Đọc truyện Trọng Sinh Chi Bạo Lực Trấn Áp FULL – Chương 13
—•—
Trương Thanh Dữ trêu chọc Tống Ngọc Trạch vài lần mà chẳng có kết quả thì không để ý đến y nữa, đồng thời cũng không kêu người gây khó dễ.
Thậm chí hắn còn không đến trường, mà mỗi lần đến cũng đều nằm ngủ trên bàn.
Không có Trương Thanh Dữ tham gia, hoạt động trêu chọc giáo viên trong lớp cũng ít lại.
Tuy nói trường này có thể dễ dàng lên cao trung nhưng mọi người vẫn đặt tâm tư vào việc học.
•Cao trung: trường cấp 3.
Tống Ngọc Trạch đối với tình huống này rất vừa lòng.
Đầu tháng ba là thời điểm công bố kết quả thi, quả nhiên Tống Ngọc Trạch đều làm cho mọi người kinh ngạc.
Không kể phần viết của môn ngữ văn bị trừ 1 điểm, những môn khác đều đạt điểm tối đa.
Thành tích này quả thực là khủng bố, mấy năm qua ở trường sơ trung Kỳ Dục cũng chưa ai làm được như vậy.
Toàn bộ giáo viên trong trường đều biết, thậm chí hiệu trưởng còn tự mình tìm Tống Ngọc Trạch.
Mặc kệ các giáo viên nghĩ gì, Tống Ngọc Trạch ở trước mặt của hiệu trưởng làm lại bộ đề khác, lần này một điểm cũng không mất.
Ánh mắt của hiệu trưởng nhìn y lập tức tràn đầy kinh diễm cùng với yêu thích.
Tống Ngọc Trạch không nghĩ nhiều, y biết như vậy sẽ gây chú ý nhưng y cũng không muốn giấu diếm.
Lúc là Ninh An, y cũng đạt được bao nhiêu đó điểm, y đã quen khi nhận lấy ánh mắt thán phục của mọi người.
Hơn nữa y cần phải làm cho giáo viên chú ý.
Thành tích tốt mới có đặc quyền, cũng càng thêm tự do, chỉ cần y có thể mang lại lợi ích cho trường học.
Quan trọng hơn là y cần học bổng.
Trường sơ trung Kỳ Dục rất có tiền, cho nên mỗi lần thi cử những người trong top 10 đều nhận được học bổng.
Cầm học bổng 1000, trong lòng Tống Ngọc Trạch rất vui.
Một ngàn đối với Ninh An không tính là gì nhưng đối với Tống Ngọc Trạch mà nói thì là tiền do bản thân mình lần đầu kiếm được.
Nhưng số tiền này lại dẫn đến phiền phức, có mấy tên nam sinh trong trường chặn y lại.
Nam sinh cầm đầu cao hơn Tống Ngọc Trạch rất nhiều, nhuộm một quả đầu màu đỏ khoa trương.
Sau lưng là mấy thiếu niên dáng vẻ lưu manh.
Mặt Tống Ngọc Trạch vô biểu tình, trong lòng lại “sách” một tiếng.
Y nên sớm nghĩ đến học bổng như vậy, không bị theo dõi cũng khó.
“Nhất trường?” Nam sinh một tay cắm vào trong túi quần, một tay đẩy bả vai Tống Ngọc Trạch.
Hắn cúi đầu, trên mặt mang theo nụ cười thô bĩ: “Lớn lên còn rất xinh đẹp.”
Tống Ngọc Trạch lui về sau mấy bước, mắt nhìn bốn phía.
Có rất nhiều người nhìn về bên này nhưng lại làm bộ như không phát hiện, nhanh chóng rời đi.
Một nam sinh cao gầy khác gác tay lên vai tên tóc đỏ kia, hắn kéo một hơi thuốc, híp mắt nói: “Xác thật rất đẹp.
Tóc dài một chút, mặc váy trắng vào cũng không kém hoa khôi của trường.”
Mấy tên phía sau cười hùa theo.
Tống Ngọc Trạch vẫn không có biểu tình gì, không có kinh hoảng cũng không có căm phẫn.
Dường như chẳng thèm đặt bọn chúng vào trong mắt.
