Đọc truyện Trong Mắt Anh Có Ngôi Sao – Chương 25: Trở về
Trần Kiều: “Anh đã trở về.”
Trần Kiều: “Em đang ở đâu.”
Lâm Tây nhìn chằm chằm màn hình.
Trần Kiều: “Anh tới tìm em.”
Lâm Tây nghĩ nghĩ, đem địa chỉ quán cà phê gửi qua.
Bên kia lập tức trả lời: “Được, chờ anh.”
Lâm Tây cảm thấy con người Trần Kiều rất kỳ quái, quay lại như gió, nhát gan lại ích kỷ, thật đáng ghét.
Trần Kiều đến rất nhanh, thời gian ngắn như vậy, Lâm Tây thậm chí còn chưa kịp nghĩ kỹ những chuyện như vì sao anh trở về, vì sao hơn nửa tháng anh không có tin tức, mình nên đối mặt với anh như thế nào.
Trong nháy mắt nhìn thấy Trần Kiều, rất kỳ quái, trong đầu Lâm Tây chỉ có một câu.
Anh gầy.
Dáng người Trần Kiều vốn dĩ cao gầy.
Giống lúc trước, Trần Kiều mặc áo thun màu đen, đội mũ lưỡi trai, ngồi đối diện với Lâm Tây.
Hai người trầm mặc thật lâu. Ai cũng không mở miệng nói trước.
Lâm Tây uống trà chanh, cuối cùng vẫn là cô nói trước: “Đã trở lại.”
“Ừ.”
“Chuyện kết thúc chưa.”
Trần Kiều gật đầu, “Kết thúc.”
Lâm Tây cúi đầu cắn ống hút.
“Thành tích thi đại học phát ra chưa?”
“Rồi.”
“Thế nào?”
“Khá tốt.”
Trần Kiều gật đầu: “Vậy là tốt rồi.” Theo sau lại hỏi: “Vậy, muốn đi chúc mừng một chút không?”
“Muốn đi ăn lẩu, hay là nướng BBQ?”
Lâm Tây ngẩng đầu nhìn Trần Kiều, trong mắt mang theo cảm xúc không rõ, hung hăng nói: “Muốn uống rượu bia.”
“Không nghĩ tới lần đầu tiên đến nhà mới của anh là để uống rượu.” Lâm Tây vào cửa thay dép lê, nhìn trái nhìn phải.
Vẫn là đôi dép lê lúc trước cô mang ở nhà Trần Kiều, Trần Kiều mang theo nó tới đây.
Trần Kiều không nói gì, ôm thùng bia trong tay đặt lên trên bàn.
Trần Kiều lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi cơm hộp: “Muốn ăn cái gì?”
Lâm Tây buột miệng thốt ra: “Thịt nướng.”
“Gà chiên ớt, mực xào sa tế, Malatang.”
“Còn muốn ăn chân gà nướng…”
Lâm Tây bật tivi lên, tùy tiện chọn một chương trình gameshow, ngồi trên sô pha yên tĩnh xem.
Trần Kiều ngồi bên cạnh cô, cùng nhau yên tĩnh xem.
Gameshow rất buồn cười, người chủ trì đặc biệt hài hước, hiện trường tiếng cười không ngừng.
Nhưng Lâm Tây không thể nào cười nổi.
Cơm nhanh chóng được đưa đến, bởi vì gọi nhiều món bất đồng, cho nên Trần Kiều mở cửa rất nhiều lần.
Trần Kiều bưng hai phần chân gà nướng cuối cùng đến trên bàn.
Trần Kiều xốc nắp hộp cơm lên, đẩy tới trước mặt Lâm Tây: “Một phần canh suông, một phần cơm chiên dương châu, em ăn mỗi thứ một chút, bằng không tổn thương dạ dày.”
Lâm Tây cầm lấy một lon bia.
Lâm Tây không thích để móng tay, kéo nắp lon, mặc kệ là Coca, Sprite hay lon bia này cô đều mở không ra.
Lâm Tây u ám vụng về moi kéo cái nắp, nếu là nửa tháng trước, cô nhất định sẽ cười hì hì để cho người bên cạnh mở ra hộ cô.
