Trong Lòng Tôi, Em Là Duy Nhất

Chương 5: Chia tay (2)


Đọc truyện Trong Lòng Tôi, Em Là Duy Nhất – Chương 5: Chia tay (2)

Xung quanh phía Bắc thành phố, rộng mở ở phía chân trời, màu cam hồng tách những đám mây màu xám ra.

Kỷ Đường ngồi trên ghế phụ, việc xảy ra mấy tiếng trước vẫn khiến cậu không thể tin nổi.

Cậu kìm nén rất lâu, nhưng vẫn không nhịn được hỏi ra miệng.

“Việc hai ngươi năm đó chia tay, là cãi nhau đến nỗi mất cả chì lẫn chài à?” Nếu không thì hai bên gặp lại tại sao lại không có chút nể mặt như vậy.

5 giờ rạng sáng, cả tòa thành thị vẫn chưa tỉnh dậy, xe trên đường lớn thưa thớt.

Chân Dịch Yên đạp đạp phanh xe, chiếc Mercedes màu đen chạy băng băng ổn định đến phía trước. Cô không nói chuyện.

Kỷ Đường là một người hấp tấp, Dịch Yên không nói gì khiến cả người cậu không thoải mái, chỉ có điều cậu có thể nói. cho dù Dịch Yên không nói câu nào, cậu cũng có thể tự nói ra một rổ lớn.

“Người này tại sao lại có thay đổi lớn như vậy chứ, tuy là nói con người sẽ luôn luôn thay đổi, nhưng cũng sẽ không thay đổi hoàn toàn như vậy chứ. Tôi còn nhớ trước kia anh ta cười rộ lên rất ngọt ngào, đôi mắt thật to, môi hồng răng trắng.” Kỷ Đường dường như đang nhớ lại Tô Ngạn trong trí nhớ hồi cấp ba, nghĩ đến đâu thì nói đến đó, “Mặc dù không chủ động nói chuyện với người quen, nhưng rất ngoan, tính tình hòa nhã.”

Kỷ Đường nghĩ đủ kiểu cũng không hiểu nổi: “Tại sao bây giờ lại biến thành một người như vậy? Không thích giao tiếp, cũng không cười, tính tình vừa nhìn đã thấy lạnh, giống như có người nợ anh ta mấy triệu vậy.”

Hồi cấp 3, cảm giác tồn tại của Tô Ngạn rất thấp, tính tình không có gì nổi bật, nếu không thì Kỷ Đường cũng không nhớ ra nổi người này lúc tối qua khi Dịch Yên nhắc đến Tô Ngạn.

Nhưng Tô Ngạn của bây giờ, tính tình lạnh lùng, xử sự cứng rắn, khiến cho người ta không nhớ nổi cũng khó.

Nhưng chỉ có Dịch Yên biết, đây mới thật sự là Tô Ngạn.

“Chỉ có điều, không nghĩ tới anh ta là cảnh sát, với tính cách lúc trước của anh ta sao có thể làm cảnh sát, hơn nữa nhìn sơ thì không phải là cảnh sát bình thường, mỗi người đều cao lớn.”

Kỷ Đường vừa nhắc tới chuyện cũ, Dịch Yên cũng khó tránh khỏi nhớ tới Tô Ngạn lúc đó.

Anh ấy……

Thật sự thay đổi rất nhiều.

Người lúc trước không bao giờ đánh nhau, bây giờ đã trở thành cảnh sát, Dịch Yên nhớ tới lần trước anh tới bệnh viện, vết thương kia chắc là bị thương lúc đang làm nhiệm vụ.

Cả đêm nay Dịch Yên không ngủ, cả người mệt mỏi, mạch suy nghĩ lại tỉnh táo đến bất ngờ.

Kỷ Đường cũng đã không ngủ cả một đêm, sau khi lầm bầm nói mấy câu thì giọng ngày càng nhỏ, đã ngủ ở ghế phụ.


Nhà Kỷ Đường nằm trong nhóm biệt thự có giá cả đắt đỏ, Dịch Yên đưa Kỷ Đường về nhà xong rồi lái xe đi bệnh viện.

Một đêm không nghỉ ngơi, nhưng vẫn phải đi làm bình thường.

6 giờ rưỡi đổi ca, lúc Dịch Yên đến bệnh viện còn chưa đến giờ thay ca.

Y tá trực ban nhìn thấy Dịch Yên, kinh ngạc: “Sao hôm nay bác sĩ Dịch tới sớm thế, mới 6 giờ, còn nửa tiếng nữa mới chuyển ca.”

