Đọc truyện Trong Môn Phái Của Ta Không Có Khả Năng Đều Là Nghiệt Đồ – Chương 26: Đếm ngược 2 (Trận chiến cuối cùng hạ)
Mặt không sợ hãi, nam nhân hắc y đi thẳng tới chính là Hàn Sở Nhượng.
Hắn mắt thấy xa xa phía hung thú là Lãnh Vô Sương và Bạch Sơ trên người máu me đầm đìa, trong lòng vô cùng hối hận.
Hắn nên sớm tới đây.
Ban đêm sau khi động tĩnh sát vách, lúc trở lại trên giường lăn lộn khó ngủ, đêm không thể chợp mắt, trong lòng vừa hỗn vừa chua xót đau khổ, nghĩ tới đều đau lòng, như bị thiên đao vạn quả.
Sau đó bởi vì quá đau đớn, liền dùng phép ép mình vào hôn mê mà ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại là lúc bên ngoài bị hung thét gào thét mà làm đánh thức.
Âm thanh rất lớn, cho nên khách trọ trong khách điếm đều bị đánh thức, lầu trên lầu dưới đều là tiếng bước chân hỗn loạn, vừa vội vừa lộn xộn, chen vào đó là tiếng sợ hãi la lên.
Trong lòng bất an, Hàn Sở Nhượng vội dẫn linh lực điều tra tình huống trong phòng Lãnh Vô Sương, lại phát hiện bên cạnh chỉ có ánh nến đang cháy, lại không có một bóng người.
Lúc này, Mạnh trưởng lão ở trên lầu nghỉ ngơi cũng vội vàng chạy xuống, vẻ mặt bất an.
“Ma chủ, lần này yêu thú sợ không thể chém chết, lão vừa mới dùng ‘Giám yêu thiên thư’ giám định yêu lực của yêu thú kia, kết quả kết quả nó…”
Hàn Sở Nhượng vẻ mặt không kiên nhẫn, trong lòng sốt ruột, giọng nói cũng xa cách.
“Con mẹ nó là cái gì? Kết quả cuối cùng là gì?”
“’Giám yêu thiên thư’ trong chớp mắt vỡ nát, ngay cả nửa tờ giấy cũng không lưu lại cho lão!”
Hàn Sở Nhượng cau mày.
“Có ý gì?”
Mạnh trưởng lão lo sợ mặt tái mét.
‘Thiên thư của lão gồm hết tất cả yêu vật trên đại lục, bây giờ ‘Giám yêu thiên thư’ tự hủy, nói rõ yêu thú này sách không thể tìm ra, vật bên ngoài này căn bản không phải yêu thú! Theo lão nhậ đọnh, vật kia trên người sát khí rất nặng, không có chút khí lành nào, không thể là thần thú, như vậy, chỉ có là thượng cổ tứ đại hung thú! Ma chủ, người tuyệt đối không thể đi mạo hiểm, đợi hung thú kia ăn người xong rồi…” Câu nói kế tiếp chưa kịp nói xong, trước mắt Mạnh trưởng lão lóe lên, ma chủ vừa nãy vẫn còn đứng trước mắt giờ đã không thấy đâu.
Hung thú trước mắt bộ dạng kỳ quái, uy thế lại rất cao, đôi mắt trở nên đỏ đậm, dường như đang giận dữ.
Nó từng bước đi về phía Hàn Sở Nhượng, cũng để cho Lãnh Vô Sương nghỉ ngơi một lát, y xụi lơ trên mặt đất, mồ hôi lạnh thấm ướt toàn thân, tay chân lạnh lẽo phát run, thân thể Bạch Sơ phía sau lập tức biến về hình dáng con chó nhỏ, lảo đảo chạy tới dùng mũi cọ mặt Lãnh Vô sương, hơi thở mong manh nói: “Sư phụ, nam nhân kia dung mạo thật giống Nhị sư huynh a.”
Lãnh Vô Sương thân thể cứng đờ, bàn tay chống đất đứng lên, nhìn phía xa, người kia mặc hắc y, trên mặt vẫn là dáng vẻ cà lơ phất phơ cùng khiêu khích, không phải Hàn Sở Nhượng thì còn có thể là ai?
Y biết tu vi Hàn Sở Nhượng, mặc dù so với Bạch Sơ lợi hại hơn nhiều, nhưng đối với hung thú này cũng chỉ có thể bị ăn.
Khí huyết công tâm, Lãnh Vô Sương che ngực nổi giận nói: “Ngươi đã không còn là đệ tử của môn phái ta, ai cần ngươi tới cứu? Nhanh cút ngay cho ta.”
Bóng đêm nặng nề, ánh lửa soi sáng, đôi mắt Hàn Sở Nhượng lấp lóe, chăm chú nhìn Lãnh Vô Sương cong khóe môi, nhưng không có ý muốn rời đi.
