Trọng Sinh Chi Bạo Lực Trấn Áp

Chương 20


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Bạo Lực Trấn Áp FULL – Chương 20


—•—
Mấy ngày này trên đường đặc biệt náo nhiệt, siêu thị cùng với nơi nơi đều chuẩn bị cho năm mới, do đó nên khách hàng cứ từng đợt nối đuôi nhau mà đến.

Trung tâm thương mại cũng rất đông đúc, vất vả một năm trời nên mọi người đều muốn sắm sửa quần áo mới cho bản thân.
Bọn nhỏ là vui vẻ nhất, đã được lì xì tiền mừng tuổi lại có người lớn mua quà vặt cho ăn, còn được mặc thêm quần áo mới nữa chứ.
Hôm nay Tống Ngọc Trạch ở nhà quét dọn vệ sinh.

Chỗ đầu tiên y dọn đó là trần nhà và góc tường.
Y nối hai cán chổi vào nhau rồi đứng trên ghế quét bụi xuống, thật sự có vẻ hơi gian nan.
Tống Trấn đi ra từ trong phòng thì thấy cảnh này.

Hắn bước đến: “Dọn vệ sinh?”
Tống Ngọc Trạch trừng hắn một cái, ý bảo thấy rồi còn hỏi.
Tống Trấn thấy y quét vất vả quá nên bước qua ôm Tống Ngọc Trạch lên.
“A.” Tống Ngọc Trạch thở nhẹ, lớn tiếng nói: “Ông làm gì đó?”
Tống Trấn: “Để con quét nhẹ nhàng hơn chút.” Hai bàn tay to khỏe giữ chặt vòng eo mảnh khảnh của Tống Ngọc Trạch, thoải mái nâng y lên cao.
Tống Ngọc Trạch: “Tôi với tới, ông không cần phải làm vậy.”
Tống Trấn không kiên nhẫn nói: “Mau quét nhanh lên, đừng nhìn người con gầy như vậy, ta duy trì tư thế này cũng rất mệt đó.”
“Vậy ông thả tôi xuống đi!” Tống Ngọc Trạch một bên nói, một bên duỗi chân, lỗ tai đỏ lên hết.
Tống Trấn thấy tai y hồng hồng thì cười một cái, sau đó lại cố ý xụ mặt: “Đừng quậy! Nhanh lên, thật sự rất mỏi.”
Tống Ngọc Trạch thấy tránh không được nên đành phải tiếp tục quét dọn, quả nhiên như vậy dễ dàng hơn rất nhiều.
Chỉ có điều hai bàn tay đang giữ chặt bên hông thật sự khiến người ta không thể không chú ý, lực độ đó làm cho y có ảo giác như sắp bị bóp nát.
Y nhanh chóng quét vài cái rồi kêu lên: “Được rồi, để tôi xuống đi.”
Tống Trấn cũng không đùa y nữa, thả y xuống, lắc lắc cánh tay: “Thật mỏi.”
Lúc này cảm giác mất tự nhiên trong lòng Tống Ngọc Trạch mới giảm xuống không ít, y nói thầm: “Ai kêu ông muốn ôm tôi.”

Tống Trấn làm bộ như không nghe thấy: “Muốn ta giúp không?”
Tống Ngọc Trạch lấy một cái tạp dề đưa cho Tống Trấn.

Tống Trấn không nói hai lời đã mặc vào, bởi vì dáng người cao to nên nhìn có hơi buồn cười.
Tống Ngọc Trạch lại không hoàn toàn nghĩ vậy, thậm chí cảm thấy Tống Trấn như thế còn có chút đáng yêu.
Y đưa cho hắn một miếng giẻ lau: “Ông lau cửa kính được không, ông lau bên ngoài, còn tôi đứng đây lau bên trong.”
Tống Trấn: “Sẽ không lau bể kính đâu.” Nói xong liền cầm giẻ lau ra ngoài, hai người ở đối diện, chỉ cách nhau có một tấm thủy tinh.
Đây là lần đầu tiên hắn lau chùi cửa sổ, cũng chẳng cảm thấy không kiên nhẫn gì, chắc là do làm cùng với Tống Ngọc Trạch.
Hắn nhìn chằm chằm Tống Ngọc Trạch ở đối diện, giẻ lau trên tay di chuyển theo tay y.

