Trọng Phùng Dĩ Hậu (Sau Khi Gặp Lại)

Chương 34


Đọc truyện Trọng Phùng Dĩ Hậu (Sau Khi Gặp Lại) – Chương 34

“Chỉ là trong giấc mơ đó, người kia vẫn thủy chung nhạt nhòa như mây khói…”

capture-20150704-000615

Khi Triệu Đông Đông tỉnh lại sau một giấc ngủ dài, mọi thứ trước mắt bé đều đã biến thành một màu trắng toát. Bé con lập tức sợ hãi kêu to, “Ba ba ——! Ba ba nha nha nha, ba ba a a a…..”

Đầu Triệu Tịch như vừa bị tạc bom, cậu mở mắt ra một hồi vẫn chưa thể hồi thần, cho tới lúc nhìn thấy gương mặt không chút huyết sắc cùng đôi môi khô nẻ của con trai mới có chút phản ứng lại.

Sắc trời bên ngoài đã hơi hơi bừng sáng, con trai vẫn còn đang truyền dịch, tốc độ điều giải rất chậm. Triệu Tịch vỗ mặt mình hai lần cho trấn tỉnh, Triệu Đông lập tức kinh hoảng dùng bàn tay còn lại của mình kéo kéo cậu, sợ hãi gọi: “Ba ba…”

Triệu Tịch miễn cưỡng cười, “Ba hơi buồn ngủ tí thôi, vỗ một cái là hết rồi này.”

Triệu Đông Đông ồ một tiếng, bé hiện tại đang nằm bẹp ở trên giường, tay để trống còn lại đã bị Triệu Tịch nắm, bé chỉ có thể bất an đem cái đầu nhỏ cọ cọ người của ba.

Triệu Tịch vội vàng thò tay xoa tóc bé, nhẹ giọng nói: “Bảo bối ngoan nào, lát nữa truyền dịch xong xuôi, hai cha con mình sẽ về nhà, lúc đó ba sẽ làm đồ ăn thật ngon cho con nha!?”

Triệu Đông Đông hơi có điểm vô lực, nhỏ giọng kiến nghị, “Con có được ăn cá không ạ?”

Triệu Tịch kiên quyết từ chối, “Không được, quá tanh!”

Triệu Đông Đông thấy ba ba không đồng ý liền làm bộ đáng thương rên rĩ hai tiếng. Triệu Tịch tưởng bé con không thoải mái, lập tức vội vội vàng vàng ngồi xuống, đem con trai ôm vào trong ngực, cẩn thận di chuyển cái tay còn lại đang ghim kim tiêm sang một bên, “Bảo bối cảm thấy khó chịu ở chổ nào? Đau đầu? Hay là đau ngực? Người không nóng mà ta, a, con có thấy lạnh hay không?”

Triệu Đông Đông mơ màng che một bên ngực, chui rút vào trong cổ cậu cọ qua cọ lại, “Đau chút chút ạ…..”

Nước mắt Triệu Tịch tức thì chảy ra, bờ vai ôm con trai run rẩy không ngừng, “Là lỗi cuả ba, là lỗi của ba hết, lần sau Đông Đông cảm thấy không thoải mái thì phải gọi điện cho ba ngay, biết chưa? Ba nhất định lúc nào cũng sẽ mang theo điện thoại bên người, chỉ cần hơi khó chịu là phải điện ngay cho ba đó!”

Triệu Đông Đông nhướng mày đánh giá, oàm, ngực không còn đau dự dỗi như tối hôm qua, sau đó bé con lại nâng khuôn mặt vui cười của mình lên, véo von nói: “Không sao nữa rồi, Đông Đông truyền xong chai nước này là hết bệnh luôn! Ba ba đừng đau lòng nha!”

Nói xong nhóc liền dùng bàn tay nho nhỏ của mình lau sạch nước mắt trên mặt cậu. Triệu Tịch nhìn hành động của con trai mà hạnh phúc mỉm cười, chụp lấy tay nhóc bỏ vào miệng nhẹ cắn.