Cánh tay hắn nâng lên, bàn tay hướng lên trên khép lại, kim quang trên người mở lớn, chân trời nổ vang, trên trời tập hợp mây đen cuồn cuộn, trong đó sấm vang chớp giật, như một hồi sẽ có mưa to rơi xuống.
Trong tiếng sấm to truyền tới, giọng nói vô cùng hoảng sợ của Mạnh trưởng lão truyền tới.
“Ma chủ mau dừng lại! Ngự ma thuật không thể dùng lung tung!”
Hàn Sỏe Nhượng không để ý lớn, kêu mưa gọi gió, hắn bay lên trời, trong nháy mắt, trên mặt đất, bên trong đống đổ nát, tiếng đá vụn chui từ dưới đất vang lên, lại mở rộng tầm nhfn, chỉ thấy trong khu vực trăm dặm khí đen lan tỏa, ngưng mắt nhìn, bên trong đó đứng bóng dáng mấy trăm hắc y, tay cầm quyền trượng.
Trùng trùng điệp điệp, không có mặt, quanh thân chỉ có khí đen, nổi giữa không trung, nhanh chóng tụ lại bên người hung thú Cùng Kì.
Ngự ma thuật, chỉ có thể người thống trị Ma giới mới có thể dùng, pháp này một khi thành, sẽ có hơn trăm Kim đan kỳ tu sĩ ma nhân xuất hiện trợ chiến, sấm vang chớp giật, khó có thể chặn lại.
Cùng Kì kia quả nhiên bị đánh đến phẫn nộ, trong miệng phun ra liệt hỏa muốn thiêu hủy ma nhân, cũng không biết ma nhân cầm quyền trượng đều là bóng mờ vô hình vô thể, hỏa diễm căn bản không thể tổn thương.
Ma nhân tập hợp lại càng gần hơn, bên trong quyền trượng lóe lên hồng quang nhỏ bé, đợi tới khi tiếp cận bên người Cùng Kì, mấy trăm ma nhân không hẹn mà cùng đem quyền trượng đánh lên đỉnh đầu, trong tích tắc, hồng quang nhỏ bé trong quyền trượng tụ lại cùng một chỗ, trở thành quả cầu hồng quang to lớn, dùng tốc độ sét đánh không thể bịt tai phóng về phía Cùng Kì.
Tiếng nổ to lớn vang lên ầm ầm, tầng tầng bên trong khói lửa, hung thú bị đánh đứt một chân, da thịt máu tươi tung tóe, Hàn Sở Nhượng chưa kịp huy động chúng ma, Cùng Kì đột nhiên nổi cơn điên, xoay người nhào tới phía Lãnh Vô Sương.
Mắt nheo lại, Hàn Sở Nhượng không chút nghĩ ngợi, trong nháy mắt dời qua chắn trước người Lãnh Vô Sương, va chạm lãnh liệt khiến cho lục phủ ngũ tạng của hắn như bị đánh lệch khỏi vị trí, máu đọng lại.
Đầu dần rơi vào hôn mê, trước mắt chỉ còn lại màu đen, cổ họng bị tanh lại, hắn đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
Vào giờ ohuts này, không gian sau lưng Lãnh Vô Sương xuất hiện một vết nứt quỷ dị, ngay sau đó, một nam nhân mặc áo xanh, dung mạo xinh đẹp từ giữa đầu rơi xuống, đứng vững phía sau, nhìn thấy thầy trò ba người Lãnh Vô Sương bị thương nặng, mặt lộ vẻ hối hận.
“Ta đã tới chậm, các ngươi hiện tại thế nào? Còn chịu đựng được không?”
Thấy Hàn Sở Nhượng vì mình cản một đòn mạnh mẽ của Cùng Kì, Lãnh Vô Sương hoảng hốt lo sợ nâng hắn dậy kiểm tra, thấy linh mạch trong cơ thể hắn gần như bị cắt đứt, đan điền cũng rung động, đau khổ dùng linh lực còn dư lại truyền vào cơ thể hắn, bị Hàn Sở Nhượng dùng tay nắm chặt tay đang truyền linh lực để ở trước ngực.
“Đừng lãng phí linh lực nữa, ta cũng sớm đáng chết.”
Lãnh Vô Sương chịu bi thương nổi giận nói: “Nói bậy gì đó.”
Hung thú Cùng Kì bên kia còn muốn nhào tới, bị Hồ Ngôn Chi thong dong dùng lực chưởng tới.
“A Chi cẩn thận, đây là hung thú Cùng Kì.”
Hồ Ngôn Chi nghiêng đầu cười nói: “Sương Sương ngươi quên mất, ta có vật có thể đấu lại nó.”
Lãnh Vô Sương đờ đẫn một chút, lập tức hoảng sợ nói: “Ngàn vạn lần không thể!”
Trên mặt Hồ Ngôn Chi vẫn cười, chỉ là lời nói đầy bi thương, đầu hắn khẽ nâng, ánh mắt dừng ở nơi xa xôi, ánh lửa lắc lư, chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp không có từ nào có thể tả nổi của hắn.
