Đọc truyện Trọng Phản Mạt Nhật Chi Ngọc Đồng Không Gian – Chương 66: Khế ước linh hồn
Dã thú to lớn đột nhiên xuất hiện trong không gian, ngay lập tức lần theo mùi hương quen thuộc, lông sau gáy mềm mại vốn xõa tung đột ngột dựng đứng lên, bởi vì nó hoảng sợ khi ngửi được mùi máu.
Giữa dòng linh tủy nhợt nhạt trắng ngà, tản mạn nhè nhẹ từng vệt máu đỏ, linh tủy vốn có khả năng hấp thụ mọi nguồn năng lượng đương nhiên cũng có thể hấp thu máu, mà bây giờ vẫn còn nhiều tơ máu trong nước chỉ có giải thích được đến lúc này Á Á vẫn còn chảy máu…
“Ngao ô ~” Dã thú to lớn quỳ xuống bên dòng sông, phát ra tiếng rên rỉ thống khổ cực nhỏ, đôi mắt đỏ rực nồng đậm bi thương, nó không biết có vết thương nào trên người Á Á hay không, thậm chí cũng không dám dùng lưỡi liếm cho cậu.
[Lưng, đầu đều bị chảy máu trong, cột sống bị tổn thương, gan và lá lách vỡ nát… Nếu không phải rơi vào dòng linh tủy có thể giảm ma sát, lại được linh tủy chữa trị cơ thể liên tục, nếu không bây giờ người ngươi nhìn thấy chỉ là một người đã chết.] Tuyết Hồ mang Đường Ngao đi vào không gian, sau đó bị dã thú cuồng loạn nhìn chằm chằm.
[Trừng cái gì mà trừng? Nếu không phải khi ngươi biến hình dùng nhiều linh tủy thì Đường Á bây giờ cũng không thảm đến vậy.] Tuyết Hồ tự nhận năng lực của nó tăng lên rất nhiều nên nói chuyện cũng cứng rắn hơn, mà dã thú cũng gục đầu xuống ủ rủ không phản bác. Thật ra không cần Tuyết Hồ nói, nó cũng không ngừng tự trách rồi. Nếu nó giải quyết đám tang thi kia nhanh hơn một chút, nếu nó giết chết Lý Lâm nhanh hơn một chút, nếu nó kiên trì ở bên Á Á thì sẽ không….
Đều là lỗi của nó! Nhưng bây giờ không phải lúc tự trách!
[Ngươi có cách cứu Á Á không?]
[Đương nhiên là có. Chỉ là một con người thôi mà!]
[Cứu em ấy!]
[Lấy nguyên châu của những tang thi tiến hóa ngươi vừa giết ra…]
[Đưa hết cho ngươi! Cứu em ấy!]
Chia cho tôi một nửa. Phần lời còn lại của Tuyết Hồ nuốt vào trong bụng, không khỏi cười tít mắt, lượng nguyên châu này đủ để cho nó bế quan lần nữa, cải tạo cơ thể lại tiến thêm một bước! Quả nhiên chỉ cần liên quan đến Đường Á, dã thú sẽ chắp tay dâng thức ăn khỏi miệng ra.
[Truyền thừa huyết thống của ngươi chắc có thứ giống với Thần thú viễn cổ và một số ma vật, tên là “Khế ước linh hồn”, là một loại khế ước chết. Điều kiện ký khế ước cực kỳ khắc nghiệt, bởi vì một khi đã ký kết thì sẽ không giải trừ được. Sau khi khế ước hình thành, hai bên ký sẽ có cộng hưởng sinh mệnh, có thể cảm nhận tư tưởng và tình cảm của đối phương ở trình độ nhất định, chỉ có quan hệ bạn lữ mới có thể ký khế ước.]
[…. Điều kiện là gì?]
