Bạn đang đọc Trong Nhà Ai Lớn Nhất: Chương 4
Khi cả ba nam nhân có chút lo lắng chạy xuống sảnh dưới lầu hai,thì nơi này đã bao trùm một không khí quỷ dị.
Tịnh Nhã ngây ngốc đứng yên,miệng xinh có chút luống cuống há to.Làm cho gương mặt vốn xinh đẹp của nàng nhìn có vẻ ngốc.
Đứng bên cạnh,Tú Ngân thản nhiên vuốt ve chiếc phiến cầm trên tay.Gương mặt hơi cúi,khiến người ta không nhìn rõ biểu cảm của nàng.Mà nằm bẹp dưới đất,chính là gã nam nhân vừa muốn động thủ.
Tú Ngân đem chiếc phiến nhét vào ống tay áo rộng,nhàn nhạt nói với người đang đứng xem trò hay.
“Còn định tiếp tục sao?”
Nghe Tú Ngân nói,Tịnh Nhã mới thoáng giật mình,nhận ra không biết từ khi nào trong phòng đã xuất hiện thêm một nam tử tuấn tú đến bức người.
Vẫn luôn thấy biểu ca là người tiên nhân hạ phàm,nay thấy dung nhan người này,nàng không khỏi hít một hơi lạnh.Là nam tử,có cần phải tuấn mỹ đến mức này không.Có để cho chúng chị em sống nữa không đây.
Nam tử vừa đi vào cười một cái,khiến mọi người hít mạnh.Nụ cười trong sáng thanh khiết đến không có ngôn từ để tả.Tay áo rộng màu thiên thanh tươi mát lại phiêu diêu,nổi bật ba ngàn sợi tóc đen thả tùy ý.Nhưng khi hắn mở miệng,mọi người không khỏi rét run.
“ Hay cho đám nhân sĩ tóc dài hơn óc các ngươi,chuyện riêng hoàng thất há để bọn phàm phu tục tử ở đây mà khua môi múa mép.Đây là muốn gia lôi đến cửa quan a”
Đám người bị đánh ngã nằm lăn trên sàn,run rẫy không dám lên tiếng.
Này cũng là chơi quá lớn đi,bàn chuyện Hoàng Thất đây vốn là tội tru di tam tộc a.
Nhưng mấy trăm năm qua,chuyện gì khiến người ta hứng thú nhất.Không phải là chuyện nhà của vị trong cung kia sao.Vả lại đây lại là tửu lâu.Ai cơm no rượu say lại không há mồm nói vài câu.quảng chi người nào nghe chứ.
Đột nhiên bị chụp cái mũ lớn này,bảo sao ai cũng không dám lên tiếng.
Tú Ngân có chút muốn cười,nàng nheo mắt nhìn nam tử đang hùng hùng hổ hổ giáo huấn đám nam tử tự xưng là nhân sĩ trí bốn phương.
Đang định lên tiếng,đột nhiên tầm mắt nàng nhìn về phía cầu thang,thân, không ngăn được chở nên cứng ngắc.
Kia…kia không phải là….
“Biểu ca.”
Tịnh Nhã reo lên,âm thanh còn chưa dứt thì người đã như cánh bướm lao vào lòng một nam tử đang đứng bên lối đi.
Dang rộng hai tay,nam tử kia cười hết sức dịu dàng,yêu thương nồng đậm dâng lên trong mắt.
Mọi ánh mắt trong phòng đều hướng về phía Tịnh Nhã chạy đến,không khỏi có chút hít phải hơi lạnh.
Đây …đây…..làm sao hôm nay ra cửa lại gặp toàn tiên nhân ha phàm,muốn không để cho người ta sống nữa sao.
Kẻ đui cũng có thể thấy những nam tử đang đứng môt bên kia là nhân trung long phượng a. Quý khí tỏa ra mãnh liệt như vây thật là muốn chết.
