Đọc truyện Trong Nhà Có Một Nam Phụ – Chương 22
Editor: Snowflake HD
Diệp Đàn có chút không thể ngờ, nghiêng đầu nhìn hắn.
Bọn họ đứng quá gần, cô chỉ có thể nhìn thấy một góc khuôn mặt hắn, đường cong gọn gàng tao nhã, ma sui quỷ khiến thế nào mà cô lại nghĩ: Điểm nào giống phụ nữ hả, rõ ràng là đẹp trai ngời ngợi vậy thôi.
Hơn nữa, tính tình lại rất tốt.
Người tốt như vậy, không thể bị cô làm nhục!
“Việc này…” Diệp Đàn nhỏ giọng, “Nam thần, không sao đâu.”
Nếu như hắn vì câu nói đồng ý làm ‘Chỗ dựa’ cho cô mà cố gắng làm việc bản thân không thích, cô hoàn toàn không cần đâu. Diệp Đàn dùng sức, muốn rút tay ra.
Kết quả Ngọc Bạch Y càng nắm chặt tay cô hơn, thậm chí hắn còn dùng bàn tay còn lại giữ lấy gáy cô, giọng nói rất dịu dàng: “Trốn cái gì?”
Diệp Đàn trợn mắt há mồm nhìn Ngọc Bạch Y người luôn luôn trưng ra bộ mặt lạnh lùng không cảm xúc, khóe môi hắn nhẹ kéo lên một nụ cười, trong đôi mắt sâu thẳm ấy chứa đựng bóng dáng cô, hắn đối với cô vừa dịu dàng vừa cưng chiều, giống như cô chính là thế giới duy nhất của hắn.
Trong giây phút này Diệp Đàn gần như bị rơi vào trong ánh mắt hắn, ngây ngốc một hồi lâu.
Mãi cho tới khi Diệp Viện cất chất giọng ngọt ngào đến chán ngấy mỉm cười hỏi: “Ơ, chị, bạn trai mới của chị à?”
Diệp Đàn bỗng nhiên bừng tỉnh, sau đó trong lòng có hơi khiếp sợ: Không!! Nam thần anh làm sao vậy hả, nam thần dịu dàng này là ai anh mau trả nam thần kia lại cho mị!!!
Diệp Viện nhìn cô gái xinh đẹp mặc váy đen trước mặt, tuy rằng có áo vét khoác bên ngoài, nhưng không thể che hết vóc dáng quyến rũ của cô, hơn nữa dáng người của cô cực kì xuất sắc, hết sức bắt mắt người khác.
Mà còn khoác áo của bạn trai nét mặt cô ta hiện vẻ hạnh phúc khó tả!
Nhưng, đáng hận nhất chính là cô ta không biết bản thân mình xuất sắc đến cỡ nào, cho dù mình đã mở miệng hỏi thăm, cô ta lại không coi mình ra gì mắt cứ nhìn chằm chằm vào bạn trai cô ta! Tiếp! Tục! Hạnh! Phúc!!
Diệp Viện vừa nghĩ tới bản thân mình tốn biết bao công sức mới cướp được bạn trai Diệp Đàn, đối phương lại dễ dàng tìm được một người khác, lòng cô nóng giống như bị lửa thiêu đốt. Cô kéo Lục Thương Kỳ, lúc mọi người không chú ý lén cấu hắn một cái, nhỏ giọng hừ lạnh: “Anh mở miệng đi.”
Muốn ra vẻ hạnh phúc đúng không! Làm như tôi không biết là cô chỉ tìm đại ai đó giả làm bạn trai tạm thời thôi! Diệp Đàn lúc cô trông thấy tôi và Lục Thương Kỳ gắn bó thân thiết chẳng lẽ không bị lộ? Tôi không ngại tiếp tục cướp người đàn ông này của cô thêm lần nữa! Bạn bè! Người thân!