“Hắn bảo ta chờ hắn, thế nhưng cho tới nay vẫn còn chưa xuất hiện, đã hơn một ngàn ba trăm năm, ta nghĩ hắn sẽ không sống lại nữa, đã như vậy, ta giữ vật này ;lại còn có ích gì chứ, ngươi đừng nói thêm nữa, tâm ta đã quyết.” Nói xong, cả người hắn run lên, hóa thành phượng hoàng bừng cháy cao hơn tám thước, hướng lên trời cao hót, quanh thân ánh sáng lưu chuyển, cánh chim xinh đẹp chói mắt vỗ bay lên trời cao.
Hắn hướng về Cùng Kì phun ra ngọn lửa nóng bỏng, hung thú kia bị đốt toàn thân đen kịt, tiếng kêu đau đớn vang lên, bỏ chạy va chạm chung quanh.
Phượng hoàng đập cánh đuổi theo, ngửa mặt lên trời thét dài, trong miệng phun ra một hạt châu màu trắng bạc tinh xảo, cánh chim vung lên, hạt châu kia liền đánh tới phía Cùng Kì, vừa mới chạm vào thân thể nó sương băng đã từ dưới chân kết lại, mãi đến khi Cùng Kì bị đông cứng, dừng lại một chỗ, không bao giờ có thể tiếp tục làm việc ác nữa, phượng hoàng phun ra ngọn lửa bùng cháy, đem Cùng Kì cùng tầng băng kia đốt không còn sót lại thứ gì.
Một hồi ác chiến cuối cùng cũng kết thúc, thầy trò ba người Lãnh Vô Sương cũng bị thương nặng, lúc này Huyền Thiên rốt cuộc cũng chạy tới, thấy tình cảnh này, hai mắt như ứ máu, lảo đảo chạy tới nâng Bạch Sơ cách mình gần nhất.
Hàn Sở Nhượng còn một hơi thở, kéo tay áo Lãnh Vô Sương yếu ớt nói: “Trước kia ở Linh Vân phái những chuyện kia đều là ta không đúng, không nên khiến sư phụ sinh khí, bây giờ đồ nhi sắp chết, mong rằng được sư phụ tha thứ.”
“Được, ta tha thứ, đừng nói nhiều nữa, trước để sư phụ trị liệu cho ngươi.”
Hàn Sở Nhượng đau thương nở nụ cười.
“Đã không còn kịp rồi, ta sắp chết rồi, trước khi chết có thể được sư phụ tha thứ đã là may mắn, bây giờ chỉ còn một nỗi lòng hy vọng sư phụ đáp ứng, sư phụ người có thể thích ta không? Chỉ thích mình ta.”
Lãnh Vô Sương đầu tiên là khó tin trừng lớn hai mắt, đợi khi phục hồi tinh thần lại, biết rõ ý tứ của Hàn Sở Nhượng, mặt lộ vẻ thẹn thùng, cúi thấp đầu lặng lẽ không đáp, trong lòng hỗn loạn mâu thuẫn, nắm chặt ngón tay của mình.
Thấy Lãnh Vô SƯơng thật sự rối rắm, lại lo lắng mình không chống đỡ đợi hắn nói ra câu đó bản thân đã đi đời nhà ma, Hàn Sở Nhượng khẽ cắn răng, vẫn là lùi một bước, làm bộ dạng nhu nhược, nói nhỏ: “Hay là như vậy, sư phụ hôn ta một chút ta cũng có thể ngủ yên.”
Lãnh Vô Sương thấy sắc mặt hắn trắng bệch, lông mày vì đau đớn mà nhăn lại, khóe miệng còn lưu lại vệt máu, trong lòng không ngừng đau buồn, cúi đầu che môi hôn lên.
Mi mắt y run lên, hơi hồng lên, không lâu sau, mi mắt kia lại trở nên ướt nhẹp, từ lông mi chảy xuống nước mắt trong suốt, ấm áp rơi vào trên mặt Hàn Sở Nhượng.
Tay Hàn Sở Nhượng lau đi nước mắt trên mặt Lãnh Vô Sương, sau đó thuận tay sờ mặt hắn, nắm cằm hắn đem lưỡi mình tìm tòi, quấn quýt cái lưỡi y hôn lấy, sau đó thỏa mãn thở một hơi, bàn tay tiến vào trong lồng ngực lấy ra một cánh bình sứ miệng dài tinh xào, rút ra nút gỡ, ngửa đầy đem viên thuốc bên trong nuốt vào bụng, ngồi thẳng lên liếm một cái, cười nói: “Sư phụ hôn xong liền tốt rồi, được, chúng ta về Linh Vân đi.”
Lãnh Vô Sương: …
Hồ Ngôn Chi: …
Huyền Thiên: …
Bạch Sơ: …