Bạn đang đọc Trồng Mặt Trời FULL – Chương 2
Game over vài lần, Trình Châu Hoàn không chơi nữa mà lên mạng xác nhận đã lấy hàng, lúc đăng nhập vào ánh mắt hơi chuyển, mở mục thông tin đơn hàng ra, quả nhiên nhìn thấy tên của Hà Tân Dương.
“Hà Tân Dương đang giao hàng cho bạn, xin hãy giữ điện thoại để nhận hàng.”
Trình Châu Hoàn lặp lại cái tên này vài lần, lẩm bẩm: “Tên thật quê mùa.”
Kì nghỉ này Trình Châu Hoàn mua rất nhiều thứ, cũng là do thói quen thích lướt Shoujianbao của anh, lần nào cũng tự xuống lấy hàng.
Hà Tân Dương luôn luôn đứng cạnh chiếc xe ba bánh cười rất tươi, vẫy tay nhìn về phía anh: “Vua hải tặc Luffy tiên sinh, ở bên này.”
Nghe được “Vua hải tặc Luffy tiên sinh”, cả người Trình Châu Hoàn nổi da gà.
Lúc đăng kí tài khoản Taobao thì Trình Châu Hoàn đang học đại học, nhất thời không nghĩ ra tên thích hợp nên chọn cái tên này, nhiều năm trôi qua cũng lười sửa lại.
Trước kia chưa dùng Shoujianbao thì nhân viên bình thường chỉ cần kiểm tra số điện thoại một chút thôi, sẽ không gọi anh là “Vua hải tặc Luffy tiên sinh”, sau này dùng Shoujianbao rồi lại càng không có ai gọi cái tên này nữa.
Kết quả đột nhiên bị gọi như vậy làm Trình Châu Hoàn cứng họng.
“Vua hải tặc Luffy tiên sinh” nghe cũng bình thường nhưng bị người ta dùng giọng điệu nghiêm túc để gọi mình thì lại là chuyện khác.
Trình Châu Hoàn cảm thấy rất mất mặt, uyển chuyển nhắc nhở đừng kêu như vậy nữa, Hà Tân Dương vâng vâng dạ dạ lần sau vẫn tiếp tục gọi.
Trình Châu Hoàn cạn lời, cảm thấy tiếp tục sửa lời cũng không hay lắm, thấy trên xe ba bánh có treo một cái khóa to rất buồn cười, tùy tiện hỏi: “Sao lại khóa chặt như vậy?”
Sắc mặt Hà Tân Dương hơi tối đi, rất nhanh đã khôi phục bình thường, giải thích là do trước kia giao hàng không chú ý phía sau nên bị mất đồ, vì thế bây giờ mới khóa chặt như vậy, ngay cả dừng xe cũng khóa lại rồi mới đi giao hàng.
Trình Châu Hoàn đăm chiêu nhìn cái khóa kia, đột nhiên hỏi: “Cậu từng làm mất hàng rồi à?”
Hà Tân Dương sờ gáy, hiển nhiên là rất ngại ngùng: “Có làm mất một lần, là một phần tư liệu.
Nhưng mà anh yên tâm, có khóa này rồi sau này hàng của anh tuyệt đối sẽ không bị mất.”
Áy náy sớm biến mất trong lòng Trình Châu Hoàn bỗng nhiên bị gợi lại, ánh mắt nhìn Hà Tân Dương cũng trở nên sâu hơn.
Trình Châu Hoàn bình thường vốn đã đẹp, bây giờ đôi mắt nghiêm túc nhìn cực kì thâm tình.
Hà Tân Dương có vẻ chưa bị ai nhìn như vậy bao giờ, mở to mắt lại gần hỏi: “Luffy tiên sinh, anh làm sao vậy?”
Trình Châu Hoàn chớp mắt âm thầm thở dài, cầm lấy bút của Hà Tân Dương viết lên cái hộp ba chữ thật to, kéo người đến trước mặt: “Đến đây, đọc theo tôi, Trình-Châu-Hoàn.
