Đọc truyện Trọng Nham – Chương 1: Long bội phỉ thúy
Long bội phỉ thúy (Ngọc bội phỉ thúy hình rồng)
Sau ngày sinh nhật 17 tuổi, Trọng Nham lại một lần nữa bị người chặn lại ở trong một ngõ nhỏ ở cổng sau trường học.
Cậu bị bọn chúng xô đẩy, sau lưng là vách tường được sơn vẽ đủ các hình thù linh tinh loạn thất bát tao, dưới chân là một đống rác rưởi không biết ai lén lút ném ở chỗ này, bên trong còn vài cái túi rác không biết đã để từ ngày tháng năm nào. Không khí tràn ngập mùi hôi thôi khó chịu khiến người ta không thể hít thở được.
Mặt Trọng Nham không chút đổi sắc liếc nhìn 4 người vạm vỡ ở trước mặt mình, ánh mắt dừng ở nam nhân đeo kính mắt viền nhỏ trông khoảng 30 tuổi đứng ở sau cùng kia. Người này tên Ôn Hạo, là con nuôi của Lý lão thái gia ở thủ đô, cũng là quân sư quạt mo của ông bô Lý Thừa Vận, 17 năm nay Trọng Nham chưa từng gặp mặt, thường xuyên mang theo bên người. Nghe nói những chuyện thiếu đạo đức Lý Thừa Vận làm cơ hồ đều không thoát khỏi liên quan do hắn bày mưu tính kế.
Đương nhiên, tất cả đều là Trọng Nham kiếp trước sau khi tới Lý gia mới biết được, cậu bây giờ chỉ là một học sinh trung học sinh ra tại một thành phố nhỏ, thành tích học tập tàm tạm, trong nhà chỉ có một bà ngoài thích lải nhải, sức khỏe không tốt lắm, một già một trẻ dựa vào một chút tài sản mẹ cậu để lại miễn cưỡng sống qua ngày, ngẫu nhiên bà ngoại mở một quán bán đồ ăn sáng, bán bánh bao, hoành thánh kiếm thêm thu nhập, ngày ngày tuy vất vả nhưng cũng giản đơn trôi qua.
Khi đó Trọng Nham không biết rằng thân thế của mình cư nhiên lại cất dấu nhiều bí mật như vậy.
Đương nhiên, so với người khác sống lâu hơn một đời, nên tất cả những bí mật đó ở trong mắt cậu cũng không tính là gì. Cộng thêm kiếp trước cậu đã trải qua nhiều lần tranh đấu gay gắt hung hiểm như vậy… hai người anh trai trên danh nghĩa kia của cậu đều là những người nối nghiệp được thế gia đại tộc bồi dưỡng, tâm cơ thâm trầm, thủ đoạn tàn nhẫn, Trọng Nham một người bình thường có nằm mơ cũng không nghĩ ra được. Nhưng từ khi tiến vào cửa chính Lý gia, không biết bao nhiêu lần cùng tử thần gặp lướt qua, nên chỉ chút hù dọa uy hiếp cỏn con này trong mắt cậu căn bản không đáng nhìn.
Trọng Nham nhàm chán nhìn mấy nam nhân hỏi: “Có chuyện gì?”
Vì không để Ôn Hạo hoài nghi, cậu định giả bộ lo lắng sợ sệt giống một thiếu niên 16, 17 tuổi khác bị côn đồ chặn lại uy hiếp. Vấn đề là người Lý gia phái tới lại là Ôn Hạo, Trọng Nham chỉ cần nhớ tới kiếp trước mình từng đóng gói cái gã này ném tới chân đối thủ một mất một còn của Lý Thừa Vận, trong lòng liền không thể nào lo sợ khẩn trương được.
Ôn Hạo ngược lại có chút ngạc nhiên với thái độ của thiếu niên này: “Cậu không sợ?”
Tâm Trọng Nham thầm nghĩ ai mà thèm sợ thủ hạ của bại tướng mình chứ, ta còn từng thấy mi quỳ gối dưới chân lão tử một phen nước mắt nước mũi tèm lem, còn có thể sợ mi mới là kỳ quái đó có biết không.
“Rốt cuộc có chuyện gì?” Trọng Nham không kiên nhẫn: “Hôm nay bà ngoại tôi mở quán, tôi phải về sớm giúp bà thu hàng.”
