Trọng Sanh Chi Đô Thị Cuồng Long

Chương 579: Bại lui.


Bạn đang đọc Trọng Sanh Chi Đô Thị Cuồng Long – Chương 579: Bại lui.

Cùng lúc đó, những gia tộc khác cũng không dám chậm trễ, sự cường đại của người phương Đông này, đã vượt qua sự tưởng tượng của chúng, bây giờ trừ sự liên hợp chân chính, bọn chúng biết là không còn đường nào sống.
Tất cả lệnh triệu hồi đã được phát ra, tất cả các người hóa thú trên chiến hạm này đã lao tới, rồi rất nhiều binh linh cùng trực thăng, ca nô nhanh chóng đến trợ giúp, lấy chiếc chiến hạm này làm trung tâm, xung quanh bốn phía đã hình thành một vòng vây hơn mười mét.
Khí tức giết chóc, càng lúc càng nồng đậm, nhưng Tiêu Thu Phong ở bên trong cái vòng này lại không hề cảm thấy một tia áp lực. Những tên lính đang bao vây hắn, với hắn mà nói, thật sự quá yếu, căn bản là không cần nhìn.
Lực lượng thú hóa của Huyết Vương, trên cơ bản là đã đột phá Vô Phong Chi Cảnh, trong thế giới võ giả, cũng tuyệt đối là một cao thủ rồi, nhưng với lực lượng của Vô Phong Chi Cảnh mà đối đầu với cao thủ Thần cảnh, thì vấn đề không chỉ là cấp bậc. Huyết Vương không chống đỡ nổi không nói, thật không ngờ, đám gia chủ bố láo khi nãy cũng vô dụng như vậy. Giờ phút này nếu hắn không ra tay, thì nơi này thật sự sẽ trở thành bãi chiến trường cho người đàn ông phương Đông kia.
Dưới sự trợ giúp của chiến sĩ cuồng hóa thú, Huyết Vương đã phát động công kích thú tính, máy bay trên bầu trời không ngừng có Hấp Huyết Quỷ và Cương Thi nhảy xuống, gia nhập vòng vây Tiêu Thu Phong, nhưng đám gia chủ siêu cấp ngày thường luôn tỏ ra nguy hiểm với đám con cháu thì lúc này cũng chỉ đưa mặt ra chịu chết mà thôi.
Mỗi lần Tiêu Thu Phong ra chiêu, thì sẽ có mấy thi thể ngã xuống. Mà mấy tên gia chủ thì chỉ dựa vào những kẻ liều chết này, để giảm bớt áp lực trên người, nếu chỉ có vài người bọn chúng, thi sợ rằng đã không kiên trì lâu như vậy.
Một chiếc trực thăng đã phóng ra một tên lửa, xem ra là đã không còn cách nào, tên lửa lao thẳng xuống trúng ngay boong tàu, làm chiếc thuyền chấn động không thôi, nhưng như thế này lại tạo cơ hội cho mấy tên gia chủ đó, thừa dịp này, không cần bất kỳ người nào nhắc nhở, theo tiếng quát nhỏ của Huyết Vương “Đi…”đã phóng ra bốn phía chạy trốn, chỉ còn lại những tên lính đáng thương, ở lại làm tròn trách nhiệm của một người lính.
Hơn mười chiếc trực thăng quân dụng, đã nả đạn cày xéo khắp nơi dù không thấy được thân hình của Tiêu Thu Phong đâu. Kẻ địch thì không bắn trúng, còn người nhà thì lại ăn đạn rất là nhiều, boong tàu vỡ nát, vô cùng thê thảm, những người bị thương cùng với những thi thể do Tiêu Thu Phong tàn sát nằm đầy mặt đất, ai oán khắp nơi.

