Trong Môn Phái Của Ta Không Có Khả Năng Đều Là Nghiệt Đồ

Chương 22: Yêu thú ăn thịt người


Đọc truyện Trong Môn Phái Của Ta Không Có Khả Năng Đều Là Nghiệt Đồ – Chương 22: Yêu thú ăn thịt người

Quấn lấy nhau làm càn cả một buổi tối, có lẽ y thật sự có thiên phú trời sinh, Lãnh Vô Sương lúc tỉnh lại trên người lại không có chỗ đau nào. Muốn nói tới có chỗ nào không thoải mái, cũng chỉ có thể nói phía sau bị làm một đêm mà có chút mỏi, khép mở không được, hàm dưới lúc đóng lại có chút khó chịu, Lãnh Vô Sương lấy tay xoa xoa cằm, lại liếc mắt nhìn giường nhỏ trống rỗng, thở phào nhẹ nhòm mặc quần áo leo xuống giường.

Hai đồ nhi cũng có chút hiểu chuyện, biết Lãnh Vô Sương da mặt mỏng, rất sớm đã rời giường ra khỏi cửa, không muốn Lãnh Vô Sương nhớ tới cảnh tượng dâm loạn tối hôm qua mà khiến lòng y khó chịu. Lãnh Vô Sương lại càng thôi miên bản thân, chỉ cần không nhắc tới, y có thể làm bộ chuyện gì đều không phát sinh.

Vì thế y có thể giữ vẻ mặt thản nhiên, cốt cách đạo tiên, lấy bình tĩnh đẩy cửa đi ra ngoài.

Bên ngoài có rất nhiều người chờ đợi, ngoài Bạch Sơ cùng Huyền Thiên, Khuê Sơn trấn cũng có vài bách tính tụ tập bên ngoài chờ y đi ra.

“Sư phụ!”

“Sư phụ!”

“Tiên trưởng!”

Lãnh Vô Sương nghe những người này gọi như thấy ruồi kêu, bên tai y cứ ‘Ong ong ong’, cảm thấy có chút phiền phức cùng ồn ào, tay không nhịn được xoa đầu đang muốn ngất đi, trong lòng cũng sinh ra chút thiếu kiên nhẫn.

Nhiều năm qua, y đã chém vô số yêu ma, đồ đệ trong môn cũng diệt không ít tiểu yêu đại yêu, tuy rằng nói người tu tiên vì sống chết của bách tính làm nhiệm vụ, nhưng bây giờ những người dân này lại xem đây là chuyện đương nhiên, phải giúp bọn họ trừ yêu ma, phải giúp bọn họ hi sinh, mà xem thái độ hôm qua của bọn họ, nửa điểm cũng không có vì đạo trưởng mà thương xót.

Bọn họ chỉ biết tính mạng của mình vô cùng quý giá, cũng không biết nhiều người tu tiên khi tổn thương tính mạng, chính là kết cục hồn phi phách tán, luân hồi ba kiếp cũng không tìm được cái bóng.


Nghĩ tới đây, sắc mặt Lãnh Vô Sương càng lạnh hơn, giọng nói cũng đầy xa lạ.

“Nói rõ ràng, yêu thú xuất hiện ở Khuê Sơn trấn có dáng vẻ gì?”

Trưởng thôm hôm qua đứng dậy, nơm nớp lo sợ đáp: “Theo những gì thôn dân trốn về nói, chính là một đầu trâu đáng sợ, so với trâu cày ruộng còn lớn hơn, có thể hơn cả cái đầu, tuy nhiên cũng có vài thôn dân nói hình dáng giống con cọp.”

Người này nói như chưa nói, Lãnh Vô Sương cảm thấy đầu càng đau hơn, quét qua nhìn người Huyền Thiên, ra hiệu hắn đem mọi chuyện nói rõ.

Huyền Thiên thấy Lãnh Vô Sương liếc nhìn mình, ánh mắt không tự chủ rơi vào đôi môi đỏ sẫm kia, hồi tưởng lại chút chuyện mê người ngày hôm qua, xương cốt như mềm nhũn, vội ho khan hai tiếng, nghiêm túc nói: “Hồi bẩm sư phụ, yêu thú kia lớn lên xác thực rất kỳ quái, tuy rằng có dáng vẻ con trâu lơn, nhưng da lông trên người lại dày cùng cứng hơn, như da lông con nhím, tiếng kêu cũng không tiếng trâu mà là tiếng chó sủa.”

Lời hắn nói xong, giương mắt lại nhìn Lãnh Vô Sương, phát hiện sắc mặt của y gần như trắng bệch, thân thể cũng hơi run rẩy.

“Ngươi nói… Ngưu yêu kia là da lông con nhím, tiếng kêu lại của chó?”

Chưa đợi Huyền Thiên đáp lại, Lãnh Vô Sương lại đi dò hỏi trưởng thôn tóc bạch phơ.

“Ngươi hôm qua nói với ta, ngưu yêu kia ăn mũi của rất nhiều người?”

“Vâng, đúng vậy, mũi con trai của lão bị ngưu yêu kia ăn, lúc đó nó trốn về trên mặt đều là máu, ta suýt nữa không nhận ra được.” Nói xong, dùng tay áo lau khóe mắt đang muốn rơi lệ.

Người nói rơi lệ người nghe đau lòng, thôn dân có người thân bị chết cũng chảy nước mắt, khóc sướt mướt, gào khóc như muốn Lãnh Vô Sương tìm lại lẽ phải cho họ, diệt yêu thú kia.

