Đọc truyện Trọng Sinh Biên Bất Phụ – Chương 28: Giết Từ Tử Lăng (9)
Nhưng vào lúc này, Biên Bất Phụ đột nhiên nghe thấy một tiếng quát khẽ: “Dừng tay!” Thanh âm tuy không lớn, nhưng lại ẩn chứa huyền công Phật Môn, Biên Bất Phụ chỉ cảm thấy trong đầu ông một tiếng, nhất thời toàn thân bị kiềm hãm, bàn tay cũng chậm lại.
Ngay sau đó, một đạo kình khí cực kỳ hùng hậu từ trong bụi rậm bên cạnh đánh tới, nội lực so với Biên Bất Phụ chỉ có hơn chứ không kém!
Trong lúc đó thì Từ Tử Lăng cũng thức tỉnh, mặc dù không biết vì sao sư phụ có đại ân với mình lại hạ sát thủ mình, nhưng ở thời khắc sống chết trước mắt thì cũng đánh ra song chưởng, hai chân liều mạng đạp một cái, cả người liền ép sát mặt đất bắn về phía sau, nhờ vào đó mà mau chóng thoát khỏi bàn tay truy hồn đoạt mệnh kia của Biên Bất Phụ.
Vào lúc bình thường, Biên Bất Phụ không thể làm gì khác hơn là xoay người lại ngăn đỡ, Từ Tử Lăng sẽ có thể chạy thoát.
Nhưng trong lòng Biên Bất Phụ có một luồng dự cảm mãnh liệt, chỉ cần bỏ qua lúc này, thì mình sẽ không còn cơ hội giết Từ Tử Lăng nữa. Mà Đại Dường Song Long bị trói buộc thì sẽ từ lần này thành Khốn Long Xuất Uyên, trở thành cừu địch của mình.
Nếu mà như vậy thì nhất định sẽ không có kết quả tốt!
Nghĩ đến đây, Biên Bất Phụ quyết tâm liều mạng, đem công lực toàn thân đề tụ đến trên lưng, phanh một tiếng, cố gắng chịu đựng một chưởng của tên cao thủ không biết tên này, chợt phun ra một ngụm máu tươi màu tím đen, sau đó mượn lực tiến tới phía trước đuổi kịp Từ Tử Lăng.
Từ Tử Lăng dựa theo bản năng vội vã vung chưởng chống lại, nhưng võ công của hắn là Biên Bất Phụ dạy, tất cả chiêu số của hắn đều nắm rõ trong lòng. Chỉ thấy tay trái của Biên Bất Phụ vẫy nhẹ một cái, một luồng dẫn lực kỳ dị liền đẩy hai tay của Từ Tử Lăng ra, sau đó tay phải giống như linh xà lắc một cái, bàn tay vốn đang đi thẳng bỗng từ dưới đi lên vượt qua phòng vệ của Từ Tử Lăng, một ngón tay chỉ vào ngực của hắn.
Trong mắt Từ Tử Lăng lóe lên các loại thần sắc nghi ngờ, kinh ngạc, không hiểu, không nỡ, phốc phun ra một ngụm máu tươi, tựa như diều đứt dây bay đến nơi xa, không nhúc nhích. Rõ ràng là tâm mạch đã bị đánh gãy, chỉ sợ là hết cách xoay chuyển.
Lúc này, Biên Bất Phụ mới có thời gian quay đầu nhìn lại.
Nhưng thấy cách đó không xa có hai người đang đứng yên.
Một người là trung niên hòa thượng thanh tú có vóc người khá cao, mặc tăng bào xanh nhạt chỉnh tề, gò má cao gầy, hai mắt thâm thúy, đúng là phong thái của tông sư một phái, lúc này đang cau mày nhìn Biên Bất Phụ, một chưởng vừa rồi chính là do hắn đánh ra.
Mà một người khác thì lại là nữ tử ăn mặc như văn sĩ, trên người mặc trường sam màu xanh, thân thể thon thả duyên dáng, trên lưng mang theo một thanh trường kiếm. Nét mặt tinh xảo, lông mày thon dài mà uốn lượn tự nhiên, đôi mắt sáng ngời thâm thúy và ưa nhìn xinh đẹp, lúc này đang đem cái ánh mắt làm lòng người say, thần mê phảng phất có thể xuyên thủng phế phủ kia tập trung đến trên người Biên Bất Phụ. Màu da ôn nhuận như ngọc, song phong không quá lớn, nhưng cũng đem thanh sam trước ngực hơi đẩy lên tạo thành một đường vòng cung mê người, thân hình đầy đặn thon nhỏ vừa phải, cùng cái thắt lưng đang thắt chặt vòng eo kia phối hợp với nhau càng tăng thêm vẻ đẹp cho nhau, dung mạo mỹ tuyệt. Càng hiếm có là nàng chỉ là yên lặng đứng ở chỗ này, khí chất cả người lại có vẻ xuất trần thoát tục, rừng cây nơi này dường như bị hóa thành thắng cảnh như không sơn linh vũ vậy, mà nàng chính là tiên tử trong rừng cây nơi này.
Liễu Không! Sư Kỷ Huyên! Trời ạ, vì sao bọn họ lại ở chỗ này!
Biên Bất Phụ trợn mắt há hốc mồm, ông trời già ngươi đang chơi đùa ta sao! Chẳng lẽ cái này chính là Khí Vận Phản Phệ.
Lúc này, Liễu Không hô to Phật hiệu, trầm giọng nói: “Không nghĩ tới ở trên đường sẽ đụng phải một tên sát nhân đang làm việc ác, thí chủ vì sao lại bất chấp phải hạ độc thủ với vị thiếu niên đó.”
Mẹ nó! Liễu Không ngươi không phải là tu cái Bế Khẩu Thiện chó má kia sao, hóa ra về sau không lên tiếng chính là vì muốn trang bức.
Bây giờ, Biên Bất Phụ bị Liễu Không đánh một chưởng vào lưng, lục phủ ngũ tạng đều bị thương không nhẹ. Huống chi bị cao thủ của lưỡng đại Hồ Giáo(Hồ Giáo ở đây ám chỉ chính phái) giáp công, cho dù là không có bị thương thì cũng không phải là đối thủ của bọn hắn.
Đúng rồi, vốn là trong nguyên tác nói Sư Kỷ Huyên muốn đem Hòa Thị Bích giao cho Lý Thế Dân vì hắn tạo thế, mà với tư cách là người bảo quản Hòa Thị Bích, tặc ngốc Liễu Không đứng đầu Tĩnh Niệm Thiền viện đã đến Trường An từ trước để khảo sát đối với Lý Thế Dân một phen để xem hắn có xứng đáng hay không.