Bà ngoại cậu trừ bỏ mở quán bán đồ ăn sáng, hôm nào thời tiết tốt còn tới chỗ sạp hàng của mình bán thêm mấy thứ đồ như lót giày, bao tay, khăn trải bàn linh tinh… Gia đình nhà ngoại bà trước đây đều làm thợ thêu cho nhà giàu, trong nhà có mấy chị em từ nhỏ đều đã học may vá thêu thùa rất tốt. Bà ngoại Trọng Nham hàng năm thường dệt áo lông cho cậu, mỗi khi mặc ra ngoài đường nhiều người sẽ đuổi theo hỏi cậu đã mua ở đâu.
“Cậu giúp bán hàng?” Ôn Hạo giễu cợt cười: “Cậu thì biết làm gì?”
“Không biết thì học.” Trọng Nham tùy tiện nhìn anh ta: “Mẹ tôi mệnh không tốt, bị lão súc sinh lừa không nói, còn chết sớm, nếu không bán hàng thì tôi và bà ngoại sống bằng cái gì?”
Ôn Hạo nghe được ba chữ “lão súc sinh”, khóe miệng co rút một chút: “Nhanh mồm nhanh miệng, cậu có biết bọn tôi tìm cậu làm gì không?”
Trọng Nham tâm nói lão tử biết thừa.
Khi Lý Thừa Vận và mẹ cậu đang yêu đương cuồng nhiệt đã tặng cho bà một khối long bội phỉ thúy. Khi đó Lý Thừa Vận cũng không biết giá trị chân chính của khối ngọc bội này, tuy rằng người nhà vẫn luôn dặn ông ta cất kỹ, nhưng ông ta căn bản không để trong đầu, cho rằng mấy người trong nhà chỉ đang trêu đùa ông. Ông ta từ nhỏ đã bị người Lý gia yêu chiều lớn lên, vàng ngọc châu báu đã thấy qua không ít, một khối ngọc bội cỏn con đương nhiên không để vào mắt, tùy tiện cứ như vậy ném ra ngoài. Sau đó trước khi bà ngoại Lý Thừa Vận tạ thế, đã gọi ông ta lại bên người, nói muốn xem lại khối ngọc bội kia mới biết được ông ta đã đem tặng cho người khác, nhất thời tức giận không chịu được.
Hóa ra vật đó là bằng chứng có liên quan tới đống đồ cổ mà ông ngoại Lý Thừa Vận đã để lại. vì thế Lý Thừa Vận dưới sự trợ giúp của quân sư quạt mo Ôn Hạo bắt đầu tìm kiếm khối long bội phỉ thúy này ―— ngần ấy năm trôi qua, ông bô cặn bã của cậu không biết đã thay đổi qua bao nhiêu nữ nhân, sớm ném mẹ Trọng Nham tới một quốc gia xa xôi nào rồi. Đương nhiên, việc này đều là do kiếp trước sau khi cậu tới Lý gia mới chậm rãi hỏi được. Cậu nhớ rõ hai vị ca ca kia thường xuyên lấy chuyện này ra để kích mình, miễn cho cậu tự cao tự đại, đồng thời cũng cho cậu thấy rõ vị trí của bản thân trong Lý gia có bao nhiêu trọng yếu.
“Không biết.” Trọng Nham đột nhiên phát hiện mình kỳ thật cũng không hề rộng lượng, cậu chỉ phiền chán có dính líu tới Lý gia. Tới khi mọi chuyện lần thứ hai bắt đầu hiển hiện trước mắt, loại cảm giác giận dữ, sỉ nhục cùng chà đạp thô bạo này cứ kịch liệt kích động trong đầu khiến cậu có một loại xúc động, muốn một lần nữa đem những người này dẫm đạp ở dưới chân, ép bọn họ không thể xoay sở.
Trọng Nham nghiến răng nghiến lợi: “Các vị đại ca định thu phí bảo kê à? Nhà tôi chỉ mở một cái sạp hàng nhỏ, đã nộp đầy đủ phí cho Hổ ca ở đường Tây rồi.”
Ôn Hạo giơ một ngón tay lên gãi gãi huyệt Thái dương, có chút đau đầu vỗ vỗ đại hán trước mặt: “Mồm miệng thằng nhóc này không khiến người ta thích, trước cho nó 20 cái bạt tai, rồi hãy nói chuyện chính.” Hắn tuy là con nuôi của Lý gia, nhưng không ai là không biết hắn chính là Nhị thiếu gia cẩm y ngọc thực được nuôi dưỡng bên người Lý lão gia, thằng nhóc hư đốn này cư nhiên lại coi hắn trở thành côn đồ tới thu phí bảo kê?!
