Bạn đang đọc Trọng Sanh Chi Đô Thị Cuồng Long – Chương 70: Ta muốn giết ngươi
Trong rừng rất yên tĩnh, tuy vừa mới gặp phải hiểm cảnh thế nhưng Lâm Thu Nhã còn có vài phần hưng phấn. Nàng vốn không phải là hạng nữ nhân bình thường, trong tâm có mang chút máu mạo hiểm.
Chẳng qua lúc này nàng nhìn thấy luồng sáng trong mắt Tiêu Thu Phong như ánh sao trong đêm, từ biểu hiện vừa rồi cho thấy tên nam nhân bị gọi là trai chơi này thật sự có chút không đúng, hắn tựa như là một cái mê cung, làm cho Lâm Thu Nhã khát vọng tìm ra đáp án.
Tiêu Thu Phong lại một lần nữa kéo tay nàng, bàn tay rất ấm áp, rất mềm mại, còn mang theo một làn hương thơm ngát.
“Này, anh không phải là đang muốn chiếm tiện nghi của tôi đấy chứ. Cẩn thận tôi nói với Yên Nguyệt muội muội!”
Tuy chưa từng cùng nam nhân trẻ tuổi nào tiếp xúc như vậy, nhưng giờ phút này Lâm Thu Nhã lại khá là vui vẻ, lúc mà nam nhân bị mê đắm trước mị lực nữ nhân cũng chính là lúc các nàng cảm thấy kiêu ngạo nhất.
Bỗng dưng một thanh âm cứng ngắc bỗng vang lên cắt đứt suy nghĩ của nàng.
“Ta muốn giết ngươi…”
Một ông lão chậm rãi xuất hiện trước mặt hai người, giờ khắc này Lâm Thu Nhã mới hiểu được vì sao Tiêu Thu Phong lại cầm tay nàng một lần nữa, mặc dù có chút mất mát nhưng nàng vẫn cảm thấy được một loại ấm áp chưa từng xuất hiện.
Ngoại trừ cha mẹ đây là lần đầu tiên có người thực sự quan tâm đến nàng, mặc dù hai người vẫn còn rất xa lạ, mới chỉ gặp nhau đôi lần.
Khẽ buông bàn tay mềm mại của cô gái, Tiêu Thu Phong tiến lên trước hai bước, nhìn nhìn ông lão kia và có chút không dám tin: “Tôi không nghĩ thì ra lại là ông.”
Tay súng vừa rồi cũng chỉ có nhiệm vụ bức hai người tới nơi này, vừa đi vào đây Tiêu Thu Phong hắn đã cảm thấy được một luồng sát khí nồng đậm. Tuy nhiên ông lão này xuất hiện lại khiến cho hắn có chút bất ngờ, bởi vì bọn họ đã từng có duyên gặp mặt qua.
Hắn là Dương bá – đây là cách Hà Hướng Nam từng xưng hô.
Nhìn thấy hắn, Tiêu Thu Phong đã liên tưởng ra rất nhiều việc.
Trong mắt cũng sáng rực hẳn lên, một cảm giác vui sướng, hắn đã khá lâu rồi không gặp được loại cao thủ như thế này.
“Cũng không có gì kì quái, ta chính là một sát thủ, giết người là công việc của ta, mặc dù tuổi có hơi lớn, nhưng là đao vẫn còn rất sắc”.
Tiêu Thu Phong cười ha hả nói: “Loại sát thủ giết người quang minh chính đại như ông, tôi rất kính nể, nếu như hôm nay ông có thể không chết, chúng ta có thể trở thành bằng hữu”.
Có đôi lúc, trao đổi giữa người với người cũng chỉ là tâm linh va chạm trong nháy mắt. Mà ông lão này cho dù là sát thủ cũng đáng làm cho người ta phải tôn kính.
Cường giả vi tôn, người thắng là vua, đây là đạo lý thiên cổ không thay đổi.
Ông lão không cười, hoặc là nói trên mặt hắn không có chút biểu tình, chỉ là nhẹ nhàng gật gật đầu: “Ta hy vọng hôm nay người chết không phải là ngươi, nếu không ta lại phải giết thêm một người”.
Lúc nói lời này đôi mắt ngập tràn hàn ý của lão nhân lại nhìn chằm chằm vào Lâm Thu Nhã đang đứng phía sau Tiêu Thu Phong, khiến cho nàng có chút hoảng sợ – lão già này không phải nói đùa.
Lực lượng đề thăng, ngưng thần chú ý, như hai đoá hoa điện cháy trong không khí, Lâm Thu Nhã thậm chí còn nghe thấy tiếng vang “rẹt rẹt”.
Lão nhân này là người tu luyện nội kình chính tông cũng giống Ảnh Tử Tâm Quyết của Tiêu Thu Phong, đều là loại võ học cổ, nhưng nếu so sánh Tiêu Thu Phong đã từng ma luyện nhiều nhiều trong giết chóc thì cũng không hơn gì, quan trọng nhất là hắn còn trẻ.
Thân thể Lâm Thu Nhã có chút run rẩy, là kinh ngạc hay sợ hãi, đến ngay cả bản thân nàng cũng không rõ, tuy nhiên hai người trước mắt tự nhiên mất tăm làm nàng tưởng lâm vào ảo giác, nhưng dụi dụi mắt hai cái bóng kia vẫn tồn tại, nếu như trong không trung không truyền đến tiếng nổ vang nàng sẽ không dám tin đây là loại đánh nhau có thể xuất hiện trong thế giới thực.
