Đọc truyện Trọng Sinh Chi Á Lai – Chương 3
-.-.
Vi ệc đầu tiên Garlock công tước làm khi quay về chính là thăm hỏi đứa cháu Lôi Mạn của mình, trong thư của quản gia Henry có vài lần nhắc tới sự tiến bộ của thằng bé, đây đúng là một chuyện đáng mừng.
Barret th ở dài đi theo sau, nói thật thì gã không ôm nhiều hy vọng, bởi vì trước kia đã thất vọng nhiều lần, cho nên bây giờ cũng chỉ chờ xem vị gia sư này cũng như mấy vị gia sư trước bị quản gia Henry đuổi đi.
―Chú Garlock, chú Barret.‖
Barret bất ngờ đến nỗi phát ra tiếng ―Hả?‖, bởi vì đứa bé này trước đây rất nhát gan, mà bây giờ thì khuôn mặt nhỏ nhắn vui tươi hớn hở, xem ra tâ trạng rất tốt.
Ngay sau đó gã phát ra một tiếng ―Á‖, vị gia sư này gã biết à nha, là người cho mình bức tranh kia, ui chao, thiệttrùng hợp mà!!!
Trong kho ảng thời gian ngắn Á Lai không nhớ nổi vị thanh niên tóc rối màu rám nắng đang rất nhiệt tình bắt tay mình này, sửng sốt trong chốc lát mới phản ứng lại, ôn hòa cười.
Barret có tí ngượng ngùng, gã cảm thấy có hơi choáng váng, khi lần đầugã gặp vị phi thú nhân này y đâu dễ nhìn đến thế.
Hôm nay y không đội mũ đỏ, Garlock lạnh lùng liếc nhìn vị phi thú nhân kia một cái rồi ôm cháu trai vào nhà.
Á Lai đẩy nhẹ mắt kính, hơi hơi hé môi.
Có ngườ i trời sinh đã nghiêm túc khó thân cận, vị gia chủ hình lang này cũng là trong số đó nhở, trên chiến trường thì bình tĩnh, ở đời thường thì mặt âm trầm cứ như ai nợ tiền hắn không chịu trả vậy, thật là, ngay cả khi gặp trẻ nhỏ mặt cũng không có xíu nhu hòa nào!!!
Garlock khẽ liếc y, luôn cảm thấy vị gia sư này không khiêm tốn nghe lời như bề ngoài của y.
Học tập của Lôi Mạn thay đổi rất lớn, trong phòng đồ vật rãi rác khắp nơi, có chút bừa bãi nhưng dường như lại làm người ta có cảm giác thoải mái hơn.
Không đợi Garlock và Barret lên tiếng, tiểu Lôi Mạn đã khẩn cấp thể hiện những kiến thức mình đã học được.
Thuộc hết cả bản đồ, đếm số rất thuần thục, thông suốt hết các chòm sao, cuối cùngkéo người lớn đến trước một cái bàn gỗ.
―Nơi này chính là nơi diễ n ra trận chiến đấu, nguyên nhân thắng lợi chính là nhờ thành chủ đã lợi dụng núi lửa dâng trào. . . . . .‖ Tiểu Lôi Mạn xoa xoa cái đầu nhỏ nhìn vệt màu hồng hồng trên đỉnh núi lửa, hiển nhiên là có người thường xuyên giảng dạy và cùng chơi đùa.
Học tập kết hợp vui chơi là chủ yếu.
Học lịch sử rất tẻ nhạt, có vật để xem xét thì thú vị hơn, tiểu Lôi Mạn nhớ ra được cũng không uổng công Á Lai hao tâm tổn trí.
Barret cảm thấy thậtthú vị, ha ha cười xoa xoa đầu bé.
Là người đã chân chính đi qua chiến trường nên y cũng biết đến cách giảng này, nghe tiểu Lôi Mạn nói ra được như vậy có hơi bất ngờ.
Một lớn một nhỏ thật sự vui vẻ.
Garlock khẽ liếc nhìn Á Lai một cái rồi quay sang nhìn về phía quản gia Henry.
