Đọc truyện Trọng Nham – Chương 108: Phiên ngoại 2: Ba anh em
Phiên ngoại 2: Ba anh em
Lý Thừa Vận đi uống rượu cùng mấy vị khách từ phía nam tới, sau khi từ trong khách sạn đi ra cước bộ có chút liêu xiêu. Trợ lý chờ sẵn bên ngoài, thấy ông đi ra vội vàng vươn tay đỡ lấy tay ông, đón lên xe: “Lý tổng, cẩn thận bậc thang.”
Lý Thừa Vận trợn tròn mắt nhìn anh ta trong chốc lát mới bừng tình đại ngộ, than thở một câu: “Là Tôn Hạo à.”
Tôn Hạo có chút dở khóc dở cười: “Là tôi, Lý tổng. Tôi lập tức đưa ngài về nhà.”
Tôn Hạo là người công ty mới tuyển vào sau tết, đã thử việc vài ngày ở phòng nhân sự, được thư ký Cao Vân nhìn trúng liền điều động tới ban thư ký. Nghe nói Cao Vân qua hai tháng nữa sẽ rời khỏi cương vị công tác, cả đám nhân viên trong ban thư kí ai nấy đều thi nhau ra sức biểu hiện, đều muốn sau khi Cao Vân đi rồi sẽ leo lên được vị trí đệ nhất thư ký trong công ty. Tôn Hạo tự nhiên cũng không ngoại lệ, anh tốt nghiệp loại giỏi đại học ngoại ngữ, nghiệp vụ thuần thục, tính tình cần mẫn, chính miệng Cao Vân cũng đã nói rất xem trọng anh. Có được câu khen ngợi của cô ấy, Tôn Hạo làm việc càng thêm dụng tâm.
Đỡ Lý Thừa Vận ngồi vào ghế sau xe, Tôn Hạo săn sóc đưa nước và khăn mặt tới cho ông dùng. Lý Thừa Vận nhận khăn lau mặt, thuận miệng hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Tôn Hạo nói: “Mười hai giờ kém.”
Lý Thừa Vận có chút mệt mỏi tựa lưng vào thành ghế, nhẹ nhàng thở một hơi: “Tới ngõ Ngọc Lan.”
Tôn Hạo sửng sốt một chút, đang định hỏi ngõ Ngọc Lan ở đâu, thì lái xe Lưu đã đáp ứng: “Vâng.” Khởi động xe chậm rãi vòng qua suối phun nước phía trước khách sạn, chạy thẳng như bay về phía nam ngã tư đường.
Tôn Hạo ngậm miệng, thức thời cái gì cũng không hỏi.
Trong xe bởi vì có mở điều hòa, cửa sổ đều đóng chặt, mùi rượu trên người Lý Thừa Vận càng thêm rõ ràng. Điều này thực khiến Tôn Hạo ngoài ý muốn. Anh đã đi theo Lý Thừa Vận mấy tháng nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy ông ấy uống say tới mức này. Trong ấn tượng của anh, Lý Thừa Vận là một thương nhân phi thường khôn khéo, mà một thương nhân khôn khéo chính là vô luận đối mặt với đối tác hay đối thủ cạnh tranh đều không lưu lại một sơ hở gì.
Chiếc xe lăn bánh giữa đêm đen, tịch mịch chạy dưới bầu trời sao lấp lánh đêm hè.
Tôn Hạo qua thật lâu mới phát hiện Lý Thừa Vận không hề ngủ, mà là đang nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ ngẩn người. Có men say nên khóe mắt ông hơi ửng đỏ, từ bên cạnh nhìn lại giống như là đã khóc.
Tôn Hạo không dám nhìn tiếp, cúi đầu giả bộ nghịch di động.
Một giờ sau, xe dừng lại bên một con phố nhỏ. Lý Thừa Vận đẩy cửa xe ra, cúi đầu bước xuống. Tôn Hạo đang định xuống cùng, Lý Thừa Vận lại khoát tay với anh: “Cậu và chú Lưu ở đây chờ.”
Tôn Hạo sửng sốt một chút, vội vàng đáp ứng.