[Hai bên ký khế ước phải là người quan trọng và thân mật nhất của nhau, tín nhiệm lẫn nhau, không thể có một chút không tình nguyện nào. Ngươi phải suy nghĩ cho kĩ, sau khi hoàn thành khế ước, tuổi thọ ngươi sẽ bị giảm một nửa, hơn nữa không thể tìm bạn lữ nào ngoài Đường Á…] Có điều, đối với ngươi có lẽ lại là chuyện tốt…
Tuy rằng nội đan của Tuyết Hồ khỏi tạo không gian này, hơn nữa đến giờ nó cũng không có nhiều thiện cảm với Đường Á cho lắm, dù sao khắp nơi bị cậu chèn ép cũng thấy khó chịu trong lòng. Nhưng nếu Đường Á chết, không gian cũng đóng lại chỉ có thể chờ đợi người tiếp theo mở nó ra — bây giờ ngoài kia là mạt thế quỷ nhiều người ít, không biết phải chờ đến ngày tháng năm nào. Trong khi đó, Đường Á là một người tốt cho việc hợp tác, giao dịch với cậu cũng không cần hục hặc đấm đá lẫn nhau mà vẫn thu được nhiều nguyên châu hơn, bên cạnh đó Đường Ngao lại tự nguyện cung cấp nguyên châu của tang thi sức mạnh… Tóm lại, Tuyết Hồ cảm giác bản thân vẫn có thể dễ dàng tha thứ cho cậu một thời gian nữa.
[Trước hết ngươi tiêm thuốc giải độc cho đứa bé kia đi đã. Ê này! Nó không thể chết được! Ngươi đừng có ra tay… Nó là… Nếu ngươi giết nó Đường Á sẽ không vui đâu!] Vẫn là câu cuối mới có hiệu quả…
[Không phải do nó. Á Á. Sẽ không. Bị thương]
[Đường Á liều mạng cứu nó, nếu như bị ngươi giết… Đến khi cậu ta tỉnh coi ngươi ăn nói thế nào!]
[……]
[Nhanh chóng bắt đầu kí khế ước đi! Nếu không Đường Á sẽ gặp nguy hiểm]
Khó khăn lắm mới khuyên ngăn được dã thú, Tuyết Hồ cảm thấy chuyện này thật sự tốn sức, vẫn là nhanh chóng cứu Đường Á tỉnh lại để cậu ta tiếp tục làm người thuần hóa dã thú đi! Vừa nãy nếu nó không kéo con thú này vào không gian thì không biết hắn còn làm ra chuyện gì nữa!
[Làm như thế nào?] Sau khi biến hóa thành người tiêm thuốc giải cho Vượng Tử. Đường Ngao phục hồi lại hình thú, hỏi.
[Giống như lúc ngươi học tập bản lĩnh trong huyết mạch truyền thừa, nhập thần thức của anh vào cơ thể, theo huyết mạch tìm kí ức của ác thú thời tối cổ….]
Đường Ngao nghe theo lời Tuyết Hồ sử dụng thần thức tìm kiếm “Khế ước linh hồn” trong trí nhớ của ác thú tối cổ. Thần thức của hắn là hình thú thu nhỏ của ác thú, tìm kiếm khế ước linh hồn trong trí nhớ truyền thừa giống như đẩy ra một tấm cửa Thanh Đồng cổ xưa, khí tức Hồng Hoang ập tới. Hắn đạp bước hư vô trôi trên không trung, dưới chân là tình trạng cuộc chiến tranh của vô vàn chủng tộc không biết tên. Khói bốc cuồn cuộn, trên bầu trời là hình ảnh chiến đấu kịch liệt của tiên nhân tay áo bay phấp phới với những Thần thú mặt mày hung dữ, pháp thuật phóng ra những chùm sáng ngũ sắc, vẻ ngoài rực rỡ và tráng lệ…
Những cái đó cũng không thể khiến Đường Ngao bị thu hút, hắn bay lượn trên không trung, bên người có đủ loại cửa cổ kính, có thô ráp xù xì, có mảnh hoa lệ, đẩy chúng ra lại sang một cảnh tượng khác.
Chúng đều là những mảnh nhỏ ký ức trong truyền thừa huyết mạch của ác thú Thao Thiết thời viễn cổ, ghi lại những gì khắc sâu ấn tượng nhất của những mãnh thú đó, có khi chỉ là những khoảnh khắc chiến đầu sấm chớp hủy thiên diệt địa ngắn ngủi, có khi là thời gian chiến tranh liên miên của các chủng tộc, có khi là bản đồ ghi lại những địa điểm thời kỳ đại lục chia thành năm châu — Nếu Đường Á trông thấy có thể sẽ cảm thán không chừng đây chính là sách dạy nấu ăn ra đời sớm nhất, chỉ là thức ăn trên đó con người tuyệt đối không ăn được, hoặc nói chính xác là, có đôi khi con người thậm chí trở thành thức ăn…
Trong lượng lớn ký ức như vậy mà tìm kiếm thứ gì đó thật sự không dễ, may mà mỗi lần biến hóa bên trong Thức hải chỉ là một cái chớp mắt ở thế giới hiện thực, khi hình thú của Đường Ngao đi xuyên qua cửa kí ức, dừng chân ở cửa lớn bằng sắt đen, trong không gian cũng không có biến đổi gì, vẻ mặt Đường Á tái nhợt trôi nổi trong linh tủy, linh tủy chỉ có thể điều trị những tổn thương trên cơ thể cậu, tạm thời bảo trì ở trạng thái không thêm tổn hại nữa.