Mười hai đạo đao khí sắc bén chém ra, những âm thanh keng keng vang lên, mười hai chiếc trực thăng bị chém nát cánh, giống nhu một con chim đứt đuôi vậy, lảo đảo rơi xuống tàu chiến bên dưới, rồi vang lên tiếng nổ mạnh kịch liệt, chiếc thuyền này đã không chịu nổi nữa rồi, nổ mạnh khắp nơi, làm cho nó cũng muốn nổ tung lên. Tiêu Thu Phong không dám chậm trễ, tuy rằng lực lượng thần cảnh rất kinh gười, nhưng không ai ngu đến nổi đứng thử sức với uy lực của sự nổ này, mấy chiếc trực thăng còn lại cũng quay đầu bỏ chạy, vì chúng cũng cảm nhận được nguy cơ.
Vài tên gia chủ may mắn còn sống, không có thời gian để ý đến thuộc hạ của mình, đều đã nhảy xuống biển, có bọn chúng dẫn đầu, mấy ngàn binh linh cũng vội vàng nhảy xuống theo, Tiêu Thu Phong đối với đám binh lính bình thường thì không có hứng thú, nhưng với thành viên của tám gia tộc kia, tất nhiên là giết không tha.
Sóng to gió lớn nổi len, rất nhiều sinh mạng đã mất đi dưới cơn sóng này, bây giờ, tàn sát của Tu La, đã làm cho bọn cúng hiểu được. Nếu như vậy còn có thể sống sót, thì tin rằng chúng sẽ hối hận vì hành trình đến phương Đông lần này.
Tiêu Thu Phong cũng không có thời gian đi kiểm tra hành tung của đám gia chủ, thân hình chợt lóe rồi biến mất, cơ hồ không đến mười giây sâu, chiếc thuyền đã nổ thật mạnh.
Mấy ngàn binh lính cùng người trên thuyền, sợ rằng không có nhiều người sống sót. Còn tám gia chủ kia, trừ Lạc Phỉ và một gia chủ may mắn sống sót kia là có thể chạy thoát, còn những tên bị thương, cũng đã bỏ mạng theo tiếng nổ kia.
Nhìn thân ảnh chợt hóa thành hư không như thần long của Tiêu Thu Phong, hai người kinh hãi đến tột độ, tên gia chủ kia lập tức hỏi Huyết Vương : “Huyết Vương, bây giờ chúng ta nên làm gì, người phương Đông này quá lợi hại, sợ rằng Ma Đế cũng không phải là đối thủ của hắn, kế hoạch xâm lấn phương đông của chúng ta, còn có thể tiến hành không?”
Huyết Vương từ đầu đến cuối đều chưa từng tán thành kế hoạch này, nhưng thân là người của Ma, hắn vẫn phải tham gia vào. Coi như là vì nể mặt Ma Đế. Bây giờ tất cả mọi người đều bị tàn sát, xác chết bao phủ cả vùng biển này, hắn còn có thể nói cái gì?

“Ông cho rằng còn có thể sao? Gia chủ Lạp Lạp, tôi đi đây, lần xâm lấn này, đều là do tám đại gia tộc chúng ta quá tự đại. Bây giờ tất cả đều đã chết, nếu tôi đoán không sai, thì quân đội này sẽ nhanh chóng nhận được lệnh rút lui. Chiến lược phương Đông lần này, căn bản là lời nói vô căn cứ”
Phương đông có người thủ hộ cường đạ inhư vậy, đừng nói là Ma Đế, cho dù là Thái Dương Thần, sợ rằng cũng không phải là đối thủ của hắn, không có quốc gia nào dám xúc phạm cả, vất vả lắm mới kiếm được mạng trở về, hắn không muốn trải qua thêm một lần giết chóc như vậy nữa.
Hơn nữa, Huyết Hoàng cũng sắp xuất thế rồi, chỉ cần có Huyết Hoàng cường đại, gia tộc Lạc Phỉ vẫn c1o thể giữ được vinh quang trăm năm, không bị thay thế.
Ngay cả Huyết Vương cũng đi rồi, tên gia chủ kia sao không đi, hắn nhìn về phía bầu trời phương Đông, lớn tiếng quát : “Ra lệnh, rút lui”
Huyết Vương nói không sai, ba ngày sau, tất cả hạm đội tại vùng biển này đều nhận được lệnh của quốc gia, toàn bộ lui về, hạm đội của tám nước oanh động thế giới, còn chưa xuất quân mà đã bị đánh cho tan tác, còn tám đại gia tộc, cũng chỉ còn lại hai người chạy thoát, tất cả những người còn lại đều đã bỏ mình, từ đó về sau, phương Đông trở thành một vùng đất cấm.
Bởi vì nơi này có một người thủ hộ, Đông Phương Thần Long.