Chú Lưu lái xe hạ cửa kính xuống, châm một điếu thuốc, khẽ thở dài: “Cũng đã nhiều năm rồi, khụ…”
Thông qua đèn đường đối diện chiếu vào hắt lên đầu ngõ, trên bức cao khoảng nửa người lộ ra một dòng chữ “Dỡ Bỏ” màu đỏ, chứng tỏ vận mệnh sắp xảy ra đối với tiểu khu này. Cư dân mấy tòa nhà bên cạnh đã chuyển đi gần hết, chỉ còn một vài căn nhà vẫn còn sáng đèn. Lý Thừa Vận cúi đầu bước đi, thân ảnh cao lớn bị bóng đêm cắn nuốt, biến mất dần trong chỗ sâu của con ngõ nhỏ.
Tôn Hạo tò mò hỏi chú Lưu: “Chú Lưu, khu đất này là của công ty chúng ta sao?”
Chú Lưu phả ra một vòng khói, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Khi ông ấy muốn mua, trong tay lại không có nhiều tiền. Tới khi trong tay có tiền thì đã sớm bị người khác mua rồi.”
Tôn Hạo suy nghĩ ý tứ trong lời nói của chú Lưu: “Không phải đất của Lý thị, vậy Lý tổng tới đây làm gì?”
Chú Lưu qua gương chiếu hậu liếc mắt nhìn Tôn Hạo một cái, thời gian gần đây luôn thấy Tôn Hạo đi theo Lý Thừa Vận, chú Lưu ít nhiều cũng có quen biết với anh, liền hàm hồ nói một câu: “Trước kia, từng có một người phụ nữ ở đây.”
Một người phụ nữ? Cô ta như thế nào?
Tôn Hạo tò mò chớp mắt chờ chú Lưu nói nốt, đáng tiếc chú Lưu lại câm như hến.
“Thật là…” Tôn Hạo thở dài: “Còn không bằng chú đừng nói gì với cháu còn hơn. Nói chỉ nói một nửa không phải muốn giết người sao?”
Chú Lưu cười cười: “Tò mò chuyện của lãnh đạo, cậu không muốn lăn lộn ở Lý thị nữa à?”
Tôn Hạo hai mắt lay động: “ Chú cũng đã nói là tò mò, cháu chỉ muốn biết thôi mà. Aiz, chú đã gặp người đó chưa? Là kiểu nữ nhân như thế nào?”
Chú Lưu thở dài: “Đã gần hai mươi năm, ai còn nhớ rõ.”
“Hai mươi năm?” Tôn Hạo giật mình: “Vậy… vậy nhất định là rất được đi.”
Chú Lưu lắc đầu, không chịu nhiều lời.
Tôn Hạo bị nửa câu nói của chú Lưu gợi lên lòng hiếu kỳ, chú Lưu lại không chịu nói thêm, ngược lại càng khiến anh thêm tò mò, thầm nghĩ không biết nữ nhân kia thế nào? Mà có thể khiến cho một người nhớ thương hai mươi năm?
“Bà ấy chỉ là một cô gái lớn lên trong một gia đình bình thường, từ nhỏ đến lớn đều chưa từng chịu ủy khuất.” Trọng Nham thì thào nói: “Đơn thuần, thiện lương, khi nói chuyện với bất cứ ai đều mỉm cười, tình tình tốt bụng, em không nhớ bà có từng nổi giận với em bao giờ chưa. Aiz, em và mẹ thật sự một chút cũng không giống nhau.”
Lưng cậu kề sát vào ngực Tần Đông Nhạc, cả người dựa hết vào lòng anh. Tần Đông Nhạc gác cằm lên vai Trọng Nham, lẳng lặng nghe cậu nói. Hai người ôm nhau ngồi trước cửa sổ sát đất, nhìn ra bóng đêm tĩnh mịch bên ngoài.
Trọng Nham vô ý thức đùa nghịch hai tay Tần Đông Nhạc đang đan nhau ở trước ngực mình, sờ tới sờ lui vết chai trong lòng bàn tay anh. Thật lâu sau, khe khẽ thở dài: “Nếu nói bà ấy có khuyết điểm, trừ bỏ vận khí không tốt ra, chính là rất ngốc. Anh nói xem, sao bà ấy lại ngốc như vậy chứ?”