Triệu Đông Đông cười khanh khách vẫy vẫy tay, làm cho giá đỡ bên cạnh cũng lung lay theo.

“Ôi, tiểu bảo bối tỉnh rồi à?” Một người mặc áo blouse trắng mở cửa đi vào.

Triệu Tịch vội vàng đỡ con trai nằm xuống, đắp kín chăn, đứng lên gật gật đầu, “Bác sĩ Cao.”

Triệu Đông Đông cũng hiểu chuyện học theo cậu chào hỏi, “Chào chú bác sĩ ạ!”

Cao Nham vui vẻ cười, “Quả nhiên là làm cho người ta rất yêu thích.”

Triệu Tịch chớp chớp mắt không hiểu, nhóc con nằm trên giường kia cũng trưng ra vẻ mặt mít đặc nhấy nháy mắt mấy cái.


Cao Nham nhìn một lớn một nhỏ tuy ngũ quan không giống nhau cho lắm trước mặt nhưng khi cùng đồng thời làm ra biểu tình ngốc xít này lại giống đến kinh người, y không khỏi cảm thấy một cổ áp lực kì quái đang hình thành trong lòng.

“Khụ khụ, à, truyền dịch cũng sắp xong rồi, đợi lát nữa cho bé kiểm tra thêm một lần nữa là hai người có thể về trước. Cậu nhớ để bé nghỉ ngơi thật tốt, mấy ngày sau hai cha con nhớ đến bệnh viện, còn mấy lần truyền dịch nữa với lại tôi cũng phải khám lại cho bé.”

Triệu Tịch tươi cười cảm kích, “Thật tốt quá. Cảm ơn anh rất nhiều, bác sĩ Cao.” Một vị bác sĩ không quen biết lại có thể chu đáo đến mức này, Triệu Tịch cảm thấy đối phương thực sự là một người rất có tâm.

Cao Nham lại thần bí nở nụ cười, “Đừng khách sao như vậy. Đều là người quen hết mà.”

Triệu Tịch sửng sốt ngây người, ngoài cửa vừa lúc lại truyền đến tiếng bước chân, bác sĩ Cao lập tức biến đổi sang nét mặt nghiêm túc, bước đến gần đem cặp nhiệt độ nhét vào dưới nách bé, sau đó lại quay mặt qua chuyên chú quan sát bình nước thuốc, nhìn chằm chằm từng giọt từng giọt chảy xuống ống truyền.

Tần Mục Dương vừa trông thấy bộ dạng ngốc nghếch của Triệu Tịch bên giường, liền biết tên Cao Nham này nhất định đã nói cái gì bầy bạ, chỉ tiếc là hắn chưa thể bắt người tại trận để làm chứng cứ phản bác một phen.

Triệu Đông Đông lẽ ra là đang có cùng một vẻ mặt với ba ba nhưng khi vừa nhìn thấy người quen bước vào, bé liền lập tức kích động reo to: “Tần thúc thúc! Tần thúc thúc cũng tới thăm con sao?”

Cao Nham đột nhiên cúi đầu, cười hì hì, “Thực ra Tần thúc thúc chính là ân nhân cứu mạng của nhóc đó!”

Triệu Đông Đông khó hiểu, quay sang hỏi ba ba, “Ba ba, Ân…Ân nhân là cái gì vậy ạ?”

Triệu Tịch lau lau mồ hôi lạnh, vươn tay nhéo mũi của nhóc, rồi chỉ chỉ hướng Tần Mục Dương, “Thì là Tần thúc thúc đã đưa con tới bệnh viện chứ sao, con nhớ phải cảm ơn chú đó!”

Triệu Đông Đông nghe lời lập tức bày ra nét mặt nghiêm túc, âm thanh trong trẻo mà véo von, “Cảm ơn Tần thúc thúc! Chú thật là một người rất rất tốt!”

