Trọng Phản Mạt Nhật Chi Ngọc Đồng Không Gian

Chương 14: Bị tập kích


Đọc truyện Trọng Phản Mạt Nhật Chi Ngọc Đồng Không Gian – Chương 14: Bị tập kích

Khi đám người tản ra bốn phía, mấy người Đường Á cũng chuẩn bị lui lại.

“A Cường còn chưa trở về!” Lưu Tuyết sợ hãi, nhưng nghĩ đến anh Cường trước đây vẫn chăm sóc cô còn chưa trở lại, liền không muốn đi trước.

“A Cường chết tiệt chạy lung tung còn phiền người khác đi tìm!” Vương Phương cũng sợ tới mức mặt trắng bệch, lần đầu tiên cô nhìn thấy người ăn thịt người, lúc này cảm thấy ghê tởm lại khủng hoảng, nhưng cô vừa nói muốn đi tìm người, hiện tại… Lưu Tuyết không thể đi, cô chỉ có thể hướng ánh mắt về phía Đường Á. Dù sao A Cường theo đuổi cô mấy năm, dù không yêu, nhưng cảm tình thì Đường Á mới quen được một tháng cũng không thể so được.

Thật sự Đường Á vốn tính đi thay Vương Phương, cậu là con trai, cũng sẽ ngại ngùng khi để một cô gái đi đối mặt nguy hiểm. Nhưng khi Vương Phương không chút do dự dùng ánh mắt chờ mong nhìn cậu… Đường Á thừa nhận, trong lòng cậu có chút không thoải mái. Đúng, cậu tin mình có năng lực đối phó một con tang thi hoàn toàn không khó khăn gì, nhưng Vương Phương không biết!

Trong lòng Vương Phương cậu hẳn chỉ là một sinh viên làm thêm, gà cũng chưa giết bao giờ, thời điểm đối mặt nguy hiểm cô không chút do dự muốn cậu đi giúp một người đàn ông trưởng thành trong mắt cô là khôi ngô cường tráng hơn cậu rất rất nhiều! Nếu cậu thật sự chỉ là một học sinh bình thường, hoàn toàn không biết gì mà đối diện tang thi, cô có nghĩ tới tình cảnh cậu sẽ gặp nguy hiểm hay không? Ánh mắt Đường Á dần dần u ám lạnh lùng.

Bỏ đi, mặc kệ, cậu cũng nên đi, cứ tách ra như vậy cũng tốt, vốn định rằng……


“Mọi người về xe trước đi, tôi đi tìm anh ta.” Vương Phương nghe vậy lập tức cảm kích nhìn cậu, lúc này người thanh niên không liếc cô ta một cái, không biết ở đâu lấy được một cây gậy gỗ đi tới hướng “xác sống” . Cô cảm thấy người thanh niên có chút gì đó thay đổi, nhất thời không nói được là điểm gì, lại nhìn “xác sống” kia, đã xé nát quần áo bảo an cầm ra một đống gì đó vừa to vừa đỏ cắn cắn nhai nhai giống ăn mì —- đó là ruột người…

Ách…… Vương Phương không nhìn nổi nữa, kéo Lưu Tuyết cũng sắc mặt trắng bệch chạy về hướng cửa siêu thị. Sự thay đổi của người thanh niên đã bị ném qua sau đầu.

Đường Á làm như sờ soạng kệ hàng nhưng lại từ trong không gian cầm ra một cây gậy gỗ dài 1 thước, đầu gậy gỗ vót nhọn. Đời trước Đường Á cũng từng giết tang thi, lúc ấy cậu với người khác chia ra tìm kiếm, cậu vào một quán cơm gia đình nhỏ, sau đó gặp một tang thi mặc tạp dề.

Biết rằng kêu cứu cũng sẽ không có người đến cứu mình, Đường Á trực tiếp cầm lấy con dao đặt trên thớt, lợi dụng tang thi động tác chậm chạp không đủ linh hoạt gây cản trở, chém đứt xương sống sau lưng tang thi —- đương nhiên không phải một nhát chém đứt, lúc ấy cậu đã đói bụng vài ngày, mắt đều hoa lên, không có sức, chém nhiều lần mới đứt, còn suýt nữa bị tang thi bắt được.

Cái cảm giác này không tốt chút nào. Dao chém vào trong thịt, từng nhát sâu hơn, miệng vết thương cơ hấp thụ lưỡi dao trên tăng lên khiến cho rút dao ra cũng khó khăn, lại một dao chém xuống, có huyết tương dịch thể gì đó bắn ra, thân đao dính vô số thịt vụn…… Loại cảm giác này khiến người ta sợ hãi lại ghê tởm.


Lúc đầu bề ngoài tang thi gần như giống với con người, giết tang thi cảm giác giống giết người, cảm giác tội lỗi khiến con dao trong tay cậu phảng phất như nặng tựa ngàn cân. Cảm giác dao chém vào trong thịt càng khiến cậu nổi hết da gà, cậu nhớ trước đây chính mình dùng xẻng đập chết một con chuột: da lông rách nát dường như không chứa được để lộ ra nội tạng hồng nhạt, bãi máu tươi đỏ sẫm loang ra kích thước như một đồng xu…… Sau đó cậu mệt mỏi trực tiếp ngồi phịch xuống đất.

Cậu cảm giác mình biến thành tội phạm giết người, còn gặp ác mộng một thời gian.

Lúc ấy đám người đi cùng cậu còn chưa có ai giết qua tang thi, Đường Á cũng không nhắc tới. Hiện tại nghĩ lại, nếu để người khác biết cậu dám giết tang thi, phỏng chừng Lý Lâm cũng không dám hại cậu. Có vài người nếu bạn không thể bình đẳng ở chung với họ, thì đừng tiếp xúc với họ, nếu không thể tránh, vậy hãy khiến họ sợ hãi bạn, không dám không kiêng nể gì mà hại bạn.