Ai cũng hận không thể đi làm vào buổi tối, khôi phải do bất đắc dĩ mà đi làm trước giờ thật sự rất hiếm thấy.

Dịch Yên: “Ừm, dậy sớm.”

“Cô ăn chưa?”

Dịch Yên lấy áo lên đi vào phòng thay đồ: “Rồi.”

Thật ra Dịch Yên không ăn, cô không có thói quen ăn bữa sáng, từ nhỏ đã ăn uống không có quy luật, không sửa được. Huống hồ tối hôm qua uống rượu xong, dạ dày hơi hơi không ổn.

Nhưng cô lười giải thích.

Dịch Yên mặc áo blouse trắng lên người, quay về phòng khám, bắt đầu làm việc.

***

Mùa đông xám xịt, trời lạnh cả một ngày, một trận tuyết lớn đi qua, chớp mắt đã qua nửa tháng.

Tết âm lịch đến gần, thành phố màu xám thêm vài màu sắc vui mừng.

Cây cối hai bên đường lớn treo đèn lồng đỏ, bị phủ lên một lớp tuyết trắng.

Sắc trời dần tối, công nhân vệ sinh đang dọn dẹp mặt đường, bóp còi ồn ào náo động.

Giữa chừng, Kỷ Đường gọi tới, Dịch Yên bắt máy.

“Năm nay ăn tết bà qua nhà tôi không?”


Dịch Yên: “Không, cứ sống cuộc sống hưởng thụ như mọi năm của ông đi.”

“Cái bà chị này, cơm đoàn viên mọi năm cũng có một mình, qua nhà tôi ít nhất cũng có hơi người, sao lại không qua.”

Dịch Yên cười: “Bữa cơm đoàn viên là ăn với gia đình, đầu óc ông có cần tôi lọc lại không vậy.”

Tên Kỷ Đường có não, nhưng vẫn không biết dùng: “Nhưng mà bà không ——”

Nói được một nửa, cậu lập tức ngậm miệng, cảm thấy không thể nói như vậy.

Thế mà Dịch Yên thật sự không cảm thấy gì, thay Kỷ Đường nói.

“Ông định nói tôi không có còn người nhà, đến nhà ông ăn một bữa cơm cũng chẳng sao cả à,” Dịch Yên cười một tiếng, “Ông cũng đừng lo cho tôi, tôi quen ở một mình rồi, ngược lại ngồi đợi chung với ông cũng hơi khó xử.”

Ngoại trừ Tịch Vãn không biết đến việc Dịch Yên đi làm, Kỷ Đường mấy ngày trước gọi điện cho Dịch Yên là muốn cô suy nghĩ một chút về đề nghị này của cậu.

Nhưng Dịch Yên nói đến việc này, Kỷ Đường cũng không khuyên.

“Vậy bà cứ tiếp tục lái xe đi, tôi không quấy rầy bà,” Kỷ Đường nói, “Đêm nay đàn chị không tăng ca, tôi hẹn cô ấy ăn cơm.”

“Cố gắng lên nha, năm nay nếu vẫn không theo đuổi được, tôi cười vào mặt ông.”

Kỷ Đường: “Cút đi.”

Nói đến đây, Kỷ Đường đột nhiên hỏi câu: “Bà không định đi tìm anh ta sao?”

Dịch Yên bên môi cười bỗng nhiên đọng lại một chút.

Đây là lần đầu tiên Kỷ Đường nhắc tới Tô Ngạn sau hôm đó.

“Cho dù là anh ta chủ động chia tay, nhưng nếu thích bà vẫn có thể quay về tìm anh ta.”

Dịch Yên không đối Kỷ Đường kiến nghị phát biểu ý kiến, mà là nói: “Là…… tôi chia tay.”

“Cái gì? Bà chia tay?!”


Kỷ Đường giống như nghe được một việc rất đáng sợ, cuộc nói chuyện ngáy mắt chìm vào im lặng, vài giây sau Kỷ Đường mới lên tiếng: “Này…… Sao lại thế này vậy……”

Lúc còn học cấp 3, cả trường Nhị Trung ai cũng biết tiểu thái muội (*) của Nhị Trung đang theo đuổi Tô Ngạn ở Nhất Trung cách vách.

(*) không hiểu từ này ;;-;; ai biết chỉ tôi nha.

Theo đuổi rất lâu nhưng vẫn bị từ chối, lại tiếp tục theo đuổi hết lần này tới lần khác, cho đến khi được đồng ý, có rất nhiều người nói, Tô Ngạn vốn dĩ không thích Dịch Yên, chỉ là bị cô làm cho cảm động nên mới nhận lời.

