Trong Mắt Có Kịch

Chương 48: Tạm Thời


Bạn đang đọc Trong Mắt Có Kịch FULL – Chương 48: Tạm Thời


Nụ hôn này của Trương Dạng đến thật đúng lúc, bởi vì cậu cũng muốn được người đàn ông này cổ vũ lúc chuẩn bị bước vào bên trong casting.

Trương Dạng thật dịu dàng lại thật ôn nhu, khiến cho trái tim của Trương Mạn Đường lúc này cũng đập thình thịch nhảy nhót.

Hắn đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc cậu, ngón tay to lớn lướt nhẹ qua gương mặt cậu khẽ hỏi:
“Phải không? Em thích như vậy sao?”
Trương Mạn Đường thật sự không muốn khẳng định sự mất mặt này, nhưng cậu đúng là rất thích nụ hôn của Trương Dạng, một động tác nhỏ của hắn cũng có thể ảnh hưởng đến suy nghĩ trong đầu cậu, đến trái tim đang đập trong lồng ngực cậu.
Trương Dạng nhìn người nọ xấu hổ gật đầu, dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu như vậy thật khiến hắn muốn cắn một ngụm, chỉ có điều người này còn phải casting vai diễn, mà vai diễn này đối với cậu rất quan trọng cho nên hắn mới tạm tha cho cậu trước:
“Tiểu Đường Tử, tôi nên đối xử với em như thế nào đây?”
Bất giác Trương Dạng hỏi ra một câu như vậy cũng khiến cho Trương Mạn Đường rơi vào sự mờ mịt, nhưng sự mờ mịt này còn chưa kịp kéo dài lâu thì cánh cửa phòng phía trước đã mở ra, theo sau đó là một cuộc cười nói vui vẻ.
“Chung đạo, cảm ơn ngài đã lựa chọn tôi”
“Không có gì, tuy rằng cậu không phải sự lựa chọn thích hợp nhất trong tưởng tượng của tôi nhưng cậu và Hạ Tử Mạch có quen biết, sau này dễ nhập vai diễn hơn”
Trương Mạn Đường hơi giật mình, Chung Sở Phi đã chọn được người đóng vai Tề Vô Ưu rồi sao, còn là Khương Hòa, người vừa rồi cậu đã nhường chỗ cho cậu ta casting trước.

Trương Mạn Đường im lặng đứng ở một bên quan sát, nhìn thấy Chung Sở Phi định xoay người rời đi thì vội bước đến gọi ông ấy lại:
“Khoan đã Chung đạo, buổi casting này đã kết thúc chưa?”
Chung Sở Phi quay lại phía sau nhìn Trương Mạn Đường, thấy được cậu thanh niên trước mắt dáng vẻ cao gầy, gương mặt thanh thoát đẹp mắt, nhưng ông lại chưa hề nhìn thấy người này xuất hiện trên truyền hình bao giờ, có lẽ cũng là người mới đến casting:
“Cậu là?”
Trương Mạn Đường không nghĩ tới mình sẽ gặp Chung Sở Phi trong hoàn cảnh hơi gấp gáp như thế này, tuy rằng cậu không nghĩ bản thân mình nhất định sẽ có được vai diễn Tề Vô Ưu, nhưng mà cậu rất muốn được casting vai diễn trong phim của ông một lần, muốn được ông nghiêm khắc nhận xét diễn xuất, cho dù có không được cũng không sao:
“Xin lỗi, đã thất lễ rồi.


Tôi là Trương Mạn Đường, lần này cũng đến casting vai diễn Tề Vô Ưu”
Chung Sở Phi nhíu mày nhìn về phía Hạ Tử Mạch:
“Chẳng phải cậu nói bên ngoài hết người rồi sao?”
Khương Hòa thấy không ổn cho lắm, dù sao vai diễn Tề Vô Ưu này cũng là do cậu vất vả lấy lòng Hạ Tử Mạch mà có được, bây giờ Trương Mạn Đường lại nhảy ra muốn cướp vai diễn tốt như thế, tránh không khỏi khiến cho cậu khó chịu bực dọc:
“Cậu này hay thật đấy, vai diễn đó Chung đạo đã quyết định lựa chọn tôi rồi.

Cậu đã đến muộn còn chen hàng, bây giờ còn cố nài kéo nữa”
Chung Sở Phi ở trong giới nổi tiếng là người ghét sự chậm trễ, Khương Hòa cố ý nói như vậy là để cho ông ta có cái nhìn không tốt về Trương Mạn Đường.

Trương Mạn Đường đang định lên tiếng giải thích thì Trương Dạng ở phía sau đã bước tới:
“Chú Phi”
Một lời nói này khiến cho mọi người đều tập trung nhìn về chỗ của Trương Dạng, mà Hạ Tử Mạch thật lâu rồi vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông này, hôm nay tình cờ gặp mặt, tâm tình tự nhiên dâng lên một hồi kích động muốn ôn lại chuyện xưa với hắn.
Chung Sở Phi nhìn thấy Trương Dạng, sắc mặt cũng thay đổi đôi chút:
“Là Trương Dạng đấy hả? Sao hôm nay lại ghé qua đây thế này?”
Trương Dạng tiến đến, đặt một tay lên vai của Trương Mạn Đường:
“Nghe nói phim của chú Phi đang tìm diễn viên chính sao? Cháu đưa người đến thử vận may”
Chung Sở Phi nhìn Trương Mạn Đường, trong lòng ông thầm nghĩ thì ra cậu thanh niên này là một tình nhân mới của Trương Dạng.

