Trong Môn Phái Của Ta Không Có Khả Năng Đều Là Nghiệt Đồ

Chương 3: Dâm xà chi độc 3


Đọc truyện Trong Môn Phái Của Ta Không Có Khả Năng Đều Là Nghiệt Đồ – Chương 3: Dâm xà chi độc 3

Tình dục xa lạ đầy mãnh liệt bốc lên mỗi ngóc ngách trong thân thể, không ngừng sôi trào, giống như núi lửa phun trào đầy nguy hiểm.

Mặt sau xấu hổ không thể nói thành lời, vị trí kia theo tình dục khuếch tán mà hé ra hợp lại, phân bố ra chất lỏng dính dáp trong suốt, từ khe mông chảy vào trong đùi lớn.

Trong miệng Lãnh Vô Sương ngậm lấy cự cặn, nước dãi cùng d*m thủy hỗn tạp hòa vào nhau, thuận theo lồng ngực chảy xuống, dính ướt dưới bụng Bạch Sơ.

Bạch Sơ cũng cảm nhận được phần ẩm ướt trơn trượt kia, tiện tay sờ lên, đỏ mắt nhìn thứ dính trên tay, giống như bị váng đầu, hắn đem thứ tanh tưởi kia trét lên mặt sư phụ của mình, mặc kệ y hất đầu tránh né.

Lãnh Vô Sương vẫn còn tồn tại một tia lý trí, còn rõ được tên đồ đệ của mình đang dùng dương v*t liều mạng cắm vào cái miệng của y, đâm thẳng vào miệng khiến y không khép lại được, cũng biết được Bạch Sơ muốn đem d*m thủy của mình trét lên mặt của y, trên mi mắt cùng mũi đều bị dính.

Y tức đến đỏ mặt, hiển nhiên có chút nhịn không được, nhưng thân thể ngược lại rất hưởng thụ sự đối xử thô bạo này, càng thêm hưng phấn, hậu huyệt co rút lại càng thêm lợi hại, phân bố ra d*m thủy càng nhiều hơn, thấm ướt miếng lót giường.

Rốt cuộc, sự tàn phá bừa bãi của Bạch Sơ trong miệng y cũng ngừng lại, cự vật to dài cuối cùng cũng từ miệng y tuột ra, khiến Lãnh Vô Sương thở hỗn hển.

“Ngươi… Cái tên nghiệt súc nhà ngươi, đại nghịch bất đạo!” Y tức giận đến mắt đều đỏ lên, chỉ là chóp mũi cùng đôi môi lại hồng hồng, trái lại thoạt nhìn không có lực uy hiếp gì.


Mà Bạch Sơ giống như không nghe thấy Lãnh Vô Sương nói, chỉ nghe hắn lầm bầm: “Vì cái gì vẫn không thể ra? Sư phụ… Vẫn rất khó chịu… Con nên làm sao đây? Con có phải gần chết?”

Hắn đột nhiên ôm lấy thân thể Lãnh Vô Sương mà cọ, trong mắt chợt rơi xuống hai hàng nước mắt, gào khóc nói: “Sư phụ, con thật khó chịu, phía dưới lại vừa cứng vừa phồng, nhưng là không ra được… Làm sao đây, con nên làm sao mới tốt…”

Lúc hắn ôm Lãnh Vô Sương, đôi môi cọ qua đầu v* đang ngạnh lên của y, bàn tay lướt qua khe mông của Lãnh Vô Sương, như bị sét đánh, Lãnh Vô Sương sảng khoái đến đầu ngón chân đều cuộn lại, y thấp giọng rên rỉ một tiếng, trước ngực không tự chủ dùng hết sức lựa đưa về phía Bạch Sơ, hai tay quấn lấy ôm đầu hắn.

Tiếng rên rỉ từ trong miệng Lãnh Vô Sương tràn ra, như tiếng đàn truyền xa, ngọc châu rơi xuống, vô cùng dễ nghe êm tai, chọc đôi môi Bạch Sơ tìm kiếm đầu v* mà khẽ cắn liếm láp, ngón tay xoa bờ mông ướt đẫm của sư phụ, muốn nghe y tiếp tục kêu.