“Đắng ngọt thế nào cũng cam nguyện chấp nhận.” Tần Đông Nhạc cũng không biết nên an ủi Trọng Nham thế nào, đành nói: “Đó là cuộc sống của bà ấy.”
“Em biết chứ. Chỉ là mỗi khi nghĩ tới, em đều không thích.” Trọng Nham thở dài: “Đã hơn mười hai giờ rồi, hôm nay là sinh nhật của mẹ… cuộc đời của bà ấy quá ngắn ngủi, còn không được hưởng phúc con trai hiếu kính… aiz…”
“Biết em sống tốt là bà ấy đã thấy yên tâm rồi.” Tần Đông Nhạc nắm chặt tay Trọng Nham trong tay mình: “Học xong trung học, thi lên đại học, có công ty riêng, còn có người yêu vừa đẹp trai vừa thương em như vậy… quả thực chính là thành công trong cuộc sống.”
Trọng Nham bật cười, cười xong lại thở dài.
“Nếu bà ấy có thể nhìn thấy tận mắt, đấy mới gọi là thành công trong cuộc sống.” Trọng Nham có chút thương cảm nghĩ: nếu mẹ vẫn còn sống, mình sẽ có cơ hội làm cho bà một cái bánh kem sinh nhật thật lớn, như vậy có bao nhiêu hoàn mỹ.
“Hiện tại, em đã không thèm quan tâm mình có cha hay không, em chỉ hy vọng mẹ còn sống…”
“Không phải em còn có anh sao?” Tần Đông Nhạc cọ cọ má cậu: “Thời gian vất vả thi đại học cũng đã xong rồi, không cần đi học, không cần làm bài tập về nhà, đây là hai tháng nhẹ nhàng nhất trong đời, cứ nghĩ tới những chuyện khiến em vui vẻ đi. Hay là, chúng ta đi du lịch đi.”
“Đi đâu?” Trọng Nham không hưng trí mấy. chắc là do quá trình ôn thi đại học quá mệt mỏi, hiện tại mỗi này cậu đều trở nên lười biếng, chỉ muốn ở nhà ngủ nướng.
Tần Đông Nhạc nói: “Em muốn đi đâu?”
Trọng Nham nghĩ nghĩ: “Chúng ta đi Tây Bắc đi. Tới Tây An, thăm hang Đôn Hoàng, khu tự trị Tân Cương … rồi đi qua con đường tơ lụa, xem tượng binh mã, động ngàn Phật, Thiên Sơn… thế nào?”
“Không thành vấn đề.” Tần Đông Nhạc tự nhiên hào hứng đáp ứng: “Khi nào đi? Anh đi đặt vé máy bay.”
Hẻm ngọc lan giống như một nơi lắng đọng mọi vết tích của thời gian, cho dù đã trôi qua bao nhiêu năm nó trước sau vẫn giữ nguyên bộ dáng như vậy: ổ gà trên mặt đường, những bức tường loang lổ bong tróc hai bên con phố, nước sơn mờ nhạt, đèn đường giống như tùy lúc bị cắt điện, cùng với dân chúng bình thường nhiều thế hệ đã sinh hoạt tại chỗ này. Nhưng thành thị thay đổi chóng mặt từng ngày, chỉ cần qua mấy tháng nữa, nơi này sẽ hoàn toàn thay đổi, không bao giờ…còn lại bóng dáng hẻm ngọc lan như những năm đó.
Tấm banner rách nát bị gió đêm thổi tung, bay ngang qua trước mặt.
Trước mặt Lý Thừa Vận là một tòa nhà cũ kỹ đã sớm trống không, điện tự nhiên đã bị cắt, lầu trên lầu dưới đều tối đen như mực, tựa như cả thế giới đều đang ngủ say. Ông đứng ở dưới lầu nhìn trong chốc lát, đi lên tầng cao nhất, từ trong túi tiền lấy ra một cái chìa khóa.
Đêm an tĩnh, tiếng chìa khóa chuyển động lạch cạch, tiếng cánh cửa mục nát bị đẩy ra ken két nghe phá lệ chói tai, bóng đêm yên lặng tựa như bị thứ gì bén nhọn phá vỡ, lộ ra quá khứ được che dấu ở một nơi bí mật nào đó.
