Đọc truyện Trọng Sinh Chi Bạo Lực Trấn Áp FULL – Chương 5
—•—
Ngày khai giảng, Tống Ngọc Trạch đến trường sớm hơn bình thường.
Linh hồn của y đã 28 tuổi, một lần nữa học lại chương trình sơ trung vẫn làm y thấy hơi không kiên nhẫn.
Tuy vậy tính cách của y điềm đạm đến kỳ lạ, ít khi sinh ra ý nghĩ không muốn đối với việc gì.
Ví như lúc y kiêng ăn thì sẽ ăn theo kiểu kiêng ăn, còn lúc bình thường dù là món không thích y cũng có thể ăn.
Lại ví như y chưa từng động vào việc nhà nhưng khi nấu cơm, dọn dẹp vệ sinh, ngoại trừ thân thể có hơi mệt ra thì cũng không cảm thấy phiền chán.
Nếu y đã quyết định việc gì thì sẽ làm theo từng bước, tuy không thể nói chuẩn bị mọi chuyện thỏa đáng từ đầu đến cuối nhưng cũng sẽ không để bị luống cuống tay chân.
7 giờ bắt đầu vào tiết, 6 giờ y đã ra khỏi nhà.
Hừng đông vào mùa hè rất sớm, nếu là mùa đông thì sắc trời hiện tại sẽ tối hơn.
Vào giờ này đã có nhiều tiệm bán đồ ăn sáng mở cửa.
Y mua bốn cái bánh bao, vừa đi vừa ăn một đường dài đến trường học.
Từ nhà đến trường sơ trung của Tống Ngọc Trạch không xa, đi bộ khoảng 10 phút là đến.
Lúc y đến thì cổng trường đã mở, cũng có tốp năm tốp ba học sinh dắt xe đạp tiến vào.
Tống Ngọc Trạch theo ký ức đi đến ban 3, bởi vì lớp mới nên chưa có chỗ ngồi cố định.
Y tùy tiện tìm một bàn có vị trí gần cửa sổ ngồi xuống.
Thời điểm y vào lớp thì đã có mấy đứa con trai đang chép bài tập hè của nhau.
Nhìn thấy y, trong phòng học yên tĩnh một chút, tiếp theo có vài người tụ lại nói gì đó với nhau.
Tống Ngọc Trạch chống cằm đánh giá sân thể dục thật lớn bên ngoài, không khí vườn trường sạch sẽ làm y hơi thất thần, suy nghĩ không biết bay tới nơi nào.
Mọi người tiến vào phòng học đều cho nhau nụ cười chào hỏi, sau đó mới tụ lại ồn ào nói chuyện, thuận tiện nhìn qua Tống Ngọc Trạch, nhỏ giọng thảo luận đây là ai.
Có thể thấy được ngày thường Tống Ngọc Trạch làm người thất bại cỡ nào, dù lộ mặt cũng chẳng ai nhận ra đứa nhỏ này.
Cũng đúng thôi, cha ruột thiếu chút nữa còn không nhận ra, chẳng lẽ có thể trông cậy vào đám bạn học này sao?
Khi giáo viên hỏi y có phải đi nhằm lớp hay không, Tống Ngọc Trạch chỉ nhàn nhạt mở miệng: “Em là Tống Ngọc Trạch.”
Tiếng xì xào lập tức vang lên, vốn dĩ âm thanh đang nhỏ giọng nói chuyện cũng dần chuyển sang ồn ào.
Người này có thể xem là giáo viên cũ của lớp, năm nay tiếp tục được phân vào đây làm chủ nhiệm, đó là một nữ giáo viên trẻ tuổi, trang điểm nhẹ nhàng, lớn lên cũng rất xinh đẹp.
Dường như cô hơi xấu hổ cùng với chột dạ, không hề nhìn Tống Ngọc Trạch nữa mà quay qua kêu cả lớp im lặng.
Nhưng mọi người lại như không nghe thấy, tiếp tục thảo luận với nhau về Tống Ngọc Trạch, đôi mắt mang theo ngọn lửa hừng hực nhìn y.
Nữ giáo viên tên An Hà đã tốt nghiệp đại học hai năm, mới vừa vào trường thì được phân công chủ nhiệm lớp này, nghe nói đây là một lớp cá biệt, khi biết lớp được giao cho mình quản lý thì cô cảm thấy bản thân không thể đảm đương nổi nhiệm vụ này, nhưng ngoài ý muốn cô vẫn dạy lớp cho đến bây giờ.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của An Hà mang theo vẻ cầu cứu, đưa mắt nhìn về vị trí cuối lớp.