Lãnh Vô Sương lại như không nhìn thấy cũng không nghe thấy, hai mắt mở lớn, sững sờ nhìn về phía xa xa Khuê Sơn, sau đó ngây người nhắm hai mắt lại, ngực phập phồng, hơi thở không ổn định.

Hình ảnh ban đêm máu chảy thành sông kia chiếu lại trong đầu.

Đạo cơ ngàn năm của Linh Vân, đèn nhang cường thịnh, lại trong một đêm toàn bộ bị xóa bỏ, sư huynh cùng sư phụ của y, toàn bộ người trong Linh Vân phái, tất cả đều phơi thây trong đại điện, máu tươi nhuộm đầy thềm đá, sư phụ nuôi y từ nhỏ tới lớn kéo dài hơi tàn, chống đỡ đợi Lãnh Vô Sương cùng Huyền Thiên ra ngoài trở về.

Lúc y tìm thấy sư phụ, chỉ thấy mặt người máu thịt be bét, lão nhân chính trực bị yêu thú hung ác cắn rớt cái mũi, trên mặt còn thủng lỗ lớn, vết máu đỏ tươi dính đầy mặt, theo cằm chảy xuống cổ.

Ông dĩ nhiên nói không ra đời, lại kiên cường chống đỡ dùng khí lực sau cùng nắm chặt tay Lãnh Vô Sương, đem chưởng môn ấn nhét vào trong tay y, giọng nói khàn khàn chói tai, từng câu từng chữ đâm vào trong tai Lãnh Vô Sương.


“Vi sư đem chưởng môn ấn cho con, từ nay về sau con chính là chưởng môn Linh Vân, phải gầy dựng lại Linh Vân ta, báo thù… Rửa hận cho sư huynh sư tỷ của con.”

Nói xong câu này, lão nhân trước giờ đều làm việc tốt giúp người đột ngột mất đi, không phát ra tiếng động nào.

Hơi như bị nghẹn lại trong ngực, như bị lắp đầy chặn y không thể thở ra, lồng ngực phập phồng kịch liệt, sắc mặt cùng môi đều trắng bệch như tờ giấy.

Huyền Thiên cùng Bạch Sơ đứng ở một bên vẫn luôn chú ý tới phản ứng của Lãnh Vô Sương, thấy trạng thái của y không đúng, hai người vội đi lên đỡ cánh tay của y.

“Sao vậy? Không thoải mái chỗ nào?” Huyền Thiên lo lắng nói.

Lãnh Vô Sương hít sâu một hơi, thở mạnh, đẩy tay Huyền Thiên cùng Bạch Sơ đang đỡ mình ra, bình tĩnh nói: “Ta không sao, các ngươi nên trở về trước, đợi ta đem giết ác thú kia rồi sẽ về.”

Thôn dân đều lộ vẻ mặt vui mừng, Huyền Thiên cùng Bạch Sơ hai người hai mặt nhìn nhau, đều nhìn thấy lo lắng trong mắt đối phương.

Huyền Thiên cau mày nói: “Ta đi cùng ngươi, yêu thú kia vô cùng hung ác, ăn thịt người không nháy mắt, nếu có chuyện gì bất ngờ, ta cũng có thể chống đỡ chút.”

Bạch Sơ cũng kéo tay áo Lãnh Vô Sương, ấp úng nói: “Sư phụ, con cũng muốn đi cùng người.”

Lãnh Vô Sương vô cùng khó chịu, đang định quát bọn họ, xa xa chạy tới một người, hô hấp dồn dập, mặt đầy vui mừng.

“Trưởng thôn, tiên trưởng, yêu thú kia rời khỏi Khuê Sơn, không chạy tới Khuê Sơn trấn chúng ta, thoạt nhìn sẽ không trở lại.”


Nghe lời này, mọi người đều reo hò, trên mặt đều vui mừng, chỉ có một đứa bé nắm ngón tay, âm thanh nhỏ nhẹ, a a a a hỏi mẫu thân của mình.

“Mẫu thân, quái thú lớn đó sẽ chạy đi đâu? Có thể lại đi chỗ khác ăn người nha?”

Thôn phụ bọc khăn che đầu che miệng đứa bé, nhỏ giọng.

“Xuỵt, quản chuyện đó làm gì, tự chúng ta sống sót là được rồi.”

Ba người Lãnh Vô Sương đều là tu tiên, nhĩ lực tất nhiên không giống người phàm, đoạn đối thoại nhỏ này toàn bộ đều bị bọn họ nghe thấy.

Huyền Thiên nhíu mày quét mắt nhìn đám người này, Lãnh Vô Sương cũng mắt lạnh nhìn, Bạch Sơ cau mày không hiểu nói: “Sư phụ, vì sao yêu thú kia tạo nhiều nghiệt ở đây như vậy, bây giờ lại đột nhiên muốn chạy đi nơi khác.”

Lãnh Vô Sương nâng mắt nhìn Khuê Sơn xa xa biến mất trong làn sương mù, lạnh lùng nói: “Yêu thú này kén chọn, thích ăn loại người chính trực thuần phác bây giờ những người còn sót lại không hợp khẩu vị của nó, đương nhiên sẽ đi nơi khác tìm, được rồi, đừng nói nhảm nữa, chúng ta trước đuổi theo yêu thú kia, đề phòng nó lại hại người khác.”

Nói xong, nhanh chóng lấy trường kiếm ra, nhảy một cái đứng vững ở trên, thi triển pháp quyết khởi động phi kiếm bay đi.

Bạch Sơ cùng Huyền Thiên không nói nhảm nữa, cũng nhanh chóng gọi phi kiếm của mình nhảy lên, theo sau Lãnh Vô Sương lần theo yêu thú ăn thịt người kia.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.