Lý Thừa Vận đứng ở cửa, không tiếng động thì thầm nói chuyện: “Dương Thụ, anh đã trở về. Tối nay ăn gì vậy?”
Hai cánh cửa sổ đều được đẩy hết ra, ánh trắng sáng rọi chiếu đầy sàn nhà.
Lý Thừa Vận chậm rãi ngồi dưới đất, đầu tựa vào khung cửa phía sau.
“Dương Thụ…”
Lý Thừa Vận từ từ nhắm hai mắt lại, thì thào nói: “Anh sai rồi, Dương Thụ.”
Trọng Nham chưa bao giờ vì ‘đi du lịch’ mà ra khỏi nhà, trước đây là không có điều kiện, sau này lớn lên lại chưa có cơ hội thích hợp. Kiếp trước, cậu quá bận, bay tới bay lui đi khắp nơi đều là do công việc, mà mỗi lần ra ngoài không đi họp thì là kí hợp đồng, rồi phải ngoại giao… dù sao vẫn là chưa từng thực sự đi du lịch, cho nên bây giờ, ấn tượng còn lại trong Trọng Nham mỗi khi nhớ tới những quốc gia, những thành phố mà cậu đã từng đến chỉ là phòng khách sạn và phòng họp đàm phán, nhiều hơn một chút thì là quang cảnh bên ngoài khách sạn hoặc phong cảnh hai bên đường đi: đường quốc lộ, xe cộ qua lại, người người ngược xuôi…
Trọng Nham nằm trên giường nhưng đầu óc toàn là suy nghĩ sắp đi du lịch, nghĩ phải mang theo máy ảnh, phải đi qua nhiều con đường, xem thật nhiều phong cảnh, ăn hết đồ ngon ở đó, còn phải mua đặc sản mang về… Trọng Nham càng nghĩ càng không ngủ được, bật dậy lên mạng tìm hiểu đường đi từ Tây An tới Tân Cương, tìm hiểu những địa danh du lịch nổi tiếng ở đó, còn tìm xem ở đó có những đặc sản gì…
Tần Đông Nhạc bị cậu gây sức ép cũng không ngủ được, liền dậy theo, hơn nửa đêm đặt xong vé máy bay, sau đó bắt đầu thu dọn hành lý. Trước đây anh đã cùng ba mẹ tới không ít nơi, sau này lớn lên cơ hội du lịch cũng ít đi. Nhưng thật ra khi trong quân ngũ anh cũng từng tới không ít địa phương nhưng đa phần đều là vì chấp hành nhiệm vụ, rất ít khi có thể thống thống khoái khoái vui chơi một phen. Cùng người mình yêu đi du lịch, lại tới nơi mình chưa từng tới, tưởng tượng như vậy, Tần Đông Nhạc cũng thấy hưng phấn hơn.
Ngón tay Trọng Nham xẹt qua màn hình, nhắc Tần Đông Nhạc: “Trên này nói tia tử ngoại ở vùng Tây bắc rất mạnh, phải mang theo kem chống nắng, kính râm và mũ.”
Tần Đông Nhạc ừ một tiếng, từ trong tủ quần áo lấy thêm hai chiếc áo tay dài nhét vào trong valy: “Chênh lệch nhiệt độ ngày và đêm cũng khá cao, lo trước khỏi họa.”
Trọng Nham tiếp tục nhìn lướt qua màn hình: “Ah, trên này còn nói, nếu đi vào mùa xuân phải mang thêm ô, và dụng cụ chống thấm nước cho máy ảnh.”
Sắc trời tờ mờ sáng, hai người cũng đã sắp xếp xong hành lý, bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài.
Tần Đông Nhạc quyết đoán kéo Trọng Nham lên giường ngủ: “Chúng ta bay chiều, anh đặt báo thức rồi, ngủ trước một lúc đi.”
Trọng Nham thấy mọi thứ cũng đã xong, thành thành thật thật ngủ bù.
Tần Đông Nhạc dở khóc dở cười, tâm nói tội gì đâu, lúc nên ngủ thì không ngủ, lúc nên làm việc thì mặc kệ sống chết… Trọng Tiểu Nham càng ngày càng tùy hứng.
Được rồi, tùy hứng một chút, cũng không có gì không tốt.
