Trọng Sinh Chi Bạo Lực Trấn Áp

Chương 7


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Bạo Lực Trấn Áp FULL – Chương 7


—•—
Sáng 6 giờ, Tống Trấn còn đang ngủ.
Tống Ngọc Trạch tay chân nhẹ nhàng đóng cửa ra ngoài, vẫn mua 4 cái bánh bao và một ly sữa đậu nành.
Y vào trường học, tìm được một chiếc ghế đá dưới bóng cây ngồi ăn sáng, trong tay là quyển sách đang xem dở.

Đứng ăn không tốt cho dạ dày, y lại không muốn vào phòng học nên cứ vậy mà phát hiện ra chỗ này.
Trường sơ trung Kỳ Dục rất có tiền, cơ sở vật chất được trang bị không tệ, y ngồi ở khu này chính là địa điểm các nữ sinh có tiết thể dục thích ngồi nhất.

Các cô hay ngồi ở đây nói chuyện phiếm, đồng thời để tránh đi ánh nắng.

Nhưng bây giờ mới sáng sớm nên cũng không có ai.
Ánh nắng buổi sáng không nóng cháy, thậm chí còn mang theo hơi lạnh, gió thổi qua cũng rất thoải mái.

Tống Ngọc Trạch ăn sáng rồi tiếp tục đọc sách đến 7 giờ 50 mới đứng dậy vào lớp.

Các lớp khác đã sớm ổn định hết rồi, âm thanh đọc sách lanh lảnh bên trong hòa cùng với tiếng chim hót sáng sớm, mọi thứ đều tràn ngập sức sống và sinh cơ.

Còn chưa đi đến lớp của mình thì y đã nghe thấy tiếng ồn ào truyền đến, các loại tiếng cười, tiếng nói chuyện ầm ĩ làm cho người ta đau cả đầu.

Lúc Tống Ngọc Trạch đi tới, mấy nam sinh đang đuổi theo nhau đùa giỡn, cầm bừa lấy cuốn sách ném vào đối phương.

Tống Ngọc Trạch đi ngang qua vừa vặn bị sách ném trúng, y nhíu mày duỗi tay xoa bả vai ẩn đau.
Một nam sinh chạy đến trước mặt Tống Ngọc Trạch, nhặt cuốn sách rồi giơ lên với y, cười nói: “Thật ngại ghê.” Nụ cười kia mang theo khiêu khích cùng với khinh miệt.

Người này rõ ràng là thấy y nên mới chuyển hướng ném.
Tống Ngọc Trạch nhìn Mẫn Thiếu Nguyên, trên mặt không có biểu tình gì đi vào bàn của mình.
Tươi cười trên mặt Mẫn Thiếu Nguyên hạ xuống, tay siết chặt cuốn sách, biểu tình rất khó coi.

Trương Thanh Dữ đã tới rồi, hắn đang ngồi trên ghế của Tống Ngọc Trạch, lưng dựa vào cửa sổ, đôi chân thon dài bắt chéo gác lên ghế của mình.

Mắt nhắm lại như đang ngủ.
Bọn nam sinh như chờ xem kịch vui, thỉnh thoảng nhìn lại đây vài lần.
Tống Ngọc Trạch bước qua đẩy Trương Thanh Dữ một cái: “Đi ra.”
Đầu mày của Trương Thanh Dữ nhăn lại, chậm rãi mở mắt ra âm trầm nhìn Tống Ngọc Trạch.

Ánh mắt kia không giống với ánh mắt của một học sinh 14 tuổi nên có, bên trong còn ẩn chứa hơi thở bạo ngược. 
Lưng Trương Thanh Dữ đưa về hướng sáng, còn Tống Ngọc Trạch thì đối diện với ánh mặt trời, biểu tình đạm mạc, dương quang ấm áp chiếu vào người y cũng không mang theo chút độ ấm nào.

Cả người nhìn qua thật quạnh quẽ, mặt mày càng thêm tinh xảo, còn áp luôn cả ánh mặt trời xuống vài phần.
Trương Thanh Dữ nhìn y một hồi, Tống Ngọc Trạch cũng không dao động.
Tiếng chuông vào học vang lên, Trương Thanh Dữ đứng dậy, cả người chặn hết ánh sáng ngoài cửa sổ, vây Tống Ngọc Trạch ở trong bóng tối.