“Khoan đã!” Trọng Nham nhìn chằm chằm đại hán đang đi tới gần chỗ mình, nhanh chóng liếc mắt nhìn Ôn Hạo một cái: “Tôi cảnh cáo các người trước, tôi không quan tâm các người tìm tôi có chuyện gì, hôm nay chỉ cần các người động thủ với tôi, thì sau này có muốn hỏi chuyện gì cũng đừng mong bảo tôi mở miệng. Không tin các người thử xem.”
Ôn Hạo quả nhiên ngẩn ra, lập tức tự tiếu phi tiếu liếc cậu một cái: “Nhóc con, muốn cho cậu mở miệng biện pháp không ít đâu, không cần cậu có nguyện ý hay không.”
“Vậy còn phải xem anh có nhiều thời gian hay không.” Trọng Nham cười lạnh, một bàn tay rút ra từ trong túi quần, lòng bàn tay cầm một chiếc Nokia kiểu cũ, trên màn hình biểu hiện đã kết nối cuộc gọi, Trọng Nham hướng về phía di động lớn tiếng nói: “Trong ngõ nhỏ Trần gia ở cửa sau trường nhị trung Nam Hưng, có lưu manh kéo bè kéo cánh đánh nhau!”
Ôn Hạo giật mình, cảm thấy phản ứng của đứa nhỏ này thật sự nằm ngoài dự liệu của hắn.
Trọng Nham thở phào một cái, rồi cho Ôn Hạo một khuôn mặt tươi cười sáng lạn: “Anh chắc không phải người địa phương, vậy tôi sẵn lòng gợi ý cho anh biết, từ ngõ nhỏ Trần gia đi thẳng ra ngoài chính là đồn công an. Gần như vậy chỉ cần không quá 2 phút đã tới.”
Ôn Hạo trông cũng không quá nóng vội, mặt đầy hứng thú hỏi cậu: “Làm sao cậu biết chúng tôi không phải người địa phương?”
Trọng Nham lười biếng nhìn hắn, trong lòng có chút ngạc nhiên, nếu lúc này mình không đi theo Ôn Hạo tới thủ đô, vậy vị quân sư quạt mo này rốt cục sẽ gặp kết cục gì? Hơn nữa con người Ôn Hạo cũng có chút đầu óc, chỉ là tính tình âm hiểm, luôn không cho đối thủ bất cứ một lối thoát nào. Thật muốn tránh xa cái gốc đại thụ Lý gia này, không biết có bao nhiêu người đang nhăm nhe muốn cắn chết cậu đâu.
Nghĩ như vậy, Trọng Nham lại không cảm thấy tức giận. Nhân sinh đã định trước là không có kết quả tốt vậy thì có gì mà phải tức giận?
“Nhóc con, rồi tôi sẽ lại tới tìm cậu.” Ôn Hạo đe dọa một câu xong rồi dẫn người rời đi.
Trọng Nham tựa vào tường lẩm bà lẩm bẩm: “Mi chắc chắn còn phải tới tìm lão tử, long bội phỉ thúy còn chưa tìm được, mi sao có thể trở về lộ diện ở trước mặt lão thái gia. Kỳ thật ngẫm lại mi sống cũng không dễ dàng, dã hài tử nửa đường được Lý gia nuôi dưỡng, một mình sống sót giữa một đám lang sói đội lốt người cũng khó khăn lắm…vấn đề là sao lão tử lại sinh ra chút đồng tình với mi nhỉ?”
Trọng Nham nhặt cặp sách của mình lên, phủi phủi bụi bám lên đó, thì thào: “MD, giờ lão tử lại muốn mắng người, một cái cặp sách mới tốn biết bao nhiêu tiền. mấy chỗ xước rách này không biết có khâu lại được không…” Trọng Nham bỗng nhiên kịp phản ứng lại mình đang tự nói chuyện với chính bản thân, động tác phủi cặp sách nhất thời cứng đờ.
