Đọc truyện Trọng Phùng Dĩ Hậu (Sau Khi Gặp Lại) – Chương 79
“Có thuốc lá không?”
Cao Nham lập tức gật đầu,nói: “Có!”, rồi lấy ra một điếu đưa cho hắn, thấy đối phương tiếp tục sững sờ, hắn lại lôi cả hộp quẹt châm lửa luôn cho người ta.
Tần Mục Dương cầm điếu thuốc không nhúc nhích, rũ mắt nhìn làn khói lượn lờ trên chấm lửa. Qua một hồi lâu, mãi đến tận lúc điếu thuốc đã cháy tới tay, hắn bị đốt nóng mà run lên một chút, rốt cục hạ quyết tâm.
“Cao Nham, có chuyện…tôi muốn nói với cậu.” Ngữ điệu của hắn hết sức nghiêm túc, “Tôi cần sự hỗ trợ của cậu.”
Cao Nham rùng mình một cái, cũng nghiêm túc lên, “Cậu nói đi!”
Tần Mục Dương nhìn phòng khách một chút, quay đầu, “Cậu hẳn phải biết , Đông Đông là con trai của tôi.”
Cao Nham gật đầu, “Biết chớ!”
Tần Mục Dương thở ra một hơi dài, chân mày hơi nhíu lại, “Bé cũng là…con của Triệu Tịch.” Nhìn thấy con mắt trợn to của người bạn tốt, hắn nhẹ giọng bổ sung, “Là do em ấy sinh.”
Cao Nham cảm thấy lỗ tai mình chắc đã xảy ra vấn đề, hắn liền vươn ngón tay nguấy nguấy mấy cái, “Cậu nói cái gì? Tôi không nghe rõ.”
Tần Mục Dương không do dự nữa, bình tĩnh nói: “Đúng vậy là Triệu Tịch sinh, em ấy đã sinh con ở bên Mỹ. Lúc chúng tôi chia tay, đứa nhỏ đã được hơn hai tháng.”
Cao Nham ngây người như phỗng, Tần Mục Dương tiếp tục, “Chuyện này mai mốt rãnh rỗi tôi sẽ nói rõ với cậu, tôi hôm qua đã bay sang Mỹ một chuyến xác nhận mọi chuyện, tôi không hề nói giỡn với cậu. Hiện tại, tôi cần cậu giúp một chuyện khác.”
“Cái…. chuyện gì?”
“Lúc mang thai, có phải sẽ thương xuyên nôn ói, ăn không ngon, còn hay buồn ngủ không?”
Đầu óc Cao Nham vẫn đang bị đông cứng, ngốc lăng trả lời, “Ừ, đúng vậy! Còn có thể thèm chua, đau lưng, cả người vô lực, ạch…”
Tần Mục Dương nhíu mày, ánh mắt lo lắng nhìn về phía bên kia phòng khách, không biết nên nói như thế nào.
Cao Nham tốt xấu gì cũng là bác sĩ, nghe được thằng bạn tốt không đầu không đuôi hỏi mấy câu này, chờ mạch não rốt cục bình thường trở lại, hắn liền dần dần hiểu được vấn đề.
“Ý của cậu, Triệu Tịch hiện tại lại mang thai?” Tuy rằng không tin, nhưng hắn vẫn nương theo ý đối phương dò hỏi.
Quả nhiên, Tần Mục Dương gật đầu, “Khoảng thời gian này, tôi cũng không biết từ khi nào thì đã bắt đầu, em ấy thường xuyên cảm thấy buồn nôn, có lúc sáng sớm tôi còn đang ngủ, thì lại nghe được âm thanh nôn mửa của em ấy trong nhà vệ sinh. Còn có…cơm ăn rất ít, trước đây tuy ăn không nhiều, nhưng so với hiện tại vẫn khá hơn.”
Cao Nham đã rõ ràng ý tứ của hắn. Điều kiện cuộc sống của Triệu Tịch sẽ không cho phép cậu kiêng ăn, nhưng cậu cũng không đến nổi để bụng đói đi làm.
“Cho nên?”
Tần Mục Dương mê man, “Em ấy hôm nay đi đến trạm xe lửa, lúc tôi tìm thấy Triệu Tịch…Sắc mặt của em ấy không được tốt lắm, còn ra rất nhiều mồ hôi… giống như bụng không được thoải mái cho lắm, tôi, tôi cũng không xác định…”
“Cái gì?” Cao Nham nhảy dựng lên, “Bụng không thoải mái? Bụng không thoải mái *** còn ở đây nói với năng cái gì! Giời ạ nếu như đứa nhỏ trong bụng gặp phải chuyện gì thì sao? ĐM!”
