, bày ra sự nho nhã ôn nhu trước sau như một, cười nói: “Chiêu Hoa Quân tâm tư khác biệt, có thể nguyện vì ta mà kiến tạo cho tốt tất cả hoa mai du long trong đình này không?”
“Thứ cho thần vô năng,” Ta âm thầm cắn răng, miễn cưỡng mở miệng nói, “Không cách nào hiểu được mong muốn trong lòng điện hạ, nếu như hoa mai tư thái tầm thường…”
“Chuyện đó không ngại, không tốt thì lại sửa,” Vân Xuyên cao giọng cắt ngang lời ta, cách qua chiếc bàn kéo xuống hồng sa, hắn xoa nhẹ lên cổ ta, “Ta sẽ cẩn thận tỉ mỉ chỉ bảo cho ngươi sửa đổi đến khi làm tốt mới thôi.”
Cứ như vậy ta liền đoạn tuyệt với nhân gian, hàng ngày trấn giữ tại nơi trường đình cung vũ này mà chỉnh đốn những cây mai, chỉ có thể tỉnh thoảng xuyên qua vườn mai trở về tẩm điện nghỉ ngơi.
Ban ngày thì khó gặp được Vân Xuyên. Đến tối hắn để mặc tẩm cung rộng lớn của mình không đi, ngược lại ở trắc điện nho nhỏ này của ta nghỉ ngơi. Đêm đêm ta đều không sao ngủ được, thỉnh thoảng thừa dịp hắn ngủ say ra ngoài nương theo ánh trăng mà tu chỉnh hoa mai. Đến giờ mão một khắc, sau khi Vân Xuyên thức dậy đi dự triều sớm thì ta mới trở về.
Mãi về sau có một lần phát hiện ra Vân Xuyên lại âm thầm đứng ở một nơi bí mật dưới mái đình. Đôi mắt không gợn sóng, chỉ diện vô biểu tình nhìn ta chằm chằm hại ta cả kinh nổi lên một thân mồ hôi lạnh. Trở về liền gặp ác mộng, ngày hôm sau còn sốt cao cả buổi. Sau này liền không dám nửa đêm lén lút rời đi nữa.
Ngày thứ nhất, ngày thứ hai, ngày thứ ba,… Cuộc sống cứ trôi qua như vậy ta cũng sắp phát điên rồi!
Lúc trước nói là đến hầu hạ hắn, hiển nhiên bên cạnh một người cũng không mang theo. Ai có thể ngờ được hắn lại trá hình đem ta giam cầm chứ?! Một người để nói chuyện cũng không có, ta không có cách nào biết được tin tức ngoài cung, còn lo nghĩ đến bệnh của gia gia, trong lòng tích tụ tiếp đó liền ngã bệnh.
Ta hiểu rõ bệnh của mình, liền một mực trì hoãn, uống thuốc không chịu ăn cũng không được. Vân Xuyên bất đắc dĩ đành phải mời Thái y tới một lần nữa kê thuốc cho ta.
Thật vất vả mới gặp được lão Thái y một lần, lập tức cho lui tất cả mọi người sau đó khẩn thiết thỉnh cầu lão: “Đại nhân, ta có một chuyện muốn nhờ. Ngài nhất định phải giúp ta chuyện này, coi như là nể phần tình cảm với gia gia.”
“Công tử sao lại khách khí như vậy? Có chuyện gì cứ nói.”
“Ta ở đây có một phong thư,” Ta móc ra một lá thư từ dưới gối, “Cầu xin đại nhân thay ta đem thư này chuyển cho tiểu tư Bạch Cần của ta.”
“Chuyện này…” Lão Thái y vẫn luôn cẩn thận, nói trắng ra là nhát gan. Nhưng thân ở hoàng cung, có liên quan đến sinh lão bệnh tử cả lục cung triều đình, không cẩn thận nhát gan thì sao có thể sống đến bây giờ?
“Đại nhân yên tâm, trong thư này không có lời lẽ nào vi phạm cấm lệnh, chỉ là mấy câu muốn nói với tiểu muội trong nhà,” Ta thở dài nói, “Thất điện hạ là Hoàng tử, ta nếu như thường xuyên thư từ qua lại, người khác không biết là ta còn cho là Thất điện hạ mượn danh nghĩa của ta cũng thần tử kết bè kết đảng mất.”
Lão Thái y đã yên tâm, ta lại liên tục nhấn mạnh Thất điện hạ nhân nghĩa, nếu biết được dụng tâm của ta khó tránh khỏi hắn sẽ cảm thấy bất an. Đến lúc đó cố ý sai cung nhân truyền tin giúp ta, trái lại cô phụ một phen dụng tâm của ta.
Để tránh có loại sự tình như Nguyễn Trúc Thanh lần trước phát sinh, ta còn dặn riêng: “Nếu như bị người khác phát hiện, tình huống thực tế nói không rõ được thì không cần phải che giấu,” Lý do của ta đơn giản rõ ràng, thực tế mà nói, Vân Xuyên trái lại sẽ không bóc thư kiểm tra tại chỗ.
Bạch Cần làm việc quả thực hiệu quả: Nam Kha Tương đang vì hôn ước mà phát sầu, có hắn ở bên xúi bẩy, Nam Kha Tương liền nghĩ tới thân phận ta hiện giờ có giá trị. So với Nam Kha Linh lại càng được mắt xanh của Thất điện hạ yêu quý hơn. Đối với Tư Không gia công tử cũng có ơn tri ngộ. Nếu ta cân nhắc giúp một tay, phụ thân và Tư Không gia đều phải bán cho ta chút thể diện.
Quả nhiên thư vừa đưa đi không bao lâu, Triệu Giác liền tới Thụy Tiêu cung, còn chỉ đích danh muốn tới ngắm hoa mai.