Trọng Sinh Chi Bạo Lực Trấn Áp

Chương 18


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Bạo Lực Trấn Áp FULL – Chương 18


—•—
Cuối mùa thu thời tiết đã khá lạnh, Tống Ngọc Trạch chỉ mặc thêm một chiếc áo khoác tối màu.
Nam sinh trong độ tuổi dậy thì sẽ đặc biệt lớn rất nhanh, như mạ non mùa xuân thoáng cái đã cao lên.

Quần áo trước kia của Tống Ngọc Trạch đã không còn vừa người, làm cho cánh tay của y lộ ra phần lớn da thịt.

Chiếc áo khoác trên người này của y xem ra cũng còn được, vừa đủ khoác hết cánh tay, phần eo hơi ngắn nhưng miễn cưỡng vẫn có thể mặc được.

Trương Thanh Dữ ngồi cạnh y mặc một kiện áo khoác màu đen, chất liệu vừa nhìn thì đã biết là rất đắt, áo khoác được cắt may vừa người, mặc vào liền cảm thấy đẹp trai ngất trời.
Nhìn vào sự đối lập của hai người thì càng thấy Tống Ngọc Trạch có vẻ thật đơn bạc.
“Này.” Trương Thanh Dữ chống khuỷu tay trái lên bàn, nghiêng mặt nhìn Tống Ngọc Trạch.
Tống Ngọc Trạch đang đọc sách, nghe thấy Trương Thanh Dữ gọi mình thì cũng hơi kinh ngạc.

Từ lần Trương Thanh Dữ ép y uống rượu thì hai người vẫn không nói với nhau câu nào.
Tống Ngọc Trạch nhìn hắn: “Hửm?”
Trương Thanh Dữ cười cười: “Tôi cho rằng cậu sẽ không đáp lại.”
Tống Ngọc Trạch thấy nụ cười hơi bĩ kia của hắn thì thu hồi tầm mắt tiếp tục chăm chú đọc sách.
Trương Thanh Dữ tới gần y: “Được rồi, tôi có việc muốn nhờ cậu.”
Tống Ngọc Trạch nhàn nhạt nói: “Chắc tôi không giúp được cậu.”
Trương Thanh Dữ nhướng mày: “Tôi còn chưa nói ra, sao cậu lại biết không giúp được.”
Tống Ngọc Trạch lật một trang sách, lãnh đạm ờ một tiếng, dường như không muốn tiếp tục đề tài này.
Trương Thanh Dữ đột nhiên mở miệng: “Tôi phải đi rồi.”
Tống Ngọc Trạch dừng lại, nhìn hắn.
Trương Thanh Dữ nhìn chằm chằm vào mắt của y: “Học kỳ sau, tôi sẽ sang nước M.”
“Ờ.”
Quả nhiên, Trương Thanh Dữ nhìn biểu tình đạm mạc của Tống Ngọc Trạch, cười tự giễu.


Ghét hắn, vì hắn đi mà trở nên vui vẻ, không ghét hắn, vì hắn đi mà cảm thấy mất mát.

Dù là biểu tình nào, y cũng đều không cho hắn.
“Giúp tôi học bổ túc tiếng Anh đi, nhất trường.” Trương Thanh Dữ thu hồi cảm giác mất mát thoáng qua vào lòng, gợi lên khóe miệng: “Dạy tôi một ít đối thoại đơn giản hằng ngày, chỉ sợ đến đó cái gì cũng không biết nói, thật mất mặt.”
Tống Ngọc Trạch nhìn hắn: “Vì sao tôi phải giúp cậu học bổ túc?”
“Đưa tiền là được chứ gì.

Một giờ một ngàn, thế nào?” Trương Thanh Dữ nhếch khóe miệng, trong mắt mang theo một loại chắc chắn.
Tống Ngọc Trạch trầm mặc, y xác thật là cần tiền.

