Đọc truyện Trọng Sinh Chi Bạo Quân – Chương 46: Hoàng hậu xuất cung
Edit: Ngũ Ngũ
Mấy ngày nay tâm tình của Trác Văn Tĩnh tựa hồ không vui, thật ra trên mặt hắn không có biểu hiện gì khác lạ, chỉ là ngẫu nhiên ngồi đọc sách hay uống trà có chút ngẩn người, nhưng mà ta cảm giác được trong lòng hắn có chuyện, chỉ là thời điểm hỏi hắn, hắn sẽ liếc ta một cái, sau đó nhìn qua chỗ khác nói: “Tạ Hoàng Thượng quan tâm, vi thần không có chuyện gì.”
Ta hỏi một lần nhận được câu trả lời không có gì, hỏi hai lần hắn vẫn đáp như vậy, sau năm lần bảy lượt hỏi, ta liền nghĩ chắc là không có chuyện gì thật, nhưng mà trong lòng vẫn có chút cảm giác kỳ lạ, không ngừng suy đoán là chuyện gì.
Hôm nay, ta đang phê tấu chương, lúc thấy tấu chương của Trác Luân, liền lại nghĩ đến Trác Văn Tĩnh, cảm thấy có chút chán nản, vì vậy ta nhìn Nguyên Bảo hỏi: “Nguyên Bảo, ngươi nói có phải Hoàng hậu có chuyện gì trong lòng không? Còn không muốn nói cho trẫm biết?”
Nguyên Bảo đứng đó giật giật mi mắt, thần sắc lộ ra vẻ lúng túng nói: “Hồi bẩm Hoàng thượng, nô tài cảm thấy… Nô tài cảm thấy tâm tư của Hoàng hậu nương nương rộng lớn như biển, rất khó đoán a.”
“Lời này ngược lại không sai.” Ta nghe xong đồng ý nói: “Có thời điểm, trẫm thấy hắn cao hứng rồi lại mất hứng, cảm thấy hắn có tâm sự, lại dường như không có… Chẳng lẽ đây là khác biệt giữa nam nhân với nữ nhân?”
“Hoàng thượng anh minh…” Nguyên Bảo vội cười gượng đáp.
Ta nhíu mày liếc ngang hắn hỏi: “Anh minh cái gì, trẫm chính là muốn biết trong lòng hắn rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì? Ngươi có ý kiến gì không?”
“Hoàng thượng, xin thứ cho nô tài nói khó nghe, đến cả ngài còn không nghĩ ra được, thì huống chi là nô tài.” Nguyên Bảo éo éo giọng đáp, sau đó liếc nhìn ta nói tiếp: “Nhưng mà, nô tài cảm thấy đại khái là bởi vì… Bởi vì…”
“Bởi vì cái gì sao ngươi còn không mau nói, rề rề rà rà làm gì, ngươi bị cà lăm rồi hả? Nói.” Ta không vui nhìn Nguyên Bảo quát.
Nguyên Bảo nghe xong lời này của ta vội đáp: “Hoàng Thượng bớt giận, là nô tài cảm thấy Hoàng hậu nương nương đang mang thai, cho nên tính tình mới thay đổi thất thường như thế…”
Nguyên Bảo nói tới đây rồi dừng lại, trong lòng ta thông suốt, cau mày hỏi: “Là thế này sao?”
“Hoàng Thượng, nô tài có nghe người ta nói, nói là các nữ tử đang mang thai… Tính tình đều sẽ trở nên thất thường như vậy.” Nguyên Bảo cười nói: “Nhưng mà Hoàng hậu nương nương cũng không phải là nữ tử, cho nên rất nhiều chuyện không thể giống như nữ tử mà nói thẳng ra hoặc biểu hiện ra bên ngoài, nô tài nghĩ như vậy đấy.”
“Như thế cũng có lý.” Ta suy nghĩ xong, sau đó đột nhiên đứng dậy nói: “Đi truyền Trương Đình Ngọc đến Giao Thái điện bắt mạch cho Hoàng hậu nương nương.”
