Bạn đang đọc Trong Nhà Ai Lớn Nhất: Chương 22
Hôn lể của Chiến thần vương gia Hàm Ân Diệc được gấp rút chuẩn bị. Khắp nơi trong vương phủ người ra người vào,vô cùng náo nhiệt. Từ đình viện đến hoa viên đều được tẩy rửa dọn dẹp lại một lần. Sạch đến mức mấy viên đá lưu ly lót sàn sáng bóng soi cả được mặt người. Những hạt ngọc lưu ly to lớn được đính trên tường tỏa ánh sáng rực rỡ. Trên mỗi cửa ra vào lẫn cửa sổ đều được hạ nhân sớm dán lên chữ hỉ xinh đẹp và may mắn. Những đèn lòng đỏ thêu đồ đằng long phượng đều được treo lên,màn rũ màu đỏ khiến cho cả vương phủ tràn ngập không khí hôn lễ.
Nhưng trên nét mặt mỗi một hạ nhân trong phủ đều không thể vui nổi. Làm sao vui được khi mà chủ nhân của bọn họ,cũng là tân lang trong hôn lễ sắp tới. Mỗi ngày đều mang bộ mặt lạnh lùng ra cửa,lạnh lùng trở về. Còn tân nương thì hết khóc rồi thì tuyệt thực. Nháo đến nỗi không hạ nhân nào dám bén mãn lại gần viện.
Đây quả thật là hôn lễ kì lạ khiến người ta thật muốn dậm chân a.
Tin tức về hôn lễ kia không ngừng bay vào tai của Tú Ngân,nhưng nàng mặc kệ. Vẫn vui vui vẻ vẻ chuẩn bị hết mọi thứ cho chuyến đi.
“Ta là chim yến nhỏ,chỉ nguyện là cánh chim bay lượn bên núi Côn Luân,chẳng muốn là tiên…chẳng muốn là tiên”
Thiết Tiêu vừa vào đến cửa viện lại nghe tiếng tiểu chủ nhà mình ca hát. Khóe miệng không khỏi có chút co giật.
“Thiết Tiêu ra mắt tiểu chủ.”
Tú Ngân ngừng hát,nàng nở nụ cười sáng rực.
“Thiết Tiêu,đến,đến đây ngồi đi. Cho ta xem bản đồ chuyến đi sắp đến đi. Ta nôn nóng đến mức không đợi được.”
Thiết Tiêu theo vào bên trong nhưng không ngồi xuống,chỉ lấy trong ngực ra một cuộn giấy da,sau lại trải thẳng ra bàn. Hắn nhẹ nhàng rót cho nàng một ly trà thơm.
“Tiểu chủ,trước uống một chút đi.”
Tú Ngân nghe lời nhận lấy trà uống một ngụm lớn,Thiết Tiêu nhìn một chút liền đem khăn tay đặt bên môi nàng nhẹ lau đi. Tú Ngân không để tâm mắt nhìn chăm chú vào bản đồ.
“Ở đây sao,chúng ta sẽ đi đường này.?”
Ngón tay trắng nõn xinh đẹp của nàng chỉ về một con đường được vẽ trên bản đồ. Thiết Tiêu nắm lấy ngón tay nàng,đặt về một chỗ khác,khẽ cười.
“Phải là ở đây,tiểu chủ của tôi.”
“A”
Tú Ngân nhìn bản đồ,lại bị cảm xúc ấm áp từ lòng bàn tay truyền tới,không khỏi ngước mắt nhìn sang bên cạnh. Không ngờ lại đụng vào gương mặt đang sát bên của Thiết Tiêu. Cứ như vậy môi xinh của nàng chạm vào má hắn. Hắn ngẩn người…mà nàng cũng là giật mình.
“Không…không có chuyện tự nhiên sát lại như thế làm gì.”
Tú Ngân nhíu mày nói. Gương mặt có chút không vui khẽ bĩu môi.
Thiết Tiêu cười khẽ,hắn nói.
“Là lỗi của Thiết Tiêu,tiểu chủ,theo lịch trình là ngày tám tháng này sẽ xuất phát. Nhưng thuộc hạ sợ là phải đi trước một bước rồi.”
“Tại sao”
Tú Ngân không đợi hắn nói hết liền hỏi,mày xinh càng nhíu chặt.
“Phía Tây đang có một loại dịch bệnh không rõ nguồn gốc. Tình trạng này các đại phu trong cung có chút khống chế không được. Thiết Tiêu muốn đến đó tìm hiểu một phen. Nếu không thể chữa trị,ít ra cũng sẽ tìm cách không cho chúng lan sang các huyện phía Nam gần đó của chúng ta”
Tú Ngân trầm ngâm nhìn bản đồ,hồi lâu mới nói.