Tất cả mọi người đều kết luận rằng không bao lâu sau Tô Ngạn sẽ chia tay với Dịch Yên.

Nhưng thế mà người chia tay lại là Dịch Yên?

Kỷ Đường không nghe câu trả lời Dịch Yên, cảm thấy mình không nên khơi mào đề tài này, không hỏi lại.

“Rồi rồi, bà cứ lái xe tiếp đi, cúp máy đây.”

Chờ điện thoại tắt máy, Dịch Yên đã trở lại như thường,trên gương mặt đã không còn thấy sự trống rỗng nào.

Dịch Yên lái xe về nhà, tắm rửa xong rồi đặt cơm hộp, cơm hộp vẫn không ăn hết như cũ, dọn dẹp xong liền lên giường ngủ.

Cuộc sống như vậy dường như đã lặp đi lặp lại rất nhiều năm, cứ theo quy luật như vậy, không xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào.

Lần duy nhất xảy ra chuyện ngoài ý muốn lại biến mất khỏi cuộc sống của cô một lần nữa, giống như trận tuyết lớn của mấy ngày trước, lặng yên không tiếng động mà đến, cũng yên lặng rời đi không tiếng động nào.

Dịch Yên không biết từ khi nào đã ngủ thiếp đi.

Trong giấc mơ, một ngày đầy lười biếng của tám năm trước, trong không khí có tiếng nam sinh tưng bóng rổ trên mặt đất.

Cô thấy Tô Ngạn, anh ngồi dưới bóng cây đọc sách.

Trong mơ, Dịch Yên dường như biến thành người ngoài cuộc, cô biết mình đang nằm mơ, nhưng mà không muốn thức dậy, muốn cố gắng đi tới phía bên đó.

Nhưng mà…

Đôi mắt Dịch Yên trợn to, bóng tối trong phòng nháy mắt tràn vào trong mắt.

Dịch Yên cứ nằm yên như vậy một lúc lâu, sau đó mới bắt đầu chuyển động cơ thể mình, ngồi dậy từ trong ổ chăn.

Sau ngày hôm đó ở hẻm nhỏ, buổi tối Dịch Yên không còn mơ thấy Tô Ngạn, sau đó cũng không gặp lại anh, cuộc sống vẫn tiếp tục như cũ, cô cho rằng sẽ không còn nhớ đến anh.

Trong bóng tối, Dịch Yên chớp mắt, hình như không phải như vậy.


Rất muốn.

Nhưng vẫn rất nhớ anh.

Con người đang ở tận cùng của sự khát khao là khi, rất muốn giữ lấy một cọng rơm này, mặc dù cọng rơm này vừa nhỏ bé vừa khô, nhưng rốt cục không nhịn được ham muốn.

Dịch Yên nhớ tới lời nói của Kỷ Đường tối nay.

—— bà không nghĩ tới việc đi tìm anh ta à.

Kỷ Đường nói chính là rơm rạ (*), cho Dịch Yên một cái lý do để tìm người.

(*): Không hiểu ý câu này lắm ;;-;; Ai biết thì giúp mình với ạ >
Dịch Yên ngồi trong bóng tối một lúc, rồi xốc chăn lên đi xuống giường, cầm di động ngồi xuống ở trước thềm cửa sổ sát đất.

Đã trôi qua nhiều năm như vậy, cô vẫn luôn nhớ rõ số điện thoại của Tô Ngạn.

Mười một con số đã nhừ ra trong máu thịt của cô, không cần nghĩ cũng có thể buột miệng nói ra.

Nhưng cho dù cô nhớ rõ, cũng không có nghĩa là Tô Ngạn không đổi số, huống chi số điện thoại này là năm đó cô chọn cho Tô Ngạn.

Ngoài cửa sổ sát đất trên nhà cao tầng, ánh đèn của thành phố vẫn chưa tắt dù đã rạng sáng.

Dịch Yên nhập số điện thoại, đưa tới bên tai.

Vài giây yên tĩnh ngắn ngủn, giống như bị lăng trì (*), dài như một thế kỉ.

(*) còn gọi là tùng xẻo: hình phạt thời xa xưa, trước tiên là chặt bỏ tay chân, sau đó mới chặt đầu.

Dịch Yên cho rằng bên kia đầu dây sẽ truyền đến lời nhắc nhở, nhưng không nghĩ rằng qua vài giây yên tĩnh ——

Điện thoại được nhận.

– ——

Lời editor:

Đã để mọi người chờ lâu quá rồi huhu ;;A;;

Xin lỗi mọi người lắm lắm >


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.