“Hoàng Thượng?” Nguyên Bảo khó hiểu nhìn ta: “Thân thể Hoàng hậu nương nương không sao, bây giờ truyền ngự y cũng không được tốt a.”
“Ngươi thì biết cái gì.” Ta trừng mắt liếc hắn nói: “Người đang mang thai, rất nhiều món không ăn được đấy, cho dù Trác Văn Tĩnh ở trước mặt trẫm không biểu hiện gì, thế nhưng trẫm nghĩ hắn cũng giống như ngươi nói vậy, rất nhiều chuyện không nói ra được giống nữ tử… Nhắc đến thì chuyện này là sơ sót của trẫm, nhanh kêu người đi chuẩn bị chút đồ chua ngọt đi a.” Đời trước lúc Tiết Như Ngọc mang thai, hở ra là nổi nóng đến long trời lở đất, đến ta cũng không dám tiếp cận nửa bước, hiện tại lại thấy Trác Văn Tĩnh biểu hiện vô cùng bình thường, nhất thời làm ta quên béng đi… Chẳng lẽ là chuyện này? Mà làm Trác Văn Tĩnh buồn bực?”
Nguyên Bảo nghe xong lời của ta thần sắc có chút quỷ dị, sau đó nhìn ta nói: “Hoàng Thượng, ý của nô tài vừa nói không phải như vậy.”
“Vậy ngươi có ý gì?” Ta khó hiểu mà hỏi lại.
“Nô tài muốn nói là, vì Hoàng hậu nương nương không phải nữ tử, cho nên…” Nói tới đây, Nguyên Bảo liếc nhìn ta, sau đó mới tiếp tục: “Cho nên cũng có khả năng giống như Hoàng Thượng nói.”
Ta nhìn hắn một cái rồi nói: “Đã vậy còn không mau đi.”
Nguyên Bảo vội tuân chỉ, quay người ly khai.
Sau khi đợi Nguyên Bảo đi phân phó xuống dưới, ta cũng không còn tâm tình nhìn đến tấu chương nữa, vội bãi giá Giao Thái điện.
Thời điểm tới thì Trương Đình Ngọc đã ở đó, đang bắt mạch cho Trác Văn Tĩnh, Trác Văn Tĩnh bình thản ngồi chỗ kia, bất quá thần sắc có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Sau khi Trương Đình Ngọc bắt mạch xong, nhìn ta chúc mừng nói: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, thể trạng của Hoàng hậu nương nương với tiểu hoàng tử đều rất tốt.”
“Có chỗ nào không tốt hay không?” Ta hỏi như vậy, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Trác Văn Tĩnh.
“Không có.” Trương Đình Ngọc cười đáp.
Ta nhìn ông ta một cái, sau đó ngồi xuống bên cạnh Trác Văn Tĩnh hỏi: “Thật không có chỗ nào không thoải mái sao? Tỷ như muốn ói? Ăn không vô? Tâm tình không tốt, không muốn động?”
Trác Văn Tĩnh nhìn ta, sau hồi lâu cười đáp: “Hoàng Thượng, vi thần không sao, tạ Hoàng Thượng quan tâm.”
Nghe hắn nói vậy ta cũng nhẹ gật đầu, Trương Đình Ngọc ở một bên kê thuốc dưỡng thai, sau đó hành lễ lui ra, chờ ông ta đi rồi, ta với Trác Văn Tĩnh cũng đều im lặng.
Trác Văn Tĩnh nhìn ta, ta nhìn lại hắn, hai người đều không nói lời nào, cảm giác có chút quỷ dị.
“Hoàng Thượng, không phải bây giờ là lúc người đang phê tấu chương sao? Tại sao lại rảnh rỗi đến đây?” Sau khi trầm mặc hồi lâu, Trác Văn Tĩnh mở miệng hỏi.
Ta nở nụ cười nói: “Trẫm lo lắng cho thân thể của ngươi, cho nên tới đây nhìn xem.”
Trác Văn Tĩnh nhìn ta, trong con ngươi có chút nghi hoặc, lúc này Nguyên Bảo tiến lên phía trước nói: “Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng, Hoàng thượng nhìn tâm trạng mấy ngày nay của ngài không được tốt, cho nên mới thỉnh Trương đại nhân đến đây bắt mạch, sợ ngài khó chịu ở đâu.”