Nơi đó có một nam sinh đang ngồi rất tùy ý, trên mặt là biểu tình không hề quan tâm.
Hắn nhìn vào mắt An Hà, khóe miệng hơi mang ý cười.
Có chút bỡn cợt, tuyệt đối không giống một đứa bé hơn mười tuổi.
Nhẹ nhàng gõ một cái xuống mặt bàn, nam sinh cao lớn bên cạnh nghe thấy lập tức đè nặng giọng hô im lặng.
Cả lớp thật sự yên tĩnh dần.
An Hà chỉnh lại tóc bên tai, thanh giọng tiếp tục nói những việc cần chú ý, tiếng nói của cô dễ nghe nên khiến người khác có cảm giác thoải mái.
Dù vậy, cả lớp cũng chẳng có bao nhiêu người tập trung lắng nghe, tuy không ồn ào nhưng bên dưới vẫn làm ra một ít động tác nhỏ.
Mà tất cả những việc này đều đang hướng về Tống Ngọc Trạch.
Tống Ngọc Trạch cầm sách trong tay không để ý tới những ánh mắt đó, y đang đắm chìm trong nội dung của cuốn sách mới này.
Tri thức ở đây giống với thế giới trước của Ninh An, trừ tên địa danh và quốc gia không khớp, văn hóa cùng với kiến thức cũng chẳng có gì khác biệt.
Điều này làm cho y có cảm giác yên tâm.
Dù sao ở thế giới trước đã quen làm bạn cùng với sách, vì vậy y có thể nhanh chóng bỏ qua hết thảy mà chìm đắm vào trong đó.
Tiết thứ ba là hóa học.
Tống Ngọc Trạch đang chăm chú xem sách thì đột nhiên trên lưng bị vật gì đập vào.
Một lon Coca rơi xuống, phát ra tiếng vang ục ục lăn vài vòng trên mặt đất, bên trong còn phân nửa vẫn chưa uống hết, nước theo miệng lon chảy ra.
Giáo viên dạy hóa đứng trước bảng giảng bài hăng say, chẳng biết có phải do tuổi đã lớn rồi nên mới không nghe thấy âm thanh đột ngột kia hay không mà vẫn cứ tiếp tục niệm kinh với mặt bảng đối diện.
Vài tiếng cười không biết từ nơi nào truyền đến, Tống Ngọc Trạch vẫn ngồi thẳng lưng, y nhìn lon Coca nằm dưới đất, trên lưng bị nước tạt trúng, áo ướt đẫm một mảng, dính dính dán vào lưng.
“Bang.” Một cục giấy đánh vào người y, nó được vò thành từ nhiều tờ, lại cố tình ra sức ném nên cho dù có là giấy thì trúng vào người vẫn rất đau.
“Bang” lại thêm một lần nữa, như đã thống nhất trước với nhau, rất nhiều đồ vật cùng lúc ném về phía Tống Ngọc Trạch, trúng vào người y rồi rớt xuống chân.
Có một nam sinh dùng âm thanh không nhỏ nói: “Rác rưởi thì nên để cùng với rác rưởi.”
Cả lớp lập tức phát ra một trận cười vang, giáo viên nghi hoặc nhìn xuống, nói một câu nghiêm túc học rồi đẩy kính tiếp tục giảng bài.
Tống Ngọc Trạch quay đầu lại nhìn.
Phía sau có người ghé vào bàn gác tay lên đầu, dáng vẻ lười biếng.
Còn vài nam sinh cao lớn khác thì rõ ràng không có ý tốt cười cợt.
Ánh mắt y nhìn thẳng về hướng của một nam sinh, trong ánh mắt đó không có phẫn nộ, không có vẻ đáng thương, cái gì cũng không nhưng lại làm cho tên kia ngẩn người.
Mẫn Thiếu Nguyên chính là người dẫn đầu ném lon Coca, hắn bị Tống Ngọc Trạch trầm mắt nhìn, không hiểu tại sao trái tim lại nhảy dựng, đồng thời lỗ tai cũng nóng lên.
Hắn thu lại nụ cười trên mặt, hướng về Tống Ngọc Trạch làm một tư thế cắt cổ, trong mắt là vẻ hung ác.
Tống Ngọc Trạch tiếp tục nhìn hắn chằm chằm, nam sinh kia thiếu kiên nhẫn dời ánh mắt, sau đó mới khó chịu mắng một tiếng thô tục.
Lúc này chuông tan học vang lên, Tống Ngọc Trạch đột nhiên đẩy bàn ra.
Âm thanh kia rất lớn, làm cho giáo viên cùng với đám bạn học bị chấn động đến im lặng.
Y lại lấy một cuồn giấy súc ra từ trong cặp, đi vào nhà vệ sinh.