Mới đầu ấn tượng của ông đối với cậu thanh niên này còn xuất hiện hai từ thanh thuần sạch sẽ, không ngờ ánh mắt này của ông đã kém rồi:
“Ra là vậy, nhưng mà lại đến muộn rồi, chú vừa mới lựa chọn được người thích hợp”
Trương Dạng vẫn mỉm cười, cũng không tỏ ra thái độ gì cả:
“Tiểu Đường Tử không muốn dựa vào quan hệ được nâng đỡ cho nên mới đến từ sớm xếp hàng.


Mọi người đều được casting hết rồi, chỉ còn lại một mình em ấy, chú Phi không thể bớt chút thời gian mà ở lại xem em ấy casting được sao?”
Hạ Tử Mạch nhìn thấy Trương Dạng đặt tay lên vai của Trương Mạn Đường, còn ra mặt nói giúp cho cậu ta, trong lòng của cậu lại dâng lên sự giận dữ khó chịu.

Thì ra cậu ta đúng là tình nhân mới của Trương Dạng, chẳng trách cậu vẫn luôn có một loại cảm giác nên đề phòng với người này.
Chung Sở Phi im lặng nhìn Trương Mạn Đường, Trương Mạn Đường thật sự không muốn dựa vào quan hệ mà được ưu tiên, nhưng mà lần này không dựa vào thì đúng là không có cách nào nữa cả, cho nên cậu mang một thái độ thành khẩn lễ phép nhất mà cúi đầu, hướng Chung Sở Phi nói:
“Chung đạo, có thể cho tôi casting được không, nếu như không được cũng không sao cả, chỉ mong có thể được Chung đạo nghiêm khắc nhận xét diễn xuất mà thôi”
Thật ra Khương Hòa không phải là sự lựa chọn ưng ý nhất của Chung Sở Phi, chẳng qua là giữa một đoàn người tham gia casting, cậu ta nhỉnh hơn người khác một chút, lại có quen biết với Hạ Tử Mạch, sau này tham gia đoàn làm phim cũng dễ nhập vai hơn.

Từ lúc nhìn thấy Trương Mạn Đường, Chung Sở Phi đã có cảm giác ngoại hình của cậu rất thích hợp với Tề Vô Ưu.

Trong suy nghĩ của ông về Tề Vô Ưu thì đó là một thanh niên có dáng người cao gầy, khí chất cao ngạo tựa như công tử thế gia, mọi hành động đều nề nếp văn nhã, mà Trương Mạn Đường lại có điểm tương đồng.

Nếu đúng như lời của Trương Dạng đã nói, Trương Mạn Đường không muốn nhờ vào quan hệ mà tiến vào đoàn làm phim, tình nguyện đứng ở đây xếp hàng đợi đến lượt, thì ông cũng nên dành cho cậu một cơ hội cũng là dành cho bộ phim này thêm một lựa chọn nữa.
“Vậy được, cậu đi vào trong casting đi”
Trương Mạn Đường được chấp thuận, vui vẻ cúi đầu cảm ơn:
“Cảm ơn Chung đạo”
Nói rồi Trương Mạn Đường cũng không quên quay lại phía sau cảm ơn Trương Dạng:
“Cảm ơn anh”
Trương Dạng gật đầu:
“Đi đi, tôi đợi em ở ngoài”

Trương Mạn Đường mỉm cười, đi vào bên trong phòng cùng với Chung Sở Phi.

Lúc này bên ngoài chỉ còn 3 người là Trương Dạng, Hạ Tử Mạch và Khương Hòa.

Đến bây giờ Khương Hòa mới biết Hạ Tử Mạch bị Trương Dạng đá qua một bên rồi, tuy rằng Trương Dạng đã có tình nhân mới nhưng hắn ở trong giới nổi tiếng là kim chủ thích tìm diễn viên mới cho nên cậu cũng muốn tranh thủ cơ hội một chút.
“Xin chào Trương tổng, em tên là Khương Hòa, là người của giải trí Nhuận Hải”
Trương Dạng nhìn Khương Hòa một chút rồi gật đầu:
“Chào cậu”
Khương Hòa cũng không quan tâm đến việc đứng bên cạnh mình còn có Hạ Tử Mạch mà nói thêm:
“Lát nữa Trương tổng có bận không? Em mời ngài đi dùng cơm”
Hạ Tử Mạch im lặng, cậu biết tính cách của Trương Dạng, nếu như người nào hắn thích thì hắn sẽ chủ động tiến tới, nhưng nếu như người nào hắn không thích, càng chủ động với hắn bao nhiêu thì hắn lại càng không hứng thú bấy nhiêu.
Trương Dạng đưa tay nâng cằm của Khương Hòa lên đánh giá một lượt, khiến cho Khương Hòa trong lúc đó cũng hồi hộp chờ đợi theo.