Y lau đến đâu, tay hắn cũng theo sát tới đó.
Tống Ngọc Trạch nghiêm túc lau chùi nên không chú ý tới tầm mắt của Tống Trấn, y thấy trên mặt kính có một vệt đen, lau qua lau lại mà thấy nó vẫn chưa hết nên đành gõ lên mặt kính nhìn Tống Trấn.
Tống Trấn thu hồi tầm mắt, theo hướng ngón tay của Tống Ngọc Trạch lau vệt dơ đó đi.
Chỗ cao hơn của cửa sổ Tống Ngọc Trạch không với tới nên đành để cho Tống Trấn tự làm.
Dáng người của Tống Trấn cao lớn, tiện tay giơ lên là có thể nhẹ nhàng chạm tới.
“Qua bên trái một chút.” Tống Ngọc Trạch đứng sau lưng chỉ huy.
Tống Trấn lập tức dời sang bên trái lau qua lau lại.
“Ông lau chưa sạch.” Tống Ngọc Trạch nói.
Tống Trấn nhìn y: “Khăn khô.”
“Ông dời tay qua bên trái một chút, ở đấy có vết đen đó ông thấy không?”
Tống Trấn đưa mắt nhìn kỹ, thật không biết nói gì: “Có một chút, không nhìn kỹ cũng chẳng thấy.” Tuy nói như vậy nhưng hắn vẫn giơ tay lau sạch.
“Được chưa?” Tống Trấn quay đầu nhìn y với biểu tình thật không còn biện pháp nào với con.
Tống Ngọc Trạch không chú ý đến hắn, cầm giấy báo đã được chuẩn bị lau mặt kính đang ướt lại một lần.
Tống Trấn cũng cầm giấy báo vòng ra lau mặt ngoài.
Chỉ chốc lát sau cửa sổ đã sạch sẽ.


Tống Trấn đứng đó nhìn thấy mặt của Tống Ngọc Trạch một cách rõ ràng.

Bởi vì góc độ cùng với chiều cao nên có thể thấy rõ lông mi thật dài, chóp mũi thanh tú, đôi môi nhạt màu còn có chiếc cằm nhòn nhọn.
Giữa hai người chỉ cách nhau một tấm kính, hơn nữa tấm kính này lại còn trong suốt như không tồn tại, có cảm giác như chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào y, kéo y vào trong lòng.

Tống Trấn chậm rãi gợi lên khóe miệng, lộ ra một nụ cười nhợt nhạt.
Chờ lau cửa sổ xong, hai người lại dọn dẹp trong nhà một lần, cuối cùng mới quét sạch sàn nhà.

Vì hai người cùng làm nên tốc độ cũng tương đối nhanh, đến khoảng 1 – 2 giờ chiều là đã dọn dẹp xong căn nhà.
“Làm việc nhà thật mệt.” Tống Trấn cởi tạp dề ra ném sang một bên, nặng nề nằm xuống sô pha, vẻ mặt mỏi mệt.
Tống Ngọc Trạch cũng thấy mệt đến không chịu được, hơn nữa y còn rất đói bụng, cần phải đi nấu cơm.
Tống Trấn thấy y muốn vào phòng bếp thì ngồi dậy nói: “Hôm nay đừng nấu cơm, ta dẫn con ra ngoài ăn.

Vừa lúc đến chiều tối thì đi mua đồ chuẩn bị đón tết luôn.”
Tống Ngọc Trạch: “Vậy để tôi đi gội đầu, vừa nãy đổ thật nhiều mồ hôi.”
Tống Trấn: “Xuống tiệm dưới lầu gội.

Tự mình làm cũng mệt.”
Hai người cùng nhau bước xuống, dưới lầu nhà bọn họ vừa lúc có một tiệm cắt tóc.
Bởi vì gần đến tết nên giá cả cũng tăng không ít, một lần gội cũng tới 30 tệ.

