Trồng Mặt Trời

Chương 17


Bạn đang đọc Trồng Mặt Trời FULL – Chương 17


Nghiêm Khiếu vỗ ngực: “Sao? Muốn người ta đấm vào ngực cậu hả?”
Hà Tân Dương nghe rõ ràng nhưng cũng không để trong lòng.

Cậu luôn không thích suy nghĩ đến việc riêng của người khác, cũng không rảnh rỗi tìm hiểu mấy từ ngữ lưu hành trên mạng.

Nghe hai người phía trước huyên huyên chỉ coi như gió thoảng qua tai.

Xe đi không bao lâu đã tới Tuế Vinh uyển, Hà Tân Dương xuống xe cảm ơn Chiêu Phàm, đối phương chỉ cười hề hề phất tay, còn không có chút hình tượng nào ngáp một cái.

Xe Audi nhanh chóng biến mất trong bóng đêm, Hà Tân Dương quét thẻ đi vào tiểu khu, nhẹ tay nhẹ chân mở cửa ra.

Hắc Ca đang ngủ, trong phòng không có gì khác thường.

Cậu rót một cốc nước ấm, ngồi xuống sofa thất thần.

Chuyện vừa nãy quá mức kinh tâm động phách, lần đầu tiên Hà Tân Dương bị người cầm dao kề cổ, lần đầu tiên chứng kiến tội phạm bị bắn chết tại hiện trường, lần đầu tiên ngồi xe cảnh sát, lần đầu tiên bị “lấy lời khai”, lại còn hồ đồ nhận làm “em trai” của người khác…!
Yên lặng mà nghĩ lại, sau đó nỗi sợ dâng lên như thủy triều từ lòng bàn chân lên đến tận ngực, ép cậu không thở nổi.

Ngón tay cầm cốc nước trắng bệch hiện rõ khớp xương, cổ tay run rẩy, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập.

Hà Tân Dương nhanh chóng uống cạn nửa cốc, vịn vào sofa gắt gao ôm ngực.

Tựa như chỉ có như vậy trái tim mới đập bình thường trở lại được.

Phòng khách chỉ mở một ngọn đèn mờ, sau khi tâm trạng cuồn cuộn trở nên bình tĩnh, mí mắt Hà Tân Dương run lên, nghiêng người dựa đầu vào sofa, nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Lúc tỉnh lại Hắc Ca đã chui vào lòng cậu, không ồn không nháo, miệng chảy nước miếng nhìn Hà Tân Dương.

Đã là giữa trưa rồi, chó con cũng bắt đầu đói, nhưng tựa hồ rất biết quan sát sắc mặt người khác, không dám kêu cạnh lỗ tai cậu, rất sợ sẽ bị đuổi ra ngoài vì nghịch ngợm.

Động vật nhớ rất lâu, sau khi bị vứt bỏ một lần thì sẽ cực kỳ quý trọng nơi ở ấm áp này.

Con người cũng không khác là bao, khó khăn lắm mới có người quan tâm đến mình, đáy lòng sẽ càng để ý người ta.

Hà Tân Dương vội vàng ngồi dậy lấy sữa cho Hắc Ca, sau đó mới lấy đồ ăn từ đêm giao thừa ra chuẩn bị hâm nóng để ăn.

Lúc đang đợi đồ ăn đun nóng, Hà Tân Dương dựa vào cửa phòng bếp mở điện thoại lên, không có tin nhắn mới từ Trình Châu Hoàn, cũng không có cuộc gọi nhỡ nào.

Vô thức sờ khóe môi, trong lòng trống rỗng, trong lòng có một loại cảm giác hụt hẫng.


Hà Tân Dương rất mâu thuẫn, vừa muốn nhanh chóng kể chuyện hôm qua cho Trình Châu Hoàn, vừa sợ đối phương lo lắng.

Nếu Trình Châu Hoàn có gửi tin nhắn hoặc gọi điện tới hỏi hôm qua ngủ có ngon không, có thể cậu sẽ thuận tiện kể chuyện hôm qua gặp phải cho anh.