Ở khoảng cách gần như thế này, có thể cảm nhận được hơi thở nam tính của hắn, cũng nhìn thấy được gương mặt góc cạnh hoàn hảo kia, nhưng mà người đàn ông này lại nói một lời tiếp theo đó làm cho cậu giống như rơi vào hố băng vậy:
“Tôi không thích cậu, cậu không phù hợp”
Khương Hòa phát triển hình tượng theo hướng thanh niên mạnh mẽ, mà Trương Dạng thì lại thích kiểu người mềm mại ôn nhu, hơn nữa hiện tại hắn cũng không có ý định bỏ rơi cún con, cún con của hắn đang rất ngoan ngoãn nghe lời.
Hạ Tử Mạch bây giờ mới lên tiếng, cậu liếc mắt cảnh cáo Khương Hòa:
“Khương Hòa, không phải cậu nói cậu còn có việc sao?”
Khương Hòa bị Trương Dạng từ chối thẳng thừng như vậy, cũng không còn mặt mũi nào ở lại chỗ này nữa.

Cậu gật đầu chào tạm biệt hai người rồi đi trước, bây giờ tại hành lang yên tĩnh cũng chỉ còn Hạ Tử Mạch và Trương Dạng mà thôi.
Hạ Tử Mạch khôn ngoan hơn những tình nhân lúc trước của Trương Dạng, cậu biết người đàn ông này không thích bị người khác khống chế, cho nên tạm thời cậu sẽ không nhắc đến chuyện của Trương Mạn Đường mà coi Trương Mạn Đường như là không khí:
“Trương tổng, gần đây anh rất bận sao? Nói sẽ gọi cho em nhưng lại không thấy đâu cả, anh có biết là ngày nào Tiểu Mạch cũng đợi điện thoại của anh hay không?”
Trương Dạng khẽ mỉm cười:
“Phải không? Em hẳn là nên biết lý do rồi chứ, còn đợi điện thoại của tôi lâu như vậy?”

Hạ Tử Mạch hơi cứng người lại một chút nhưng sau đó lại nở nụ cười nhẹ nhàng:
“Trương tổng, anh từng nói cho dù có người mới thì thỉnh thoảng cũng sẽ tìm em tâm sự mà”
Trương Dạng nhìn Hạ Tử Mạch một lượt từ trên xuống dưới, ánh mắt kia của hắn cũng đã làm cho Hạ Tử Mạch trong phút chốc mà nóng ran.

Trương Dạng thu lại tầm mắt, ngồi xuống chiếc ghế bên dưới, vắt chéo hai chân, lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa, hút một hơi mới nói:
“Tiểu Mạch, em chẳng phải đã nói…!trên đời này thứ không đáng tin nhất chính là lời nói của tôi sao?”
Hạ Tử Mạch hơi gấp gáp, người đàn ông này nóng lạnh bất thường, một câu nói không cẩn thận cũng có thể chọc hắn nổi giận:
“Trương tổng, lúc đó em chỉ nói như vậy mà thôi”
Trương Dạng nhả ra một ngụm khói trắng, nhàn nhạt trả lời:
“Lúc đó tôi còn nghĩ em khá thú vị, nhưng mà bây giờ xem ra cũng là kẻ ngu ngốc rồi”
Hạ Tử Mạch ngồi xuống bên cạnh Trương Dạng, nắm lấy cổ tay hắn, cậu không muốn mất đi người đàn ông này, không phải vì hắn là Trương tổng giàu có, mà còn vì hắn là Trương Dạng, hắn là một người đàn ông xấu xa nhưng lại dễ dàng đánh cắp trái tim cậu:
“Trương tổng, em hơn cậu ta rất nhiều thứ”
Trương Dạng chậm rãi dí đầu thuốc vẫn còn đang cháy kia lên phía trên bàn tay trái của Hạ Tử Mạch.

Hạ Tử Mạch bị nóng thì hoảng hốt thu tay lại khẽ kêu lên một tiếng.

Trương Dạng nhếch môi, hắn là người rất hay để bụng mọi thứ:
“Tiểu Mạch, tôi sẽ không mặc lại chiếc áo cũ.

Em có một căn nhà, một chiếc xe, một bộ phim của đạo diễn nổi tiếng nhất hiện nay, em vẫn còn chưa hài lòng sao?”
Hạ Tử Mạch lắc đầu, cậu có thể trả lại cho Trương Dạng những thứ đó chỉ để đổi lại thời gian hai người bọn họ từng ở bên nhau mà thôi:
“Trương tổng, em chỉ cần anh mà thôi”
Trương Dạng đưa tay nâng cằm của Hạ Tử Mạch, hắn nhẹ giọng nói một câu như thế này:
“Rất nhiều người cũng nói chỉ cần tôi, nhưng mà làm sao bây giờ? Tôi chỉ cần bọn họ tạm thời mà thôi”..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.