Bạn đang đọc Trong Mưa, Một Lần Nữa Anh Yêu Em: Chương 22
Một giọt,hai giọt,ba giọt… Nước mắt của nó cứ thế rơi xuống ngày một nhiều trên khuôn mặt nhỏ của nó, đôi mắt nó nhòe đi trong màn nước. Hắn đang lái xe, mặc dù thỉnh thoải có quay lại nhìn nó nhưng vì nó quay mặt ra phía cửa sổ nên hắn hoàn toàn không biết rằng nó đang khóc. Chiếc xe dừng lại trước cửa biệt thự nhà hắn, nó nhanh chóng mở cửa xe xuống xe bước nhanh về phòng. Nó nằm dài trên chiếc giường mềm mại, nước mắt lại như những hạt ngọc trai trong suốt nhẹ nhàng lăn trên đôi gò má. Nó đã cố gắng khóa chặt trái tim cố gắng để nó không run lên khi nhìn thấy anh. Nhưng giây phút đó, cái giây phút nó đối diện với anh. Nơi yếu đuối nhất của trái tim nó đã rung động. Lớp bảo vệ cuối cùng mà nó cố công xây dựng đã bị anh phá bỏ một cách không thương tiếc khiến nó trở nên trần trụi, cảm giác như bị anh nhìn thấu tâm can. Nó lại một lần nữa rơi nước mắt dù cho nó đã cố gắng kìm chế rất nhiều.
Tại nhà Bảo Nam.
Anh đang ngồi bên cửa số ngắm nhìn trời mưa, nhưng cơn mưa tạt vào ô cửa kính làm mờ đi khung cảnh trước mắt anh. Anh thấy buồn, anh không hiểu vì sao anh lại như vậy nữa. Trước giờ những cô gái mà anh qua lại nhiều không kể siết, trong đó, những cô gái xinh đẹp hơn nó, cuốn hút hơn nó không hề ít, nhưng khi chia tay họ anh đều dửng dưng. Họ đối với anh có cũng được, không có cũng chả sao. Nhưng với nó thì khác, dường như nó đã chiếm một vị trí quan trọng trong trái tim anh, nơi mà từ trước tới giờ chỉ có duy nhất một người con gái ngự trị. Có lẽ nó cũng đặc biệt như người con gái đó vậy, có lẽ vị trí của nó trong trái tim hắn còn quan trọng hơn người con gái kia. Nó in sâu tới nỗi cả đời này anh không thể nào quên được, mãi không thể xóa nhòa dù anh có cố gắng thế nào cũng không thể xóa.
Hôm sau nó thức dậy sớm, tối hôm qua nó đi ngủ rất muộn nếu không muốn nói là thức trắng đêm. Nó mệt mỏi lê tấm thân tàn vào nhà tắm vscn sau đó đi xuống nhà. Hắn giật mình suýt té khi nhìn thấy nó. Bộ dạng của nó lúc này rất chi là dọa tinh thần người đối diện. Nó và hắn bước xuống nhà. Đám gia nhân đều nhất loại cúi xuống chào nó và hắn.
_Cậu chủ, cô chủ buổi sáng tốt lành.
Hắn gật đầu với đám gia nhân. Còn nó giờ đây nó đâu còn tâm trạng nghe họ chào đâu và tất nhiên nó cũng không nhận ra sự khác biệt trong lời chào của họ. Nếu sớm biết yêu đau khổ như thế này thì có chết nó cũng sẽ không yêu (chị ý sợ yêu rồi ạ). Đến trường nó cũng vẫn như vậy, tâm hồn treo ngược cành cây._Thiên Di, trả lời câu hỏi số 2_ cái giọng the thé của bà cô dạy lý vang lên. Từng giây từng phút trôi qua.
_Di, Di ơi, cô gọi kìa. Di, nghe tớ nói không Di_Bích Ngọc gọi nó
_Nè cô sao thế. Cô gọi kìa_ hắn cũng lên tiếng.
_Vương Thiên Di là em nào xem thường lời giáo viên vậy hả?_ Bà cô gắt lên.
Nó giật mình đứng dậy.
_Dạ cô gọi em.
_Em xem thường lời giáo viên hả. Ra hành lang đứng hết giờ, cuối giờ ở lại dọn vệ sinh cho tôi.
Nó đành mệt mỏi lết ra ngoài hành lang. Từ đầu tới cuối Cát Tường luôn nhìn theo nó. Nó bị phạt đứng hết buổi nên khi ra chơi từng tốp, từng tốp học sinh đi xuống canteen thì nó vẫn phải đứng đó. Nhưng nó đâu quan tâm, nó vẫn mãi ngẩn ngở nghỉ một chuyện (chắc mọi người cũng đoán được là chuyện gì phải không ạ). Bỗng một lon nước mát lạnh áp vào má nó khiến nó giật mình.
_Của cô đó_ hắn đưa cho nó một cái sandwich cùng một lon nước.
_Cảm ơn, nhưng sao anh lại giúp tôi.
_Chả vì sao cả. Để bồi thường cho nhưng chuyện mà tôi gây ra cho cô.
Nó bật cười.
_Tôi quên rồi. Anh không cần phải suy nghĩ đâu_ rồi nó quay sang xử lý cái bánh và chai nước của mình. Có hai người cùng nhìn thấy cảnh này. Là Cát Tường và một người nữa. Đôi mắt đầy căm tức. Tay Cát Tường xiết chặt tưởng chừng có thể bóp nát mọi thứ trở thành cát vụn.
_Xin lỗi nhưng Thiên Di. Cô sẽ phải chết vì cô đã đụng vào người đàn ông của tôi.
Người còn lại nhìn thấy tất cả. Người đó biết sẽ có chuyện không hay sảy ra cho nó. Người đó quay đầu đi về phía ngược lại. Rồi sẽ có chuyện gì sảy ra cho nó đây. Người kia là ai. Đợi chap tiếp theo nha mọi người.