Trong Mắt Có Kịch

Chương 182: Em Không Biết Sát Mộc Nhân Là Ai


Bạn đang đọc Trong Mắt Có Kịch FULL – Chương 182: Em Không Biết Sát Mộc Nhân Là Ai


Hẹn hò? Hình như Trương Dạng không phải là kiểu người thích hẹn hò thì phải, có lẽ là do cậu nghe nhầm mà thôi.
“Hả? Anh nói gì?”
Trương Dạng xoay người Trương Mạn Đường lại đối diện mình, người này đẹp thật đấy, lúc trước mỗi lần gặp nếu như không phải đặt một nụ hôn cuồng nhiệt thì cũng là lao vào áp sát người ta dưới thân, hiếm khi an tĩnh quan sát người ta thật cẩn thận.
“Hẹn hò, em không thích sao?”
Trương Mạn Đường ngẩn người, thì ra là cậu không nghe nhầm, Trương Dạng thật sự đã nói đến hai từ hẹn hò đó.
“Thích, đương nhiên em thích, chỉ là em cảm thấy có hơi bất ngờ.”
Trương Dạng cười nhẹ, nhìn xem kinh hỉ trên gương mặt kia đã rõ ràng biết bao.
“Vậy phải bí mật, nếu không Tiểu Tu sẽ đòi đi theo.”
Trương Mạn Đường hả một tiếng, rồi nhanh chóng gật đầu.
“Em hiểu rồi.”
Đúng lúc này có một tiếng ho cố tình phát ra, Trương Mạn Đường ngẩng đầu thì nhìn thấy Sát Mộc Thanh đang đứng ở một bên giả bộ quay mặt đi, có lẽ ông ta đã nhìn thấy cảnh thân mật này giữa cậu và Trương Dạng.
Trương Mạn Đường xấu hổ, hơi đẩy Trương Dạng ra rồi xoay người tắt bếp, canh xương hầm đã xong rồi, chỉ đợi Trương Tu tắm xong là có thể ăn cơm.

Trương Dạng thì vẫn giữ thái độ bình thản đó, hơi hơi liếc nhìn qua chỗ của Sát Mộc Thanh rồi xoay người đi về phía bàn ăn.
“Sát lão gia đói chưa? Đồ ăn Tiểu Đường Tử làm rất ngon đấy.”
Trương Mạn Đường cẩn thận chuẩn bị từng đĩa thức ăn, sau đó bưng ra bên ngoài đặt lên bàn.


Trương Dạng đã sớm ngồi xuống bàn ăn, Giang Lệ Châu vừa từ trên lầu đi xuống lại thấy cảnh con trai mình đang bê đồ ăn thì đau lòng.

Căn nhà này lớn như vậy cũng không có người giúp việc nào hay sao, rõ ràng là có nhưng tại sao con trai bà vẫn phải vất vả như thế chứ.
Sát Mộc Thanh thấy Giang Lệ Châu có vẻ hơi kích động thì nhanh chóng kéo tay bà ngồi xuống ghế.

Trương Mạn Đường không để ý đến hai người cho lắm, mãi đến khi Trương Tu được quản gia đỡ ra ngoài rồi mới lấy lại được sự chú ý của cậu.
“Ba ba nhỏ, hôm nay nhà lại có khách sao, hai người này là ai vậy?”
Trương Mạn Đường có hơi bối rối, hai người này nên phải nói là ai đây chứ.

Trương Dạng đỡ Trương Tu ngồi lên ghế rồi chậm rãi nói: “Tiểu Tu, con còn chưa chào người lớn đâu.”
Trương Tu à một tiếng, bởi vì ở nhà rất ít khi sẽ có khách đến thăm, hơn nữa hai người này còn là người lạ nữa cho nên nhóc con cũng hơi bất ngờ.
“Chào ông bà.”
Nhóc con khá lễ phép khiến cho vợ chồng Sát Mộc Thanh cũng không bắt bẻ được gì, chỉ là Giang Lệ Châu vẫn cảm thấy không mấy thân thiết được với cha con Trương Dạng này.
Không gian rơi vào trầm mặc khiến cho không khí cũng giống như ngưng đọng lại vậy.

Trương Mạn Đường ngồi xuống bên cạnh Trương Tu, trước là lấy cho nhóc con mấy món đồ ăn yêu thích đặt vào bát, sau mới lên tiếng nói: “Hôm nay Tiểu Tu phải ăn nhiều hơn mới được.”