Đừng gọi là Luffy tiên sinh nữa.”
Hà Tân Dương dùng cả tiếng phổ thông lẫn tiếng địa phương đọc lại một lần, ngẩng đầu cười nói: “Đã nhớ rồi.”
“Cậu thì sao?” Trình Châu Hoàn lấy điện thoại ra, biết rõ rồi nhưng vẫn cố ý hỏi: “Cậu tên là gì? Để tôi lưu số điện thoại lại, sau này có gì cần gửi sẽ tìm cậu.”
“Được, tôi tính rẻ cho anh.” Giọng nói của Hà Tân Dương trong trẻo, giống như học sinh lên bục giảng tự giới thiệu: “Tôi tên là Hà Tân Dương*, Hà trong có thể làm gì, Tân trong cần cù siêng năng, Dương trong biển cả.”
* Hà Tân Dương: 何辛洋
Trình Châu Hoàn lưu số điện thoại xong định hỏi thêm vài câu thì di động của Hà Tân Dương vang lên.
Chuông điện thoại là tiếng máy bay không biết từ thời nào, âm lượng to như mấy cái điện thoại đời cũ thật cũ.
Hà Tân Dương lấy điện thoại trong túi ra nghe máy, dùng tiếng địa phương nói lập tức tới ngay.
Trình Châu Hoàn giật mình, di động kia là loại bàn phím kiểu dáng cũ, màu đen chỉ to bằng một bàn tay, góc cạnh bị mài mòn trơn bóng, vừa nhìn đã biết dùng rất lâu rồi.
Hiện giờ người trẻ tuổi làm gì có ai dùng loại di động này nữa?
Cho dù sợ iphone giá đắt thì cũng có thể mua vài loại điện thoại giá rẻ trong nước mà?
Mấy ngày trước Trình Châu Hoàn đi đổ rác còn nghe thấy đứa nhỏ tám tuổi nhà hàng xóm khóc lóc muốn bố mẹ phải mua cho điện thoại thông minh, nếu không sẽ bị các bạn trong lớp chê cười.
Trẻ con tám tuổi còn nghĩ như vậy, sao Hà Tân Dương vẫn dùng loại máy cũ này, còn dùng rất thoải mái nữa?
Hà Tân Dương cúp điện thoại cảm thấy vẻ mặt của Trình Châu Hoàn rất kì quái, sau đó lấy trong túi ra một cái kiểu dáng giống cái vừa rồi nhưng khác màu, không chút e ngại nào nói: “Mua một tặng một, rất phù hợp với công việc này của tôi.
Một cái không đủ dùng, hai cái lại vừa xinh.”
Giọng của Hà Tân Dương khi nói tiếng phổ thông với khi nói tiếng địa phương không giống nhau.
Giọng điệu nghe điện thoại vừa rồi có vẻ tùy tiện thân thiết, mang theo một chút dân dã ngốc nghếch của thanh niên Sơn Thành; cùng Trình Châu Hoàn nói tiếng phổ thông thì cả người giống như học sinh chăm ngoan, âm điệu cũng thấp hơn vài phần.
Trình Châu Hoàn biết cậu bận đi giao hàng nên cũng không nhiều lời nữa, gật đầu nói: “Không tồi, rơi không dễ hỏng.”
Hà Tân Dương cười hì leo lên xe ba bánh, dùng sức đạp bàn đạp dưới chân, giơ tay vẫy vẫy rồi hòa vào dòng người: “Tôi đi trước đây, có hàng cần gửi cứ gọi điện cho tôi nhé.”
Xe ba bánh thật sự rất cũ kĩ, vừa đi vừa kêu leng keng, giống như giây tiếp theo sẽ hỏng.
Trình Châu Hoàn không biết tâm tình của mình hiện giờ là gì, nhìn đến khi xe quẹo vào ngã rẽ không thấy nữa mới xoay người lên lầu.
Sau khi vào nhà Trình Châu Hoàn đi từ phòng khách lên thư phòng, rồi lại từ thư phòng vào phòng ngủ, trong lòng vừa kích động vừa tò mò, tim ngưa ngứa như bị ai cào nhẹ.