Tiết kế tiếp cũng không còn ai ném đồ vào y nữa.
Tới giờ cơm trưa, cả lớp lại trở nên ầm ĩ.
Bị bắt nạt ở trong lớp không chỉ riêng gì Tống Ngọc Trạch mà còn có hai người khác.
Một là Lư Tân Di, người còn lại là Từ Nhụy.
Một nam sinh và một nữ sinh, bọn họ là chân chạy vặt của lớp, đồng thời cũng chịu trách nhiệm dọn dẹp vệ sinh, tuy rằng có đôi khi cũng bị đánh nhưng lại không giống với Tống Ngọc Trạch, địa vị của bọn họ “cao” hơn đứa nhỏ này một chút.
Bởi vì dù bọn họ nghèo nhưng vẫn biết làm cho bản thân của mình trông gọn gàng sạch sẽ, không giống như Tống Ngọc Trạch trước kia, khiến người vừa nhìn vào là thấy khó chịu.
“Cơm thăn bò xào ớt xanh.
Cảm ơn.”
“Cá hương kho thịt.”
“Tôi muốn ăn bánh mì XX.”
…
Toàn bộ người trong lớp đều hướng về Lư Tân Di và Từ Nhụy kêu cơm.
Hai người kia cầm giấy nghiêm túc ghi thật kỹ, chỉ sợ ghi không đúng.
Nếu mua không được hoặc mua sai, chờ đợi bọn họ chính là sự trừng phạt đáng sợ.
Gọi món muốn ăn xong, bọn họ tụ lại thành tốp năm tốp ba ồn ào huyên náo với nhau.
Nữ sinh xúm lại nói về việc nghỉ hè đã đi đâu, mua quần áo gì mới, dạo chơi ở chỗ nào.
Còn nam sinh thì bàn về game, bóng rổ và các em gái xinh đẹp.
Nam sinh ngồi bàn cuối vẫn luôn dựa người vào tường, hắn đột nhiên đá bàn ra, cái bàn bị lệch phát ra tiếng vang khiến cho cả lớp lần nữa dập tắt bầu không khí ồn ào.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn.
“Này.” Trên mặt Trương Thanh Dữ treo lên nụ cười lười biếng: “Học kỳ mới thì cũng phải đổi mới chứ.” Hắn vươn tay chỉ Tống Ngọc Trạch và Lư Tân Di: “Hai người đổi vị trí cho nhau.”
Nam sinh trong lớp ngây ra một chút sau đó lại lập tức hoan hô, dường như mọi người đều nghe theo quyết định của Trương Thanh Dữ, đối với bọn họ mà nói thì bắt nạt ai cũng giống nhau thôi, các nữ sinh nhỏ giọng cười cợt, ánh mắt như xem rác rưởi nhìn về phía Lư Tân Di.
Mặt Tống Ngọc Trạch vô biểu tình nhưng còn sắc mặt của Lư Tân Di thì lại trắng bệch ngay lập tức, tay cầm bút siết chặt đến nỗi khiến cho ngòi bút đâm vào lòng bàn tay.
Cậu ta trợn to mắt nhìn Tống Ngọc Trạch, khi nhìn thấy gương mặt vô biểu tình kia của y thì trong lòng đột nhiên rụt xuống.
Lúc trước nhìn thấy đãi ngộ của Tống Ngọc Trạch, cậu ta đã từng đồng tình, từng thấy may mắn và cũng có chết lặng.
Nhưng càng nhiều hơn là cảm thấy may mắn.
Tuy hiện tại cậu ta đã sống như một con chó nhưng cậu ta lại tình nguyện làm một con chó hơn là trở thành một con quỷ.
Ý của Trương Thanh Dữ đó là sau này cậu ta sẽ phải chịu đãi ngộ của Tống Ngọc Trạch sao?
Cậu ta muốn mở miệng cầu xin nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Trương Thanh Dữ, tất cả lời nói lại nghẹn ở cổ họng.
Cậu ta biết, hậu quả của việc cầu xin người này là gì.
Tuyệt đối chỉ càng thêm thê thảm mà thôi.
Nhưng Tống Ngọc Trạch đã mở miệng trước, y nói: “Tôi sẽ không mua cơm cho các người.” Trong âm thanh của y không mang theo một chút cảm xúc gì, nghe vào có cảm giác cứng rắn, còn thêm mấy phần lạnh lùng.
Trương Thanh Dữ rất có hứng thú nhìn Tống Ngọc Trạch, Tống Ngọc Trạch cũng đồng thời nhìn ngược lại hắn, không ai chịu dời tầm mắt trước.