Đây kỳ thật là tật xấu từ kiếp trước. Đó là sau khi lão vương bát đản bị cậu đưa vào bệnh viện tâm thần, hai vị ca ca cũng bị cậu thu thập không thể đáp trả, các sản nghiệp làm ăn của Lý gia đều bị cậu nắm trọn trong lòng bàn tay, không biết làm sao, đột nhiên bị mắc chứng trầm cảm. Bác sỹ tâm lý của của cậu cho rằng là vì nhân sinh cậu không có mục tiêu, hoàn toàn trống rỗng. Trọng Nham lại cảm thấy đây là nói nhăng nói cuội, cậu cho tới bây giờ đều không coi chuyện chiếm đoạt tài sản của Lý gia là mục tiêu nhân sinh đời mình, chẳng qua bị người Lý gia ép buộc đi vào tử lộ, không thể không từng bước mà phản kích lại.
Trọng Nham tới gặp bác sỹ tâm lý mấy lần rồi không thèm tới nữa, cả ngày chỉ rúc trong nhà chính Lý gia, một ngày 24 giờ, cậu hơn phân nửa thời gian vùi đầu vào công tác, bận rộn kiếm tiền, bận rộn mở rộng địa vị Lý gia trên bên bản đồ đế quốc thương nghiệp. thẳng tới một đêm khuya, Trọng Nham mệt rã rời đột nhiên bừng tỉnh mặc sức xối nước lạnh lên đỉnh đầu, cậu mới phát hiện mình quả thực là một tên S tự bế nhất trên đời. Cậu cửu tử nhất sinh đấu đi đấu lại ông bô cặn bã, đấu lại gia tộc họ mẹ của ca ca… đấu tới đấu lui tới bất diện nhạc hồ, cuối cùng thành công đem bản thân biến thành một con lừa bị bịt mắt trong một thời gian dài, tự tay đeo lên mình gông xiềng, muốn vứt cũng vứt không nổi.
Cậu TMD là cái gì?!
Lý gia phát triển thành cái loại đức hạnh nào có liên quan rắm gì tới cậu? ước mơ hồi còn học tiểu học của cậu chính là muốn trở thành cảnh sát, ước mơ thời trung học là trở thành nhà sản xuất game, đến khi học phổ thông lại muốn học y…. tính toán cả đời cậu đều bị mấy tên cặn bã Lý gia nửa đường nhảy ra xóa sổ!
“Lão tử quả thật chính là đồ ngốc không còn thuốc chữa, người ta mới nói vài câu vô nghĩa, lão tử liền thí điên thí điên đi theo, quả thực ngu không chịu nổi… không chỉnh chính ta thì chỉnh ai?!” Trọng Nham khi đi ra khỏi ngõ nhỏ nhịn không được lại bắt đầu nói chuyện với chính mình. Lúc trước vị bác sỹ tâm lý kia đã từng nhắc nhở cậu, lẩm bẩm một mình chính là triệu chứng đầu của bệnh trầm cảm, kêu cậu chú ý. chính cậu rõ ràng đã trọng sinh trở lại thời điểm 20 năm trước, tất xấu này cư nhiên cũng theo cậu đồng thời trở lại. Chẳng lẽ là bởi vì linh hồn trong thể xác thiếu niên 17 tuổi này vẫn là cái tên bệnh thần kinh thường tự bế nhốt mình trong nhà chính Lý gia, hàng đêm mất ngủ luôn cảm thấy cô đơn tịch mịch đó sao?!
Trọng Nham xoa xoa ngực, trái tim tuổi trẻ đập theo nhịp cường kiện hữu lực, cậu có thể khẳng định thân thể mình lúc này khỏe mạnh vô cùng, mà hết thảy những chuyện phiền lòng có liên quan tới Lý gia đều chưa có phát sinh, hết thảy vẫn còn cơ hội thay đổi. Nếu kiếp này, cậu nhất định không chịu tới thủ đô, cộng thêm không tiếp xúc với nhóm người cặn bã Lý gia, vậy tật xấu này có khả năng chậm rãi chuyển biến tốt đẹp không?
“Điều đó không phải quá rõ ràng sao?!” Trọng Nham nổi giận đùng đùng mà tự cãi nhau với chính mình: “lão tử còn trẻ như vậy, tiền đồ rạng rỡ, sáng lạn, không có bất cứ lý do gì mà bị trầm cảm hết. lão tử còn phải đi giúp bà ngoại thu quán… MD, khi bụng đói, ai cũng sẽ có tật xấu yếu ớt như vậy…”
Một phụ nữ trung niên mới vừa đi qua chỗ rẽ đúng lúc chạm mặt với cậu, chắc là nghe được cậu tự lẩm bẩm, trên mặt toát ra thần sắc sợ hãi, cúi đầu nhanh chóng rẽ luôn vào ngõ nhỏ bên kia.