“Thiết Tiêu,ngươi nắm chắc bao nhiêu phần.”
“Bảy phần.”
Tú Ngân nghe hắn trả lời,không khỏi ngẩn đầu nhìn nam nhân tuấn dật đứng trước mặt. Hắn mặc áo bào màu trắng phiêu dật,nét mặt nhìn có chút lạnh lùng,nhưng ánh mắt nhìn nàng luôn nhu hòa. Mái tóc dài chỉ buộc phân nữa phất phơ trong gió,mang theo hương thơm của thảo dược nhàn nhạt.
Nam tử này thương nàng. Nàng biết.
Tâm ý kia của hắn,kiếp trước nàng không nhìn thấy,bởi vì ánh sáng của người kia quá rực rỡ. Thì ra kiếp này,chỉ cần không để tâm đến ánh sáng rực rỡ ngoài tầm tay kia. Cũng là còn có thật nhiều tinh tú khác,tuy không sáng bằng,nhưng lại mang theo ấm áp đến cho nàng.
Thật ra thì…kiếp này,cùng làm đôi thần tiên quyến lữ nơi cùng trời cuối đất,cũng là cái hay vậy.
Khẽ cười,đưa tay nắm lấy ngón tay thon dài có chút lành lạnh thoang thoảng hương thảo dược. Nàng nói.
“Nhất định bình an trở về.”
Thiết Tiêu ngẩn người một thoáng,sau hắn liền vui vẻ không nhịn được ôm lấy nàng. Thì ra nàng hiểu được,cảm nhận được…tâm tình kia của hắn.
Hắn cứ ngỡ,kiếp này vô duyên,chỉ có thể như cái bóng bên cạnh nàng.
Thật tốt,thật là tốt.
Tú Ngân nhắm mắt,yên ổn tựa vào lòng ngực của hắn. Tuy chẳng thể rộng rãi vững chắc như ai kia. Nhưng chắc là,đời này nàng sẽ không lo tranh thủ cùng đau khổ. Kiếp này,bên hắn,hẳn là nàng sẽ tốt thôi,phải không?
Phải không.
Thiết Tiêu quyến luyến buông Tú Ngân ra,hắn còn việc lớn cần làm. Chỉ là,hắn thật tâm không muốn rời đi vào lúc này,một chút cũng không muốn.
“Được rồi,đi đi. Chúng ta còn rất nhiều thời gian,phải không.”
Tú Ngân nhìn vẻ mặc không đành lòng của hắn làm cho nàng buồn cười. Thấy hắn một bước cũng khó đi liền thuận nước đẩy thuyền đẩy hắn ra ngoài. Thiết Tiêu cười
“Lần sau,phải bồi thường cho Thiết Tiêu.”
Thấy Tú Ngân gật đầu,hắn liền nhịn không được hôn trộm lên môi nàng,còn mặt dày nói.
“Này coi như là tiền lời đi.”
Tú Ngân giật mình khi môi hắn chạm vào nàng,sau nhìn hắn bỏ chạy liền không nhịn được cười mắng.
“Vô lại a”
Nàng chạm nhẹ vào môi,khóe miệng khẽ cong,chỉ là niềm vui chẳng thể nào lên đến mắt. Trong đôi đồng tử,vẫn là,một nổi buồn man mát khó vơi.
……………………………………………………….
“Cút ra ngoài,cút hết ra ngoài.”
Tiếng đổ vỡ truyền từ trong phòng khiến không ít hạ nhân co vai rụt cổ lại. Này là không biết chiếc bình hay bát nào lại chịu tội đây.
“Nàng ta lại không ăn?”
Ám vệ tiến lên một bước thay Hàm Ân Diệc chuyển lời,đám hạ nhân thấy hắn tới liền quỳ phục trên đất. Lão quản gia liền cung kính nói.
“Bẩm vương gia,đã hai ngày rồi. Cứ tình hình này,lão phu e cô nương ấy không trụ nỗi đến ngày cử hành đại lễ.”
Không trụ nỗi sao,vậy thì không cần trụ nữa. Đột nhiên ý nghĩ tà ác kia rơi vào tai hắn. Hắn bàng hoàng,kinh sợ. Bước chân không chịu được liền lùi về sau. Lại khiến cho đám hạ nhân cùng lão quản gia nghỉ rằng hắn đây là đau lòng nàng kia.
Lão quản gia liền nói.