Khi dã thú to lớn mở mắt chính là một cảnh này. Nó thật cẩn thận bước xuống ở một chỗ khá xa Đường Á, khi bốn chân chưa chạm vào dòng linh tủy mặt nước hơi dâng cao một chút, dã thú chậm chạp tiến gần chỉ khiến dòng chảy sinh ra một dao động rất nhỏ, cuối cùng dừng lại phía trên người thanh niên.
“Á Á…” Dã thú nhẹ nhàng gọi, cậu thanh niên đang bất tỉnh tựa như nghe được tiếng gọi của nó, phát ra một tiếng rên khẽ, mi tâm nhăn lại vì đau đớn khiến dã thú cuối cùng không kiềm được mà vươn lưỡi liếm liếm, muốn dùng đầu lưỡi vuốt giãn mi tâm. Khi sinh bệnh con người đều có vẻ yếu ớt cũng phá lệ sợ hãi, linh tủy quấn quanh tuy có thể giảm bớt đau đớn trên cơ thể, nhưng lại cực kỳ lạnh lẽo.
Đường Á biết chính mình đang mơ nhưng không biết cách nào để tỉnh lại. Cậu phát hiện bản thân chân trần đứng trên một cánh đồng tuyết, dưới chân là lớp băng mỏng, dưới đó lại có vô số cánh tay tang thi vươn lên cào vào mặt băng, cậu muốn chạy trốn, nhưng cơ thể như bị đông cứng lại, muốn động cũng không được, chỉ có thể nhìn lớp băng kia càng ngày càng mỏng, càng ngày càng mỏng… Lớp băng bên dưới dần dần không chịu nổi sức lực kia. Đường Á nhắm mắt lại, chờ đợi cảm giác đau đớn trút xuống — nhưng không có.
Một vật thể thô ráp mang theo chút ẩm ướt đụng vào nửa bên mặt cậu. Đường Á mở mắt ra, nhìn thấy dã thú to lớn màu đen ở ngay trước mặt, nó hạ thấp cơ thể khỏe mạnh thon dài xuống, quay đầu nhìn cậu, đôi mắt màu đỏ tràn đầy sát khí lẫn trầm ổn, nó đang mời Đường Á cưỡi lên lưng nó.
Lâm vào mộng mị, Đường Á không nhìn thấy biến hóa của không gian không biết nơi này đang diễn ra chuyện kỳ diệu hiếm có — đó chính là ký kết khế ước linh hồn, hình bóng thời viễn cổ đã dần biến mất, có lẽ là lần đầu tiên sau gần vạn năm cũng chẳng rõ có phải là lần cuối cùng hay không.
Một tầng ánh sáng đỏ phát ra từ cơ thể dã thú chậm rãi khuếch tán ra bốn phía, bọc lấy thân thể thanh niên rồi tản ra dài thêm hai mét, nhìn từ xa như một cái kén cực lớn đỏ rực. Bên ngoài sắc đỏ bám lên ngày càng đậm, sau đó bắt đầu kéo tơ, xuất hiện thêm một sợi tơ máu dài mảnh nhưng cứng cáp, sợi tơ như có sự sống trôi nổi xung quanh cái kén. Ngay sau đó, lại xuất hiện sợi thứ hai, sợi thứ ba…. Thời gian xuất hiện sợi tơ ngày càng dày, cho đến khi không xuất hiện thêm tơ nữa, chuyển động xung quanh phủ kín dã thú và thanh niên, biến thành một cái kén khép kín.
Vô số sợi tơ lơ lửng trôi, chúng đong đưa không theo quy luật, nhưng không có hai sợi bất kỳ nào quấn cùng một chỗ. Sợi tơ trung tâm làm một vòng thu nhỏ quanh người dã thú, nó bắt đầu điều khiển sợi tơ mảnh quấn vào người thanh niên, màu đỏ của máu khiến quần áo trên người thanh niên biến thành bột mịn lộ ra cả thân thể xích lõa, sau đó vẽ thêm một chú văn phức tạp, khi từng chú văn lần lượt hạ xuống sẽ đột nhiên phát tia sáng rồi biến mất trên cơ thể trắng nõn như ngọc của cậu.