Tống Ngọc Trạch muốn vào chỗ của mình thì bị Trương Thanh Dữ giam cả người lại trong ngực hắn. 
Hắn cúi đầu nói vào bên tai Tống Ngọc Trạch: “Lần sau đừng chạm vào tôi.”
Tống Ngọc Trạch đẩy hắn ra, ngẩng đầu nói: “Vậy lần sau đừng ngồi chỗ của tôi.” 
Trương Thanh Dữ ngây ra một lúc rồi đột nhiên bật cười, hắn ngồi trở lại vị trí của mình, nhìn Tống Ngọc Trạch thẳng lưng lấy sách vở ra.
“Cậu không sợ tôi sao?”
Tống Ngọc Trạch nhớ đến hôm qua khi hắn hỏi thì phải trả lời, nên đành hé miệng nói: “Vì sao phải sợ cậu?”
Khóe miệng Trương Thanh Dữ hơi nhếch lên, không nói gì nữa
Mấy người phía sau chờ Tống Ngọc Trạch bị đánh đều không thể tin được hai mặt nhìn nhau, cư nhiên Trương Thanh Dữ lại không động thủ.

Lần đầu bọn họ nhìn thấy có nam sinh chạm vào Trương Thanh Dữ mà không bị đánh.

Trong tiết học Trương Thanh Dữ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào sườn mặt của Tống Ngọc Trạch, Tống Ngọc Trạch thì lại nghiêm túc nghe giảng bài, không hề nhận ra ánh mắt vô pháp bỏ qua kia, lưng thẳng tắp như thể không chuyện gì lay động được y.

Trương Thanh Dữ cảm thấy thú vị, lấy bút chọc cánh tay của y, lúc này Tống Ngọc Trạch mới xoay mặt nhìn hắn, nhỏ giọng nói: “Cậu có thể đừng nhàm chán như vậy không?”

Trương Thanh Dữ cười cười, học theo dáng vẻ của y nhỏ giọng nói: “Tôi thật sự là quá nhàm chán.”
Tống Ngọc Trạch:”…Vậy cậu có thể tập trung nghe giảng.”
Trương Thanh Dữ:” Giáo viên xấu quá, không muốn nghe.”
Tống Ngọc Trạch thoáng nhìn vị giáo viên đầu trọc dạy hóa trên bục giảng: “…”
Tiết sau là ngữ văn, giáo viên dạy ngữ văn chính là chủ nhiệm của lớp.

Tới tiết học này Trương Thanh Dữ không còn tiếp tục quấy rầy Tống Ngọc Trạch nữa.
Tống Ngọc Trạch nhìn An Hà, phát hiện mỗi lần đến tiết của cô thì cả lớp sẽ luôn im lặng, chẳng lẽ là bởi vì An Hà xinh đẹp? 
Y nhìn về phía Trương Thanh Dữ, Trương Thanh Dữ một tay chống đầu nhìn An Hà.

An Hà như không dám đối diện với hắn, cô luôn đứng ở chỗ của học sinh khác, ngẫu nhiên chạm phải tầm mắt của Trương Thanh Dữ thì tai sẽ đỏ lên.
Tống Ngọc Trạch cảm thấy không khí giữa hai người này thật kỳ lạ, nhưng cũng không tiếp tục để ý đến bọn họ nữa, ngược lại nghiêm túc nghe giảng bài.

Giọng của An Hà thật êm tai, nội dung giảng dạy cũng rất ổn, y nghe mà còn cảm thấy hay, chẳng trách mọi người đều thích nghe An Hà giảng bài.

Tiết thứ ba Trương Thanh Dữ ghé vào bàn ngủ đến giữa trưa. 
Tống Ngọc Trạch mua cơm về thì thấy một nữ sinh đang ngồi trên đùi Trương Thanh Dữ, hai người không coi ai ra gì mà hôn môi.