“Vương gia đừng quá đau lòng,hẳn là cô nương ấy còn chưa tiếp nhận được. Hay là ngài để cô nương ấy ra ngoài dạo chơi một chút,mua sắm một chút. Biết đâu tâm tình cô nương ấy sẽ tốt lên.
Nhưng Hàm Ân Diệc đâu có nghe được những lời lão quản nói,hắn chỉ phất tay rồi liền xoay người rời đi. Thấy dáng vẻ tiêu điều của hắn khiến cho không ít hạ nhân trong Vương phủ đau lòng. Phải hiểu rằng,tuy vương gia của họ có chút lạnh lùng,có chút tàn nhẫn,lại chưa từng chịu mở miệng nói chuyện. Nhưng đối với hạ nhân lại vô cùng tốt. Nên phạt thì phạt nên thưởng thì chưa từng keo kiệt.
Vậy nên,càng kính mến vương gia bao nhiêu,họ càng không ưa cái vị ở trong viện kia bấy nhiêu. Được vương gia bọn họ để mắt đã là tu không biết bao nhiêu kiếp. Vậy mà nàng ta hết khóc lại nháo. Nháo đến vương phủ gà chó không yên a.
“Thôi thôi,đừng có đứng đây trợn mắt nữa. Mau chuẩn bị xa mã cho cô nương ấy. Gọi mấy tên nhanh tay nhanh chân một chút đi theo. Bảo cô nương ấy thích gì chơi gì thì cứ tận sức. Đừng để nàng ta mặt ủ mày chau về đây là được.”
Lão quản gia phất phất tay,đám hạ nhân cúi người thưa dạ liền lui xuống chuẩn bị. Nhưng trước khi đi còn không chịu thôi mà ném về phía viện kia cái liếc mắt oán giận.
Trong khi đó,một mình Hàm Ân Diệc ngồi thừ người bên thư án,trong tay cầm cành nhã mai đã ngã màu. Chổ thân cành đã bị cầm đến bóng loáng,tuy những cánh hoa đã ngã màu nhưng vẫn mang dáng vẻ xinh đẹp như lúc trước.
Đã từng,hắn quý trọng cành nhã mai hơn tất thẩy. Nhưng lúc này hắn lại có ý nghĩ tà ác hủy hoại nó đi.
Chỉ cần không có cành nhã mai này,phải chăng hắn cũng không cần khổ sở nhớ thương nữa.
Tú Nhi….
Hắn nhớ nàng…
Nhớ nàng quá…
Bây giờ,làm sao hắn có thể gặp nàng. Đã không kịp nữa rồi. Hắn mất đi tư cách đối diện với nàng rồi.
Tú nhi,Tú nhi của hắn.
………………………………………………….
Trên đường tấp nập nô nức bá tánh hết mua sắm lại vui chơi. Có đôi ba cặp tình nhân tay trong tay vui vẻ dạo phố. Tú Ngân liếc mắt nhìn liền ưng ý chiếc trâm cài bày bán bên đường. Nàng liền đứng lại vừa lựa chọn vừa nói chuyện cùng lão bản bán trâm mộc.
“ Bác à,trâm này cuả bác thật đặc biệt. Hình như không phải gỗ bình thường.”
Ông lão bán trâm cười híp mắt nói.
“Tiểu cô nương thật tin mắt nha,này là gỗ đào lão mang từ trên núi xuống. Sau lại ngâm trong nước thanh tuyền bảy bảy bốn chín ngày. Mới lấy lên đẽo làm trâm mộc. Tuy chẳng dám khen tặng quý giá,nhưng được cái thân trâm chắc chắn,sờ vào thì mát,thích hợp với tiểu cô nương a.”
Tú Ngân cười.
“Thì ra kì công như thế,đúng là cầm vào thật thích. Bác à,bán trâm này cho cháu đi.”
Song nha đầu đứng bên cạnh không nhịn được bĩu môi. Là tiểu thư của tướng gia,vậy mà trâm vàng trâm ngọc không thích,lại đi thích cái trâm mộc tầm thường vài đồng bạc.
Biểu cảm của nàng ta không thoát khỏi ánh mắt của Tú Ngân,nhưng nàng mặc kệ. Yêu thích không buông chiếc trâm làm từ gỗ đào. Chỉ là đang vui vẻ ngắm đột nhiên tay bị người bắt lấy.
Nàng giật mình nhìn người đang nắm lấy tay mình,lại chỉ thấy gương mặt mang theo nồng đậm đau thương,nước mắt như trân châu chạy vòng trong đôi đồng tử đang đỏ mắt nhìn nàng.
“Tú nhi”