Muốn biết Hà Tân Dương năm nay bao nhiêu tuổi, nếu chưa đến hai mươi tuổi thì vì sao không đi học, là do thành tích quá kém hay nhà quá nghèo không có tiền đi học.
Muốn biết vì sao Hà Tân Dương lại chọn làm nhân viên giao hàng, do làm việc ở quán bar bị người ta bắt nạt sao?
Làm nhân viên phục vụ ở quán bar kia hẳn là kiếm được nhiều tiền hơn bây giờ, nếu không phải bị bắt nạt thì sẽ không quay lại nghề giao hàng vừa khổ vừa mệt này nữa.
Trình Châu Hoàn không tưởng tượng được Hà Tân Dương bị bắt nạt sẽ như thế nào, quyết định tối nay đi bar hỏi nhân viên pha chế mà anh quen biết một chút.
Hơn mười giờ đêm quán bar càng dần càng náo nhiệt.
Trình Châu Hoàn ngồi trong quán gọi một ly rượu, tùy ý nói chuyện phiếm với nhân viên pha chế, làm bộ như vô tình hỏi đến Hà Tân Dương, đối phương nghi hoặc nói: “Dương Dương? Cậu ấy hiện vẫn đi làm mà.
Vừa mới đến làm thử một tháng nhưng biểu hiện rất tốt nên ông chủ nói tháng sau cho cậu ấy làm nhân viên chính thức.”
Trình Châu Hoàn hơi nhíu mi, theo bản năng nhìn xung quanh: “Sao không thấy cậu ấy đâu?”
“Hôm nay cậu ấy nghỉ làm.” Nhân viên pha chế cười nói: “Cậu cũng biết nhân viên chỗ chúng tôi luân phiên thay ca làm mà, một tuần nghỉ một ngày, hôm nay đến lượt cậu ấy.”
Trình Châu Hoàn nhấp một ngụm rượu, không biết trong lòng là tư vị gì.
Có lẽ Hà Tân Dương làm hai công việc, ban ngày giao hàng, ban đêm đến quán bar làm phục vụ.
Quán bar chín giờ tối bắt đầu hoạt động, bốn giờ sáng mới đóng cửa.
Điều này có nghĩa là tám rưỡi Hà Tân Dương đã phải đến đây rồi.
Mà làm shipper thì bình thường mười một giờ trưa bắt đầu, giao hàng đến tận tối muộn cũng không phải chuyện hiếm lạ gì.
Trình Châu Hoàn nghĩ, vậy Hà Tân Dương ngủ vào lúc nào?
Hôm nay quán bar ít người nên thợ pha chế rượu rảnh rỗi hàn huyên cùng Trình Châu Hoàn vài câu.
“Dương Dương đứa nhỏ này thật không dễ dàng, ban ngày giao hàng thỉnh thoảng tới muộn liền chủ động ở lại dọn vệ sinh.”
“Giao hàng?”
“Đúng vậy, làm việc cả ngày lẫn đêm.
Lần trước tôi hỏi làm nhiều việc như vậy thân thể có chịu nổi không thì cậu ấy nói không chịu được cũng phải tiếp tục làm.”
“Cậu ấy…!rất thiếu tiền sao?”
“Cái này tôi không hỏi nhưng mà hẳn là vậy rồi, nếu không ai lại tự bạc đãi bản thân vậy chứ? Mà này, cậu để tâm tới Dương Dương như vậy làm gì? Thích người ta rồi sao?”
Trình Châu Hoàn cười cười: “Đừng nói bậy.”
Sau đó Trình Châu Hoàn ngày càng chăm chỉ đi bar hơn, lần nào cũng ngồi ở góc sáng sủa, cố ý vô tình nhìn Hà Tân Dương bận rộn.
Đèn trong quán bar rất tối, Hà Tân Dương lại bận rộn nên không lần nào nhìn ra anh tới đây.