“Sư phụ… Người kêu thật êm tai, đồ nhi nghe liền muốn tiết ra.”

“Sư phụ… Phía sau mông người rất ẩm ướt, giống như nước chảy… Bên trong rất mềm…”

“… Ân a! Nghiệt súc dừng lại.”

Cảm giác có đồ vật muốn thăm dò mà tiến vào hậu huyệt, huyệt thịt dường như muốn quấy lấy, vội vàng bao lấy ngón tay Bạch Sơ, nhiệt tình mời gọi xâm nhập vào.


Tia lý trí cuối cùng trong đầu như dây đàn bị đứt, đồng tử Lãnh Vô Sương đột nhiên nheo lại, trong chớp mắt, tất cả tỉnh táo cùng lý trí đều tan thành mây khói.

Hai chân y quấn chặt bên hông Bạch Sơ, ngực hướng về trước, há hốc mồm thở hổn hển, hấp tấp nói: “Nhanh… Tiến vào… Tiến vào thao ta!”

Vừa dứt lời, dường như nghe được mệnh lệnh, trong mắt Bạch Sơ sáng gời, hai tay vội vã đẩy cái mông vểnh cao của Lãnh Vô Sương ra, mấy ngón tay ở bên trong kịch liệt mà đâm vào, tiếng nước “Lõm bõm” vang lên, mang theo bọt trắng, Bạch Sơ đôi mắt đỏ lên, lật người Lãnh Vô Sương lại, để y quỳ nằm trên giường nhỏ, bàn tay xoa nắn mông thịt trắng toát của y, yêu thích không thể buông tay, chính mình kích động ưỡn eo đem dục vọng cực nóng tiến vào.

Lãnh Vô Sương sảng khái mà thở dài, mông nâng càng cao hơn, trong miệng nhỏ nhắn phát ra rên rỉ như bị trúng thuốc kích dục, trêu đến Bạch Sơ càng ưỡn ngực kịch liệt hơn, xương hông cùng mông thịt mãnh liệt va chạm tạo ra tiếng da thịt va chạm che đi tiếng thở của cả hai, ở sâu trong động phủ sự mập mờ như làn sống dâng trào.

“Sư phụ, đồ nhi thật sảng khoái, bên trong người rất chặt, so với trong miệng còn thoải mái hơn.”

Sau đó, cảm giác được hậu huyệt Lãnh Vô Sương co rút lại, siết chặt dương v*t của mình khiến có chút khó chịu, hắn còn có chút oan ức, hấp hấp mũi nói: “Sư phụ, người chớ lại co lại, côn th*t của đồ nhi sắp đứt đoạn mất.”

Lãnh Vô Sương cắn răng, dúi mạnh đầu vào gối mà hờn dỗi, không muốn tiếp tục nghe lời tục tĩu khiến người khác tức giận của Bạch Sơ.

Bạch Sơ càng gia tăng lực thao, đem tiểu huyệt của Lãnh Vô Sương làm đến mở ra, thịt đỏ sẫm theo động tác mà tràn ra, màu sắc mỹ lệ dụ người, trên trán Bạch Sơ toàn là mồ hôi, chăm chú nhìn nơi liên kết của côn th*t mình cùng tiểu huyệt của Lãnh Vô Sương, đồng thời động tác đâm xuyên cũng không dừng lại, rốt cuộc, sau tiếng ngân cao của Lãnh Vô Sương, cự vật của Bạch Sơ run lên, đem toàn bộ dịch trắng bắn vào trong cơ thể Lãnh Vô Sương.


Mắt tối sầm lại, Lãnh Vô Sương cảm thấy linh lực của thân thể tựa hồ cũng tiêu hao, y cuối cùng không chịu được, mê man thiếp đi.