Đây cũng không phải đầu tiên Tần Mục Dương bị nhóc con gắn mác người tốt, chỉ là kì này lại có thằng bạn không chút đứng đắn của hắn hiện diện bên cạnh, làm biểu tình trên mặt Tần Mục Dương không khỏi hơi xấu hổ, lúng túng chuyển đường nhìn sang chổ khác, nhẹ giọng nói, “Không có gì.”

Triệu Đông Đông cười hắc hắc vui vẻ. Vì cổ họng vừa mới hét to, cho nên giọng của nhóc con đã trở nên khàn khàn, Triệu Tịch liền vội vàng rót một ly nước ấm cho con trai uống.

Cao Nham lặng lẽ đi tới bên người bạn tốt, chớp chớp mắt, “Thì ra không phải chỉ có mỗi mình cậu đơn phương tương tư, vật nhỏ đáng yêu kìa rõ ràng cũng rất thích cậu nha.”

Ánh mắt Tần Mục Dương dời đến hai phụ tử trên giường, bất đắc dĩ cười khổ, nhóc con đó làm gì quý mến bản thân hắn, thứ khiến cho nhóc yêu thích thực sự có lẽ là quà tặng từ người thúc thúc giàu có này thì đúng hơn.

Nghĩ tới đây, hắn không kìm được kinh ngạc, bản thân hắn dường như…đã suy nghĩ về đứa trẻ này rất nhiều. Thôi thì, cho dù nhóc thích con người hắn cũng được, quà tặng của hắn cũng tốt, chẳng phải tất cả đều đều liên quan tới hắn sao?

Tần Mục Dương chậm rãi thở ra một hơi, đi lên sờ sờ đầu nhỏ của Đông Đông.

Cao Nham lúc này lại lên tiếng: “Bình truyền dịch cũng đã hết, để chú rút kim tiêm cho con nha!”

Vừa dứt lời, Cao Nham liền thành thật bước tới, nhẹ nhàng rút kim tiêm ra, Triệu Tịch ở bên cạnh lập tức đè lại vết thương. Đang muốn lấy thêm áo mặc vào cho con, cậu lại bi ai phát hiện chiếc áo đã đặt quá xa tầm với, đang dự định nhờ bác sĩ lấy giúp thì một đôi tay đã nhanh chóng đưa tới áo khoác, mũ cùng khăn quàng cổ cho cậu.

Sau khi đã mặc quần áo vào hoàn chỉnh, Triệu Tịch tiếp tục tìm giày của bé, tới khi cúi đầu cậu mới nhận ra Tần Mục Dương đã im lặng giúp đỡ mang vào cho bé từ lâu.


Triệu Tịch sửng sốt một chút, thấp giọng nói lời cảm ơn. Triệu Đông Đông cũng hoan hô thật to: “Cảm ơn Tần thúc thúc ạ!”

Tần Mục Dương cưng chìu nở nụ cười với bé, làn Cao Nham đang cầm cặp nhiệt độ bên cạnh nhìn thấy cảnh này mà trợn mắt ngoác mồm một hồi lâu.

Chỉ tội Triệu Tịch lại hiểu lầm biểu tình quái dị của y, lập tức khẩn trương đến gần, “Bác sĩ, nhiệt độ của bé còn cao quá sao?”

Cao Nham lấy lại tinh thần, “A. Không cao, không cao. Không phải, có hơi cao một chút, nhưng không có chuyện gì, đây cũng là bình thường thôi. Lát nữa cậu nhớ phải xem kỹ hướng dẫn trước khi cho bé uống thuốc đó!”

Triệu Tịch ồ một tiếng, định xoay người đi ôm con trai, Tần Mục Dương ở bên kia đã nhanh hơn một bước ôm bé con ra tới cửa .

Triệu Tịch nhìn theo thân ảnh của hai người ở cửa, mũi không hiểu sao lại có chút chua sót, trong lòng cũng đồng thời ẩn hiện một cảm giác rất phức tạp. Cậu nhanh chóng nói lời từ biệt với bác sĩ rồi vội vàng đuổi theo. Mà Cao Nham nãy giờ vẫn chú tâm thu hết những hành động vừa rồi vào mắt, không khỏi nhiếu mày suy tư một phen.