Nam sinh tóc đỏ cười cười: “Nhất trường, cho bọn này mượn chút tiền mua vài gói thuốc được không?” Tuy lời nói mang theo ý cười nhưng lại không phải ngữ khí thương lượng, bên trong tràn đầy uy hiếp.
Tống Ngọc Trạch suy nghĩ, lấy một phong bì từ trong cặp ra đưa hắn.
Tên tóc đỏ ngây người một lúc, các nam sinh phía sau cũng đều ngẩn ra.
Bọn họ đã chặn đường lấy tiền của rất nhiều học sinh, những người đó không ai trấn định như Tống Ngọc Trạch, cũng không một ai lập tức ngoan ngoãn giao tiền ra.
Tên tóc đỏ lấy phong bì mở ra nhìn, là 1000.
Vốn dĩ bọn họ nên cầm tiền rời đi, nhưng nam sinh cao gầy hút thuốc kia lại đột nhiên mở miệng: “Sảng khoái như thế, trên người hẳn là còn có tiền chứ gì.”
Nam sinh trên mặt mang theo ý cười xấu xa, ngũ quan tuấn mỹ, xem như nhìn được nhất trong đám.
Trên tai là một loạt hàng khuyên màu bạc, vừa kiêu ngạo lại vừa phản nghịch.
Tống Ngọc Trạch: “Hết rồi, chỉ có nhiêu đó.”
Nam sinh kia bật cười: “Thật sự không còn? Tao không tin, lục soát sẽ biết.” Nói xong, hắn lập tức đi qua muốn chạm vào Tống Ngọc Trạch.
Tống Ngọc Trạch nhíu mày, hất tay của hắn ra, ánh mắt lãnh đạm nhìn nam sinh.
Nam sinh kia chậc một tiếng: “Thật xinh đẹp.” Thanh âm này rất nhẹ, chỉ có hai người bọn họ nghe được.
Đầu mày Tống Ngọc Trạch nhíu càng chặt, xoay người muốn bỏ đi.
Ai ngờ nam sinh kia lập tức đè Tống Ngọc Trạch lên tường, duỗi tay sờ eo y.
Các nam sinh phía sau nhìn thấy thì cũng chỉ cho rằng đồng bọn đang lục soát tiền, thực ra một chút cũng chẳng biết tay chân của hắn không hề thành thật.
Tống Ngọc Trạch cảm thấy ghê tởm cực kỳ, dùng sức đẩy hắn: “Tránh ra.”
Tay kia vuốt vòng eo của Tống Ngọc Trạch, cúi đầu đến gần y, hô hấp có phần thô nặng: “Thật nhỏ.”
Tống Ngọc Trạch quay mặt đi, né tránh hơi thở của đối phương.
Bởi vì tay bị giữ chặt nên y chỉ có thể dùng chân đạp hắn.
Thật vất vả tránh được thì lập tức xoay người bỏ chạy.
Vừa vặn, Trương Thanh Dữ cùng với Mẫn Thiếu Nguyên còn có mấy nam sinh cùng lớp đi ra từ sân bóng gần trường.
Bọn họ liếc mắt một cái là thấy được Tống Ngọc Trạch, sau lưng còn có mấy tên lưu manh đuổi theo y.
Mắt Trương Thanh Dữ nhíu lại, đi qua giữ chặt cánh tay Tống Ngọc Trạch.
Tống Ngọc Trạch ngẩng đầu vừa lúc nhìn thấy Trương Thanh Dữ, lúc này mới thở gấp chậm rãi khôi phục hô hấp.
Cơ thể này không thường xuyên rèn luyện, chạy lâu như vậy thiếu chút nữa muốn thở không nổi.
Mấy tên lưu manh kia nhìn thấy đám người Trương Thanh Dữ thì cũng ngừng lại.
Mẫn Thiếu Nguyên cau mày nói với nam sinh phía sau: “Đi mua nước.” Rồi mới lại quay đầu hỏi Tống Ngọc Trạch: “Sao vậy ?”
Trên mặt Tống Ngọc Trạch mang theo một mạt đỏ ửng do chạy quá nhanh, y mở miệng nói: “Bọn họ chặn đường lấy tiền tôi.”