Trình Châu Hoàn gọi một ly rượu đắt tiền, chỉ cụ thể là muốn boa tiền cho Hà Tân Dương.
Ông chủ quán bar cười nói: “Cái này thì không được.”
“Tại sao?”
“Tiểu Hà chỉ nhận lương cố định theo công việc.”
Trình Châu Hoàn không nói gì.
Viên Đông cảm thấy ông chủ nhà mình gần đây không đúng lắm, thử thăm dò: “Lão đại, có tâm sự à?”
Trình Châu Hoàn suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Cậu có biết lương một tháng của shipper là bao nhiêu tiền không?”
Gì đây, muốn đổi nghề làm shipper à? Viên Đông nghĩ thầm như vậy nhưng ngoài miệng vẫn trả lời: “Chắc chưa tới bốn năm ngàn đâu, còn phải tùy vào số lượng nữa.
Nghe nói gửi mỗi món hàng sẽ được nhận một tệ tiền công, còn giao thì được nhiều hơn chút, cụ thể là bao nhiêu thì em không rõ lắm.”
Trình Châu Hoàn nhớ đến Hà Tân Dương đi xe ba bánh cũ nát, rất muốn tìm cơ hội nói chuyện với cậu một lần.
Cơ hội tới rất nhanh, nhưng phương thức lại làm cho Trình Châu Hoàn không ngờ tới.
Ngày ấy anh tăng ca đến mười một giờ đêm, cả người mệt rã rời chỉ muốn nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi.
Nhưng lúc đang đợi đèn đỏ đột nhiên ma xui quỷ khiến mà quay đầu xe đi về hướng quán bar.
Khoảng mười hai giờ là lúc quán bar náo nhiệt nhất.
Trình Châu Hoàn vừa bước vào đã nghe thấy một trận ồn ào.
Một đám người đang tụ tập một chỗ, đứng đầu là một người phụ nữ nói tiếng địa phương, bên cạnh đồng bọn hùng hùng hổ hổ trông như đang muốn gây khó dễ cho ai.
Trình Châu Hoàn không thích xem náo nhiệt, lại càng không thích xía vào chuyện người khác, thấy trong quán vẫn còn chỗ trống liền bước tới ngồi xuống.
Anh tùy ý nhìn xung quanh nhưng không thấy Hà Tân Dương, nhớ tới có thể hôm nay đến phiên cậu được nghỉ, trong lòng có chút mất mát.
Đang nghĩ ngợi có nên hỏi xem ngày nghỉ của Hà Tân Dương là vào hôm nào không thì nghe nhân viên pha chế hôm bữa nhíu mày nói: “Tới đúng lúc lắm, Dương Dương đang bị một đám người vây quanh.”
Trình Châu Hoàn hơi ngẩn ra, bấy giờ mới ý thức được người bị bắt nạt hồi nãy là Hà Tân Dương.
Thanh âm bình rượu bị đập vỡ loảng xoảng truyền đến, giọng người phụ nữ vênh váo tự đắc quát: “Nhãi ranh, tao nói mày quỳ xuống có nghe không!”
Trong lòng Trình Châu Hoàn nổi lên cảm giác không thoải mái, nhanh chóng đi tới tách đám đông ra, khoảnh khắc nhìn thấy Hà Tân Dương lồng ngực anh run lên.
Đầu tóc Hà Tân Dương ướt sũng vẫn đang không ngừng có chất lỏng nhỏ xuống, tóc mái dán lên trán, mặt cũng ẩm ướt, quần áo nhân viên bị dơ hết, ngực thấm rượu màu đỏ.
Cậu cúi đầu rất thấp, bả vai run run, môi mím chặt, khuôn mặt dưới ánh đèn mờ trông có vẻ không chân thật.
Người phụ nữ kia tiếp tục gào lên: “Nhìn quần áo của bà đi, không bồi thường nổi thì quỳ xuống nhận sai cho tao!”
Quản lý khách khí nói để quán bar chịu phí giặt đồ, Hà Tân Dương là người mới tay chân không lanh lẹ, mong thông cảm cho.