Nhờ việc truyền thêm nước biển cùng ngủ say cả một buổi tối, nên tinh thần của nhóc con hiện tại đã tốt hơn rất nhiều. Bé đang cùng với ba mình ngồi ở phía sau trong khi Tần Mục Dương đang lái xe phía trước.

Tới lúc gần về đến nhà, Tần Mục Dương lại đột ngột ngừng xe lại. Triệu Tịch mới vừa muốn hỏi thì cửa xe ở trước đã mở ra, Tần Mục Dương không nói một lời nhanh chóng bước xuống.

Triệu Tịch sửng sốt, Triệu Đông Đông cũng ngây ngẩn cả người, “Ba ba, Tần thúc thúc đi đâu vậy?”

Triệu Tịch lúng túng, ngưỡng cổ nhìn ra ngoài, lúc này cậu mới để ý ở đối diện có một cửa hàng thức ăn rất đắt khách. Cách mấy mét bên kia đường, cậu rõ ràng đã trông thấy người kia với chiều cao hơn một mét tám đang chen chúc xếp hàng giữa hai cụ già.

Triệu Tịch không chớp mắt, nhìn chằm chằm theo đối phương từ đầu bên này nhích đến đầu bên kia, một người với phong độ như vậy lại lạc giữa đội ngũ các cụ già nhìn sao cũng thấy rất kì cục.

Triệu Tịch quan sát say mê đến nổi không nỡ chớp mắt, nhìn đến cái cổ mỏi nhừ mà bản thân cậu cũng không chút hay biết. Triệu Đông Đông thấy ba không để ý tới mình liền mất hứng vỗ vỗ mặt cậu, nhăn nhăn cái mũi nhỏ, “Ba ba đang nhìn gì thế?”

Triệu Tịch “A” một tiếng, không đành lòng thu lại tầm mắt, lúng túng nói: “Không có gì hết.”

Triệu Đông Đông phụng phịu xì một tiếng, Tần Mục Dương ở đối diện cũng vừa lúc mua xong thức ăn quay trở về xe.

Nhìn một tụi thức ăn to đầy trước mặt, Triệu Tịch không khỏi trợn mắt ngoác mồm. Triệu Đông Đông he hé cái đầu khỏi người cậu thăm dò, hấp hấp chiếc mũi nhỏ, “Thơm quá! Thúc thúc mua đồ ăn ngon cho con sao?”

Tần Mục Dương quay đầu sờ sờ mái tóc của nhóc, cười nói: “Ừm, là mua cho Đông Đông đó.”

Triệu Đông Đông mang theo giọng mũi “Hoan hô” một tiếng thật to, nếu như không phải Triệu Tịch đang ôm bé, nhóc con sợ là đã trực tiếp nhào tới phía trước từ lâu rồi.

Triệu Tịch cũng không biết là vì con nít bây giờ đứa nào cũng thích ăn uống hay là do thằng nhóc nhà mình quá tham ăn, cứ kiểu này chỉ cần mua cho nhóc thật nhiều đồ ăn vặt, không qua mấy ngày là có thể thành công đem toàn bộ tâm tư của nhóc hám ăn này thu vào lòng bàn tay.

Triệu Tịch buồn rầu thở ra một hơi. Có điều cậu đã nghĩ chuyện này quá đơn giản mà bỏ quên một việc, cứ như Bạch Vũ Hàng cùng Hứa Hạo Nhiên cũng đối xử với bé rất tốt, nhưng tại sao nhóc con lại chưa từng biểu đạt sự nhiệt tình hay yêu thích với họ như Tần Mục Dương? Hay cũng có lẽ mối liên hệ máu mũ giữa hai người họ chính là lời giải cho câu đố này.