Henry hiểu ý, cuối cùng cũng có gia sư có thể ở lại: ―Ngài Á Lai, mời theo tôi xuống dưới lầu.‖
Ti ểu Lôi Mạn độtnhiên chạy tới ôm chặt lấy đùi Á Lai, cúi đầu không chịu hé răng, bé không muốn thầy đi, thầy giảng cho bé cái gì bé đều hiểu, bé thích thầy Á Lai.
Quản gia Henry nhanh chóng giải thích: ―Thiếu gia, ngài Á Lai đi với tôi là để kí khế ước.―
Tiểu Lôi Mạn nhìn Á Lai như muốn lão sư xác nhận đó có phải sự thật không, điều này khiến Garlock có hơi không vui.
Á Lai cứ như vậy trở thành một người của Eden bảo, tuy rằng có tí ý phê bình nơi này, ví dụ như quyền tự do ngôn luận của mình bị hạn chế, nhưng việc này vẫn có thể chịu đựng được, bởi vì hiện tại yđã có phòng có sân riêng, thậm chí có thể sử dùng gần hết các vật dùng ở đây, ngay cả thư viện ngập sách kia.
Đương nhiên cũng thêm một cái đuôi luôn đi theo mình, cũng không phiền hà gì.
Gia ch ủ chân chính là Đại Tướng quân âm trầm, Garlock công tước đại nhân, tuy rằng cả ngày đều bề bộn việc, nhưng vẫn giữ một ít thời gian cho cháu, dù chỉ đơn giản là một buổi điểm tâm.
Mà Barret tiên sinh lại càng ngay thẳ ng hiền hòa, gần đây mới từ bỏ chức vụ trong quân đội, giờ đảm nhiệm chức tổng quản nội vụ và trưởng thương hội, cho nên giờ càng gần nơi công tác.
Hai người tuy rằng là thú hình bất đồng nhưng có quan hệ anh em,nghe nói còn có vài người anh em nữa chẳng qua là không ở tại Eden bảo.
Qu ản gia Henry làm việc mọi chuyện đều rất nghiêm túc, động tác quy củ không hề thay đổi, tay trái để trước ngực biểu hiện sự lễ độ, từng lời nói đều vô cùng hoàn mĩ.
Mà tiểu Lôi Mạn là một đứa nhỏ đáng thương.
Cho nên, hiện tại Á Lai trên danh nghĩa là gia sư nhưng thậtra là bảo mẫu toàn năng.
……………
Nửa đêm, Á Lai bị tiếng sấm rền làm bừng tỉnh, phản ứng đầu tiên của ylà đi xem đứa trẻ ở cách vách.
Quả nhiên, y kéo ra được tiểu Lôi Mạn đang núp dưới giường run rẩy.
Tiểu Lôi Mạn thần tình sợ hãi nhưng không hề có một giọt nước mắt, hai tay nhỏ bé cố gắng ôm chặt cổ Á Lai, nhắm chặt hai mắt.
Rất nhanh, ngoài cửa sổ trời mưa tầm tã.
Á Lai kỳ thật cũng không biết xử lý tình huống trước mắt như thế nào, chỉ nhớ trước đây mình gặp phải loại thời tiết này vẫn hy vọng có người lớn ở bên cạnh.
Ti ếng sấm đinh tai nhức óc lại vang lên, tòa nhà càng thêm âm u, Á Lai cũng có hơi run rẩy, vừa lúc có vật nhỏ làm bạn bên cạnh cho nhau thêm can đảm, ―Không sợ, không sợ, đó là âm thanh của hai đám mây trên trời đang hôn nhau, giờ thầy mang con đi nhìn lén nha.‖
Ánh nế nở đại sảnh dưới lầu được chỉnh sáng thêm, tiểu Lôi Mạn chỉ cảm thấy tò mò không còn sợ hãi nữa, tiếng sấm lại vang lên bé cũng chỉ run nhỏ theo phản xạ có điều kiện.