Tuy không nhìn thấy mặt cô gái nhưng từ đường nét xem ra là một người rất xinh đẹp.
Dư quang của Trương Thanh Dữ liếc nhìn Tống Ngọc Trạch, sau đó thu hồi tầm mắt, tiếp tục hôn nữ sinh trong lòng.
Tống Ngọc Trạch để cơm của hắn lên bàn rồi cầm phần của mình ra ngoài ăn.
Y đến chỗ gốc cây lúc sáng, đến giữa trưa nơi đó vẫn không có ai.

Đang ăn cơm, một nam sinh đột nhiên từ bên kia ngồi dậy, nhìn y hỏi: “Ăn ngon không?”
Thì ra trước khi Tống Ngọc Trạch đến đã có một nam sinh nằm ngủ trên ghế đá đối diện, chỉ là Tống Ngọc Trạch không phát hiện mà thôi.
Tống Ngọc Trạch ngẩng đầu nhìn thoáng qua, y ngây người một lúc, bởi vì nam sinh đối diện kia nhìn rất giống Lục, chẳng qua vẫn còn nhiều điểm ngây ngô mà thôi.
Đối phương vươn tay sờ mặt mình: “Trên mặt tôi dính gì sao?”

Tống Ngọc Trạch lắc đầu: “Cậu…Hơi giống bạn…Giống một người.”
“Người kia nhất định rất tuấn tú.” Đối phương cười nói: “Tôi tên Lục, còn cậu.” 
Tay Tống Ngọc Trạch khựng lại, lẩm bẩm nói: “Cả tên cũng giống nhau.”
“Cái gì?” Lục không nghe rõ.
“Không có gì.

Tôi tên Tống Ngọc Trạch.” Tống Ngọc Trạch nhàn nhạt nói, trong lòng nghĩ chắc chỉ là trùng hợp mà thôi, người này không phải Lục.
“Tống…Ngọc Trạch? Tên không tệ, xưa có mỹ nam Phan An và Tống Ngọc.

Sau này tôi gọi cậu là Tiểu Tống Ngọc được không?” Lục tựa như rất quen thuộc cười tủm tỉm nhìn Tống Ngọc Trạch: “Tôi ở ban 1, còn cậu.”
Đối phương thật sự rất giống với Lục, hơn nữa biểu tình, động tác, khí chất cũng tương tự, làm cho y có một loại cảm giác quen thuộc.
Luôn không nói gì quá nhiều với người lạ, Tống Ngọc Trạch suy nghĩ rồi mở miệng: “Ban 3.”
Vẻ mặt của Lục kinh ngạc, dừng một chút rồi nói: “Cậu chung lớp với Trương Thanh Dữ? Vậy nhất định vất vả lắm phải không? Nó là một tên biến thái.”
Tống Ngọc Trạch có hơi buồn cười, khóe miệng khẽ giơ lên.
Như phát hiện được một đại lục mới, Lục nhìn chằm chằm Tống Ngọc Trạch: “Này, muốn cười thì cười đi, cậu cười lên nhất định rất đẹp.”
Tống Ngọc Trạch xụ mặt, không để ý cậu ta nữa.
“Tiểu Tống Ngọc, cậu có bị tên biến thái kia bắt nạt không.” Lục hơi đáng tiếc nhìn gương mặt than của Tống Ngọc Trạch, rõ ràng biểu tình vừa rồi rất đáng yêu.
“Đừng gọi tôi như vậy.” Tống Ngọc Trạch lạnh lùng nhìn cậu ta.
“Trước kia sao tôi chưa từng gặp cậu? Thật không có đạo lý, cậu lớn lên xinh đẹp như thế mà.”
“…” Tống Ngọc Trạch tỏ vẻ con trai mà được khen xinh đẹp thì cũng sẽ chẳng vui nổi.

Y cầm thức ăn còn dư rồi rời đi. 
“Tiểu Tống Ngọc, tôi với cậu xem như là đã quen biết rồi, sau này gặp lại.” Lục khoa trương hô to sau lưng y.
Tống Ngọc Trạch vô lực xoa huyệt Thái Dương, sớm biết vậy đã không đến nơi này ăn trưa, cảm giác như được gặp lại Lục.

Hy vọng da mặt của đối phương sẽ không dày giống như Lục, dù mới nói mấy câu nhưng y đã phát hiện, có lẽ cậu ta thật sự là anh em song sinh của Lục. 
Trở lại phòng học, nữ sinh kia đã không thấy, Trương Thanh Dữ ăn cơm xong thì để hộp không lại trên chỗ của y.