Diệp Viện lại cấu Lục Thương Kỳ, “Mau lên tiếng.”
Lục Thương Kỳ nhìn thoáng qua Diệp Viện cô như con chim nhỏ nép vào người hắn, lại nhìn sang Diệp Đàn nắm tay người đàn ông kia đứng chung một chỗ, cuối cùng chậm rãi mở miệng: “Tiểu Diệp.”
Diệp Đàn nghe thấy có người gọi mình, đang định quay đầu nhìn xem là ai, nhưng Ngọc Bạch Y nắm tay cô, bỗng nhiên cúi đầu tới sát tai cô, nhẹ nhàng nói ba chữ: “Nhìn anh.”
Bên tai đều chất chứa hơi thở của Ngọc Bạch Y, có chút lạnh, rất ngứa, lỗ tai Diệp Đàn lập tức bị thiêu cháy.
Diễn xuất quá đạt rồi! Người này nhất định không phải người kia.
Ngọc Bạch Y mà cô biết là người lạnh lùng ngất trời như đại dương mây bay.
# đột nhiên phát hiện não nam thần bị ứa nước phải làm sao đây #
# nam thần anh giúp đỡ quá nhiệt tình #
# nam thần anh tuyệt đối là một diễn viên xuất sắc #
“Tôi, cái này…” Diệp Đàn suy nghĩ một chút, khuôn mặt có chút đỏ cố gắng nói nhỏ nhất, “Đứng dịch ra một chút quá gần…”
Chóp mũi ngửi thấy mùi hương dễ chịu từ người hắn, xong rồi không hiểu sao tâm trí lại bị loạn.
Diệp Viện đứng một bên xem mà muốn nổi điên, cô và Lục Thương Kỳ đứng đối diện bắt đầu thấy xấu hổ, cô mở miệng lần nữa, cười đến mức khuôn mặt cứng ngắc: “Chị, chị với bạn trai trông thật tình cảm, xung quanh chúng ta quá trời người, chị chỉ ngơ ngác nhìn anh ta.”
“Khụ khụ.” Có vẻ Diệp Đàn đã khôi phục bình thường nhìn Ngọc Bạch Y thở phào một hơi, tách ra để đối phó với Diệp Viện, “Không phải bạn trai.”
Diệp Đàn rất thẳng thắn thành thật, từ lúc Ngọc Bạch Y giúp cô phản kích Nguyễn Anh, cô chợt nhận ra không cần người nào giúp đỡ hay làm chỗ dựa cho cô nữa, có lẽ bản thân cô phải dũng cảm lên.
Người đàn ông tên Ngọc Bạch Y này, bản thân hắn chỉ cần cứ tiếp tục lạnh nhạt cao quý là được rồi, vị thượng thần như hắn vốn không nên dính dáng đến trần gian này.
Khuôn mặt Diệp Đàn xinh đẹp, ánh mắt trong sáng, nhìn thẳng vào Diệp Viện và Lục Thương Kỳ, rất bình thản nói: “Anh ấy” Diệp Đàn quơ cánh tay vẫn đang nắm tay Ngọc Bạch Y, “Là nam thần của tôi, tôi rất hâm mộ anh.”
Diệp Viên: Ha ha, cô cảm thấy tôi sẽ tin sao?
Quần chúng xung quanh: Ha ha, nếu phủ nhận vậy thì có thể bỏ bàn tay ra chỗ khác cho bọn ta được không!
“À.” Diệp Đàn nhìn Diệp Viện và Lục Thương Kỳ dựa sát vào nhau, im lặng một lúc mới nói, “Chúc hai người hạnh phúc.”
Nét mặt Diệp Đàn không biểu lộ gì, tuy nhiên trong ánh mắt có chút phức tạp, nhưng lại thoải mái nhiều hơn.
Cô, đã thực sự từ bỏ hắn rồi.