Nhưng Trình Châu Hoàn không hỏi gì cả, Hà Tân Dương cũng không thể chủ động gửi một tin nhắn sang, nói là “Anh Trình, hôm qua em có việc cần về thôn công nhân, gặp được mấy tên buôn ma túy” được.

Đàn ông sẽ không lắm lời như vậy, kể như thế có khác gì mấy cô gái lo lắng sợ hãi đâu?
Đồ ăn hôm qua đã không còn tươi ngon nữa, hương vị trong nồi lâu cũng vừa cay vừa mặn.

Hà Tân Dương không sợ hương vị không còn ngon, nhưng hiện giờ không muốn ăn lắm, ăn được mấy miếng đã chán ngấy rồi.

Nhìn chỗ đồ ăn còn lại cảm thấy rất đáng tiếc, vì vậy cậu đặt bên cạnh để buổi tối ăn tiếp.

Lúc mở sách Hóa học ra làm bài tập, Hà Tân Dương lại nhìn thoáng qua di động, vẫn không có tin tức gì.

Vì vậy dứt khoát không còn suy nghĩ báo với Trình Châu Hoàn chuyện vừa rồi nữa, lấy giấy nháp ra chăm chú cân bằng phương trình.

Đêm giao thừa Trình Châu Hoàn bận tới nỗi chân không chạm đất, không phải nói chuyện với bậc cha chú thì là bị mấy đứa nhỏ vây quanh ồn ào, nửa đêm còn phải lái xe đưa mấy người cùng vai vế say mèm về nhà.

Đến lúc được thở ra một hơi đã là hơn bốn giờ sáng, dù có nhớ bạn nhỏ nhà mình cũng không thể gửi một tin nhắn “Dương Dương đang làm gì vậy?” cho cậu được,
Quá mức ái muội.

Ngày hôm sau Trình đại luật sư cũng không được sống yên ổn, bận đi đến nhà họ hàng chúc Tết, bận treo lên nụ cười nhàm chán nghe chuyện đông chuyện tây, sắm vai “đứa con ngoan ngoãn” một năm mới được gặp một lần.

Mãi đến tận hơn mười giờ tối họ hàng mới về nhà hết, Trình Châu Hoàn mới thở ra một hơi, cầm điện thoại mở khóa.

Ảnh nền là ảnh chụp lén sườn mặt Hà Tân Dương đang chăm chú làm bài.

Ngày đó, sau khi chia tay ở sân bay Trình Châu Hoàn đã đổi ảnh nền thành Hà Tân Dương.

Về nhà mẹ lại nói bóng nói gió một hồi hỏi xem anh có người yêu chưa.

Trình Châu Hoàn cười đưa điện thoại cho mẹ, dứt khoát giới thiệu: “Mẹ, đây là người yêu của con.”
Giọng nói dịu dàng làm cha Trình đang nghe lén bên cạnh cũng không khỏi ho khan.

Mẹ Trình cầm điện thoại xem một lát, mặt mày nghiêm túc.

Trình Châu Hoàn vốn tưởng bà nhìn ra Hà Tân Dương quá nhỏ, lại nghe thấy mẹ Trình phẩy tay: “Đứa nhỏ này thật ra chưa phải người yêu con đúng không?”
“…”