Đầu năm nay,muốn ra đường chắc hẳn phải đeo măt nạ rồi.Làm gì còn mặt mũi để đi ra đường nữa chứ.
Nam tử đứng cạnh Tú Ngân có chút hứng thú nhìn mấy nam tử bên kia,hắn thản nhiên nghiêng đầu kề sát bên tai nàng hỏi nhỏ.
“Tú Ngân a,nếu không nhầm thì mấy vị này hẳn ở trong kia ra đi.”
Chiếc phiến trong tay nam tử vung vẩy khe khẽ,đôi mắt phượng khẽ nheo lại.Tư hồ rất hứng thú,nhưng mãi không nghe người bên cạnh trả lời,hắn lại thấy ngạc nhiên.Không khỏi kêu lên.
“Ngươi…sắc mặt sao lại trắng bệch thế kia,bị kinh sợ sao?”
Bàn tay bên trong tay áo rộng có chút run rẩy,Tú Ngân thu hồi tầm mắt,nhìn không chớp bàn tay đang cầm quạt của mình,có chút cười khổ.
Này thì tính sao hả Tú Ngân…cũng không phải chưa từng nghĩ sẽ gặp lại…nhưng không ngờ cũng như thế này.Thế sự không thay đổi,lòng người không thay đổi…Hẳn là thế đi.
Thu hồi sắc mặt,Tú Ngân ngẩn đầu cười như không cười.Nàng nói.
“Lão bản Thuận Hành lâu,e lần này tạ hạ đành đi trước một bước rồi.Trong nhà còn có chuyện.”
Nam tử kia mày đẹp nhíu chặt,lộ vẻ không vui rỏ ràng.Nhưng qua lại bao nhiêu năm qua,hắn cũng có chút hiểu tính cách của Tú Ngân.Đành miễn cưỡng cười.
“Chỉ tại bọn rác rưỡi kia khiến Tú Ngân của ta phiền lòng,hừ….vậy khi khác gặp,ta thật có nhiều chuyện muốn nói cùng ngươi a.”
Khóe môi Tú Ngân khẽ cong lên,nàng tùy ý gật đầu,cũng không chào hỏi qua ba người đang đứng bên kia.Có những chuyện coi nhưng không biết lại hay hơn.
“Tịnh Nhã,ta hồi phủ trước.Ngày sau…ngày sau gặp.”
Không đợi Tịnh Nhã lên tiếng,bóng dáng màu tím đã khuất sau hành lang.Tịnh Nhã ngây ngô khó hiểu,nhưng nàng ta lại tham luyến vòng tay của biểu ca,sớm đem bất thường của ai kia ném ra sau đầu.
Bên trong nhã gian,không khí bỗng nhiên có chút kì dị,nam tử vốn là ông chủ của Thuận Hành lâu vội vã hô mấy tiếng,gọi người dọn dẹp đám nhân sĩ chỉ giỏi khua môi múa mép đi.Lại nhanh nhẹn cho người dọn lên vài món ăn đặc biệt,coi như là chiêu đãi Tịnh Nhã cùng ba nam nhân quý khí bức người bên kia.Hắn vốn là dân buôn bán,cơ hội tiếp cận người trong cung,vốn cầu còn không được nha,cớ gì hắn từ chối đây.Nghĩ đến mấy chuyện hắn đang tiến hành,rất nhanh sẽ có kết quả tốt,trong mắt lại lóe lên vô vạn hình ngân phiếu bay bay a.
Mà phía bên này huynh trưởng của Tịnh Nhã quận chúa không khỏi rùng mình.
“Hắn không có ý định khác lạ đi,cớ sao nhìn chúng ta với ánh mắt như mèo thấy mỡ thế kia a.”
“Ha Ha…vị huynh đài này thật là phóng khoáng,ít có người dám nói trước mặt tại hạ những câu như thế lắm.Nào,tại hạ mạn phép mời tam vị gia cùng tiểu thư đây một chum rượu lạt.Mong các vị không chê.”