Mà khi chú văn viết xuống những vết thương nguy hiểm trí mạng trong cơ thể cậu nhanh chóng được chữa trị, hô hấp dần dần có lực hơn, trên mặt vẻ hồng hào dần dần lên, đến khi chú văn cuối cùng hoàn thành, giữa một người một thú đột nhiên xuất hiện một dấu ấn hình thú. Ấn này chia thành hai phân biệt nhập vào mi tâm của hai người, ánh sáng đỏ chợt lóe rồi biến mất. Lúc này, thanh niên đã khôi phục sắc mặt hồng nhuận, hô hấp vững vàng.
Giọt mồ hôi lớn chảy ra trên lông dã thú, tầng tầng mồ hôi không biết khi nào đã tạo nên tầng tầng sương mỏng trên dòng linh tủy, vừa vẽ chú văn lại vừa để ý những biến hóa trên người thanh niên, làm chuyện kết hợp hai tâm hồn lần đầu tiên cũng như cuối cùng, không thể có sai sót, cho dù dã thú tinh lực tràn trề cũng không khỏi mệt mỏi. Sau khi vẽ xong, cứng rắn chống đỡ thân thể tê liệt tránh không đụng vào thanh niên, dã thú gục xuống.
Dã thú cẩn thận dịu dàng vươn đầu lưỡi liếm láp gương mặt trơn nhẵn của người thanh niên, nhìn đôi hàng mi dài mỏng khẽ giật giật sau đó gian nan mở mắt ra. Nó trả giá một nửa tinh huyết và tuổi thọ, cuối cùng cũng đoạt lại người bạn lữ nó xác định khỏi tay thần chết.
Lại một phen xương cốt răng rắc, dã thú đã biến thành một thiếu niên cao lớn lõa thể, hắn ôm Đường Á đứng dậy khỏi dòng linh tủy, bàn tay dày rộng của hắn bị nắm chặt, vô lực ngồi bên cạnh thanh niên.
“Đường Ngao, xin lỗi.” Cậu lộ ra vẻ mệt mỏi và ý cười ôn hòa, xin lỗi nói: “Vừa nãy, em mơ một giấc mơ, mơ thấy anh.”
Trước đó cậu cũng suy nghĩ qua xem quan hệ của cậu và Đường Ngao là loại quan hệ nào, nhưng lúc đó cậu trốn tránh theo bản năng, đã sống lại một đời người lại vẫn còn sợ cái này sợ cái kia, cho đến khi gặp nạn… Rốt cuộc cậu không trốn nữa, vạch trần tầng giấy mỏng giữa hai người. Cậu nhìn ánh mắt nóng rực và tín nhiệm của thiếu niên, cảm thấy trong lòng không có phản cảm thậm chí còn vui vẻ, thì sao có thể còn không rõ nữa chứ?
Có lẽ đối với Đường Ngao mà nói, rất khó chấp nhận chính mình quan tâm tới người ngoài nhưng mình chẳng nhẽ cũng không có sao? Ngoài Đường Ngao ra, cậu sẽ không chấp nhận cho người khác tới gần mình, không có khả năng nói bí mật của không gian cho người nào ngoài Đường Ngao. Có lẽ tính cách của cậu vốn là ích kỷ…. Chỉ khi đối phương trả giá toàn bộ trước cậu mới có thể dâng bản thân lên. Rốt cuộc cậu cũng không thể gặp được người nào khác có thể khiến mình an tâm tín nhiệm như Đường Ngao.
Ngón tay của cậu vẫn còn rất lạnh, nhưng mơn trớn lên chỗ nào trên mặt thiếu niên cũng khiến hắn nóng lên, sau cùng ngón tay dừng lại trên môi, trước mắt là khuôn mặt thanh tú của cậu không ngừng phóng đại, thiếu niên không tin được mà mở to mắt, cho đến khi trên môi truyền đến cảm giác lạnh lẽo…. Hắn ôm chặt lấy Đường Á, giống như muốn đem cậu dung nhập vào máu thịt mình, khiến hai người hòa lẫn máu thịt với nhau, sẽ không bao giờ chia lìa nữa.
____