Tuy rằng chém giết làm cho tám gia tộc này khiếp sợ, nhưng Tiêu Thu Phong cũng không thừa thắng truy kích quân đội tám nước, làm một người lính, bọn họ làm theo lệnh, đó là rất đúng, chỉ hơi hối tiếc một chút là đã để cho hai tên gia chủ chạy thoát, làm cho hắn có chút không vui.
Chẳng qua, HongKong truyền đến tin tức, cũng đã rửa sạch cái chuyện không vui này, cao thủ của tám đại gia tộc đó, đều bị giết sạch sẽ, trừ bỏ một số ít thừa dịp bóng đêm bỏ chạy, thì những tên khác đều đã bỏ mạng tại chổ, xác để lại đây, cả đời cũng không được về nhà.
Còn lực lượng của Indonesia đang ẩn nấp tại phía Nam, khi Ma Đế mất tích, hạm đội của tám nước bị hủy, đã bí mật lui về, nhưng Tiêu Thu Phong đã không buông tha cho chúng, tự mình suất lĩnh lực lượng của Đông Nam, giết sạch những tên đã đi theo Ma Đế này, tuy rằng đã để một số ít chạy thoát, nhưng Tiêu Thu Phong đã ra lệnh cho Lang tổ, xâm nhập vào đất nước đó, tiến hành tàn sát.
Những tên bị giết này, đều là cái giá mà chúng phải trả, tựa như Sơn Khẩu Minh năm đó, giết không chừa một ai. Và kế hoạch lần này không còn bóng dáng của Sơn Khẩu Minh, tin rằng khi nhắc đến Trung Quốc, trong lòng chúng vẫn còn nhớ đến cái đêm khủng bố năm đó.
Không chỉ có Lang tổ do Tiêu Thu Phong điều khiển trở thành sói đói, thành sát tinh, mà quân đội phía Nam cũng nổi sóng gió lên, những kẻ đã từng giết hại người phương Đông, bây giờ bọn họ bắt chúng trả lại gấp mười, tất cả những tổ chức, những người, cùng những nhân vật có quyền thế, đều không thể trốn tránh được cái chết.
Trong đó có tổng tử lệnh của một quốc gia kia, lúc trước luôn khinh bỉ phương Đông, thường xuyên công kích phương Đông ở truyền thông về mặt chính trị cũng như quyền lực, thì lần này trước mặt ngàn vạn quân đội, tổng tư lệnh này bị người ta chém chết, đầu bị chặt văng cao lên trời, chết giống như một con chó.
Tất cả lời nói, đều trở nên rất cẩn thận, đối mặt với loại cao thủ vô tung này, làm cho tổng thống của quốc gia này phải bước ra phát biểu thanh minh, chính phủ sẽ thay đổi chính sách với phương Đông, lại công bố thêm vài điều lệ mới, đề cao địa vị của người phương Đông trong nước của họ.
Đối mặt với cái chết tức thì kiểu này, những người đó không thể nào cao ngạo như cũ được.

Tiêu Thu Phong sau khi thanh toán xong thế lực xâm lấn Đông Nam, liền ở tại Tiêu gia, cũng chưa rời đi, mỗi ngày đều có tin tức truyền đến, sau khi được Vũ và Phượng Hề xử lý, đều chỉ giao tin tức quan trọng nhất cho hắn, nắm giữ phương hướng hành động của Ma Quỷ và Lang tổ.
Sau khi Tiêu Thu Phong đuổi tám gia tộc đi, lực lượng ở phương Bắc cũng bắt đầu dọn dẹp, những gì thuộc về lực lượng của Ma Đế, đều bị chém giết sạch sẽ, Ma Đế mà chúng tôn sùng nhất, đột nhiên mất tích, nhiều ngày qua vẫn chưa xuất hiện, làm cho chúng mất đi hy vọng và ký thác.
Nhưng Tiêu Thu Phong không biết rằng, Thất Sát sau khi trị liệu xong, thương thế đã khỏi, nhưng lúc hắn xuất thế, nghe được tin hạm đội của tám nước chạy trốn, tức đến nổi phun ra máu, vất vả lắm mới tập trung được lực lượng này, mà chỉ trong vài ngày hắn mất tích, đã không chịu nổi một kích.
Thất Sát thật sự hận không thể đem Tiêu Thu Phong ra nghiền thành tro, hắn vốn tưởng rằng trận chiến ở Hoàng Thành, có thể để Ma Đế hắn lập uy, hiệu lệnh thiên hạ, sau đó huy động hạm đội tám nước, thừa cơ tấn công, chiếm lấy quốc gia phương Đông này, quả thật sẽ dễ như trở bàn tay, nhưng thật không ngờ, tiểu tử Tiêu gia này lại dùng huyết mạch thân thể mình để đánh thức vũ khí hình người do hắn luyện hóa, làm cho hắn sắp thành lại bại, bây giờ ngay cả quân đội tám nước cũng bị đánh tan.
Hắn biết, mất đi vũ khí hình người, hắn sẽ mất đi chổ dựa cuối cùng, phương Đông không có chổ cho hắn sống yên ổn, chỉ có thể đi kiếm một lực lượng mới.
Mà trên thế giới này, kẻ có thể đối đầu với võ giả phương Đông, chỉ có thể là u âm nhân của phương Tây, hơn nữa trước kia đại trưởng lão của u âm nhân đã từng đưa thư mời hắn, muốn liên thủ với hắn, đối phó với cái gì gọi là cao thủ của phương Đông, nhưng lúc ấy hắn quá tự cao, nên đã từ chối. Bây giờ xem ra, thật sự chỉ có thể liên thủ với chúng.
U âm nhân có được sự truyền thừa của Thái Dương thần, đó quản thật cũng là lực lượng của thần cảnh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.