Nguyên Bảo nói xong, ta ở một bên gật đầu phụ họa, Trác Văn Tĩnh nhìn ta, một lúc sau nở nụ cười, nhìn hắn cười, ta cũng cười theo, Nguyên Bảo ở một bên cũng hi hi ha ha.
Từ ngày đó về sau, tựa hồ tính tình của Trác Văn Tĩnh khôi phục lại như lúc trước, trong lòng ta quả thực thấy cao hứng, đoán chừng tâm trạng hắn không tốt, may mà để Trương Đình Ngọc đến bắt mạch cho hắn.
Ngày hôm đó Tiết Tầm dâng tấu chuyển đến lục bộ nhờ Trác Luân đưa tới tay ta, tóm tắt sơ lược về vụ án bên Hình bộ còn tồn đọng rất nhiều, mà nhân lực không đủ, hi vọng triều đình phái người đến đây vân…vân.
Nhìn tấu sớ này, ở trên đại điện ta thử hỏi qua ý kiến của Trác Luân với Tiết Thanh, hai người bọn họ trầm mặc một lúc rồi nói chính xác là bên Hình bộ nên cử người đến thêm các loại, ta nghe xong nhẹ gật đầu, lúc nhìn thấy Tiết Thanh định mở miệng định nói gì đó, ta liền nói: “Nếu thừa tướng với thái sư đều có ý đó, thì chuyện này cứ quyết định vậy đi, về vấn đề tuyển chọn người, các khanh đều biết, Hình bộ này chính là tâm bệnh của trẫm, thật ra, ngày đó khi nhìn thấy Hình bộ hỗn loạn, trẫm thật sự rất thất vọng về các ngươi…”
Ta nói tới đây liền ngừng lại, các văn võ bá quan liền quỳ xuống thỉnh tội, ta hừ lạnh một tiếng nói: “Thỉnh tội thì được gì, lần này tuyển chức Hình bộ thượng thư, trẫm thấy ý kiến của Tiết Tầm đưa ra không tệ, quan viên ở kinh thành đã đủ chỗ rồi, cho nên cứ trực tiếp tuyển thẳng quan viên từ các địa phương khác đến đây nhậm chức, việc này sẽ giao cho Tiết Tầm phụ trách.”
Các văn võ bá quan nghe xong liền hai mặt nhìn nhau, cũng không biết nên nói gì cho phải, chỉ có Tiết Tầm bước ra quỳ tạ ân.
Ta ‘ân’ một tiếng, sau đó nói: “Cứ như vậy đi, không có việc gì thì bãi triều.” Dứt lời ta đứng dậy, Nguyên Bảo phía sau ta tuyên bố bãi triều, đi xuống Kim Loan điện, ta dừng lại trước mặt của Tiết Tầm nói: “Chớ phụ kỵ vọng của trẫm.”
“Vi thần tuân chỉ.” Tiết Tầm đáp.
Ta nhìn hắn một cái, Nguyên Bảo tiến lên vịn ta ly khai khỏi đại điện.
Sau khi hồi cung, tâm tình của ta không tệ lắm, cơ hồ có chút dương dương tự đắc đến tìm Trác Văn Tĩnh, thời điểm Trác Văn Tĩnh nhìn thấy ta, sau khi rót cho ta một chén trà hắn hỏi: “Hoàng Thượng rất vui vẻ?”
Ta gật đầu nói: “Đúng vậy a, mặc dù bên Hình bộ có ngàn mối trăn trở, nhưng Tiết Tầm chỉ dâng lên một tấu chương, xem như đã giải quyết giúp cho trẫm một chuyện bận lòng.”
Trác Văn Tĩnh nhìn ta nói: “Chúc mừng Hoàng thượng.”
Ta cười cười đáp: “Có gì tốt mà chúc mừng, đúng rồi, thân thể ngươi thế nào?”