“Vừa nhìn đã biết là chụp lén.”
“Mẹ…”
Trình Châu Hoàn kéo căng cơ mặt, duỗi tay lấy lại di động, mẹ Trình lại nắm mãi không buông: “Nếu không thì tại sao nó không để con chụp chính diện?”
Ba Trình phụ họa: “Nói rất đúng.”
Trình Châu Hoàn vốn định lấy ảnh chụp chính diện của Hà Tân Dương ra, sau đó nhớ tới mình từng lấy tấm ảnh kia để thủ dâm, đành phải cười làm lành: “Không phải con còn đang theo đuổi sao?”
Mẹ Trình lại nhìn kĩ ảnh chụp lần nữa: “Trên bàn là đề toán học?”
“Vâng, toán trung học phổ thông.”
“Cậu bé…!vẫn là học sinh trung học? Mười sáu hay mười bảy tuổi?”
“Mười tám tuổi, đã trưởng thành rồi.”
Trình Châu Hoàn kể sơ lược tình hình của Hà Tân Dương, mẹ Trình nghe xong im lặng một hồi, sau đó nắm tay anh, thở dài: “Chuyện tình cảm mẹ không quản con, cũng không quản được con.

Nhưng đứa bé này vẫn còn nhỏ, nghe con kể thì là một đứa trẻ ngoan ngoãn có ý chí tiến thủ.

Con đừng có hứng lên thì đối xử tốt với người ta, không còn mới lạ nữa thì bỏ mặc người ta không để ý.

Con chắc chắn hiểu rõ, tuyệt đối không thể hủy hoại một đứa trẻ tốt như vậy được.”
“Mẹ.” Thanh âm Trình Châu Hoàn trầm thấp, lộ ra chân thành kiên định: “Con đã suy nghĩ kĩ rồi.”
Buổi tối Hà Tân Dương bị mấy câu Vật lý dằn vặt đau đầu, thật sự không giải ra được, chỉ có thể đánh dấu đó chờ Trình Châu Hoàn về lại hỏi.

Lúc cậu đang co rụt người trong chăn học từ mới trong app thì cuối cùng Trình Châu Hoàn cũng gửi tin nhắn tới.

Hà Tân Dương lập tức thoát khỏi ứng dụng học tiếng anh, lúc mở mục tin nhắn của hai người lên vẫn chưa ý thức được khóe môi mình dương lên.

Trình Châu Hoàn hỏi mùng một của cậu trôi qua thế nào, Sơn Thành có lạnh hay không, có bật điều hòa không, có ra ngoài chơi không.

Hà Tân Dương trả lời từng câu một, còn chụp một tấm ảnh Hắc Ca gửi sang.

Nhưng hình như Trình Châu Hoàn không để tâm Hắc Ca cho lắm.

Hai người hàn huyên một hồi, tóm lại là nói đủ chuyện trên trời dưới biển, cuối cùng Trình Châu Hoàn nói mùng bốn sẽ trở về.

Hà Tân Dương hơi ngẩn ra, hỏi: “Anh Trình, không phải chuyến bay của anh vào tối mùng bảy sao?”
Trình Châu Hoàn nói: “Công ty có việc, đã chuyển sang chuyến sáng mùng bốn rồi.

Nỗi nhớ nhà dâng lên tha thiết, nhưng lại vẫn lấy công ty làm cái cớ.

Sau khi chúc nhau ngủ ngon, Hà Tân Dương tắt đèn đầu giường, trong lòng chẳng hiểu sao lại cảm thấy vui vẻ.


Cậu nhắm hai mắt, ngủ rất kiên định.

Sáng hôm sau, Hà Tân Dương dậy rất sớm để làm bài, đến mười một giờ trưa chuông cửa đột nhiên vang lên.

Trình Châu Hoàn không nói sẽ có người đến, tất nhiên cậu không dám tùy tiện mở cửa.

Chuông cửa kêu một hồi, Hắc Ca ra cửa vừa sủa vừa đập.

Hà Tân Dương thử thăm dò hỏi một câu: “Ai vậy?” Một giọng nam hình như đã từng nghe ở đâu rồi đáp lại: “Tôi là shipper.”
Da đầu Hà Tân Dương tê rần, lùi về phía sau hai bước.

Cậu cũng là nhân viên giao hàng, cũng hiểu được đầu năm sẽ không có shipper nào đứng đắn mà chưa gọi điện thoại hỏi tình huống đã trực tiếp tới gõ cửa nhà của khách hàng.