Răng rắc một tiếng. Trần Kiều đã khui được một lon, biết cô không mở được, anh lấy lon bia trong tay Lâm Tây lại, đem lon bia vừa mới khui ra đặt vào tay cô.
Mới vừa mở ra bia còn nổi bọt khí.
Lâm Tây đột nhiên rót cho mình một mồm to bia.
Lâm Tây cũng không cảm thấy uống bia có bao nhiêu tốt, nhưng giống lần trước ở KTV, hoặc là tối ngày đó ở bên Trần Kiều, không khí rất tốt, bia làm vui vẻ cả người.
Lần này cô chỉ uống một ngụm lạnh lẽo cùng chua xót.
Lại là răng rắc một tiếng, Trần Kiều cũng khui một lon đưa đến bên miệng, uống một ngụm.
“Trần Kiều.” Lâm Tây quay đầu hỏi anh, “Em đã nói với anh chưa.”
“Nói cái gì?” Trần Kiều cũng nhìn Lâm Tây.
Lâm Tây lại uống một ngụm bia, chất lỏng lạnh lẽo chua xót nhập vào yết hầu, giọng nói cũng lạnh lẽo theo, “Anh thật sự rất nhát gan.”
Trần Kiều ánh mắt u tối, tự giễu cười, “Em đã nói rồi.”
Trần Kiều lấy hộp thịt nướng đưa tới trước mặt Lâm Tây: “Ăn chút thịt.”
Lâm Tây không để ý đến anh, lại ngửa đầu uống một ngụm bia.
Trần Kiều trầm mặc một lát, xoay người. Hai người ngồi song song, ai cũng không nhìn ai.
“Em đang tức giận?” Trần Kiều hỏi.
Lâm Tây hừ một tiếng: “Vô nghĩa.”
Trần Kiều giải thích nói: “Anh đi về quê quán của mình.”
Lâm Tây quay đầu nhìn anh.
“Con trai của chú năm đó thu dưỡng anh xảy ra chuyện.”
“Chú Trương không còn cách nào, tìm được anh, bảo anh giúp đỡ.”
Trần Kiều cúi đầu, nhàn nhạt nói.
“Bây giờ chuyện đã xử lý xong, sẽ không còn sau này.”
“Nơi đó anh cũng không muốn trở về.”
Lâm Tây nói: “Vậy cũng không thể cái gì cũng không nói đã lập tức đi, cái gì cũng không nói đã lập tức trở về!”
“Anh vốn dĩ không định trở về.” Trần Kiều cúi đầu nhỏ giọng nói.
Lâm Tây tức giận, lại hung hăng uống một ngụm bia, nhưng cô không nói được những lời tàn nhẫn, bởi vì có chút luyến tiếc.
Trần Kiều nhẹ nhàng nói: “Anh có một ít việc, muốn nói cho em biết.”
Lâm Tây không trả lời, Trần Kiều tự mình tiếp tục nói.
“Năm đó anh mười hai tuổi, đã không có nhà.”
Lòng Lâm Tây đột nhiên run lên, mười hai tuổi, đã không có nhà?
Cảm giác đau lòng lại lên men.
Trần Kiều tiếp tục nói, lời nói đơn giản lại hóa thành lưỡi dao hung hăng đâm vào lòng hai người.
Trần Kiều: “Mười hai tuổi, anh không làm được gì. Ngay cả đi công trường dọn gạch, đi nhà ăn rửa chén, cũng không ai nhận.”
“Có một đoạn thời gian, mỗi ngày anh ngồi xổm trên phố, nhìn người lui tới, biểu cảm trên mặt mỗi người đều không giống nhau, bước chân đều không giống nhau, mỗi một người đều bất đồng.”
“Nhưng chỉ có anh, một mình, không có tiền, không có nhà, cái gì cũng không có.”
“Sau đó, ở trên phố lâu rồi, anh phát hiện, không phải chỉ có một mình anh khốn khổ.”
“Còn có rất nhiều người.”