Tống Ngọc Trạch trầm mặt đi vứt rác rồi ngồi lại vị trí của mình. 
Buổi chiều, Trương Thanh Dữ tiếp tục ngủ cho đến lúc tan học.

Tống Ngọc Trạch tỏ vẻ như vậy rất tốt, chỉ cần Trương Thanh Dữ không nổi điên thì vẫn có thể ở đây học tập bình thường.


Tâm tình của Tống Ngọc Trạch sung sướng về đến nhà.

Khi mở cửa ra thì nghe thấy tiếng TV trong phòng khách.

Y nghi hoặc bước vào, thấy Tống Trấn đang ngồi trên sô pha.
…Sao hắn lại trở về ?
Tống Trấn nhìn Tống Ngọc Trạch không nói gì, tiếp tục xem TV, đồ điều khiển trong tay liên tục đổi đài, dường như không tìm được kênh nào vừa ý, hắn bực bội ném đồ điều khiển lên bàn.  
Tống Ngọc Trạch làm lơ Tống Trấn, yên lặng vào phòng bếp làm cơm chiều.

Y đương nhiên sẽ không chủ động hỏi Tống Trấn tại sao lại ở nhà, Tống Trấn chính là chủ nhân của nơi này còn y mới thực sự là người ngoài. 
Tống Trấn ngửi thấy mùi thức ăn truyền ra từ phòng bếp, quay đầu nhìn thân ảnh bận rộn của đứa nhỏ. 
Hắn cũng không biết vì sao hôm nay lại muốn trở về, trong lòng chỉ có cảm giác nhảy nhót chờ y tan học, giống như gia trưởng chờ đứa nhỏ của mình về nhà.

Tối qua hắn suy nghĩ thật lâu, hắn đối với Tống Ngọc Trạch không tốt, nhẹ thì rống to gọi nhỏ, nặng thì tay đấm chân đá, chưa từng cho đứa nhỏ được sắc mặt tốt.

Nhưng hôm qua, chính đứa nhỏ bị hắn bỏ qua thậm chí còn chán ghét lại mang đến cho hắn cảm giác của “nhà”.

Y sẽ dọn dẹp ngôi nhà sạch sẽ, xếp quần áo của hắn lại chỉnh tề, thậm chí còn nấu cơm để hắn về ăn.
Lần đầu tiên, hắn có cảm giác thật kì lạ.
Tống Ngọc Trạch cảm giác được Tống Trấn đứng ở cửa phòng bếp nhìn y, vì thế quay đầu lại hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Tống Trấn sửng sốt, đúng rồi, người này còn nói chuyện với hắn, rõ ràng tiểu quỷ trước kia chưa bao giờ nói với hắn lời nào, trừ việc suốt ngày âm trầm cúi đầu thì cũng sẽ không mang đến cho hắn cảm giác ấm áp, khác hẳn với người trước mắt này.
“Không có gì.” Tống Trấn dùng âm thanh bình thản đến chính mình cũng khó phát hiện, nói: “Sau này mỗi ngày ta sẽ về nhà ăn cơm.”
Tống Ngọc Trạch gật đầu: “Ừm.”
Được rồi chỉ cần đừng nổi điên đánh tôi là được, y thầm nghĩ trong lòng.
Tống Trấn thấy y gật đầu, trong lòng cũng vui vẻ, hắn không biết nói gì nên đành hỏi: “Tiền ta cho lần trước đủ dùng không?”
Cái này Tống Ngọc Trạch thật sự kinh ngạc, y hoài nghi không biết người trước mắt có phải là Tống Trấn trong trí nhớ của mình hay không, nhưng y chỉ thắc mắc trong lòng, trên mặt vẫn nhàn nhạt như cũ: “Tạm thời đủ dùng…Ông…Ông không ăn được cái gì không?”
“Không, làm theo sở thích của con đi, ta sao cũng được.”
“Ừm.”Tống Ngọc Trạch không để ý đến hắn nữa, quay đầu tiếp tục nấu cơm, Tống Trấn nhìn y một hồi cũng xoay người đi xem TV, tâm tình dường như rất tốt.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.