Mẫn Thiếu Nguyên nhìn một tầng nhợt nhạt màu hồng trên da mặt tuyết trắng của Tống Ngọc Trạch, môi mỏng còn hơi thở dốc, không biết tại sao lại cảm thấy có chút khô nóng.
Hắn dời tầm mắt thì thấy Trương Thanh Dữ cũng đang nhìn Tống Ngọc Trạch.
Hơn nữa còn nắm chặt lấy cánh tay của y.
Trương Thanh Dữ hỏi: “Lấy của cậu bao nhiêu?”
Tống Ngọc Trạch: “Một ngàn.”
Trương Thanh Dữ cười cười: “Vừa mới nhận được học bổng đã bị lấy?”
Tống Ngọc Trạch trừng mắt nhìn hắn: “Còn không phải là vì có học sinh hư như các cậu tồn tại hay sao.”
Trương Thanh Dữ bị nói như thế cũng chẳng sao cả nhún vai: “Được rồi, đã vậy thì học sinh hư như tôi đây sẽ cướp tiền về cho cậu.”
Tống Ngọc Trạch không muốn Trương Thanh Dữ giúp đỡ, vốn dĩ y đi hướng này là muốn chạy thẳng một đường về nhà, mấy chuyện này Tống Trấn một tay cũng có thể dễ dàng giải quyết.
Dù sao nếu đụng phải thì y cũng không muốn mắc nợ ân tình: “Các cậu đừng xen vào chuyện của người khác.”
Y đứng đó nhìn.
Trương Thanh Dữ đã mang theo mấy nam sinh lao vào đánh nhau với đối phương.
Đối phương cũng biết Trương Thanh Dữ, vốn dĩ không muốn đánh nhau với hắn nhưng Trương Thanh Dữ chưa nói lời nào đã động thủ, căn bản không cho bọn chúng cơ hội.
Hai phe đánh nhau.
Mẫn Thiếu Nguyên cầm nước đưa cho Tống Ngọc Trạch, Tống Ngọc Trạch nói: “Tôi không cần.”
Mẫn Thiếu Nguyên: “Cậu ghét tôi phải không?”
Tống Ngọc Trạch ngẩng đầu nhìn hắn, Mẫn Thiếu Nguyên vừa tiếp xúc với tầm mắt của y thì lập tức quay đầu làm bộ nhìn chỗ khác, nhét chai nước vào trong tay y.
Tống Ngọc Trạch đành phải nhận lấy uống một ngụm, thật ra y cũng rất khát.
Uống xong lại thanh giọng nói: “Cảm ơn.”
Không đợi Mẫn Thiếu Nguyên nói chuyện, y đã tiếp tục: “Chờ lấy tiền về rồi tôi sẽ trả lại cho cậu.”
Mẫn Thiếu Nguyên nhíu mày: “Có bệnh à?”
Tống Ngọc Trạch lạnh lùng nhìn hắn, Mẫn Thiếu Nguyên khụ một tiếng: “Ý của tôi là không phải chỉ có chai nước thôi sao.”
Tống Ngọc Trạch: “Tôi không thân với cậu.”
Mẫn Thiếu Nguyên: “…” Hắn lạnh mặt nói: “Tùy cậu.”
Bên này Trương Thanh Dữ đã giải quyết xong bọn chúng, rõ ràng là hắn đã từng bài bản luyện qua, nhìn cao cao gầy gầy như vậy nhưng khi đánh nhau thì rất lợi hại.
Hắn đi tới, đưa tiền lại cho Tống Ngọc Trạch.
Tống Ngọc Trạch cầm lấy, nói một tiếng: “Cảm ơn.”
Trương Thanh Dữ: “Ừ, sau này bọn họ sẽ không làm phiền cậu nữa.” Nói xong, hắn lại đẩy Mẫn Thiếu Nguyên một phen: “Đi thôi.”
Tống Ngọc Trạch cất tiền vào trong cặp, nghe thấy Trương Thanh Dữ đột nhiên quay đầu lại nói: “Tôi chưa từng chặn đường lấy tiền của ai cả.”
Tống Ngọc Trạch: “…” Có ý gì?
Lúc về đến nhà thì đã muộn.