Sau khi sống lại, Đường Á không chỉ nhớ lại lần duy nhất mình cận chiến cùng tang thi, và bình thường khi tránh trong tiệm cơm qua cửa sổ quan sát tập tính tang thi, cũng từ đó tổng kết không ít điều hữu dụng. Một trong số đó chính là trong một tháng đầu lây nhiễm virus bề ngoài tang thi gần giống con người, khi gần người tốc độ sẽ tăng lên rõ ràng, sức mạnh khi bổ nhào vào con mồi gần như gấp hai lần người bình thường, nhưng năng lực phòng ngự của thân thể lại giống con người. Cho nên một cây gậy gỗ nhọn một đầu đã đủ để đối phó chúng nó.

Thức ăn – người sống tới gần, rất nhanh đã hấp dẫn lực chú ý của tang thi, nó nâng lên khuôn mặt dính đầy máu, đôi mắt không có con ngươi tham lam nhìn chăm chú vào cậu: thức ăn này so với thứ trên mặt đất càng ngon hơn! Cổ họng nó phát ra tiếng vang hà hà vui thích, hướng Đường Á đánh tới.


Điều thứ hai —- lúc đầu, trong mắt tang thi chỉ có thức ăn, đối với vật chết không có bất cứ lực chú ý nào, kể cả khi bạn cách nó một cái hố to, nó cũng sẽ không ngần ngại nhảy vào.

Đường Á nhắm đầu nhọn của gậy gỗ ngay mắt tang thi, lực tang thi nhào đến rất lớn,“Phập” một tiếng, gậy gỗ đâm ngập vào đầu tang thi, đâm xuyên qua đầu óc. Tang thi chỉ kịp giơ hai cánh tay rồi chậm rãi hạ xuống, dường như ngón tay còn run run co duỗi. Đường Á xoay xoay gậy gỗ, đầu nhọn dùng sức xoay đảo trong đầu óc. Lúc này ngón tay cũng ngừng động.

Đường Á dùng lực rút gậy ra, phần đâm vào tang thi dính không ít thứ gì đó hồng trắng hỗn loạn. Không có chống đỡ, tang thi đã chết triệt để lập tức nện mạnh trên sàn, trong siêu thị yên tĩnh phát ra tiếng vang rất lớn. Cây gậy đâm vào trong thịt khiến cho cậu cảm thấy không thích, nhưng sẽ không ghê tởm đến gặp ác mộng. Tương lai cậu muốn tiếp tục sống, không muốn biến thành thức ăn cho tang thi, cũng chỉ có thể làm như vậy.

Cậu không thích giết chóc, thích giết thứ giống như con người không phải biến thái thì chỉ có kẻ sát nhân, cậu chỉ cần quen, thói quen cầm lấy vũ khí bảo hộ chính mình. Từ khi sống lại tới nay, chỗ tốt đầu tiên là tâm tính cậu bị rèn luyện ngày càng kiên cường, năng lực tiếp nhận cũng càng ngày càng tốt.

Đường Á nhìn thi thể bảo an đã bị ăn một nửa, cảm giác khả năng nó biến thành tang thi không nhỏ, vẫn nên tiện tay giải quyết luôn thì hơn, vừa muốn giơ gậy gỗ đâm xuống, đầu đột nhiên cảm thấy một trận choáng váng.

Cơn choáng này đến hoàn toàn bất ngờ, hơn nữa, lập tức mắt Đường Á liền không thấy rõ gì cả, thân mình cũng đứng không vững, chỉ có thể lui về phía sau vài bước tựa vào trên vách tường, gậy trong tay cũng không cầm nổi rơi xuống đất, lăn đến một bên.

Đường Á kiềm chế cơn choáng đột nhiên ập đến, cảm giác chắc chắn là tác hại của không gian. Quả nhiên, từ bỏ không gian là chính xác! Cậu thật sự chịu đựng đủ những cơn choáng váng đau đầu thỉnh thoảng lại đến rồi! Hơn nữa hiện tại cậu gần như không có năng lực phản kháng, nếu tại thời điểm giết tang thi vừa rồi mà choáng váng, cậu nhất định sẽ chết!


Nếu không phải không gian không biết ở vị trí nào trong mắt, Đường Á thề, cậu nhất định sẽ đem nó đào ra! Sống lại, Đường Á đối với loại bom hẹn giờ không chịu khống chế, luôn quấy rầy kế hoạch của mình này căm thù đến tận xương tuỷ, cũng bất lực chỉ có thể tùy tình huống phát triển!

Vốn tưởng lần này rất nhanh sẽ kết thúc, nhưng dần dần choáng váng lại chuyển thành đau đớn! Đường Á ôm đầu đau như muốn vỡ ra, khống chế chính mình không đập đầu vào trên tường, càng ngày đau đớn càng kịch liệt khiến ý thức bắt đầu mơ hồ, thậm chí cảm giác chính mình sẽ đau đến chết……

Rốt cuộc cậu vì sao lại sống lại? Chẳng lẽ để chết một lần nữa sao?!

Lúc này… Nguy hiểm! Cây gậy gỗ lớn dùng lực vung xuống khiến không khí lưu động, Đường Á lập tức cảm nhận thấy. Phải tránh! Cậu nghĩ. Mau tránh ra! Nhưng thân thể hoàn toàn không chịu khống chế.

Cây gậy đánh mạnh vào trán Đường Á, máu lập tức chảy xuống, lúc ngất đi, Đường Á vậy mà còn nghĩ, hết đau đầu rồi. Sau đó, ý thức lâm vào một mảnh hắc ám.

____


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.