Bà ta không đồng ý ngồi xuống sofa, hai chân đi tất đen vắt chéo, hất cằm ngạo mạn nói: “Giặt? Nói giặt là xong việc à? Quần áo này là bạn thân của tôi mua ở Mỹ về, giá cũng phải hơn bảy vạn tệ.
Mấy người muốn giặt kiểu gì? Nếu giặt hư thì làm sao? Tôi muốn bồi thường toàn bộ, một xu cũng không thể thiếu!”
Quản lý khó xử, biết bà ta cố tình gây sự nhưng không thể làm gì được.
Người làm dịch vụ phục vụ người ta là chuyện bình thường, nhưng dù công việc thấp kém cũng có tôn nghiêm.
Quản lí biết Hà Tân Dương sẽ không quỳ, cũng không đành lòng nhìn cậu phải quỳ.
Sắc mặt Trình Châu Hoàn âm trầm, lạnh lùng nhìn người đàn bà nhảy nhót như mấy tên hề thường thấy trong kịch bản, đang định tiến lên hòa giải thì một gã đàn ông gần đó đã đá đầu gối của Hà Tân Dương.
“Fuck! Xương cốt cũng cứng đấy.
ĐM chị tao bảo mày quỳ đã hời cho mày lắm rồi!”
Hà Tân Dương không kịp phòng bị, hai chân khuỵu xuống đất.
Trình Châu Hoàn căng thẳng, nhanh chóng tách đám đông ra, xông vào bên trong đá tên kia một cước, sau đó ngồi xổm xuống đỡ lấy Hà Tân Dương, giọng nói lạnh như băng: “Ai dám động thủ lần nữa?”
Tên bị đá trúng kêu thảm một tiếng, ôm chỗ đau liên tục chửi thề, biểu tình hung hãn nhưng giọng nói như sắp khóc.
Khi còn nhỏ Trình Châu Hoàn theo ông nội học kĩ năng chiến đấu trong quân đội, rất ít khi động thủ, nhưng một khi đã ra tay thì nhất định sẽ có người tổn thương gân cốt.
Hà Tân Dương chỉ mặc một bộ đồ mỏng.
Trình Châu Hoàn đỡ cậu có thể cảm nhận được xương nhô ra, tấm lưng đơn bạc run rẩy làm người ta thương xót.
Người phụ nữ kia sợ hãi từ sofa đứng lên, trong lúc nhất thời mấy tên đàn ông cao to hùng hổ tiến tới, tên cầm đầu cười lạnh: “Người của ông mà mày cũng dám đánh, rất có khí phách.”
Trình Châu Hoàn nâng Hà Tân Dương dậy, ánh mắt nguy hiểm, giọng nói còn lạnh hơn lúc nãy: “Các người cũng rất to gan, anh em của tôi mà cũng dám đạp.”
Hà Tân Dương cứng đờ, ngẩng đầu lên mới phát hiện người đang che chở mình là khách hàng họ Trình nọ.
Mấy người đồng thời vây lấy Trình Châu Hoàn và Hà Tân Dương, quản lý tiến lên muốn can ngăn cũng bị thô bạo đẩy ra.
Trình Châu Hoàn nhỏ giọng nói với Hà Tân Dương một câu “Đừng sợ”, sau đó lạnh lùng nói với đám người bên ngoài: “Tôi không muốn đánh nhau, vừa rồi chỉ trả lại thay cho anh em của tôi thôi.
Nếu bị gãy mấy cái xương sườn thì cứ việc đến bệnh viện cầm giấy khám đến đây, tiền thuốc men tôi chịu.”
“Hừ!” Người đàn bà khinh thường: “Tao còn tưởng mày giỏi thế nào, sợ rồi à?”
Trình Châu Hoàn hất cằm ý chỉ tên vừa bị anh đánh đang lăn lộn trên mặt đất: “Tôi sợ hay không các người có thể hỏi cậu ta.
Đánh tiếp cũng được, nhưng đánh ai gãy xương thì người đó tự chịu tiền thuốc men.”.