Số tiền Tống Trấn cho còn dư không nhiều lắm, thời tiết thì lại càng ngày càng lạnh, nếu đến mùa đông quần áo của y sẽ ít đến đáng thương.
Y chậm rãi nói: “Với giá cậu đưa ra có thể tìm được người càng giỏi hơn để dạy cậu, ví như các sinh viên bậc nhất.”
Trương Thanh Dữ cười chế nhạo: “Sao nào, cậu cảm thấy cậu không bằng bọn họ?”
Tống Ngọc Trạch thu hồi sách vở, nghiêm túc nhìn hắn: “Được, tôi chỉ phụ trách dạy, cậu không được ép tôi làm những việc tôi không muốn, hơn nữa khoảng thời gian còn lại đừng gây khó dễ cho bạn học nữa.”
Trương Thanh Dữ sờ mũi, nhỏ giọng nói: “Đã rất lâu rồi tôi không có bắt nạt người khác được chưa.”
Trương Thanh Dữ nói được làm được, mấy ngày sau đó thật sự chỉ ngoan ngoãn theo Tống Ngọc Trạch học tiếng Anh.
Tống Ngọc Trạch phát hiện hắn rất thông minh, trí nhớ cũng tốt kinh người.

Chỉ cần y lặp lại từ đơn qua một lần thì trên cơ bản Trương Thanh Dữ sẽ không quên.
Có thể thấy được ngày thường chỉ là Trương Thanh Dữ không muốn học.

Dạy người thông minh như vậy thật đỡ tốn sức, Tống Ngọc Trạch đối với những thứ hắn còn sai sót cũng không cảm thấy thiếu kiên nhẫn, tận tâm tận lực bổ sung cho hắn.
Khi còn là Ninh An, y có từng qua M quốc du học, kinh nghiệm cũng xem như đầy đủ.

Y đem một số câu giao tiếp hằng ngày có khả năng sẽ dùng đến hoặc một ít lời nói khách sáo dạy toàn bộ cho Trương Thanh Dữ.
Chờ tới lúc Trương Thanh Dữ đạt đến trình độ có thể giao tiếp thông thuận ở M quốc thì đã chuẩn bị thi cuối kỳ.
Trương Thanh Dữ không tham gia kỳ thi này, thậm chí cũng không nói với ai mà đã bay sang M quốc.
Trong lớp ngoại trừ Mẫn Thiếu Nguyên và Tống Ngọc Trạch thì cũng không còn ai biết hắn đã ra nước ngoài, hơn nữa khả năng lớn  là sẽ không trở về.

Ngày đó, chỉ có Mẫn Thiếu Nguyên tiễn hắn đi.
Trương Thanh Dữ không kêu Tống Ngọc Trạch theo vì hắn biết Tống Ngọc Trạch sẽ không đến.
Nói thật, Tống Ngọc Trạch đối với việc Trương Thanh Dữ rời đi mà không có cảm giác gì là hoàn toàn không có khả năng.
Lúc giúp hắn học bổ túc, cảm nhận của y đối với Trương Thanh Dữ đã đổi mới rất nhiều.

Dù sao đối phương cũng chỉ mới là một thiếu niên 14 tuổi, quan niệm tư tưởng vẫn chưa đủ thành thục, chờ lúc vấp phải trắc trở trải qua nhiều lần thì sẽ không bừa bãi như vậy nữa.
Huống chi, hắn còn cho y một phần phí bổ túc rất khả quan.
Kì nghỉ đông đúng hạn đến, các bạn học không chờ cô Hà nói xong câu cuối cùng đã chạy ra khỏi phòng học.
Mặc kệ vào lúc nào, được nghỉ đối với học sinh mà nói cũng đều là chuyện vui vẻ, còn có thể dẹp những bài tập nhàm chán kia qua một bên.

Chẳng biết có phải Tống Ngọc Trạch cũng bị không khí vui vẻ của bọn họ ảnh hưởng hay không mà lúc về nhà tâm tình của y cũng không tệ.
Trước đó thì y đến chợ mua thức ăn.

Y đã cao được 1m70, mặc trên người một chiếc áo khoác lông màu đỏ, nét trẻ con trên mặt đã bắt đầu lui dần, hiện ra hình dáng đẹp đẽ, môi hồng răng trắng ở trong đám người lại càng chói mắt.
Mấy bác gái bán đồ ăn đều biết y, khi mua đồ y sẽ không trả giá thậm chí còn rất ít nói chuyện, gầy gầy yếu yếu nhưng lớn lên lại đặc biệt đẹp mắt.
“Tiểu Trạch, phỏng chừng là nghỉ đông rồi phải không.

Mua chút thịt về nhà ăn đi, xem con gầy thế này, phải bồi bổ nhiều vào chứ.” Một bác gái bán thịt cười nói.