Lý Thừa Vận bị muỗi cắn tỉnh.
Dân cư đã chuyển nhà hết nhưng bọn muỗi hiển nhiên không có ý định chuyển đi. Cửa sổ không đóng, cả đêm cũng không biết có bao nhiêu con tới đây ăn khuya rồi. Lý Thừa Vận xoay xoay cần cổ mỏi nhừ, lại xoa xoa hai má, cảm thấy động tới bộ phận nào trên cơ thể cũng đều vừa ngứa vừa đau, quả thực khó chịu muốn chết.
Chuông di động vang lên, là Cao Vân gọi tới, Lý Thừa Vận tức giận gắt lên: “Chuyện gì?”
Giọng Cao Vân vẫn luôn là dạng đều đều bình thản: “Lý tổng, chào buổi sáng. Đơn xin nghỉ phép của giám đốc Lý đang ở trên tay tôi, phòng nhân sự muốn hỏi một chút, giám đốc Lý xin nghỉ phép là do ngài phê chuẩn phải không?”
“Hả?” Lý Thừa Vận sửng sốt một chút: “A Kì?”
“Đúng vậy.” Cao Vân giải thích: “Giám đốc Lý nói muốn nghỉ phép mấy ngày đi du lịch, nói đơn xin nghỉ đã được ngài ký, cậu ấy bắt đầu nghỉ từ hôm nay tới cuối tháng.”
Hình như có chuyện như vậy thật. Nhưng Lý Thừa Vận không nhớ rõ lắm: “Nó định đi đâu? Khi nào nó đi?”
“Mấy ngày trước giám đốc Lý đã bàn giao công việc cho cấp dưới,” Cao Vân nói: “Còn chuyện đi đâu, tôi cũng không biết, có cần tôi tìm hiểu không?”
“Ừ, tìm hiểm đi.” Lý Thừa Vận trong lòng thoáng có chút hờn giận, con ông xin nghỉ đi du lịch, kết quả lại để thư ký báo lại chuyện này trước cả con ông nói với ông.
Lý Thừa Vận xoa thắt lưng nhức mỏi đứng lên, đến toilet kiểm tra một chút. May mà chưa cắt nước. Lý Thừa Vận đơn giản tắm qua dưới nước lạnh, thay quần áo để sẵn ở đây rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc. Từ khi có tin di dời, ông bắt đầu thu dọn từng món đồ ở đây, nhưng vì thời gian quá ít, ông lại không muốn để người khác động vào, cho nên cho tới giờ vẫn chưa hoàn toàn thu dọn xong. Nghiêm khắc mà nói, nơi này cũng không có gì đáng để thu dọn, đồ đạc của mình, Dương Thụ đều đã mang đi, còn lại đều là đồ gia chủ cho thuê lưu lại, kỳ thật cũng không liên quan gì tới em ấy. Cần thu thập bất quá chỉ là đống quần áo ông để ở đây mà thôi.
Lý Thừa Vận thở dài, lấy ra một cái hòm sách Dương Thụ không mang đi, trong đó đều là sách vở linh tinh, về sau có thể đốt cho Dương Thụ, đồ nội thất gì đó đều bỏ lại.
Lý Thừa Vận định gọi điện gọi Tôn Hạo lên chuyển đồ cho ông, thì điện thoại của Cao Vân lại gọi tới: “Lý tổng, giám đốc Lý đã đặt vé máy bay ngay trong hôm nay, cùng Nhị thiếu gia đi Tây An. Còn có…”
“Cái gì?” Lý Thừa Vận tâm nói lão tử mệt sống mệt chết bận rộn công tác, hai thằng nhãi con kia còn chuồn ra ngoài chơi, thật là… (Jer: ông mệt sống mệt chết mà còn có thời gian chơi gái, giờ còn bày đặt ân với chả hận, ăn chơi phè phỡn chán rồi 20 năm sau quay lại nhớ nhung…ko thấy đồng tình với ổng chút nào.)
“Trọng Nham thiếu gia và giám đốc Tần của Ba Mươi Sáu Quận cũng đặt cùng một chuyến bay.”
Lý Thừa Vận sửng sốt: “Bọn nó hẹn nhau đi?”