Thân ảnh Tiêu Thu Phong lui mạnh năm sáu bước, chân phải khuỵ xuống, khoé miệng trào ra một tia đỏ nhàn nhạt, nhưng trên mặt hắn hiện nét cười sảng khoái, mặc kệ thắng hay bại có thể đánh một trận thả tay như vậy, đối với dạng cao thủ như hắn quả thực rất vui vẻ, đây là khoái cảm người bình phàm không thể nghĩ tới.
Lão nhân đứng đó, sắc mặt hơi tái nhợt đi, thân thể vốn cường tráng đội nhiên rung vài cái, thân thể đang căng thẳng lại chậm rãi buông lỏng, tựa như một lão nhân sắp lìa trần, không có một chút sinh khí nào.
Hắn ngẩng đầu lên, thật bất ngờ lại cười nói: “Người trẻ tuổi, cảm ơn ngươi!”
Không ai hiểu rõ, ngay cả Tiêu Thu Phong cũng vậy, trong trọng quyền của hắn đã rót một ít khí kình vào trong gân mạch lão nhân, cho dù lão không chết, ít nhất cũng trở thành phế nhân, nhưng không ngờ lão lại nói ra hai từ “Cảm ơn”.
Ông lão không nói ra đáp án, xoay người rời đi khỏi tầm mắt hai người tựa như một ông lão bình thường đang tản bộ.
Lâm Thu Nhã lúc này mới phục hồi tinh thần: “Anh thắng… các người luận võ sao?”
Chuyện vừa phát sinh giống như trong phim, tuy Lâm Thu Nhã vẫn thấy tận mắt nghe tận tai nhưng trong giọng điệu vẫn có chút hoài nghi. Chẳng lẽ người này giống như trong tiểu thuyết võ hiệp, đại hiệp ẩn trong thành thị sao?
Tiêu Thu Phong không trả lời, chỉ nói: “Lâm tiểu thư, cảm ơn cô đã mời, chẳng qua tôi cũng khuyên cô một câu, không nên quá tò mò, còn nữa, về đi thôi, chờ cảnh sát lại đây, cô sẽ gặp phải phiền toài đó”.
Lâm Thu Nhã mang một bụng đầy nghi vấn nhưng lại thấy tên kia xoay người rời đi, rốt cuộc cũng nhẫn nại không mở miệng hỏi.
Tuy nhiên nàng biết, bí mật này sớm muộn nàng cũng sẽ giải đáp.
Tiêu Thu Phong không giết chết Dương bá, nhưng hắn từ nay về sau sẽ không còn lộ diện nữa, bởi sau khi Hà Năng biết được kết quả chỉ nhàn nhạt phán rằng: “Ta không nuôi phế vật”.
“Đội trưởng, không hay rồi, Bộ Xà đã hủy Kê Đường, bây giờ đang hướng về Tổng đường” Một tên bang chúng kinh hãi, vội vã chạy vào báo cáo.
Hà Năng quát to: “Hồ Thỏ đâu, vì sao không có tin tức gì truyền đến?”
Lại một bang chúng nữa chạy vào, ngay cả tiếng “đội trưởng” cũng không kịp hô liền kêu to: “Thỏ Đường chủ bị giết rồi, vừa có một gã Thỏ Con báo cáo, một số kẻ lạ mặt đã huỷ cơ sở số 3 của Thỏ đường, giết chết Đường chủ”.
“Phế vật, phế vật, người đâu, triệu tập tứ đại đường chủ cho ta…” Hà năng nhớn nhác gọi to.
“Đội trưởng, tứ đại đường chủ cũng mất tích”.
Hà Năng lập tức xụi lơ trên ngai đội trưởng, giống như đã mất hết tinh khí.
“Ba, chúng ta rời đi thôi, giữ lại núi xanh sợ gì không có củi đốt”.
Hà Hướng Nam rất thất vọng, không thể ngờ chỉ mới khống chế Thiết Huyết Đoàn được có mấy ngày, thế nhưng Thiết Huyết Đoàn lại như một đống cát rời bị một người kích phá.
Trong con ngươi Hà Năng tràn đầy cừu hận, thở mạnh ra một hơi: “Chúng ta đi…”
Lâm Thu Nhã về đến nhà nhưng vẻ mặt vẫn như chìm đắm trong hư vô, tựa như đang ở trong phim, không phân biệt rõ thực hay là mộng.
“Ba, người nói xem trên đời thực có võ lâm cao thủ có thể phi thiên tẩu bích không?”
Lâm Bắc Hải vẫn đang chăm chú nhìn thần thái bất thường của nữ nhi, nghe vậy liền đáp: “Hẳn là có, nếu không sao điện ảnh lại diễn như vậy?”
Lâm Thu Nhã sửng sốt, con ngươi chớp chớp nói: “Không phải trong phim, là hôm nay con tận mắt trông thấy, ba, người nói xem có phải nằm mơ hay không?”
Lâm Bắc Hải hỏi: “Tiểu Nhã, không phải con nói hôm nay mời bạn đi ăn cơm sao, như thế nào lại nói chuyện vô nghĩa này?”
Hắn vốn muốn đổi đề tài thảo luận nhưng Lâm Thu Nhã dường như không nghe thấy, chỉ chậm rãi đứng lên: “Ba, con đi ngủ một giấc, chờ tỉnh lại, mộng chắc sẽ biến mất.”
Lâm Bắc Hải đứng phía sau Lâm Thu Nhã, chỉ là vẻ mặt đăm chiêu.