Tuy rằng Tống Ngọc Trạch ít khi nói chuyện, nhưng mấy bác gái này lại đặc biệt thích cùng y đáp lời vài câu.
Bác gái một bên nói một bên nhanh chóng chọn phần thịt ngon nhất cho y.
Tống Ngọc Trạch trả tiền, cầm thịt rồi nói một tiếng: “Cảm ơn.” Y biết, mấy bác gái này đều bán cho y với giá rẻ nhất, xem chừng là do diện mạo gầy yếu này làm cho bọn họ nổi lên lòng hảo cảm.
Y lại mua thêm một ít nguyên liệu, trong lúc mua thì mỗi người đều cho y nhiều thêm một chút, cho đến nỗi gần bằng với phần mà y mua.
Cứ như vậy y cũng không tiện nhận mà lập tức từ chối, nhưng cuối cùng lại không thể làm được chuyện xô qua đẩy lại với bọn họ nên đành phải nhận lấy.
Ngẫu nhiên y cũng mang theo vài quyển sách đến cho mấy bác gái nào có con nhỏ mượn.
Về đến nhà, Tống Trấn vẫn chưa trở lại.

Y hầm xương trước rồi mới tìm một cái nồi lẩu điện rửa sạch sẽ.
Lúc Tống Trấn về nhà đã ngửi thấy mùi xương hầm nồng đậm.
“Hôm nay ăn lẩu?” Tống Trấn vừa cởi giày vừa hỏi.
“Ừm.” Tống Ngọc Trạch mặc tạp dề màu lam nhạt, mang chén dĩa để lên bàn.
Biểu tình lãnh ngạnh của Tống Trấn cũng dãn ra, cởi áo khoác đi qua, ngửi một chút: “Thơm quá.”
Tống Ngọc Trạch cởi tạp dề tùy tay đặt ở một bên rồi mới ngồi xuống: “Tôi không ăn cay nhưng có mua tương ớt, nếu ông ăn cay thì có thể dùng.”
Tống Trấn: “Không sao, ta ăn cay cũng không được tốt.” Nghe Tống Ngọc Trạch có để ý chuẩn bị cho mình, tâm tình của hắn trở nên rất tốt, cười nói.
Mùa đông ăn lẩu, cả căn phòng đều tràn ngập hương vị ấm áp, dường như quan hệ cứng đờ thường ngày giữa hai người cũng hòa hoãn một ít.
Tống Trấn gắp thịt bỏ vào chén Tống Ngọc Trạch.
Tống Ngọc Trạch hơi ngạc nhiên, cuối cùng vẫn bỏ vào trong miệng ăn.
Thật ra y có tính sạch sẽ cho nên trước nay cũng không ai gắp đồ ăn cho y, lúc này đây y cũng không biết vì sao mình lại ăn.

Chắc đại khái là do uy lực của Tống Trấn, theo bản năng y không muốn chọc cho hắn bực mình.
Tống Trấn nhìn y lúc ăn lộ ra hàm răng trắng chỉnh tề, đôi môi đỏ thắm, dường như cảm thấy đứa nhỏ càng lớn càng đẹp hơn.
Hắn rũ mắt, dấu đi cảm xúc bên trong rồi lại gắp một đũa thức ăn đặt vào chén Tống Ngọc Trạch.
Tống Ngọc Trạch: “Tôi không ăn cái này.” Nói xong lại gắp trở về chén Tống Trấn.
Tống Trấn ừ một tiếng rồi cũng tự mình ăn luôn: “Kén ăn không tốt.”
Tống Ngọc Trạch kéo khóe miệng, không nói chuyện.
Tống Trấn cười, lại gắp cho y một miếng thịt: “Ngày mai được nghỉ đông rồi sao.”
Tống Ngọc Trạch gật đầu, im lặng ăn lẩu.
“Nghỉ đông muốn làm gì không?” Tống Trấn hỏi y.
“Không có gì, chắc là đọc sách.” Tống Ngọc Trạch nhàn nhạt nói.

Y có hơi khó hiểu nhìn Tống Trấn, cảm giác Tống Trấn như đã khôi phục về dáng vẻ trước kia, không còn lãnh đạm nữa.
Tống Trấn: “Cả ngày ngây ngốc ở trong nhà không chán sao? Với lại như vậy cũng không tốt cho thân thể, để ta dẫn con ra ngoài chơi.”
Tống Ngọc Trạch lắc đầu: “Gần đến tết rồi, hơn nữa trời rất lạnh.”
Kỳ thật y không muốn ra ngoài với Tống Trấn, y tình nguyện tự mình ngây ngốc ở trong nhà.
Tống Trấn dừng một chút mới nói: “Trước kia chưa bao giờ đón năm mới ở nhà, năm nay cùng nhau đón đi.