Trương Tu cười vui vẻ, trên tay còn cầm theo một món đồ chơi mà bạn học tặng.
“Được ạ, nghe lời ba ba nhỏ nhưng mà con không thích ăn bí đỏ đâu.”
Trương Mạn Đường ân cần dỗ dành.
“Phải ăn bí đỏ mới nhanh khỏi chân, con có muốn sớm đến lớp gặp bạn bè hay không?”
Trương Tu nhíu mày nhỏ giọng đáp.
“Vậy con chỉ ăn một chút thôi, bí đỏ không hề ngon chút nào.”
Trương Mạn Đường cười cười.
“Được được, con mở miệng ra nào.”
Từ nãy tới giờ Trương Dạng vẫn luôn quan sát sắc mặt của Sát Mộc Thanh và Giang Lệ Châu, rõ ràng là trên gương mặt đông cứng kia của hai người không mấy vui vẻ.

Trương Dạng nhếch môi khẽ mỉm cười, chậm rãi lên tiếng nói: “Hai người cứ ăn tự nhiên, tay nghề của em ấy không tồi đâu.”
Lúc này Trương Mạn Đường mới nhớ tới hôm nay còn có người lạ nữa, đến khi cậu ngẩng đầu nhìn lên thì bắt gặp hai cặp mắt của người đối diện vẫn luôn nhìn chằm chằm mình, cậu hơi khó xử né tránh, cảm giác không mấy thoải mái chút nào.
Giang Lệ Châu khẽ thở dài trong lòng, đáng lẽ ra con trai sẽ được sống giống như một thiếu gia chứ không phải ở trong bếp nấu ăn rồi chăm sóc con riêng của người khác như thế này, xem ra cuộc sống của con trai bà suốt mấy năm vừa qua đã quá khổ rồi, chỉ trách bà không thể tìm thấy con trai sớm hơn.
Sát Mộc Thanh kín đáo vỗ vỗ bàn tay của Giang Lệ Châu rồi ngẩng đầu nhìn Trương Dạng.
“Chúng tôi sẽ ở lại thành phố vài ngày để giải quyết công việc, cậu Trương có thể cho chúng tôi ở lại đây vài ngày đến khi giải quyết xong công việc hay không?”
Trương Mạn Đường nghe được thì nhíu mày, trong lòng thầm cầu mong Trương Dạng đừng đồng ý, Nhậm Tử Sâm vừa mới được tiễn đi, bây giờ lại có thêm hai người nữa muốn ở lại, cậu chỉ muốn an tĩnh ở trong nhà cùng với Trương Dạng và Trương Tu mà thôi.

Trương Dạng im lặng thật lâu, trong khoảng thời gian đó hắn vẫn luôn quan sát sắc mặt của mọi người, hắn không muốn để cho Trương Mạn Đường rời đi nhưng hắn lại không muốn ngăn cản chuyện nhận lại người thân của cậu, nếu như ngăn cản cậu thì có lẽ sau này cậu sẽ hận hắn cũng nên.
“Được thôi, nhà chúng tôi có phòng dành cho khách, hai người cứ thong thả ở lại giải quyết công việc xong rồi về cũng không sao.”
Trương Mạn Đường nhíu mày, Trương Dạng sao lại đồng ý chứ, cậu không muốn một chút nào.
Giang Lệ Châu thấy con trai mình nãy giờ chỉ chăm lo cho đứa bé kia không ăn được gì, nhìn xem dáng người của con trai bà thật gầy lại khiến cho bà cảm thấy ngậm ngùi, nhanh chóng gắp một miếng đùi gà bỏ vào trong bát của Trương Mạn Đường.
“Con ăn đi, nhìn con gầy quá.”
Trương Mạn Đường thoáng giật mình, trên đời này có rất ít người quan tâm đến cậu, hơn nữa người này còn gọi cậu là con khiến cho cậu vừa cảm thấy xa lạ lại vừa cảm thấy gần gũi.
Trương Dạng chậm rãi di chuyển đũa gắp lấy một phần ức gà bỏ vào bát của Trương Mạn Đường.
“Em ấy không thích ăn phần thịt sẫm đâu.”
Trương Mạn Đường nhìn bát cơm có hai miếng thịt gà trước mắt rồi lại nhìn tới hai cặp mắt đang chiếu về phía mình thì khó xử, cuối cùng trước ánh mắt kiên định kia của Trương Dạng, cậu vẫn là lựa chọn người đàn ông của mình.
“Cảm ơn Sát phu nhân, không cần phải gắp cho tôi.”
Trương Mạn Đường nói xong lại đặt miếng đùi gà kia vào bát của Trương Tu, nhóc con này thích ăn nhất là đùi gà, cậu không thể tranh giành với nhóc được.
Giang Lệ Châu nhìn một màn này thì khẽ thở dài, xem ra căn nhà lớn như vậy, con trai bà ăn uống cũng không được thoải mái.
Buổi tối hôm ấy vốn dĩ sẽ được đi hẹn hò nhưng thời tiết đột nhiên lại chuyển xấu, mưa lớn không ngừng, cây cối đều bị gió thổi đung đưa như sắp gãy cành.