“Rất tốt.” Trác Văn Tĩnh nói, sau đó phì cười không thôi: “Hoàng Thượng, một ngày người đều hỏi ít nhất ba lần.”
Ta nghe xong sững sờ nói: “Trẫm đây là lo lắng cho ngươi thôi.”
“Tạ Hoàng Thượng.”
“Dạo này tiết trời càng ngày càng lạnh, hôm nay khó có được một ngày đẹp trời, không bằng chúng ta xuất cung một chuyến đi a.” Ta suy nghĩ rồi nói, Trương Đình Ngọc từng nói nam tử có thai bất đồng với nữ tử, đi đi lại lại nhiều mới tốt, không thì lúc sinh, chắc chắn rất khổ sở. Hơn nữa, mỗi ngày Trác Văn Tĩnh đều quanh quẩn ở trong nội cung, nhưng nhìn ra được, hắn rất áp lực, xuất cung một chuyến, hít thở bầu không khí trong lành một chút mới tốt.
Trác Văn Tĩnh nghe ta nói xong con ngươi co lại, do dự hỏi: “Như vậy có được không?”
“Có cái gì mà không được.” Ta cười nói: “Ngươi cũng lâu rồi chưa ra bên ngoài đi a, ngắm nhìn cũng tốt, hơn nữa… Hơn nữa, mẫu hậu không có ở trong cung, trẫm sẽ đi cùng ngươi, ngươi còn có gì mà lo lắng nữa?”
“Vi thần chỉ sợ…”
“Không có gì phải sợ.” Ta cười đánh gãy lời của hắn rồi nói: “Nếu như cảm thấy lúc xuất cung sợ gặp người của thừa tướng không hay lắm, thì không cần trở về nhà… Không bằng chúng ta đến chỗ của Tam ca ngồi một chút, huynh ấy hồi cung được nhiều ngày rồi, chúng ta đến coi như chúc mừng huynh ấy.”
Thuận tiện có thể nhìn Ngôn Nhất một chút, hiện tại hắn như thế nào rồi, nếu như sống quá tốt, ta sẽ để cho hắn đi dọn nhà xí thì hơn.
Trác Văn Tĩnh nhìn ta, chăm chú hồi lâu, cười nói: “Được.”
Ta nhìn hắn cũng cười theo.
Bởi vì thân thể của Trác Văn Tĩnh không như bình thường, lần này xuất cung, ta chăm sóc hắn cẩn thận từng li từng tí, vốn định quang minh chính đại bãi giá tiến đi, thế nhưng bị Trác Văn Tĩnh ngăn cản lại nói: “Hoàng Thượng, nếu như có đội quân đi theo, vậy thì mất vui rồi, chúng ta hãy giống như người bình thường mà đi là được.”
Ta suy nghĩ một chút cũng cảm thấy phải, vì vậy miễn đi các nghi thức, tự mình với hắn đi đến, bất quá ta sợ xảy ra nguy hiểm, cho nên bên ngoài ngoại trừ để Chung Dung đi theo hộ giá, còn bên trong thì âm thầm cử theo đại nội thị vệ tùy thời bảo hộ chúng ta.
Nhưng mà vừa xuất cung, lúc đi trên đường lớn, ta có chút hối hận với đề nghị này rồi, trên đường cái người tới người lui như vậy, vạn nhất chen lấn xô ngã Trác Văn Tĩnh, còn không phải lỗi của ta?
Cẩn thận từng li từng tí ôm người vào trong ngực chậm rãi bước đi, Trác Văn Tĩnh nhẹ quay đầu nhìn ta, khẽ cười nói: “Hoàng Thượng, vi thần có võ nghệ phòng thân đấy, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
“Cho dù là như vậy, thế nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nếu ngươi với hài tử xảy ra chuyện gì, trẫm…” Ta càng nói giọng càng nhỏ dần, sau đó nói tiếp: “Nói đi nói lại thì, chúng ta đang ở trên đường lớn, ngươi kêu lên danh tự của trẫm, vạn nhất bị người khác nghe được, chẳng phải sẽ…” Chẳng phải sẽ dễ dàng xảy ra chuyện sao, lời này ta vốn định nói ra khỏi miệng, thế nhưng lúc từ xa nhìn thấy Hình bộ đại lao, ta đột nhiên ngưng lại.