“Rất nhiều người giống anh, chúng ta đều không có nhà, có người ba mẹ đã chết, có người bị đuổi ra khỏi nhà, có người từ nhỏ cứ như vậy lớn lên, còn nhiều, ai biết được.”
Lâm Tây biết, trên thế giới này có rất nhiều người may mắn, có hạnh phúc gia đình mỹ mãn. Nhưng cũng có rất nhiều người bất hạnh, trốn trong góc tối của thế giới đau khổ chống đỡ.
Loại người giống bọn họ, ở trong xã hội, bị gọi là nhi đồng lưu lạc. Nhi đồng, lưu lạc nghe ra là một từ ngữ rất tốt đẹp. Ở thế gian tiêu sái đi một chuyến gọi là lưu lạc, ở nhà ấm trẻ nhỏ trưởng thành tốt đẹp nhất gọi là nhi đồng.
Nhưng hai từ này ghép lại với nhau, lại làm người ta lo lắng đau lòng.
Bọn họ, ở một độ tuổi cái gì cũng không có, ở một độ tuổi vốn nên cái gì cũng có.
Hai bàn tay trắng.
“Anh lại có một cái nhà.” Trần Kiều nhẹ nhàng cười, rốt cuộc cũng dám ngẩng đầu lên nhìn Lâm Tây, nói: “Em tin không? Tụi anh có nhà.”
“Mấy chục người thuê một căn nhà ở cùng một chỗ. Căn nhà không lớn nhưng rất rộng mở, đèn tuy mờ nhưng rất sáng, không có lò sưởi nhưng lại rất ấm áp.”
Trần Kiều dừng một chút, nói không được nữa, giơ tay lại uống một ngụm bia.
Lâm Tây không biết nên nói gì, chỉ có thể nhỏ giọng nói vài từ: “Kia.… Khá tốt.”
Trần Kiều lại nhẹ nhàng cười, quay đầu nói với Lâm Tây: “Em biết tụi anh lấy tiền từ nơi nào không?”
Trần Kiều uống thêm bia, lại nhát gan cúi đầu nói: “Trộm.”
“Cái gì cũng trộm, đáng giá, có thể ăn, đều trộm.”
“Như vậy, lấy tiền rất nhanh, sống cũng không tồi, thường xuyên dư tiền sẽ đi mua quần áo mặc, hoặc là tụ tập trong phòng ăn lẩu.”
“Cảnh sát cũng bắt không được tụi anh, cho dù bắt được thì thế nào. Không thể phạt, không thể bắt giam, không thể đưa về nhà, cũng không có khả năng quản lý tụi anh.”
Một đám con nít mười mấy tuổi làm sao có thể đối mặt với những thứ rắc rối phức tạp của xã hội. Anh lại có thể làm được gì đâu.
“Huống chi, như vậy cũng không có gì không tốt.” Trần Kiều nói, có một đoạn thời gian, anh rất thỏa mãn với nơi đó: “Mỗi ngày cùng mọi người ở bên nhau, rất vui vẻ. Mọi người đều là trẻ con khổ, nói chuyện lâu dần trở nên thân thiết.”
“Trộm đồ cũng rất nhẹ nhàng, có tiền cũng nhanh.”
“Tụi anh chính là thứ bại hoại của xã hội, ban ngày ăn không ngồi rồi, buổi tối hãm hại lừa gạt, là tên côn đồ thấp hèn nhất.”
“Không phải.” Lâm Tây nói. “Các anh không phải.”
Trần Kiều lắc đầu, “Đúng vậy, tụi anh là đồ thấp hèn.”
“Lâm Tây, lúc đầu gặp em anh đã nói rồi, anh không phải người tốt. Anh trộm đồ, làm tên côn đồ. Anh là kẻ khốn nạn trong mắt người đời.”
Lâm Tây nhớ lại lúc hai người vừa mới quen biết, ngày đầu tiên qua nhà anh học bài, Trần Kiều lạnh lùng nói với cô, tôi không phải người tốt.
Anh nói, đừng quá tin tưởng người khác.
Anh nói, sao em biết tôi là người tốt.
Anh còn nói, nói không chừng tôi còn từng trộm đồ, từng giết người.