“Chuyện này… tạm thời chưa thể nói chắc.” Cao Vân đợi trong chốc lát thấy Lý Thừa Vận không nói lời nào, thoáng có chút đau đầu hỏi lại: “Có cần ngăn giám đốc Lý lại không?”
“Thôi, để bọn nó đi chơi đi.” Lý Thừa Vận thở dài, tâm nói: hiện tại chúng vẫn chỉ là mấy thằng nhóc.
Cúp điện thoại, Lý Thừa Vận nhìn quanh bốn phía, tâm nói: Dương Thụ, em nhất định sẽ không đoán được anh và con em lại đi đến bước này… nó vẫn không chịu nhận anh…
Thôi, quên đi, không nhận thì không nhận, Lý Thừa Vận nghĩ thầm: giờ, nó có thể đi chơi cùng hai thằng anh của nó, nói không chừng sau này sẽ có một ngày, nó cũng sẽ nguyện ý mở to mắt nhìn ông.
Trọng Nham và Tần Đông Nhạc làm thủ tục gửi hành lý xong, đi qua cửa an ninh, đang định tìm một chỗ ngồi uống gì đó chờ lên máy bay, liền thấy trong quán cà phê có một gương mặt quen thuộc.
Cùng thời gian, Lý Duyên Lân dời tầm mắt khỏi màn hình Ipad, ánh mắt xuyên qua bức tường kính thủy tinh, vừa vặn có cùng vẻ mặt kinh ngạc như Trọng Nham.
Lý Duyên Lân nở nụ cười, hướng cậu vẫy vẫy tay.
Trọng Nham cũng hiểu được sự vui mừng khi gặp được người quen ở sân bay, lôi kéo Tần Đông Nhạc cùng đi vào trong. Sau khi đi vào mới phát hiện người ngồi đối diện Lý Duyên Lân là Lý Duyên Kỳ, nhất thời lắp bắp kinh hãi: “Hai người đi chung?” Lý Duyên Lân là sinh viên được nghỉ hè về nước chơi không nói, còn Lý Duyên Kỳ thì không phải a, anh ta bỏ được đống công việc chất chồng trong công ty sao?
Lý Duyên Kỳ tươi cười: “Anh cũng cần được nghỉ phép mà, hai người định đi đâu vậy?”
Trọng Nham đắc ý dào dạt nói: “Bọn tôi đi xem con đường tơ lụa, thế nào, thú vị không?”
Lý Duyên Kỳ và Lý Duyên Lân liếc nhìn nhau, lại cùng bật cười: “Bọn anh cũng đi Tây An, thực trùng hợp.”
Trọng Nham: “……..”
“Đặt phòng khách sạn chưa?” Lý Duyên Lân hỏi cậu: “Anh cho em biết, trước khi đi, anh đã tìm hiểu thiệt nhiều về điểm đến sắp tới…”
Tần Đông Nhạc bưng hai tách hồng trà lạnh đi tới, ngồi xuống bên cạnh Trọng Nham, nói với Lý Duyên Kỳ: “Vừa lúc tìm cậu có việc, vốn định sau khi đi về xong sẽ tới tìm cậu nói chuyện.”
Lý Duyên Kỳ hỏi: “Chuyện gì?”
“Không phải bên cậu có đủ điều kiện xuất nhập khẩu hợp pháp sao, bọn tôi muốn tìm một người đáng tin để hợp tác, định mượn danh nghĩa bên cậu.” Tần Đông Nhạc nói thêm: “Tinh dầu, dầu thực vật. Liên kết với bên Pháp.”
Trọng Nham ở dưới gầm bàn đạp anh một cước.
Tần Đông Nhạc bất vi sở động.
Lý Duyên Kỳ nhịn không được bật cười: “Trọng Nham, em đạp anh là có ý gì? Là không muốn anh đáp ứng sao?”
Trọng Nham: “……..”