Á Lai dùng tấm chăn lớn bao cả hai lại, cùng tiểu hài nhi nhìn bầu trờilúc sáng lúc tốingoài cửa sổ.
―Thầy à, hôn là cái gì vậy?‖ Tiểu Lôi Mạn làm sao hiểu được mấy thứ loạn thất bát tao ấy chứ, nhưng nhi đồng không hiểu thì có thể hỏi mà.
Á Lai hố i hận vì câu nói buộc miệng nói ra lúc nãy hơn nữa yrõ ràng cảm nhận được người hầu trực cửa đang cố gắng nhịn cười chờ y giải thích cho bé, bất quá người lớn cũng có một câu trả lời được coi là vạn năng ―Chờ con lớn sẽ biết.‖
Tiểu Lôi Mạn đúng là một đứa bé biết nghe lời, chờ khi nào lớn rồi sẽ hỏi lại, nhưng khi nào mới lớn chớ?
Bên ngoài trời mưa tí tách, tiểu Lôi Mạn đang ngủ say trong lòng ngực, lúc này Á Lai mới ôm bé trở về phòng.
Mà quản gia Henry theo lệnh chủ nhân hoàn toàn không can thiệp.
Đặt đứa nhỏ lên giường xong, Á Lai nương theo ánh sáng mỏng manh quan sát phòng ngủ của bé, thật sơ sót khi không có một chút ấm áp nào.
Khi tr ở lại phòng trời cũng đã sáng, Á Lai tự tay viết một lá thư đề nghị, tuổi thơ đang cần nhận được những thứ tốt đẹp nhất, chỉ cần y vẫn còn một ngày làm thầy thì hắn vẫn còn trách nhiệm toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho bé, có lẽ không lâu sau hắn sẽ rời đi, nhưng vẫn hy vọng có thể lưu lại một chút gì đó cho bé.
Sau m ột cơn mưa tầm tã thì bầu trời sớm càng trở nên tươi mát hơn, Á Lai đứng trên ban công rộng lớn của mình hít sâu một ngụm khí mát mẻ, lập tức cảm thấy cơ thể tràn đầy sức sống.
T ập thể dục buổi sáng luôn cần thiết, tuy rằng tình trạng sức khỏe hiện giờ không cho phép vận động kịch liệt nhưng một vài động tác Thái Cực dùng để dưỡng sinh thì có thể.
M ột chiêu thức nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, như đang kéo theo không khí xung quanh cùng nhau lưu chuyển, có ánh sáng mặt trời hỗ trợ đẹp đến không tả được.
Sau Bạch Hạc Lưỡng Sí là tới cái gì nhỉ? Quên đi, cứ theo tâm trạng mà khua chân múa tay vậy….
T ừ phòng của chủ nhân tòa thành nhìn thấy một thân người tóc hồng gây chú ý, buông thư đề nghị mới được đưa lên vào sáng sớm xuống, nói với quản gia bên cạnh: ―Cứ làm theo lời vị gia sư này đi.‖
Sau cơn mưa có rất nhiều lạc thú, Á Lai không muốn cậu bé bỏ qua, ăn sáng xong liền dắtbé ra sân vui đùa.
Nửa đường thấy một vũng nước đọng, đứa nhỏ cũng không có một chút hưng phấn mà đi qua.
Á Lai cảm thấy, học trò của y ngay cả vũng nước cũng không muốn giẫm lên, xem ra mình phải làm mẫu, ybước hai chân vào trong vũng nước.
Tiểu Lôi Mạn nghĩ đây là nội dung học tập do lão sư bố trí nên ngoan ngoãn theo sau, động tác một chút cũng không kém hơn.
Á Lai trong lòng vui sướng, tiếp tục giẫm giẫm cùng bé.
Một lát sau, tiểu Lôi Mạn đã nhận ra thú vui trong đó, cả hai cùng nhảy nhảy trong nước, bất giác tươi cười hẳn lên.