Ngay từ đầu anh cũng đã đem khổ sở của mình nói với cô.
Lâm Tây nghĩ, lúc ấy, anh lấy tâm tình gì, nói ra những lời này?
Âm thanh Trần Kiều run run, sắc mặt thống khổ tiếp tục nói: “Anh không thích thế giới này, anh hận xã hội này. Anh nghĩ tới trả thù, trả thù mọi người, dựa vào cái gì bọn họ đều tốt, chỉ có anh khổ.”
Lâm Tây nhìn Trần Kiều gần như tan vỡ, Lâm Tây nghĩ, hiện tại lúc này, Trần Kiều lấy tâm tình gì, nói ra những lời này.
Lâm Tây nhìn không được, cũng nghe không nổi nữa, cô nhẹ nhàng tới gần, ôm lấy cả người run rẩy của Trần Kiều. Trần Kiều nâng tay ôm lấy Lâm Tây, đầu dựa vào vai Lâm Tây, nhẹ nhàng vuốt ve vài cái, rốt cuộc nói không nên lời.
Lâm Tây nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Trần Kiều, giọng nói kiên định: “Lúc ấy em cũng đã nói với anh.”
“Cho dù trước kia anh là người xấu, nhưng anh của bây giờ, anh đứng ở trước mặt em.”
“Trong mắt anh có ngôi sao.”
Trần Kiều tham luyến ôm ôm Lâm Tây, sau đó hai người tách ra.
Trần Kiều tiếp tục nói: “Sau lại bởi vì một chút chuyện tụi anh bị đuổi ra ngoài, anh lén vào tiệm cơm của dì Trương trộm đồ ăn bị bà ấy bắt được. Sau đó bà ấy cho anh một cái nhà khác.”
“Qua hai năm, bà ấy qua đời, vì tai nạn xe cộ.” Trần Kiều nức nở nói.
“Anh bị chú Trương đuổi đi, sau lại kiếm chút tiền, rồi lại đi tới nơi này.”
“Lần này trở về là bởi vì con trai của dì Trương xảy ra chuyện, dì Trương có ân với anh, anh phải giúp.”
“Cứ như vậy.”
“Đã biết.” Lâm Tây nhẹ nhàng nói.
Dày vò bất đắc dĩ khó hiểu thống khổ thậm chí oán hận mười mấy ngày nay, đều sớm đã tan thành mây khói.
Cô biết, Trần Kiều có thể trở về, có thể tới tìm cô, anh đã dùng hết sức lực toàn thân mình.
“Lúc trước rời đi, là anh không đúng.” Trần Kiều nói.
“Anh nói những lời này.” Trần Kiều thấp giọng nói, “Không phải muốn nói cái gì, chỉ là muốn cho em một lời giải thích.”
Đôi tay Trần Kiều nắm chặt lon bia, hơi bất an cắn cắn môi.
“Mười mấy ngày nay, anh vẫn luôn suy nghĩ.”
“Anh suy nghĩ, anh có thể hay không, thích em.”
Lâm Tây nhìn sườn mặt của Trần Kiều, tay nắm chặt, môi không tự giác mím lại.
“Anh quả thật rất nhát gan. Nhưng, Lâm Tây.” Trần Kiều ngẩng đầu nhìn Lâm Tây.
Mỗi lần Lâm Tây nhìn Trần Kiều, vẻ mặt của anh vĩnh viễn là nhàn nhạt, trong ánh mắt cái gì cũng không có, sạch sẽ giống như màn đêm lạnh lẽo.
Lâm Tây cho rằng Trần Kiều cái gì cũng không để bụng.
Có lẽ, anh cái gì cũng không dám để ý.
Trần Kiều thật cẩn thận nhìn Lâm Tây, trong ánh mắt lần đầu tiên có cảm xúc, Lâm Tây nói không rõ đó là cảm xúc gì, cô chỉ cảm thấy bản thân run sợ khó chịu.
“Em biết không?”
Giọng nói Trần Kiều mang theo run rẩy, “Nếu anh chưa từng gặp qua ánh sáng, vậy có thể anh sẽ không sợ bóng tối.”