Tần Đông Nhạc vươn tay xoa xoa đầu cậu, vội vàng trấn an Hoàng đế bệ hạ sắp tạc mao: “Anh làm vậy không phải là vì tìm người lạ còn không bằng tìm người quen sao? Vừa lúc gặp nhau liền hỏi một chút, nếu anh trai em không đồng ý, chúng ta tới tìm Trình Úy cũng không muộn.” Lúc trước Trọng Nham cũng từng đề nghị hợp tác làm ăn với Trình Úy, nhưng bị Tần Đông Nhạc một hơi phủ quyết. Cái tên háo – sắc kia lúc trước còn muốn cua Trọng Nham nhà anh, Tần Đông Nhạc vẫn còn nhớ rất rõ đấy. Không thu thập hắn là đã tiện nghi cho hắn lắm rồi, còn muốn cùng nhau kiếm tiền? ngon quá nhỉ!
Trọng Nham bị cụm từ “anh trai em” đánh bay, nửa ngày hít thở không thông.
Hai anh em Lý gia đều bật cười, Lý Duyên Lân còn học theo bộ dáng Tần Đông Nhạc sờ soạng lung tung trên đầu Trọng Nham: “Ngoan. Chuyện buôn bán đâu còn có đó, nước phù sa không chảy ruộng ngoài.”
Trọng Nham buồn bực hất tay Lý Duyên Lân ra: “A thèm chung ruộng với mấy người?”
“Trọng Nham,” Lý Duyên Kỳ sắc mặt nghiêm túc, thật sự nhìn thẳng cậu nói: “Không nói mấy chuyện em không thích nghe, nhưng chuyện công việc, em cảm thấy giữa Lý thị và Trình gia, hợp tác làm ăn với bên nào có ưu thế hơn?”
Trọng Nham đã từng làm lừa thồ hàng nhiều năm trong Lý thị, trong lòng rõ ràng hơn ai hết, chẳng qua cậu vẫn còn có trở ngại trong lòng, không muốn dính líu gì với Lý gia mà thôi.
Lý Duyên Kỳ ôn hòa cười nói: “Aiz, giải quyết việc chung thôi mà, em nghĩ nhiều như vậy làm gì? Dù sao thì việc quản lý xuất nhập khẩu toàn bộ đều do anh phụ trách, hoàn toàn không liên quan gì tới những người khác trong Lý gia. Nếu em thực sự có ý muốn hợp tác, em nói thủ hạ mình gửi một phần báo cáo sang cho thư ký của anh, chúng ta cùng xem xét nghiên cứu một chút. Chúng ta cứ từng bước mà tiến hành theo thủ tục đi, em thấy thế nào?”
Trọng Nham nghĩ nghĩ: “Được.”
Nếu bỏ qua chuyện mang họ Lý, thì Lý Duyên Kỳ thực sự là một đối tượng hợp tác hoàn hảo. Người này có đôi khi phúc hắc thật nhưng tóm lại nhân phẩm vẫn không có gì trở ngại. Tựa như chính anh ta đã nói, giải quyết việc chung thôi mà, có tiền mọi người cùng kiếm. Nếu hợp tác với Ba Mươi Sáu Quận không sinh lời thì Lý Duyên Kỳ cũng sẽ bị thâm hụt một số tiền lớn.
Lý Duyên Lân lại càng cao hứng: “Vậy về sau, cơ hội gặp mặt sẽ càng nhiều hơn trước kia, rảnh rỗi anh sẽ tới tìm em.”
Trọng Nham không hiểu sao anh ta lại có thể vui mừng thành như vậy, nhưng có người chơi với mình cũng tốt, trong lòng cậu vẫn thực cao hứng: “Anh không đi du học nữa à?”
Lý Duyên Lân nghĩ nghĩ: “Anh cố gắng tranh thủ dùng thời gian một năm hoàn thành nốt đống học phần còn lại. Đến lúc đó, trở về liên hệ một trường đại học nào đó để đi dạy — à, xem em học trường nào, đến lúc đó anh sẽ làm thầy giáo của em, cho em làm cán sự môn của anh, trước khi thi cho em biết trước đề, dù không đi học cũng cho em qua luôn.” (Jer: v~ ông này thương em dữ dội luôn =)))
Lý Duyên Kỳ: “……”
Tần Đông Nhạc: “……”
Trọng Nham nhìn Lý Duyên Lân chằm chằm: “……..Tôi có cần nói cám ơn không?”
“Không cần khách khí.” Lý Duyên Lân cười nói hớn hở: “Dù sao học xong anh vẫn phải trở về, nhưng anh lại không muốn giống anh hai mỗi ngày đều đúng giờ đi làm, rồi có khi còn tăng ca, còn không có ngày nghỉ, phiền muốn chết.”