Đến dưới lầu, Tần Mục Dương đem túi điểm tâm sáng đưa qua cho cậu. Triệu Tịch đang mắc ôm gấu con Triệu Đông Đông chỉ có thể lúng túng nhìn hắn, cậu thật sự không có cách nào đưa tay ra nhận hết.

Tần Mục Dương mím môi nhìn một lúc, cuối cùng nâng chân đi trước vào hành lang. Triệu Tịch không theo kịp tốc độ của hắn, chỉ có thể nhỏ giọng nói: “Hay là anh ở lại ăn cùng chúng tôi đi. Nhiều như vậy, hai cha con tôi ăn không hết.”

Tần Mục Dương đưa lưng về họ dừng lại một chút, sau đó liền gật gật đầu tiếp tục đi lên. Triệu Tịch thở phào nhẹ nhõm còn Triệu Đông Đông thì vui vẻ reo vang.

Đến trước nhà, Tần Mục Dương theo lệ cũ nhận lấy chìa khóa mở cửa ra. Ba người vừa vào trong, nhóc con liền kéo kéo khăn quàng cổ muốn cởi ra, Triệu Tịch bị dọa sợ lập tức nhào lên chụp tay nhóc lại, “Trước đừng tháo ra, để ba mở lò sưởi cho ấm lại đã.”

Trong nhà mặc dù có hệ thống sưởi ấm, nhưng vì tình huống thân thể hiện tại của Triệu Đông Đông, cho dù có một chút qua loa cậu cũng không dám. Triệu Tịch đã tự nhụ hiện tại làm việc gì cũng phải cận thận hơn ngàn lần trước kia.

Tần Mục Dương vừa đặt túi lên trên bàn, nghe thấy lời của cậu liền nói: “Tìm một cái áo khoác thoải mái hơn cho bé mặc, áo bông dày như vậy nhóc sẽ cảm thấy rất ngộp thở.” Hắn dù sao cũng có kinh nghiệm chăm sóc Lục Thanh Hoa, tính ra cũng có thể nói vài được câu kiến nghị.

Triệu Đông Đông vẫy vẫy quả đấm nhỏ kêu to, “Đúng như vậy đó! Con nóng sắp chết rồi ba ba! Cởi cởi!”

Triệu Tịch đỏ mặt “Ừ” một tiếng, nhanh chóng chạy vào phòng ngủ tìm một chiếc áo khoác mỏng cho nhóc. Triệu Đông Đông lập tức nhân cơ hội này nhảy lên người Tần Mục Dương, cọ cọ mặt của hắn, mềm giọng nịnh hót, “Tần thúc thúc quá tuyệt vời! Ba ba hổng bao giờ nghe ý kiến của con hết! A, Tần thúc thúc nhớ sau này phải đến chơi với con thường xuyên nha!”

Tần Mục Dương nâng cái mông nhỏ đi tới ghế salông ngồi xuống, gật gật đầu, “Ừ, mai mốt chú sẽ thường đến.”

Triệu Đông Đông cao hứng vô cùng, qua một hồi vui vẻ náo loạn, mí mắt của nhóc bắt đầu sụp xuống.

Triệu Tịch vừa vặn đi ra, lưu loát cởi áo khoác cùng mũ cho nhóc xuống, đổi sang một cái mỏng hơn, khi nhìn thấy đôi mắt ngái ngủ của con, cậu liền nhéo nhéo hai má bé: “Không được ngủ, ăn xong điểm tâm rồi ba cho ngủ tiếp.”

Triệu Đông Đông chớp chớp mắt, cố gắng tập hợp thật nhiều nước mắt, làm ra biểu tình thật oan ức cho ba xem.

Tần Mục Dương buồn cười vò vò mặt nhóc, khuyên lơn, “Ba con nói rất đúng. Con đang bị bệnh, ba bữa mỗi ngày nhất định phải ăn cho đúng, không thể kiêng ăn, biết chưa?”