Điều kiện của mấy hộ gia đình ở tiểu khu này không quá tốt nên bên trong cửa tiệm rất vắng, chỉ có một hai người.
•30 tệ hơn 100.000đ tiền Việt.
Chủ cửa tiệm là một người đàn ông để tóc dài, mặc quần da bó sát, nhìn trông thật dẹo.


Hắn biết Tống Trấn nên khi thấy Tống Trấn bước vào thì lập tức chào đón: “Trấn ca, đến gội đầu phải không?”
“Ừ.” Tống Trấn lãnh đạm lên tiếng, kéo Tống Ngọc Trạch vào: “Hai người.”
Dường như chủ tiệm có hơi sợ Tống Trấn, vội vàng kêu người đến để gội đầu cho họ, phục vụ chu đáo nhiệt tình còn không dám tự tiện nói gì.
Khí thế của Tống Trấn quá hung hãn, Tống Ngọc Trạch khó có thể nhìn thấy người nào dám đến gần hắn.
Một em gái đang gội đầu cho Tống Ngọc Trạch vì bị ảnh hưởng của hắn nên cũng nơm nớp lo sợ, thấy Tống Ngọc Trạch lớn lên xinh đẹp muốn mở miệng bắt chuyện cũng chẳng dám.
Hai người gội đầu xong chủ tiệm cũng chỉ lấy giá như ngày thường, mỗi người 10 tệ.
Tống Ngọc Trạch theo Tống Trấn ra ngoài, y có hơi buồn cười, cảm thấy Tống Trấn không hổ là xuất thân từ xã hội đen, tác phong cũng quá hung hãn.

Chính y lại giống như là cáo mượn oai hùm.
Tống Trấn hỏi y: “Chuyện gì?”
Tống Ngọc Trạch: “Không có gì, chỉ cảm thấy vị chủ tiệm kia rất sợ ông.”
Tống Trấn cười cười, lấy một điếu thuốc ra ngậm trong miệng: “Sợ ta làm gì, ta cũng không ăn thịt của hắn.” Tống Trấn lại đưa tay đẩy Tống Ngọc Trạch một chút: “Đi nào, muốn ăn cái gì.”
Tống Ngọc Trạch: “Ăn mì đi, không muốn ăn cơm, hơi lạnh.”
Tống Trấn ừ một tiếng, đột nhiên kéo tay Tống Ngọc Trạch lại: “Lạnh như vậy sao không mang bao tay?”
Tống Ngọc Trạch: “Trong nhà không tìm thấy.” Vừa nói vừa muốn rút tay về.
Tống Trấn giữ lại không cho y rút về: “Đợi lát nữa mua cho con một bộ.” Hắn đưa mắt nhìn cổ Tống Ngọc Trạch: “Mua thêm khăn choàng cổ nữa.”
Rõ ràng cũng không mang bao tay nhưng tay Tống Trấn lại ấm áp vô cùng, hắn ủ cho Tống Ngọc Trạch một hồi rồi mới buông ra.
Tống Ngọc Trạch thu tay về bỏ vào trong túi, bàn tay lạnh lẽo cũng đỡ hơn nhiều.
Y nhìn Tống Trấn, cảm thấy hắn cũng không tệ như trong tưởng tượng.
Hai người lên xe, Tống Trấn dập tàn thuốc ném đi rồi mở máy sưởi.

Chỉ chốc lát sau trong xe đã ấm lên, trên cửa kính còn kết một tầng sương mỏng.
Trong thời gian này mấy quán ăn cũng không có bao nhiêu người.

Lúc bọn họ đi vào thì cũng chỉ có linh tinh vài người khách.
Tống Ngọc Trạch tìm chỗ ngồi xuống, Tống Trấn đi gọi món.
Bốn bát mì lớn, Tống Trấn một mình ăn hai bát, Tống Ngọc Trạch ăn một bát rưỡi, còn lại nửa bát của y cũng bị Tống Trấn cho vào bụng.
Sau khi ăn xong, hai người đến siêu thị mua đồ.
Siêu thị nhìn đâu cũng toàn là người, tất cả đều là đến để sắm sửa đồ đạc chuẩn bị đón năm mới, mặc kệ vào giờ nào thì cũng đều đông đúc như thế.