Hắn hấp tấp tông cánh cửa ở ban công chạy ra ngoài, một cơn gió lạnh nhanh chóng len vào phòng ngủ.
Triệu Đông Đông liều mạng mở to hai mắt xem ti vi, biểu thị bé không có nghe trộm, cũng không có quấy rầy gì hết.
Tần Mục Dương không có nhiều tâm tư quan tâm nhóc. Hắn sờ sờ đầu của con một cái, sau đó cũng đi theo Cao Nham vào phòng.
Bây giờ là cuối hè, Triệu Tịch trên người đang đắp một chiếc chăn mỏng, trán của cậu vẫn có chút nóng lên, người còn đang ngủ, cả khuôn mặt thoạt nhìn tựa hồ so với lúc hắn nhìn thấy cậu trước đây còn gầy hơn rất nhiều.
Lòng thương cảm vốn có của người bác sĩ lập tức xông lên toàn thân Cao Nham, hắn không khỏi thở dài, “Như vậy, để tôi xem mạch cho cậu ấy một chút?” Hắn lắc đầu một cái, “Cậu trước tiên không nên gấp, hiện tại chỉ có thể như vậy, tôi xem trước cái đã.”
Tần Mục Dương sắc mặt khó coi gật đầu.
Cao Nham thu liễm biểu tình, ngồi xuốn mép giường, đem ngón tay từ từ áp lên mạch đập của cậu, tinh tế xem xét.
Trong thời gian đó, hắn không hề nói tiếng nào, Tần Mục Dương cũng không dám quấy rối, nhưng trong tâm can đã rối như tơ vò.
“Là hoạt mạch* cũng chưa chắc là mang thai, tình huống của cậu ấy…cũng có thể là do dạ dày có vấn đề…” Cao Nham lẩm bẩm nói, đợi thêm một lúc, “Khí huyết không thông, dinh dưỡng không đầy đủ… Thân thể thực sự là kém đến cực điểm, tôi không có cách nào xác định.”
(Hoạt mạch: Một loại mạch tượng. Mạch đến trôi chảy tròn trặn, động dưới tay như chuỗi hạt châu. Chủ về đàm ẩm, thực trệ, và người có thai. Nếu mạch hoạt sác vô lực là thuộc hư nhiệt – dongduoccongduc)
Cao Nham thả tay xuống, “Tình huống như thế chỉ thích hợp với người đã kết hôn, đồng thời phải là thân thể phụ nữ khỏe mạnh. Còn…Chuyện này…”
Hắn là thật không nắm chặc, nếu như loại mạch tượng này xuất hiện ở thân thể phụ nữ khỏe mạnh đã kết hôn, thì hắn có thể bảo đảm 80% là người này đã mang thai, nhưng này —— cậu ta lại là đàn ông, hơn nữa tình trạng thân thể cũng không được xem là khỏe mạnh gì cho cam.
Từ lúc Cao Nham trở thành bác sĩ tới nay, đây chính là lần thứ hai hắn bị vấp phải trở ngại khó nhằn như vậy, hắn thật sự cảm thấy vô cùng thất bại.
“Hai ngươi đã từng làm chưa?” Cao Nham hỏi.
Ánh mắt Tần Mục Dương lập tức lạnh xuống, không tiếng động nói cho hắn biết đáp án.
“Híc, tớ không ý tứ gì khác, tùy tiện hỏi một chút thui, tùy tiện hỏi một chút ha.” Cao Nham mò mũi, “Như vậy, để tôi sắp xếp cho cậu ấy làm kiểm tra, bên khoa sản vừa vặn có một em đang theo đuổi tôi, tôi sẽ đi cửa sau, giúp hai người chuẩn bị thật tốt, đại khái ngày mốt là được, lúc đó tôi sẽ thông báo đưa hai người đi kiểm tra.”
Tần Mục Dương thở phào một hơi, biểu tình chân thành, “Cảm tạ.”
Cao Nham rụt vai, gãi mũi, “Không, không cần.” Hắn đột nhiên thu hồi biểu tình cà lơ phất phơ trên mặt, “A Dương, hai chúng ta là anh em, tôi tin tưởng cậu. Tuy rằng làm bác sĩ, tôi không nên cứ thế mù quáng tin vào lời người khác, thế nhưng, cậu đã lên tiếng, thì tôi sẽ giúp cậu hết mình. Cho nên —— “ (ông Dương nài quen đc mấy thằng bạn tốt chán >