Trong Mưa, Một Lần Nữa Anh Yêu Em

Chương 20


Bạn đang đọc Trong Mưa, Một Lần Nữa Anh Yêu Em: Chương 20

Lúc này tại nhà hắn.
Sau khi tụi nó kéo nhau về thì hắn cũng nhanh chóng rời khỏi đó. Về nhà hắn nằm dài trên giường. Hắn nằm đó suy nghĩ lại về tất cả mọi chuyện sảy ra gần đây, từ khi nó xuất hiện. Hắn không thể hiểu nổi chính bản thân hắn nữa, tại sao hắn lại thấy khó chịu khi nhìn thấy nó và kẻ khác trong quán bar chứ cả khi nó và Bảo Nam bên nhau. Hắn thấy hụt hẫng, thấy trống trải. Hắn khó chịu và hắn tức giận vì điều này. Dù gì hắn cũng là thiếu gia của một tập đoàn, đẹp trai ngời ngời, phong độ ngất trời. Cô gái nào cũng ngã rạp dưới chân hắn. Vậy mà con nhỏ đó, cái con nhỏ nhà quê, nhan sắc thì bình thường, nếu không muốn nói là tầm thường (theo cách nghĩ của hắn) đó lại không xem hắn ra gì, nó phải biết rằng được lám osin của hắn là một niềm vinh dự chứ. Đằng này nó lại đi chống đối hắn, tát hắn trước đám đông. Thật không biết trời cao đất dày là gì mà. Nó lại còn yêu đương trước mặt hắn nữa chứ. Nhìn mà ngứa mắt, nhưng nếu như vậy tại sao hắn lại cứu nó trong cái ngày mưa đó, tại sao lại đưa hắn về nhà, ngôi nhà mà từ trước tới giờ hắn chưa cho phép bất kỳ người con gái nào bước vào nhà trừ một người (không tính người thân trong gia đình hắn nhá m.n). Hắn không hiểu được mình đang nghĩ gì, từng hình ảnh của nó cứ hiện lên trong đầu hắn, cứ như một cuốn phim vậy, rõ nét, rõ nét. Có lẽ hắn bị điên nên mới như vậy, mới nhớ tới người mà hắn coi là kẻ thù như vậy. Tự nhiên hắn muốn nghe giọng nói của nó, muốn thấy khuôn mặt nó, muốn được cầm tay nó. Hắn lấy di động ra gọi cho nó. Sau nhưng tiếng tút dài là giọng nói trong trẻo mang phần ngái ngủ của ai kia.
_A lô ai zạ. Nửa đêm không cho người ta ngủ gọi điện làm chi zạ?
Hắn bật cười trước kiểu nói chuyện của nó.

_Là tôi._hắn nhẹ nhàng đáp.
_Anh hả, có chuyện gì mà nửa đêm gọi cho tôi vậy. Nhớ tôi hả-nó chọc hắn.
_Nhớ cái đầu cố á. Tôi chỉ gọi nhắc cô mai về sớm đi học thôi.
_Mai tôi đi với Cát Tường cũng được.
_Mai nhớ về nhà đó.
_Biết rồi. Hết rồi hả, tôi ngủ tiếp đây_Nói rồi nói rồi nó cúp máy cái rụp, tiếp tục chìm vào giấc ngủ của mình. Hắn nhìn vào màn hình di động thật lâu, bất giác nở nụ cười, một nụ cười thật tươi, tỏa sáng trong màn đêm.
Có một người nữa cũng nghe được cuộc nói chuyện này, là Cát Tường. Cô đi vào phòng định nói chuyện với nó, nhưng sau khi nghe được cuộc nói chuyện của nó nên cô quay trở về phòng của mình. Hai tay cô siết chặt.

”Bụp”
Chiếc điện thoại bị ném vào tường không thương tiếc.
“Chẳng phải nó là kẻ thù của anh sao, anh ghét nó lắm hay sao. Hay là anh yêu nhỏ mất rồi. Không… Không được, tôi không có được anh thì đừng hòng ai có được”.
Sáng hôm sau, mặc đù nó đã bảo sẽ đi với Cát Tường nhưng hắn vẫn tới chở nó đi học
_Mình đi trước nha_ nó vẫy tay chào Cát Tường rồi theo hắn lên xe. Cát Tường nở một nụ cười với nó, một nụ cười giả tạo nhưng nó không thể nhận ra. Hắn thì đang bận ngắm nó đâu còn thời gian và tâm trí để ý tới việc khác chứ.

_Định không đi hả?
_Ờ đi thôi_hắn cho xe chạy đi. Vào thời khắc xe chạy đi thì cái ly trên tay của cô cũng nhẹ nhàng đáp vào tường vỡ tan.
”Đợi đó, tôi sẽ không để các người yên đâu”
Một kế hoạch đã được vạch ra trong cái đầu kia. Ban đầu, cô làm bạn với nó đơn giản chỉ vì muốn gần hắn. Nhưng mọi chuyện không giống như kế hoạch của cô. Trái tim của hắn đã rung động. Cô sẽ phải thay đổi kế hoạch của mình để có được hắn, con người mà cô yêu từ lần đâu tiên gặp mặt, khi mà hắn cứu cô, trái tim của cô đã bị hắn cướp đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.