Trọng Nham tưởng tượng một chút cảnh Lý Duyên Lân làm thầy giáo đứng lớp, cảm thấy hình như cũng không tệ. Cả đời không bước vào Lý thị, coi vậy mà anh ta thật sự không thích kinh doanh.
“Khi nào được nghỉ hè hay nghỉ lễ, tết các kiểu, chúng ta sẽ cùng nhau đi du lịch…” Lý Duyên Lân hưng trí bừng bừng khoa chân múa tay: “Còn lại kệ cho anh hai, à, còn có Tần ca nhà em đi làm cứ đi làm. Chỉ hai chúng ta cùng ra ngoài chơi.”
Tần Đông Nhạc và Lý Duyên Kỳ liếc nhau, trong lòng chuông cảnh báo kêu ầm ĩ.
“A, tới giờ làm thủ tục rồi…” Lý Duyên Kỳ một phen nắm cổ tay em trai kéo đi: “Mau lên, cầm túi của em nữa.”
Tần Đông Nhạc cũng túm Trọng Nham chạy ra ngoài, đến lúc chạy ra khỏi quán cà phê rồi mới phát hiện cả bốn bay cùng một chuyến, trong lòng 2 tiểu công nhất thời hiện lên cảm giác bi thương không sao kể xiết.
Lúc trước Tần Đông Nhạc còn từng nghĩ Trọng Nham ở một mình rất cô đơn, nếu có thể cùng hai anh em Lý gia hòa hợp ở chung cũng không tệ. Không ngờ chỉ một chút… không… lưu ý liền chôn xuống một mần tai họa lớn như vậy. Tần Đông Nhạc tưởng tượng một chút hình ảnh mình vùi đầu vào tăng ca, còn Trọng Tiểu Nham và Lý Duyên Lân tay trong tay ra ngoài vui đùa sung sướng, nhất thời cảm thấy tương lai u ám như đêm ba mươi.
Lý Thừa Vận cúi đầu nhìn bức ảnh vừa được gửi tới vào di động.
Trong ảnh chụp, Lý Duyên Lân và Trọng Nham ngồi cạnh nhau cùng nghịch di động, tay Lý Duyên Kỳ vòng ra sau gáy, một cánh tay giơ lên, hướng về phía ống kính, Trọng Nham và Lý Duyên Lân đều có biểu tình ngạc nhiên giống như còn chưa phản ứng lại là có chuyện gì. Chỉ có Lý Duyên Kỳ liệt miệng, dùng cái tay sau gáy tạo thành hình chữ “V”, bên cạnh lộ ra nửa cái đầu của Tần Đông Nhạc.
Lý Thừa Vận nhìn thấy, tự mình mỉm cười: “Được rồi, coi như con có lương tâm, đáng giá cho phép nghỉ nửa tháng.”
Lý Thừa Vận lưu ảnh chụp lại, nhịn không được lại xem kỹ hơn. Đã một thời gian ông không gặp Trọng Nham, nó tựa hồ lại cao hơn một chút, lúc ngồi còn cao hơn Lý Duyên Lân khoảng 2 cm, so với lần cuối ông gặp cũng đen hơn một chút. Ngũ quan khuôn mặt càng khắc sâu, tựa như hình dáng của ông cách đây 20 năm, nhưng lại đẹp trai hoạt bát hơn rất nhiều.
Ngón tay Lý Thừa Vận lần lượt vuốt ve mặt ba đứa con trai, đầu ngón tay khẽ dừng lại một chút trên mặt Trọng Nham.
Sách nói thời gian có thể trị lành tất cả các vết thương. Ông nghĩ, có lẽ sẽ có một ngày, mọi vết thương của bọn họ cũng sẽ được thời gian chữa lành. Ông cũng có thể có cơ hội ngồi cạnh thằng bé, được nhìn thấy trên mặt nó lộ ra biểu tình không chút phòng bị như vậy. Nếu tốt hơn chút, ông còn có thể chính tai nghe được nó gọi một tiếng “Ba.”
Tựa như giấc mơ ông đã từng mơ thấy.
~ o0o Toàn Văn Hoàn o0o ~