Triệu Đông Đông hiện tại đã đạt tới trình độ Tần thúc thúc nói gì sẽ nghe nấy, lập tức kêu lên: “Biết rồi ạ! Nha, ăn ăn ăn!”

Tần Mục Dương vui mừng tươi cười. Triệu Tịch đem sữa đậu nành cùng bát cháo nóng hổi bưng ra, vừa lúc nghe thấy câu này, buồn bực tới muốn nôn ra máu. Bình thường cậu đều phải tốn một đóng nước miếng lảm nhảm, mà thằng nhóc này cũng chưa bao giờ sảng khoái đồng ý như vậy với cậu cả.

Tới lúc ăn điểm tâm, nhóc con chết sống cũng không chịu bò xuống khỏi người Tần Mục Dương, Triệu Tịch lúng túng, định sừng sộ lên giáo huấn nhóc một phen.

Ai dè Triệu Đông Đông đã nhanh họng gào lên trước, “A a a a, thật khó chịu à, đau quá à! Ba ba thật là xấu xa a a a a!”

Ba người mỗi người là một biểu tình khác nhau, Triệu Tịch 囧, Tần Mục Dương cong cong khóe miệng nhàn nhạt cười, còn Triệu Đông Đông thì đắc ý hết sức, hưởng thụ cảm giác thành công dựa vào trên người Tần thúc thúc.

“Đã năm tuổi rồi mà con làm nũng, thật không đáng yêu chút nào!” Triệu Tịch cố ý nói.

Triệu Đông Đông mặc kệ ba ba mình, vươn tay chụp lấy một cái bánh quẩy vàng óng cắn xuống một cái, lại nhìn qua Tần Mục Dương chỉ húp cháo, bé con liền hảo tâm đưa bánh tới, ngây thơ chớp chớp đôi mắt to, “Thúc thúc ơi ăn bánh nè!”

Trong lòng Triệu Tịch thầm hô to thằng nhóc con, ngoài mặt thì đã xấu hổ muốn chết.

“Triệu Đông Đông, xuống dưới mau! Qua đây ba ôm con! Còn nữa mau bỏ cái bánh quẩy của con ra khỏi mặt chú!”

Triệu Đông Đông quay đầu “A” một tiếng, thấy thúc thúc không có dự định ăn bánh, bé con liền rầu rĩ không vui thu tay về, hứ, mắc công bé giơ lâu như vậy, tay đều mỏi hết cả rồi nè!


Tần Mục Dương một phát bắt được cánh tay nhỏ của nhóc, trong mắt mang theo ý cười nhàn nhạt, “Thúc thúc còn chưa có ăn, sao Đông Đông đã thu tay về rồi?”

Triệu Đông Đông “Ồ” một tiếng, xoay qua chỗ khác nhìn ba mình.

Đầu của Triệu Tịch đã chôn vào trong bát từ lâu, không thèm nhìn nhóc, tiếng húp cháo vang động trời. Triệu Đông Đông cười rộ lên, vội vã giơ tay thật cao.

Tần Mục Dương hơi cúi đầu, cắn một cái lên tay nhỏ của nhóc, nói tiếp, “Thúc thúc ăn rồi nè, còn dư lại Đông Đông phải ăn cho hết đó.”

Triệu Đông Đông gật đầu liên tục, không thấy mặt của Triệu lão ba chôn trong bát đối diện đã đỏ thẫm.

Tới lúc Triệu Tịch uống cạn bát cháo ngẩng đầu lên, liền trông thấy hai tầm mắt ở phía đối diện đang dán chặt lên người mình, cậu không khỏi khẩn trương đến nói lắp, “Làm..làm sao vậy?”

Triệu Đông Đông mới vừa uống xong nữa ly sữa, trên miệng còn dính một vòng màu trắng, mê man hỏi: “Ba ba rất đói sao? Ba có muốn ăn cái bánh này không?”