Hơn nữa một tuần trước Tết âm lịch tất cả các công ty chuyển phát nhanh đã nghỉ rồi, sao lại có shipper gấp gáp tới giao hàng vào mùng hai Tết?
Nhớ tới chuyện xảy ra đêm giao thừa, lưng Hà Tân Dương chảy ra một tầng mồ hôi lạnh.

Chẳng lẽ bọn buôn ma túy đến trả thù?
Tiếng chuông cửa dần thay thế bằng đập cửa, người bên ngoài có vẻ không kiên nhẫn nữa: “Mau mở cửa, giao xong tôi còn phải tới nhà khác, đừng làm mất thời gian của tôi.”
Lần này là giọng của mộ người khác, Hà Tân Dương cảm thấy giọng nói này cũng quen thuộc.

Trước đó Trình Châu Hoàn lấy giấy che mắt mèo, Hà Tân Tân Dương đi tới gần cửa, do dự một chút rồi tháo giấy ra, ghé sát vào cửa nhìn, là một ánh mắt lớn không gì sánh được.

Tim cậu bỗng chốc đập nhanh hơn.

Người đang nhìn qua mắt mèo lại đập cửa: “Mở cửa, chúng tôi chỉ giao hàng thôi chứ có nhìn đồng hồ nước nhà cậu đâu!”
Cuối cùng thì Hà Tân Dương cũng nhớ ra đây là giọng của ai rồi, là Chiêu Phàm.

Chiêu Phàm lùi sang một bên, mắt mèo không còn đôi mắt nào đang chớp nữa.

Hà Tân Dương chưa kịp thả lỏng nghĩ sao Chiêu Phàm lại tới đây thì ánh mắt đã vô thức nhìn vào mắt mèo lẫn nữa.

Chỉ thấy Chiêu Phàm và người bạn kia của anh mang theo bao lớn bao nhỏ đứng ngoài cửa, trên người còn mặc đồng phục nhân viên giao hàng của Vận Đạt trông rất buồn cười.

Tay Hà Tân Dương đặt trên tay nắm của cứng đờ, trong đầu dường như lóe lên cái gì đó.

Mơ hồ nhớ là lúc ấy trên xe, Chiêu Phàm nói với bạn một câu ——
“Thằng cháu trai kia của cậu hẳn là lừa bạn nhỏ nhà cậu ta đến đó ở rồi, thế mà không nói sớm để người ta còn chuẩn bị đồ ăn…!cuối cùng lại bắt tôi shipper đưa đồ ăn tới.”
Chiêu Phàm còn nói, vừa hay có vài bộ đồng phục của Vận Đạt ở nhàm đến lúc đó chúng ta mặc nó đi.

Hiện giờ ở ngoài cửa đúng là hai “nhân viên giao hàng Vận Đạt”.

Lòng bàn tay Hà Tân Dương ướt đẫm mồ hôi, ngốc lăng nhìn cửa phòng, bên tai ong ong.

Hắc Ca tò mò đi vòng vòng quanh người cậu, còn nghịch ngợm cắn dép lê của cậu, Hà Tân Dương giống như bị giữ chặt người, hồn nhiên không phát giác, ngón tay còn run lên.


Trong đầu đủ loại tình cảm lộn xộn chồng chéo lên nhau, mơ hồ còn thấy hình ảnh Trình Châu Hoàn.

Hà Tân Dương cắn môi, tựa như nghe thấy giọng nói quá đỗi dịu dàng của anh.

“Dương Dương đến rồi sao?”
Lần nào tới nơi này Trình Châu Hoàn cũng vừa mở cửa vừa nói với cậu như vậy.

Sau đó lấy ra dép lê mềm mại, nhận lấy mấy đồ lặt vặt trên tay cậu, đưa nước trái cây đã chuẩn bị tốt cho cậu uống.

Nhưng hôm nay Hà Tân Dương đứng bên trong cửa nhìn hai người bên ngoài, tâm tình lại phức tạp ngay cả bản thân cũng không hiểu được.