Đứ a nhỏ vui đùa nhưng luôn biết chừng mực khiến Á Lai không thỏa mãn, bé trai thì phải nghịch ngợm hơn nữa, phải tranh cãi ầm ĩ, phải thường xuyên gây họa lớn đến không tưởng, ít nhất phải như vậy mới được, nếu cha mẹ người ta đã không can thiệp đến cách dạy học của mình, vậy thì mình cứ làm theo ý mình đi.
Chưa tới giữa trưa hai người đã lấm lem ướt sũng, dù sao theo Á Lai thì sạch sẽ chỉ ngăn cản cuộc chơi thôi, vì thế mang theo đứa nhỏ tiếp tục điên.
―Ốc sên.‖ Tiểu Lôi Mạn ngồi xổm dưới tàng cây tò mò nhìn.
Á Lai lắc đầu, nhìn cũng có chút thú vị, liền bẻ hai nhánh cây mang theo tiểu hài nhi đi chọc ốc sên.
Tiểu Lôi Mạn cười khanh khách không ngừng.
Á Lai nhân lúc bé không để ý rung cành cây, những giọt nước mưa còn đọng trên phiến lá văng đầy người bé.
Ti ểu Lôi Mạn lắc lắc đầu, sửng sốt trong chốc lát, cố gắng hết sức kéo Á Lai lại dưới tàng cây, bắt đầu cố rung cây, nhưng cây rất to mà người bé thì rất nhỏ, căn bản là không thể nào rung được.
Á Lai nhìn cảnh ―Kiến càng hám thụ‖ (Du: như câu ―Châu chấu đá xe‖ ấy) liền cười to, ôm bé con xoa xoa đầu ―Tiểu Lôi Mạn, thật là quá đáng yêu mà.‖
Tiểu Lôi Mạn bị ôm lấy, hai cái tai nhỏ cụp xuống, cái đuôi xù xù cố gắng ôm cổ Á Lai, tay nhỏ bé thì cố che khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, thẹn thùng rồi!!!!!
Quản gia Henry đứng gần đó nhìn thấy tất cả, xoay người báo cáo lại những hành vi không hợp lễ nghĩa của vị gia sư.
Nhưng mà khi anh tiến vào thư phòng thì nuốt lời muốn nói xuống, gia chủ đang nhìn bức tranh gia sư vẽ cho tiểu thiếu gia thấy anh vào thì vội vàng thu lại đôi giày còn dính tí bùn.
Không phải là hồi nãy cũng đi lội nước chứ?
Garlock nghiêm túc hỏi: ―Có chuyện gì?‖
Quản gia Henry không hổ đã qua huấn luyện, trong lòng nghĩ gì cũng không lộ ra mặt: ―Xin hỏi, ngài có muốn dùng cơm chưa?‖
―Chưa đâu.‖ Garlock lắc đầu, hắn muốn nhanh chóng giải quyết xong công việc, buổi chiều mới có thời gian rảnh.
―Vâng, thưa ngài.‖ Quản gia Henry lui xuống.
Tiểu Lôi Mạn sau khi vui chơi thống khoái, hiện tại đang chạy đuổi theo Á Lai khắp sân.
―Lôi Mạn thiếu gia, đã đến giờ cơm trưa.‖ Quản gia nhìn một lớn một nhỏ bẩn hề hề, trong lòng không thể nào vui được.
―Chúng tôi lập tức đi thay quần áo ngay.‖ Á Lai lễ phép trả lời.
Tiểu Lôi Mạn vui vẻ nắm tay thầy mình quay về.
Ăn xong cơm trưa, Á Lai nhân lúc tiể u Lôi Mạn ngủ trưa thì chuẩn bị sách vở cho buổi chiều, cũng bởi vì y phát hiện sách vở ở đây rất có vấn đề, bài vở không phù hợp với trẻ em.
Sách vở cho trẻ em nên viết theo kiểu trẻ em và có hình minh họa. Còn vài bức nữa xong, y vặn thắt lưng, ra ban công đứng để thanh tỉnh lại.
Một bóng người lẻn đến dưới lầu nhìn thẳng vào y, cự lang trầm mặc mà chăm chú, tựa như quanh thân có một từ trường lãnh khốc kiêu ngạo…