Nói xong bé con liền đưa cái bánh quẩy trong tay tới trước mặt cậu. Triệu Tịch nhìn chằm chằm dấu răng trên chiếc bánh, tự hỏi không biết đây có phải là cái bánh vừa nãy, rồi lại nghĩ đến người đàn ông trước mặt có lẽ đã cắn vào chổ này, cậu vội vã phất tay, “Không cần không cần! Đông Đông ăn đi ha! Ba ăn sắp xong rồi!”

Triệu Đông Đông ủ rũ ồ một tiếng, bé không thích ăn bánh quẩy nha, một chút mùi vị cũng không có, chỉ mới ăn được một nữa mà đã hông nuốt nổi nữa rồi, không biết bánh bao nhỏ bên cạnh mùi vị thế nào ta? Và rồi nhóc con liền thò tay chộp lấy cái bánh bỏ vào mồm, Triệu Tịch chỉ lo dồn sức ăn thật nhanh, hoàn toàn không chú ý đến tình cảnh bên này, đến cuối cùng chỉ còn lại nửa cái bánh quẩy trơ trọi bày ở giữa bàn, ai cũng không đụng tới…

Cả ba người ăn có một bữa điểm tâm mà mất gần tới một giờ, bé con lúc này đang ngữa đầu uống từng ngụm từng ngụm sữa đậu nành. Triệu Tịch nhìn con, trong lòng thương yêu không dứt, thậm chí quên cả người ngồi đối diện là ai, đi tới thận trọng bé con lên, ôm vào phòng ngủ, cẩn thận đắp kín mền, sau đó mới mệt mỏi quay về phòng khách.

Tần Mục Dương đã đứng lên, không nhìn tới cậu.

Triệu Tịch đột nhiên cũng không biết làm sao, sắp xếp từ ngữ, “Ừm, cám ơn anh, tôi thực sự rất biết ơn anh.”

Động tác mang giày của Tần Mục Dương ngừng lại, thầm thở dài một hơi, rồi quay đầu nhìn cậu, “Triệu Tịch, cậu có biết trong vòng một ngày đêm cậu đã nói với tôi bao nhiêu câu cảm ơn chưa?”

Triệu Tịch sửng sốt, ngơ ngác lặp lại: “Bao nhiêu lần?”

Tần Mục Dương nghẹn họng, có chút tức giận nói: “Tôi chỉ nói như vậy, chứ không có đếm thật!”

Triệu Tịch vội vã gật đầu, ân cần cấm áo khoác cho hắn. Chờ tới lúc Triệu Tịch đưa áo tới tay Tần Mục Dương, hai người đều ngây ngẩn cả người.

Triệu Tịch lập tức hoàn hồn, vừa nãy trong nháy mắt đó, cậu đã vô tình nhầm lẫn hiện tại với quá khứ, động tác lấy áo này quen thuộc như đã dàn dựng và luyện tập vô số lần trong lòng.

Cậu có chút lúng túng cầm chiếc áo, thân thể cứng ngắc, không biết nói cái gì.

Mà ở đối diện, sắc mặt của Tần Mục Dương đã u ám không rõ. Hắn chậm rãi nhận lấy áo mặc vào, rồi thấp giọng nói: “Tạm biệt.”

Triệu Tịch cũng ngây ngốc lặp lại, “Tạm biệt.”

Đến khi bóng người chậm rãi biến mất dưới chân cầu thang, cậu lại vội vã chạy đến bên cửa sổ vịn chặt rèm, dõi theo thân hình cao ngất mang theo phong độ bất phàm ấy, từng bước một rời xa tầm mắt của cậu.

Triệu Tịch đỏ mắt nhìn chằm chằm vào bóng người đã tan biến từ lâu, cậu chỉ cảm thấy mọi chuyện xảy ra từ đêm hôm qua đến bây giờ đều là do trời cao thương hại cậu, ban tặng cho cậu một giấc mộng đẹp vô cùng chân thật.

Chỉ là trong giấc mơ đó, người kia vẫn thủy chung nhạt nhòa như mây khói, đến cuối cùng vẫn cất bước rời khỏi cậu không chút lưu luyến.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.