Đón năm mới xong rồi lại dẫn con đi chơi.”
Tống Ngọc Trạch suy nghĩ một chút, dường như trong trí nhớ chẳng có bao giờ được đón tất niên cả.


Tống Trấn là cô nhi nên không có thân thích gì, thời điểm tết đến hắn cũng không ở nhà mà cùng với đám đàn em gì kia của hắn đi chơi bời.
Mỗi năm ăn tết, chỉ có một mình Tống Ngọc Trạch cô đơn ở nhà, ghé vào bên cửa sổ xem người khác đốt pháo hoa.
Làm Ninh An, y không phải là người thích náo nhiệt nên cũng quạnh quẽ như vậy, mấy loại tập tục như tết này y còn không tham gia chứ đừng nói chi là đón tất niên.
Tống Ngọc Trạch: “Tiền trong thẻ không còn nhiều lắm, nếu mua đồ chuẩn bị cho ngày tết có lẽ sẽ không đủ.”
Tống Trấn nghe y nói như vậy thì mới phát hiện đã lâu rồi hắn chưa cho tiền Tống Ngọc Trạch.
Hắn có chút không vui: “Thiếu tiền sao lại không nói với ta?”
Tống Ngọc Trạch nghĩ thầm, ông mỗi ngày thần long thấy đầu không thấy đuôi, mỗi lần gặp lại còn trưng ra khuôn mặt xụ kia, cứ như thế ai mà dám hỏi xin tiền.

Trong lòng nghĩ vậy nhưng trên mặt y lại chẳng có biểu tình gì.
Tống Trấn hơi nhíu mày nhìn y: “Con sợ ta phải không?”
Tống Ngọc Trạch không nói gì.
Tống Trấn vứt đôi đũa xuống bàn: “Ta đối xử với con không tốt sao? Đã bao lâu rồi ta không đánh con, không giận dữ với con, vì sao con còn sợ ta?”
Tống Ngọc Trạch nghĩ thầm, biểu tình hiện tại của ông đã rất đáng sợ.
Không muốn tiếp tục chọc hắn giận, y nhỏ giọng nói: “Không có.

Lần sau tôi sẽ nói với ông.”
Tống Trấn thấy y bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn như vậy, lửa giận cũng không còn, hắn là giận chính mình quên cấp tiền cho đứa nhỏ, lại giận đứa nhỏ sợ hắn nên trong nháy mắt đã lớn tiếng với y.
Hắn hoãn thanh nói: “Ừ, sau này có chuyện gì phải nói với ta.” Hắn dừng một chút, lại nói: “Đừng sợ, ta sẽ không đánh con.”
Hắn duỗi tay sờ đầu Tống Ngọc Trạch, xúc cảm mềm mại làm hắn lập tức thu tay lại.
Tống Ngọc Trạch cắn đũa nhìn hắn: “Ừm.” Giống như một đứa trẻ.
Tống Trấn nhịn không được cười cười, cảm thấy biểu tình này đặc biệt đáng yêu, lại giơ tay xoa mái tóc của y, đường nét lãnh ngạnh trên mặt cũng mềm mại vài phần.
Tống Ngọc Trạch sửa lại đầu tóc bị vò loạn, nói: “Ông rửa tay chưa mà vò tóc tôi.”
Tống Trấn duỗi tay cho y xem: “Không dơ.”
“Vậy ông cũng không được vò tóc tôi, tôi không thích.”
Tống Trấn: “Thật sự bắt cho con chiếc thang là con lại muốn trèo cao, vừa mới nói không đánh con thì con đã lập tức đưa ra yêu cầu với ta.”
Khóe miệng Tống Ngọc Trạch hơi xụ xuống: “Ông đã nói không đánh tôi mà.”
“Ừ, nhưng ta không nói là mọi việc đều nghe theo con.” Nói xong, Tống Trấn lại xoa đầu y.
Tống Ngọc Trạch trừng hắn, Tống Trấn nhìn hai mắt y tròn tròn trừng mình thì ngược lại nở nụ cười, còn cười rất lớn, trong lòng thích đến không chịu được.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.