Bạn đang đọc Trong Mưa, Một Lần Nữa Anh Yêu Em: Chương 15
Hắn đóng cửa phòng nó lại, nhẹ nhàng đi ra ngoài, đêm nay có một kẻ mất ngủ, mà không phải là 2 chứ, hai kẻ một kẻ vui sướng, hạnh phúc còn một kẻ lại đau đớn dằn vặt. Nó cứ nằm lì trong phòng, nó biết đây là nhà của hắn, nhưng tất cả đều tại hắn, tại hắn mà nó ra nông nỗi này nên nó không thèm để ý tới hắn nữa, dù gì nó cũng chưa tìm được chỗ ở mới mà. Hắn thực sự rất tốt với nó, hắn quan tâm nó, mỗi ngày đều dặn quản gia chuẩn bị đồ ăn bổ dưỡng cho nó để nó mau khỏi ốm, đôi lúc nõ cũng không hiểu hắn đang nghĩ cái gì nữa. Nằm hoài trong phòng cũng thấy chán nên nó dậy khỏi giường bước ra ngoài đi dạo, nó thấy hắn đang ngồi bên một cái bàn nhỏ đặt ngoài vườn, nó đi lại ngồi đối diện với hắn:
-Tại sao anh lại tốt với tôi như vậy?-nó hỏi mặt không một chút cảm xúc
hắn im lặng không nói gì, mắt nhìn xa xăm. Tại sao sao hắn lại đối tốt với nó ah, cái này chính hắn cũng không rõ nữa. Hắn chỉ biết rằng khi hấy nó buồn, nó bệnh thì hắn rất đau, hắn chỉ muốn được ở bên cạnh bảo vệ cho nó thôi.
-Sao anh không nói gì? anh thương hại tôi phải không?-thấy hắn không trả lời mình nó tiếp tục hỏi
…….? im lặng
-Nè anh bị câm hả?-nó bắt đầu thấy điên vì nãy giờ đối thoại một mình
-Cô ốm mà mạnh miệng gớm nhỉ?
-Ah thì ra anh vẫn còn nói chuyện được, tôi cứ nghĩ anh bị câm cơ đấy-Nó châm biếm
-Thôi không nói với cô nữa, tốn clo- hắn đứng dậy bỏ vào nhà làm nó càng bực hơn
-TÊN KIA, ĂN NÓI KIỂU GÌ ĐẤY-nó hét lên. Nãy giờ nói được mấy câu mà bảo tốn clo chứ, người tốn clo là mình mới đúng- tự lẩm bẩm một mimhf
Nó không đi học hai ngày, trong hai ngày đó BN cũng ra sức tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện, anh bỏ ăn bỏ ngủ chỉ mong giải thích rõ hiểu lầm với nó. Cuối cùng anh cũng tìm ra được nguyên nhân. Anh gọi cho Bích Ngọc và Cát Tường hỏi địa chỉ của nó nhưng cả hai đều không biết nó ở đâu, bọn họ đều rất lo lắng cho nó. Anh lại một lần nữa lo lắn chạy khắp nơi để tìm nó, đến khi tìm được nó thì anh lại nhìn thấy cái cảnh nó vui vẻ cãi nhau với tên con trai khác.(cãi nhau thì vui vẻ gì anh). Anh hoàn toàn không kịp phản ứng với cái cảnh trước mắt, cái cảnh nó cãi nhau, đuổi theo Gia Huy. Hai ngày qua anh bỏ ăn, bỏ ngủ, cứ nghĩ tới lúc nó khóc chạy đi là tim anh như bị giày xéo, anh cố tìm ra sự thật vì muốn giải thích cho nó hiểu, vì anh không muốn thấy nó khóc. Nhưng giờ đây có lẽ điều đó đãkhông còn quan trọng nữa, nó đã có nguwoif ở bên cạnh rồi, có lẽn người nó yêu không phải là anh. Vậy thì anh sẽ ra đi, anh sẽ đứng đây, lặng dõi theo nó. Chỉ cần nó hạnh phúc thì anh cũng hạnh phúc.