Ánh mắt Lục Thương Kỳ nặng nề nhìn người hắn đã từng yêu, bây giờ hắn vẫn chưa quên được cô, hắn thừa nhận, ít nhất người đàn ông bên cạnh cô lúc này, có thể bảo vệ cô tốt hơn hắn rất nhiều.
Bởi vì thái độ của người đàn ông kia rất cao ngạo, nhưng hắn chấp nhận từ bỏ tất cả để che chở cho Diệp Đàn; dù trước đây chưa từng quen biết, tuy nhiên Lục Thương Kỳ vẫn dễ dàng đoán ra, ngày thường người đàn ông này sẽ không dính vào mấy chuyện rắc rối.
Hắn quá mức nghiêm túc, vì vậy bộ dáng rất khó gần.
Nhưng hết thảy toàn bộ động tác của hắn, đều muốn bảo vệ cô.
Lục Thương Kỳ ở chung một chỗ với Diệp Đàn năm năm, bởi vì muốn phát triển sự nghiệp mà luôn luôn xa cách Diệp Đàn, nhưng hắn hiểu rất rõ Diệp Đàn, hắn dám đảm bảo hai người họ không phải người yêu.
Lục Thương Kỳ cảm thấy Diệp Viện tức giận cấu cánh tay hắn, vì thế hắn mở miệng lần nữa, giọng nói rất nhẹ nhàng, hắn nói, “Em cũng vậy.”
Diệp Viện thực sự tức giận đến mức cười giễu cợt.
Cô bất chấp sự ngăn cản của cha ép buộc ông phải tổ chức tiệc đính hôn thật lớn cho mình, không phải để nhìn thấy bộ dáng dễ dàng buông tha như vậy của Diệp Đàn!
Cô muốn nhìn thấy Diệp Đàn và Lục Thương Kỳ tự dằn vật lẫn nhau!
Bây giờ, ở tại nơi đây, hai người dễ dàng từ bỏ như vậy là cái kịch bản gì!!!
Diệp Viện miệng nam mô, bụng một bồ dao găm: “Em cám ơn chị, nhưng em gái rất tò mò, nam thần của chị lợi hại cỡ nào vậy, không biết làm nghề gì? Sao em chưa từng gặp hắn nhỉ.”
Diệp Đàn suy nghĩ một chút, quyết định thành thật trả lời: “À, hắn làm thần tiên đấy.”
Diệp Viện: … Thần tiên là làm cái quỷ gì?
Lần đầu tiên Diệp Viện nhìn thấy chị gái mình làm việc không giống lẽ thường.
Nhưng Diệp Viện không nghi ngờ quá lâu, phía sau đã có người nói: “Nghe nói, đạo diễn Ngô An mới bấm máy ở trong có một nhân vật thần tiên là anh ta đóng sao? Chắc anh ta là diễn viên rồi.” Người nói là một nữ doanh nhân hơn ba mươi tuổi, cô nhìn Ngọc Bạch Y trong mắt hiện rõ ý định, “Nếu biết là anh, tôi lập tức bỏ tiền đầu tư.”
Diệp Viện liền cười rộ lên, không rõ ý nghĩa nụ cười: “Với thân phận của anh ta, sợ là không vào cửa Diệp gia được đâu, nhưng quen cho vui thì…”
“Mọi người đều ở đây à!” Lâm Nguyệt bưng rượu tới, cười híp mắt nói, “Ôi trời, ở đây đùa giỡn như con nít thế, Viện Viện em mau đi mời rượu khách với Thương Kỳ đi, tiểu Diệp, hai em tới ngồi chung bàn với chị đi.”
Lâm Nguyệt đang đi với Diệp Ôn để chào hỏi mọi người, sau đó trông thấy Diệp Viện đứng chỗ Diệp Đàn, đã biết có chuyện không hay.
“Đúng là hai vị tổ tông.” Lâm Nguyệt và Diệp Ôn âm thầm trách một câu, rồi lập tức chạy tới giải vây.