Trọng Nham nhất thời nhụt chí: “Lão tử… thật sự không bị bệnh thần kinh.”
“Đương nhiên không phải bệnh thần kinh. Cái tên lừa đảo mặc áo dài trắng nói, bệnh trạng này của ta chỉ ở mức độ nhẹ.”
“Mức độ nhẹ cũng đừng ở trước mặt người ngoài lẩm bà lẩm bẩm, nếu bà ngoại nghe được sẽ khiến bà sợ hãi.”
“Bà sợ hãi cũng tốt, miễn cho không có việc gì lại lải nha lải nhải.”
“Nhưng mà bà ấy cũng không còn nhiều năm để lải nhải đâu.”
“Cũng không biết lần này bà có thể sống thêm được bao nhiêu năm… muốn chữa bệnh phải có tiền, không đi cùng người Lý gia sẽ không có tiền chữa bệnh cho bà… MD, làm không tốt lão tử lại vì bà ngoại mà bán mình cho Lý gia mất.”
“Nếu không thì có thể làm gì? Chẳng lẽ mi định đứng nhìn bà tự hủy hoại thân thể mình sao?”
“Kỳ thật kiếp trước lão tử cũng không làm sai, nếu không đi cùng bọn người Lý gia thì sẽ không có tiền đưa bà tới trại an dưỡng kia. Điều kiện ở trại an dưỡng đó rất tốt, bằng năng lực của lão tử thì cả đời bà cũng không thể vào đó được.”
“Bà ngoại rồi cũng sẽ như mẹ….”
“Aiz…”
Trọng Nham cùng bản thân thương lương nửa ngày cũng không ra được kết quả gì, chỉ có thể đi một bước nghĩ một bước.
Cậu biết Ôn Hạo sẽ còn tiếp tục tới tìm mình. Kiếp trước cậu đã hỏi qua Ôn Hạo, anh ta nói lúc trước khi hắn thương lượng với Lý Thừa Vận tìm Trọng Nham lấy lại đồ, căn bản không định dẫn theo đứa con riêng này trở về, chẳng qua có người lắm mồm trước mặt Lý lão gia tử, khiến hai vợ chồng Lý lão gia tử biết được sự tồn tại của Trọng Nham. Nhị lão đều cảm thấy một hài tử như vậy tốt nhất vẫn nên đặt trong tầm mắt thì sẽ an tâm hơn, bất quá cũng chỉ là bỏ thêm chút tiền ra để nuôi một người, mà Lý gia cũng không phải không có tiền. bằng không bị đối thủ biết được làm ra chuyện gì đó thì ảnh hưởng nhất vẫn là Lý gia.
Ôn Hạo có quan hệ rất tốt với hai đứa con trai của Lý Thừa Vận, nên sau khi xuất phát đầu tiên quyết định trước tới tìm Trọng Nham ra uy hù dọa cậu ta một chút rồi mới tính tới những chuyện khác. Nhưng hắn không ngờ, tính tình Trọng Nham lại mạnh mẽ như vậy. Bị chặn ở trong ngõ cụt, Trọng Nham không nói hai lời liền nhặt miếng gạch cùng nhóm người của Ôn Hạo đánh nhau. Tuy rằng sau đó chính cậu cũng bị thương, nhưng quả thật Ôn Hạo bị sức mạnh của cậu dọa sợ, nửa đêm liền gọi điện cho Lý Thừa Vận, nói đứa nhỏ này tính tình ác liệt, khó đối phó. Cũng bởi vì một câu ‘khó đối phó’ này của hắn mà người Lý gia càng kiên định quyết tâm muốn giữ chặt người dưới mí mắt.
Trọng Nham ủ rũ khoác cặp sách lên lưng, nhẹ giọng than thở: “Lão tử lúc này không muốn động thủ với bọn họ.”
“Không đánh là được rồi, động thủ với bọn họ thì cũng có chiếm được cái gì đâu? Bọn họ chỉ có vài người thôi mà.”
“Năm đó ngu thật.”
“Ngã một lần, khôn hơn một chút.”
Trọng Nham thở dài: “Aiz, như thế nào lại nói….”
Hết