Lúc lần nữa tỉnh lại, vẫn là ở trong động phủ, tiểu đồ đệ Bạch Sơ ăn mặc đã chỉnh tề, biết vâng lời mà đứng nghiêm một bên, thấy Lãnh Vô Sơ chuyển tỉnh, đầu tiên là mừng rõ, sau đó lại luống cuống cùng kinh hoảng.

Lãnh Vô Sương liếc mắt nhìn hắn liền dời ánh mắt đi, mặt không cảm xúc liếc nhìn người mình, đã ăn mặc chỉnh tề, thứ bẩn thỉu cũng đã được dọn đi, đại khái là tên nghiệt đồ kia dùng pháp thuật để lau sạch.

Y đem đầu rắn trên mặt đất cùng thân rắn bỏ vào trong túi chứa đồ, giọng nói lạnh như băng: “Việc này… Sau này không được nhắc lại, cũng không cho phép người khác nhắc tới, đợi chúng ta về lại môn phái, chính ngươi tự mình vào trong cấm địa nửa tháng, chờ bị trừng phạt.”

Bạch Sơ lại không có bộ dáng bị trừng phạt, trong mắt đột nhiên nổi lên tia sáng lấp lánh, đỏ mặt phấn khởi.

Hắn đột nhiên cảm thấy sư phụ ngày thường vô tình thế nhưng bây giờ từ trên xuống dưới đều vô cùng tốt.

Sư phụ thật tốt, vì mình cản công kích của xà yêu, dù cho mình trúng độc nặng hơn y cũng không đuổi mình đi.

Sư phụ thật tốt, tiếng kêu êm tai, trên người cũng thật thoải mái cùng thơm phức, bên trong hậu huyệt…

Hắn nghĩ tới đây, liếc mắt nhìn chằm chằm bóng lưng của Lãnh Vô Sương, mặt càng đỏ hơn.


Bên trong thân thể của sư phụ rất thoải mái, bất quá… Sau này người khẳng định không muốn cho mình đụng vào đi.

Trong lòng tràn đầy tiếc nuối, hắn đi theo phía sau Lãnh Vô Sương, tâm tư lại càng ngày càng không đứng đắn, ánh mắt tuần tra từ cổ Lãnh Vô Sương cho đến cái mông của y, lại đi xuống tiếp, nhìn thấy Lãnh Vô Sương đi khập khiễng, Bạch Sơ đau lòng lại có chút đắc ý.

Sư phụ là người tu tiên vô cùng lợi hại, thế mà lại bị mình thao đến đi đường còn không nổi a.

Linh quang lóe lên, hắn vui vẻ mà chạy tới trước Lãnh Vô Sương, biến thành một con chó lớn lông trắng dài, đôi mắt đen óng ánh nhảy nhót mà nhìn Lãnh Vô Sương, đầu lưỡi hồng nhạt lấy lòng đưa ra ngoài liếm vạt áo Lãnh Vô Sương, thân thể chạy quanh người y, ra hiệu y ngồi lên người mình.

Lãnh Vô Sương không hề tỏ vẻ kinh ngạc, không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, hừ lạnh tiếp tục đi về phía trước, không chút phản ứng với việc Bạch Sơ biến về nguyên hình.

Tiểu đồ đệ này rất kiên nhẫn, chạy nhanh vài bước cà cà dưới chân Lãnh Vô Sương, cực lực lấy lòng.

Nghĩ mình bị Bạch Sơ mạnh mẽ thao cả ngày, lưng mỏi cùng chân đau, linh lực trên người cũng không thể sử dụng, núi Tuyên Thành lại cao vời, y cũng không thể từng bước tiếp tục đi, nhất định không chịu nổi, cân nhắc hồi lâu, cuối cùng bò ngồi lên trên người Bạch Sơ, vỗ vô lông mao mềm mại sau gáy hắn.

“Xuống núi chậm một chút.”

Bạch Sơ lè lưỡi, liếm tay Lãnh Vô Sương đang trên lưng mình, không đợi Lãnh Vô Sương nổi nóng, vô cùng phấn khởi vui sướng chạy xuống núi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.