“… biết rồi.” Diệp Viện có chút không cam tâm, cũng không dám hỗn láo trước mặt Lâm Nguyệt, Lâm Nguyệt mới đầu nhìn có vẻ hiền lành, nhưng cực kì ngang bướng, nếu cô quyết định làm chuyện gì, có thể đòi cho bằng được, là khắc tinh của toàn bộ Diệp gia, “Em với Thương Kỳ đi trước nha, chị ráng chờ cho đến khi tiệc đính hôn của bọn em kết thúc.”
Diệp Đàn nhìn mọi người từ từ tản ra, sau đó đi theo phía sau Lâm Nguyệt, vừa quay mặt sang Ngọc Bạch Y hỏi nhỏ: “Nam thần, hồi nãy anh bị sao vậy?”
Ngọc Bạch Y khôi phục bộ dáng như bình thường, lạnh nhạt trả lời: “Nếu người ta nhìn mình.” Hắn nói, “Cách đánh trả tốt nhất chính là ngó lơ.”
Còn khiến cho bọn họ trợn mắt mà nhìn, em sẽ nhanh chóng tìm được hạnh phúc của bản thân.
Diệp Đàn: “(⊙﹏⊙ nói như thế thì, nhưng mà…” Diệp Đàn suy nghĩ một chút, nói tiếp, “Anh cũng không cần phải làm vậy, thiếu chút nữa tôi…”
Diệp Đàn kịp thời dừng lại, ho khụ khụ, nghiêm túc đổi giọng: “Nam thần, anh làm đúng lắm!”
Xém nữa là mị nói điều lung tung rồi, cường độ manh động của mị đang gia tăng!
“Còn nữa…” Ngọc Bạch Y tiếp tục nói, “Ánh mắt không tốt.”
“… Cái gì?”
“Con gái nhìn đàn ông phải biết đánh giá hắn.”
Diệp Đàn hiểu ý của Ngọc Bạch Y hắn không biết lý do tại sao cô lại chọn Lục Thương Kỳ, cô có chút không phục, “Anh không cảm thấy hắn rất đẹp trai sao? Rất tài giỏi rất chín chắn quả thực là một bạch mã hoàng tử!”
Ngọc Bạch Y im lặng, Diệp Đàn nói tiếp, “Hơn nữa hắn rất lịch sự, ngày hai chúng tôi vẫn ở cạnh nhau hắn rất thương tôi đó, đối xử với tôi rất tốt.” Diệp Đàn nghiêng đầu suy nghĩ một lát, “Ừ, quan trọng là ngày xưa tôi cũng không biết tại sao lại thích hắn.”
Sau đó Diệp Đàn phát hiện hình như Ngọc Bạch Y càng ngày càng không vui.
Tuy rằng vẻ mặt của hắn không có gì thay đổi, rất bình tĩnh, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy cả người hắn toát ra vẻ “Tôi không có hứng thú nghe.”
Căn bản mà nói do mị không nghe lời hắn, nên Ngọc Bạch Y cảm thấy mị là bùn nhão không thể trát tường.
Diệp Đàn lầm bầm: “Được rồi, ánh mắt tôi không tốt, nên Lục Thương Kỳ cũng vứt tôi đi.”
Ngọc Bạch Y dừng một chút, xoa đầu nhỏ của Diệp Đàn, thản nhiên nói: “Ánh mắt hắn không tốt.”
Diệp Đàn nghe xong lập tức vui vẻ cô khẳng định: Y(^v^)Y Nam thần anh thật là người tình cảm nha!
Người nghe lén phía trước bị đút cho ăn… thức ăn cho chó Lâm Nguyệt: -_-# tự dưng thấy đau lòng cho Viện Viện…
Viện Viện cảm giác tung hết sức lực đánh một đòn nhưng cuối cùng lại Game Over là như thế nào?