Tống Trấn nhẫn nại đợi thật lâu, vốn dĩ nhìn thấy Tống Ngọc Trạch an toàn trở về thì tâm tình cũng thả lỏng, nhưng khi nghĩ đến y vô duyên vô cớ về trễ lại cảm thấy không vui, vì thế hắn trầm mặt hỏi: “Đi đâu?”
Tống Ngọc Trạch không kiên nhẫn trả lời: “Không đi đâu hết.” Nói xong thì đi vào bếp nấu cơm.
Tống Trấn bị làm lơ cũng lập tức đứng dậy bước đến cửa phòng bếp âm trầm nhìn Tống Ngọc Trạch: “Không đi đâu sao giờ này mới về.”
Tống Ngọc Trạch nghe thấy giọng nói nóng nảy của hắn thì trong lòng cũng khó chịu, y quay đầu nhìn Tống Trấn: “Liên quan gì đến ông?”
Mặt Tống Trấn lạnh lùng, lớn tiếng nói: “Cái gì không liên quan đến ta? Con là con của ta, ta không có tư cách quản chuyện của con đúng không?” Lúc hắn nói chuyện, tay đấm mạnh vào cánh cửa khiến cho nó kịch liệt lắc lư, âm thanh nghe vào rất khủng bố, tưởng chừng như sắp rớt ra tới nơi.
Tống Ngọc Trạch bị âm thanh kia dọa cho nhảy dựng, cảm thấy Tống Trấn lại muốn tiếp tục động thủ, y trầm mặc nói: “Sau khi tan học có người chặn đường lấy tiền của tôi, vì vậy nên về trễ.”
“Cái gì?” Sắc mặt Tống Trấn càng đen hơn, kéo Tống Ngọc Trạch qua trên dưới trước sau nhìn một lần, thấy y không bị thương thì mới nói: “Ai mẹ nó dám lấy tiền con, không muốn sống nữa?”
Tống Ngọc Trạch thấy lửa giận của hắn đã không còn nhằm về phía mình nên cũng thả lỏng xoay người đi nấu cơm: “Tôi không sao.”
“Những tên đó con có biết không, ta giết chết bọn chúng.” Tống Trấn đi đến bên cạnh y hỏi.
Tống Ngọc Trạch nhìn Tống Trấn, phát hiện biểu tình của hắn đang rất nghiêm túc, trong lòng y hết chỗ nói rồi: “Tôi không bị thương, bạn học đã đuổi bọn họ đi.
Hơn nữa tôi cũng không biết bọn họ.”
Tống Trấn: “Không biết cũng không sao, ngày mai ta đến trường với con, con chỉ mặt bọn chúng, ta sẽ trả thù cho con.”
Tống Ngọc Trạch nhìn thấy vẻ mặt của hắn thì nhịn không được bật cười: “Tôi cũng đã mười mấy tuổi rồi, ở trường học bị bắt nạt còn phải về nhà tìm ba trả thù cho sao.
Hơn nữa ngày mai là cuối tuần.”
Vốn dĩ Tống Trấn rất tức giận nhưng khi thấy Tống Ngọc Trạch cười lên thì toàn bộ giận dữ đều đột nhiên tiêu tan, đặc biệt là câu kia của Tống Ngọc Trạch, có tiếng ba, tuy rằng không phải đang gọi hắn nhưng khi nghe được cũng làm cho tim của hắn nhộn nhạo.
Hắn cũng cười theo, vươn tay xoa đầu Tống Ngọc Trạch: “Mặc kệ con bao nhiêu tuổi, ai bắt nạt con thì ta vẫn sẽ trả thù cho con.”
Tống Ngọc Trạch không nói gì nữa, đi xào rau.
Y nghĩ thầm, vừa nãy còn muốn đánh tôi, sau lại đột nhiên nói mấy lời này rồi.
Thôi, y hoài nghi người nam nhân này có bệnh, căn bản không thể hiểu nổi hắn.
Tống Trấn đứng bên cạnh nhìn y nấu cơm.
“Ngày mai là cuối tuần? Ta dẫn con đi mua điện thoại được không? Lần sau bị ai bắt nạt thì gọi cho ta.” Tống Trấn đột nhiên nói.
Tống Ngọc Trạch nhớ đến nam sinh ghê tởm hôm nay, lập tức gật đầu.
Tống Trấn gợi lên khóe miệng: “Được, ngày mai dẫn con đi mua.” .