Tống Ngọc Trạch vừa thấy cảnh này là da đầu cũng tê dại theo, y nói: “Nhiều người như vậy, lần sau lại đến đi.”
Tống Trấn: “Ngốc thật, tết gần sát một bên rồi, mặc kệ con đi ngày nào thì cũng vẫn sẽ nhiều người như thế.” Hắn lấy một chiếc xe đẩy, kéo Tống Ngọc Trạch sát vào mình: “Không sao, con chỉ cần theo sát ta thì sẽ không ai dám chen con.”
Quả nhiên, mấy người nhìn thấy Tống Trấn đều tự giác tránh qua một bên không dám đi chen hắn, nếu có người đụng phải cũng lập tức như bị dọa mà xin lỗi rồi lui về phía sau.

Tống Trấn vẫn luôn cảm thấy như vậy không tệ, nhưng hôm nay lại đột nhiên có hơi buồn bực, hắn quay đầu hỏi Tống Ngọc Trạch: “Nhìn ta hung dữ vậy sao?”
Tống Ngọc Trạch khẽ gợi lên khóe miệng: “Ừm, sát khí rất nặng, có cảm giác như là xã hội đen sẽ rút dao ra chém người bất cứ lúc nào.”
Tống Trấn nghe ngữ điệu trêu chọc của y, nhịn không được cười nói: “Tiểu tử thúi.”
Do Tống Trấn trả tiền nên mỗi lần Tống Ngọc Trạch mua cái gì cũng đều cầm lại hỏi hắn, hỏi cái này được không? Cái này thì sao?
Tống Trấn rất ít khi đi siêu thị, chuyện hưởng thụ của hắn chỉ là có thể ở gần Tống Ngọc Trạch, cũng rất hưởng thụ việc Tống Ngọc Trạch luôn hỏi hắn, muốn biết ý kiến của hắn.
Vốn dĩ hắn có thể nói một câu tự con quyết định là được.

Nhưng hắn lại cố tình làm bộ làm tịch nghiêm túc thảo luận cùng với Tống Ngọc Trạch khi y hỏi mình, giống như hắn thật sự biết cái nào tương đối tốt.
“Không mua đồ ăn vặt, tôi cũng chẳng phải con nít đâu.” Tống Ngọc Trạch lẩm bẩm.
Tống Trấn nói: “Mua đi, ta ăn.”
Tống Ngọc Trạch dùng ánh mắt không thể tin được nhìn hắn, y quả thực không thể tin cái tên phần tử bạo lực thoạt nhìn có thể tay không đập gạch này cũng thích ăn vặt.
Tống Trấn cầm mấy gói bánh bỏ vào xe đẩy, nói với Tống Ngọc Trạch: “Nhìn cái gì, chưa thấy người lớn ăn vặt bao giờ sao.”
Khóe miệng của Tống Ngọc Trạch khẽ động: “Ông mua đi.”
“Mua một thùng sữa bò cho con luôn không? Nhìn con lùn kìa.” Tống Trấn đi qua chỗ bán sữa được chất thành ngọn núi nhỏ, xách một thùng bỏ vào xe đẩy.
Tống Ngọc Trạch: “Loại này uống không ngon.”
Tống Trấn liếc mắt nhìn y: “Phiền phức.” Tuy nói vậy nhưng vẫn trả trở về.

Rồi xách một thùng khác đến: “Loại này thì sao?”
Tống Ngọc Trạch: “Ừm.”
Tống Trấn lại tiện tay lấy thêm thùng thứ hai, còn tính lấy thùng thứ ba thì Tống Ngọc Trạch đã ngăn hắn lại: “Được rồi.”
Chỉ chốc lát sau, xe đẩy đã được chất thành một ngọn núi nhỏ.
Tống Trấn tính tiền rồi đẩy xe ra bãi đỗ, hai người cùng nhau chất đồ vào xe mới chính thức kết thúc đợt mua hàng lần này.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.