Y biết Trương Thanh Dữ, người này tuy chưa từng tự mình động tay, nhưng mọi hành vi bắt nạt trong lớp đều do hắn ngầm đồng ý.
Đây cũng là lý do vì sao lớp này lại trở thành lớp cá biệt.
Thật ra bạo lực học đường là có nhưng tuyệt đối cũng không quá mức như ở trong lớp này, xem thường giáo viên, bắt nạt bạn bè, kiêu ngạo ương ngạnh, tùy ý làm bậy, toàn bộ đều là vì người này.
Trong lớp cũng có học sinh bình thường, nhưng nếu không chịu gia nhập vào thành phần bắt nạt người khác, vậy chắc chắn họ sẽ bị liệt vào nhóm bị bắt nạt.
Đây là quy tắc vặn vẹo của lớp này, do Trương Thanh Dữ định ra.
Khắp lớp đều là một mảnh yên lặng.
Lần đầu tiên Trương Thanh Dữ chú ý tới, Tống Ngọc Trạch lớn lên rất đẹp, đặc biệt là đôi mắt kia, bên trong như phủ một lớp băng mỏng, thật lạnh nhạt, dù đang nhìn bạn cũng không thật sự để bạn vào trong mắt.
Hắn cười cười, đứng dậy đi về phía Tống Ngọc Trạch.
Trương Thanh Dữ chân dài, đi vài bước đã tới trước mặt Tống Ngọc Trạch.
Hắn lẳng lặng nhìn Tống Ngọc Trạch một lúc, sau đó mới lộ ra nụ cười nghiền ngẫm, nói: “Làm người sai vặt cho tôi hoặc là sống như trước kia.
Cậu chọn cái nào?”
“…” Tống Ngọc Trạch trầm mặc một hồi: “Cậu muốn ăn gì?”
“Hừ.” Trương Thanh Dữ khẽ cười, hướng về phía nam sinh bên dưới mở miệng: “Mang đồ của tao qua đây, về sau tao sẽ ngồi ở chỗ này.”
Mấy nam sinh cao lớn trước kia ngồi gần Trương Thanh Dữ cũng dọn bàn qua đây.
Bọn họ ngồi sau lưng hai người, đồng thời người ngồi cạnh Tống Ngọc Trạch cũng ngoan ngoãn nhường chỗ.
Tâm tình Trương Thanh Dữ rất tốt mà bắt chéo chân, một tay gác lên bả vai Tống Ngọc Trạch, mở miệng nói với cả lớp: “Sau này nó là món đồ chơi mới của tôi, hiểu chưa?”
“Món đồ chơi mới” Tống Ngọc Trạch cũng không tỏ vẻ gì với xưng hô này, y chỉ đẩy bàn tay Trương Thanh Dữ đang gác trên vai mình xuống.
Mọi người hiểu rõ gật đầu, ánh mắt nhìn Tống Ngọc Trạch có hâm mộ, có đồng tình, các loại tâm tình khác nhau đều có.
Trong phòng học lại khôi phục vẻ náo nhiệt.
Sắc mặt Lư Tân Di nhẹ nhõm dần, tiếp tục cầm viết ghi tên các món ăn của bọn họ vào giấy, quần áo sau lưng thấm ra một lớp mồ hôi.
“Cậu ăn cái gì?” Tống Ngọc Trạch quay đầu hỏi Trương Thanh Dữ.
“Giống cậu là được, mua thêm cho tôi một gói thuốc.” Trương Thanh Dữ dựa vào phía sau, cúi đầu chơi điện thoại.
Người này giống như không xương, ở đâu cũng thích dựa vào.
Tống Ngọc Trạch ngồi tại chỗ không nhúc nhích, ánh mắt vẫn đặt trên người hắn, Trương Thanh Dữ giương mắt lên nhìn.
“Cậu chưa đưa tiền cho tôi.” Tống Ngọc Trạch mở miệng.
Trương Thanh Dữ không nghĩ tới y sẽ nói như vậy, biểu tình hơi đình trệ, nam sinh cao lớn ngồi sau hắn khụ một tiếng, lấy tiền đưa cho Tống Ngọc Trạch.
Tống Ngọc Trạch cầm tiền, ra khỏi phòng học.
Trương Thanh Dữ nhìn chằm chằm theo bóng lưng y, thân thể mảnh khảnh của thiếu niên không hề hợp với bộ đồng phục to rộng kia, nhưng lưng thì lại đứng thẳng tắp, khí chất không rõ ở trên người y khiến cho người khác cảm thấy dường như y có một chút hương vị gì đó.
Khóe miệng của hắn chậm rãi nhếch lên: “Món đồ chơi mới…” .