Cháu trai, bạn nhỏ, nhân viên giao hàng,…!
Liên hệ tình hình bây giờ với cuộc đối thoại hôm qua, “cháu trai” của Nghiêm Khiếu tất nhiên là chỉ Trình Châu Hoàn, “con trai” trong lời Chiêu Phàm cũng là chỉ Trình Châu Hoàn.

Mà cậu, chính là “bạn nhỏ” kia.

Một cảm giác lạ thường len lỏi vào trong máu, ranh giới rất mỏng manh nhưng lại sinh ra một luồng cảm xúc vừa ấm áp vừa mềm mại thiết tha.

Tim lại đập nhanh hơn một chút, hai má và ngực cũng nóng bừng.

Suy nghĩ của Hà Tân Dương hơi hỗn loạn nhưng lại không dám nghĩ sâu hơn, đành phải trút cảm xúc không tính là tức giận này lên đầu hai từ “bạn nhỏ”.

Sau đó quyết đoán đổi “bạn nhỏ của cậu ta” thành “bạn của cậu ta”, đổi “lừa” thành “mời”, tiện thể đổi “cháu trai” thành tên luôn, cả câu kia liền biến thành “Trình Châu Hoàn mời bạn của cậu ta đến nhà ở”.

Câu nói ái muội làm lòng người ngứa ngáy liền chuyển thành một nghĩa khác.

Trái tim Hà Tân Dương thoáng chốc an ổn trở lại, ngoài cửa Chiêu Phàm lại không kiên nhẫn tiếp tục đập cửa: “Mở cửa mau, chú cảnh sát đây!”
Hà Tân Dương thoải mái thở ra, cửa vừa mới mở ra Hắc Ca đã liều chết xông ra ngoài, cực kì giống vệ sĩ cảnh giác sủa vang.

Trước mắt Chiêu Phàm sáng ngời, vừa mới ngồi xuống trêu chọc chó con thì nghe thấy giọng nói tràn đầy xấu hổ của Nghiêm Khiếu: “Cậu…”
Chiêu Phàm ngẩng đầu, lúc ánh mắt hai người chạm nhau, đôi mắt hoa đào gợi cảm nhất thời trợn tròn.

“Em, em trai? Sao lại là nhóc?”
Hà Tân Dương ôm lấy Hắc Ca như hổ rình mỗi, ngượng ngùng cười hỏi: “Các anh là bạn của anh Trình sao?”
Nghiêm Khiếu vừa nghe “anh Trình” liền hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Lúc trước hắn nhìn lén di động của Trình Châu Hoàn, hai chữ đầu tiên “Dương Dương” gửi tới chính là “Anh Trình”.

Khóe miệng Nghiêm Khiếu run rẩy, mí mắt cũng giật giật, trong lòng cảm thán thế giới này thật nhỏ, ngoài mặt vẫn duy trì bình tĩnh nhẹ nhàng đá chân Chiêu Phàm, ý bảo mau đứng dậy, sau đó nghiêm túc nói với Hà Tân Dương: “Hóa ra cậu cũng là bạn của Châu Hoàn, thật trùng hợp.”
Chiêu Phàm nhảy dựng lên, trừng mắt nhíu mi, khuôn mặt anh tuấn nhăn khuôn mặt anh tuấn nhăn thành một đoàn, há miệng muốn nói nhưng thấy biểu tình của Nghiêm Khiếu lập tức ngậm miệng, đi sang bên cạnh vài bước, làm một mỹ nam an tĩnh.

Hà Tân Dương đưa dép lê mời hai người vào nhà, sau khi đóng cửa nói xong một câu “Hai người tùy tiện ngồi, em đi lấy nước” thì lồng ngực nóng lên.

Cậu tự trách bản thân cũng là khách còn ra vẻ chủ nhà trước mặt bạn bè của anh Trình gì chứ? Chẳng ra làm sao cả, như một vở hài kịch vậy..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.