Trương Mạn Đường như thường lệ dỗ dành Trương Tu đi ngủ, có lẽ hôm nay nhóc con chơi nhiều cho nên đi ngủ sớm hơn ngày thường một tiếng, Trương Mạn Đường đợi cho Trương Tu ngủ say rồi mới đi lên phòng tắm rửa.
Mùi hương sữa tắm thơm ngọt nhanh chóng lan tràn trong không khí, Trương Mạn Đường mặc áo choàng tắm đứng bên cạnh cửa sổ.

Hôm nay trời mưa thật lớn khiến cho buổi hẹn hò đầu tiên mà cậu vẫn luôn mong chờ bị đổ vỡ.


Nếu như đi hẹn hò với Trương Dạng thì hắn sẽ đưa cậu đi đâu đây, nói thật trong đầu cậu chỉ nghĩ đến duy nhất một địa điểm là phòng khách sạn hạng sang nào đó.

Cánh cửa phòng mở ra, Trương Dạng mặc đồ thoải mái tiến vào, Trương Mạn Đường xoay người nhìn hắn, người đàn ông này luôn khiến cho trái tim cậu thổn thức loạn nhịp.
“Dự báo thời tiết nói sẽ có bão trong khoảng 1 tuần, có lẽ trong tuần tới không thể dẫn em đi hẹn hò rồi.”
Trương Dạng ôm lấy Trương Mạn Đường, mùi hương trên cơ thể của cậu khiến cho hắn cảm thấy rất dễ chịu, rất nhanh bàn tay kia đã không thể yên phận được mà luồn vào bên trong áo choàng tắm của cậu, tham lam xoa nắn cơ thể non mịn này.
“Trương Dạng, chuyện của hai người kia…!Anh có thể từ chối mà.”
Trương Dạng cúi đầu hôn lên cần cổ của Trương Mạn Đường, đôi môi điêu luyện của hắn liên tục thả vào những nụ hôn nóng bỏng.
“Bọn họ là ba mẹ của em, anh không muốn em sau này sẽ phải hối hận.”
Trương Mạn Đường rơi vào suy nghĩ mông lung, chỉ một câu nói của Trương Dạng đúng là có thể khiến cho cậu phải suy nghĩ nhiều hơn.

Chẳng phải lúc trước cậu vẫn mong sẽ có một ngày ba mẹ sẽ tìm đến cậu hay sao, bây giờ bọn họ đến rồi thì cậu lại né tránh, nếu như sau này bọn họ rời đi thì cậu có hối hận hay không đây.
“Cảm ơn anh.”
Trương Dạng dừng lại động tác, ngẩng đầu nhìn Trương Mạn Đường thật lâu, từ trước đến nay hắn vẫn luôn tự tin rằng Trương Mạn Đường sẽ không thể rời khỏi hắn nhưng cho đến bây giờ sự tự tin đó đã lung lay rồi.
“Trương Mạn Đường, em thích là Trương Mạn Đường hay là Sát Mộc Nhân?”
Trương Mạn Đường giật mình khi nhìn thấy đôi mắt có phần lo lắng kia của Trương Dạng, hình ảnh này là ảo giác của cậu sao, người đàn ông này làm gì sẽ xuất hiện lo lắng cơ chứ.

Trương Mạn Đường ôm lấy Trương Dạng, gương mặt vùi vào lồng ngực hắn.
“Em không biết Sát Mộc Nhân là ai cả.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.