Bạn đang đọc Trong Mưa, Một Lần Nữa Anh Yêu Em: Chương 44
Anh à !
Đưa hết tình yêu của anh cho em nhé.
Để em cất đi . . .
Cất vào một nơi không ai cướp được của em
Em cất ở đây này . . .
Nơi trái tim em khắc tên anh đấy !!
Dù thế nào đi nữa . . .
Anh phải luôn nhớ rằng Em yêu anh . . .
Điều đó sẽ không thay đổi !!
_Em đi đâu về?
_Tôi đi đâu liên quan gì tới anh
_Em vừa đi với tên Khôi Vĩ đó phải không?
_Đúng vậy đó, tôi đi chơi với người yêu tôi cũng phải báo cóa với anh sao?
_Em…_ GH tức giận, nhưng nó cũng đâu vừa
_Tôi lám ao nào. Anh rảnh thì tìm chỗ khác chơi đi, đừng trấn đường của tôi. Không thì quan tâm tới vợ chưa cưới của anh ấy, chuyện của tôi không cần anh quản, tôi mệt rồi tôi muốn đi ngủ, mong anh hãy tránh ra_rồi nó bỏ vào nhà, để GH một mình ở đó.
Hai từ người yêu như xé nát tim hắn, ừ phải rồi, nó đã nhắc hắn, nó bây giờ thuộc về người khác, hắn và nó không là gì nữa, mà không, hắn và nó đã bao giờ là gì đâu. Ddau dớn, tâm trạng hắn bây giờ rất tệ, thực sự rất tệ. QC đứng phía sau đã nghe hết câu chuyện của hắn và nó. Nhỏ biết hắn yêu nó rất nhiều, hai tay nắm chặt, nhỏ nhẹ nhàng trở về phòng mình, khuôn mặt nhỏ trông thật đáng sợ, đôi mắt ánh lên, răng ngiền chặt. Nhỏ sẽ tìm mọi cách xóa sạch hình bóng nó trong trái tim hắn.
***
Cả lớp rất ngạc nhiên khi KV nói chuyện của GH và QC (lão này bà tám dễ sợ), nó thì im lặng không nói gì. GH và QC vào lớp, cả lớp reo lên, mấy đứa con gái xúm lại chỗ QC, còn chỗ GH đố kẻ nào dám lại, trừ khi tên đó chán sống. KV đang bận quan tâm nó:
_Di e muốn ăn gì không, anh đi mua nhé
_Di em muốn uống gì không, anh đi mua.
_Di em có nóng không
_Di em cần anh giúp gì không?
_EM CẦN ANH IM ĐI HỘ CÁI_Nó quát lên cả lớp im lặng quay lại nhìn nó, nó biết mình hơi lố nên ngồi xuống, kéo theo cả KV đang đơ đơ ngồi xuống luôn. KV bây giờ chuyển sang chế độ lặng im, cậu nằm xuống bàn, mắt nhìn nó chằm chằm, nó mặc kệ lấy sách ra đọc. Bên kia, sau khi bla một hồi với lũ con gái trong lớp QC bắt đầu lại chỗ GH
_Anh à! Anh đang làm gì đấy?
_Anh à! Chiều mình đi chơi đi
_Anh à! Chủ nhật mình về nhà bố mẹ nhé anh.
Hắn bực mình, nằm xuống bàn ngủ, nó thì bỏ ra ngoài đi dạo, KV thì nhìn nó kiểu gì rồi cũng ngủ luôn. Nó bước thật chậm, trời bắt đầu mưa, từng hạt, từng hạt nặng nề rơi xuống, nó vươn tay ra khẽ chạm vào những giọt mưa đang rơi xuống, mưa càng ngày càng nặng hạt, gió bắt đầu mạnh hơn, gió xuyên qua manh áo mỏng làm nó khẽ run lên. Mùa này trời rất hay mưa. Khi mưa, bầu trời xám xịt u buồn như tâm trạng của nó vậy. Nó cảm hắn và nó thật xa vời, bỗng có một bàn tay khoác lên người nó chiếc áo. Thì ra là BK, nó mỉm cười với anh:
_Sắp sang đông rồi, trời lạnh hơn đó nhóc lại mưa nữa, khoác thêm áo vào, không lại ốm mà nhóc ra đây làm gì thế?
Anh vẫn vậy, vẫn rất ân cần và chu đáo với nó, tự nhiên nó thấy sống mũi mình cay cay, ở đây có lẽ người quan tâm nó nhất là anh.
_Em đi dạo chút cho thoáng thôi, trong lớp không khí rất ngột ngạt.
_Sao, lại có chuyện gì sảy ra hả?
_Không ạ
_Đừng nói dối, em không giỏi nói dối đâu, mặt em nó viết rõ ràng là em đang buồn kìa, ai khiến em buồn thế
_Có ai đâu anh chỉ đơn giản là em thấy không vui thôi mà
_Haizzz bản tính nhóc hồn nhiên vậy mà cũng biết buồn cơ à
_Ai cũng là người mà anh, ai rồi cũng phải trải qua thôi
Anh xoa đầu nó và nói:
_Đúng vậy, ai rồi cũng trải qua nỗi buồn nhưng điều quan trọng là ta phải vượt qua được nó. Anh timn em sẽ vượt qua được phải không, hãy lắng nghe theo trái tim mình mách bảo, cố lên nhé em gái, giờ anh phải đi rồi, tạm biệt em gái nhé._ rồi anh rời đi
Anh lúc nào cũng vậy, thật điềm tĩnh, bên anh, nó cảm thấy thật nhẹ nhàng, cũng thật an toàn. Nó vẫn đứng đó nhìn những hạt mưa rơi tí tách, giọt nước mưa rơi xuống, vỡ tan hòa vào đất.