Sau đó, ta giận dữ nhìn Nguyên Bảo hỏi: “Nguyên Bảo, bên đó là xảy ra chuyện gì?”
“Cái này…” Nguyên Bảo không dám trả lời lại.
Không phải nói Hình bộ đại lao là nơi không thể tùy tiện vào sao? Thế mà vừa rồi ta lại thấy có người cầm bạc tiến vào? Là ta hoa mắt sao?
“Cảnh… Cảnh Nghiêu? Sao vậy?” Trác Văn Tĩnh kéo tay ta thấp giọng hỏi, ta nhíu mày nói: “Lần trước trẫm với Nguyên Bảo đến đây, cũng là gặp hai tên gác cổng này, ăn nói rất đàng hoàng, nói gì mà không có công văn thì không thể tùy tiện vào, nhưng hôm nay lại như cũ có người cầm bạc tiến vào… Đồ hỗn trướng, thật sự có chết cũng không hối cải, cái Hình bộ này, chẳng lẽ trẫm thực sự không quản được?”
“… Cảnh Nghiêu, ngươi đại khái còn chưa nghe hết nữa.” Trác Văn Tĩnh cười nói, lúc này ta mới giương mắt nhìn hắn hỏi: “Cái gì? Nghe hết cái gì?”
“Ta từng nghe Trác Nhiên nói, quan viên ở Hình bộ, nhất là từ sau khi Hoàng Thượng tiến đến Hình bộ đại lao, cảnh tượng đã thay đổi, bất quá cũng bởi như vậy, cho nên quan viên Hình bộ từ trên xuống dưới đối với những nam tử tuổi đôi mươi, rất có phòng bị. Cho nên lần trước ngài đến, bọn họ đương nhiên có so sánh, cái này đại khái là không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.” Trác Văn Tĩnh cười nói.
Ta híp mắt nói: “Quả thực là vô liêm sỉ, nói như vậy thì những người này đang gạt trẫm đúng không?”
“Nhưng dù sao cũng chỉ là số ít thôi.” Trác Văn Tĩnh kéo tay của ta nói: “Đại đa số mọi người rất sợ long uy của Hoàng Thượng, không dám tùy tiện mạo phạm, hơn nữa có Tiết đại nhân quản lý ở đây, những quan viên kia làm sao có thể tùy ý ăn hối lộ, về phần Hình bộ đại lao này, có thể nói là ‘Diêm Vương sống khá giả, tiểu quỷ khó chơi’ a (*).”
(*) Câu này ta cũng không hiểu luôn.
Ta nhìn hắn nói: “Cũng không có biện pháp nào khiến cho bọn họ nhớ kỹ sao? Từ tai họa đợt đó, mà bọn họ cũng quá không sợ chết đi a.”
Trác Văn Tĩnh nhìn ta nói: “Cảnh Nghiêu, thiên hạ này, chung quy là tham quan nhiều hơn so với thanh quan, thứ cho thần nói không dễ nghe, việc này khó có thể giải quyết triệt để.”
Nghe hắn nói xong, trong lòng ta có chút buồn bực, lại liếc nhìn hai người kia, ta lạnh lùng nói: “Tuy không thể ngăn chặn tận gốc, nhưng diễn ra trước mắt trẫm thì không được. Đợi khi trở về ta sẽ tính sổ với bọn họ một lần nữa.”
Trác Văn Tĩnh nhìn ta, ta hít sâu một hơi, nắm tay của hắn nói: “Vốn là đi ra ngoài cho khuây khỏa, lại rước thêm chuyện phiền lòng. Vậy có còn đến phủ Tam ca hay không?”
Trác Văn Tĩnh sửng sốt nhìn ta, sau đó cười nói: “Đã đến tận đây rồi, nào có đạo lý quay về, huống chi thân thể của Du Vương gia cũng không được tốt.”
Thân thể của huynh ấy không tốt thì liên quan gì đến ngươi? Ta buồn bực nghĩ.