Tịnh Nhã biết người này vốn là bằng hữu của Tú Ngân,nhưng lại chưa khi nào nghe Tú Ngân nhắc đến,cho nên không kiềm được tò mò mà nhìn hắn thêm vài lần.Ai biết hành động nhỏ của nàng lại đánh đổ thùng giấm chua bên cạnh chứ.
“Xem ra dung mạo ta còn kém người kia đi,cho nên Nhã Nhi mới thất thần như thế.”
Đang nhìn ngây ngốc,Tịnh Nhã bị một giọng nói mềm nhẹ mang theo vị chua bay đầy trời làm cho thất hồn lạc phách.Nàng vội vả hồi hồn,mỉm cười rạng ngời nũng nụi nói.
“Nào có,biểu ca,người nghi oan cho Nhã Nhi rồi,muội khi nào nhìn hắn thất thần chứ.Chẳng qua muội có chút ngạc nhiên khi biết hắn là bằng hữu của Ngân Nhi thôi a.”
“Ngân nhi?là khuê nữ nhà nào.”
Tịnh Nhã không kiềm được liếc mắt xem thường,nhưng lòng lại thấy rất ngọt ngào.Thái tử biểu ca của nàng,trong mắt ngoài nàng ra không có nữ nhân khác a.
“Là tiểu thư của Định Quốc tướng phủ,chính là nam tử mới cùng muội a.Nàng nói không nên để hai nữ nhân cùng ra phố nên mới cải nam trang.”
Thái tử gật gật đầu hài lòng,nghĩ có nên phái vài ám vệ đi theo nàng hay không,dẫu sao,cũng chỉ còn cách vài ngày,nàng sẽ vào cung.chính thức trở thành giai ngẫu với hắn.An toàn của nàng,hẵn là nên thắt chặt hơn.Ai biết,có hay không mấy kẻ rỗi hơi muốn tìm chết,đi gây chuyện thị phi khiến hắn không vui a.
Hắn hài lòng nghĩ,rồi dẫn đầu đưa đám người trở lại bàn.Hiếm ki hắn rảnh rổi,lại có người thương bồi ở bên cạnh.Không nhân dịp này hâm nóng thêm tình cảm nhân tiện ăn chút đậu hủ của giai nhân,quả là hổ thẹn với việc hắn làm người đi.
Cùng lúc đó,bên trong xe ngựa đang chạy chầm chậm trên đường.Tú Ngân co chút ngẩn người nhìn phố xá qua khung cửa.Song nha đầu ngồi bên cạnh lấy làm khó hiểu,không nhịn được liền mở miệng hỏi.
“Tiểu thư,người không khỏe sao?”
Tú Ngân nghiên đầu,nhìn gò má hồng bóng loáng không tì vết của Song nha đầu,môi xinh khẽ nhếch,mắt phượng đưa tình.Thật là giai nhân câu hồn a.
Song nha đầu bị tiểu thư nhìn như thế có chút khó thở,e ngại cúi đầu không dám lên tiếng nữa.Nhưng khi nàng ta định yên phận ngồi một bên thì nghe Tú Ngân nói.
“Hôm nay là ngày nào rồi?”
Song nha đầu vội vả bấm ngón tay,xong liền trả lời.
“Là…mùng tám thưa tiểu thư.Còn mấy hôm nữa là đến rằm rồi.”
Sau đó,nàng ta lại tiếp tục luyên thuyên việc nên đi chùa cúng bái cho phủ.Không hề biết Tú Ngân đã thả hồn bay đi.Tâm tình nàng giờ cũng như chiếc xe ngựa này,chao đảo lúc lắc…
“Mùng tám…sao có thể không nhớ ra…vẫn là như thế sao,không tránh được sao?”
Trong tiếng bánh xe gỗ nghiến trên mặt đường lát gạch,Tú Ngân khe khẽ thở dài.