Đọc truyện Trọng Lai Nhất Thứ – Chương 54: Khai thác
Buổi tối, phụ trách đội Trung Quốc đến thăm căn hộ nơi tuyển thủ của họ ở, vì tính công bằng của cuộc thi, ban tổ chức đã quy định, không có lý do đặc biệt, những người liên quan đến các quốc gia đang tranh tài không được bước vào khu nhà ở của các tuyển thủ, phía phụ trách đội Trung Quốc để tránh hiểu lầm, chưa từng bước vào. Nên đây cũng là lần đầu tiên người phụ trách đội Trung Quốc vào căn hộ của tuyển thủ, họ bước vào trong, căn hộ gọn gàng, khuôn mặt đều vui vẻ, sau lưng họ còn có phóng viên và quay phim của đài truyền hình quốc gia.
“Mọi người đã vất vả rồi.” Phụ trách Vương mời mọi người ngồi xuống, năm tuyển thủ pha trà mời mọi người, sau đó ngồi xuống quanh bàn trà.
“Sáng ngày mai khi kết thúc lễ trao giải, chúng ta sẽ khởi hành về nước, mọi người muốn mua gì, có thể nói với chúng tôi mua giùm.”
Ba người đồng loạt lắc đầu, họ đều là người ra nước ngoài thường xuyên, nên cũng không có gì đặc biệt muốn mua về, người trong nhà cũng không có gì thấy lạ.
“Có thể mua giùm tôi vài món quà lưu niệm được không?” Trầm Thiệu cười ngượng ngùng, “Để tôi gửi cho người nhà.”
Cố Ninh Chiêu nghiêm mặt nói: “Tôi cũng cần ba món.” Tiểu Thiệu đã nói, quà gì không quan trọng, quan trọng là ý nghĩa, mình cứ nghe theo cậu ấy thôi.
“Không thành vấn đề.” Phụ trách Vương rất thích thái độ cởi mở của Trầm Thiệu, yêu cầu thì yêu cầu, sẽ không vì hành động hay lời nói của người khác làm ảnh hưởng đến quyết định của mình, ông càng tin vào phán đoán của mình về Trầm Thiệu, cậu thanh niên này nhất định sẽ thành công, “Ngày mai chúng tôi sẽ chuẩn bị giúp các cậu.”
“Cám ơn.” Trầm Thiệu cười cảm kích phụ trách Vương.
“Đừng khách sáo. Đầu tiên tôi đến đây để thông báo lịch trình được sắp xếp với mọi người, hai là các phóng viên của đài truyền hình muốn phỏng vấn mọi người một chút.” Phụ trách Vương không muốn làm phật lòng phóng viên đài truyền hình quốc gia, nhưng vẫn để ý đến cảm xúc của tuyển thủ, nói thêm, “Không biết mọi người có đồng ý không?”
Chúc Du và Mẫu Văn Hoa nhìn nhau, cuối cùng đẩy quyền quyết định cho Trầm Thiệu và Cố Ninh Chiêu.
“Đã vất vả các anh chị phóng viên đến đây,” Trầm Thiệu thấy đồng đội không có ý từ chối phỏng vấn, liền cười thân thiện với phóng viên, “Không biết chúng tôi sẽ trả lời những vấn đề gì?”
“Các bạn không cần căng thẳng, cảm ơn các bạn đồng ý cuộc phỏng vấn này. Tôi là Đinh Lam phóng viên đài truyền hình quốc gia, phỏng vấn này chỉ đơn giản, mọi người cứ thoải mái.” Đinh Lam cười với Trầm Thiệu, sau đó nháy mắt với quay phim phía sau.
Quay phim gật gật đầu, xoay người bước ra mở cửa, ở ngoài lại có vài phóng viên bước vào, chào hỏi xong, dựng cảnh, gắn máy quay vào giá, tới tới lui lui vô cùng thành thạo, chưa đến mười lăm phút, phòng khách đã được đổi thành phòng phỏng vấn đơn giản nhất.
“Cảm ơn các bạn đã đồng ý tham dự tiết mục phỏng vấn của chúng tôi, để mở đầu, tôi rất muốn hỏi một câu hỏi mà các bạn trên mạng rất thắc mắc, đó là tài nấu ăn của Trầm Thiệu thật sự giỏi phải không?”
“Chuyến đi này, có lẽ tôi đã tăng ít nhất ba kg, chứng tỏ cơm Trầm Thiệu nấu ngon cỡ nào.” Chúc Du nói đến đây, có hơi ngại ngùng, “Tuổi của Trầm Thiệu nhỏ hơn chúng tôi một chút, nhưng tài nấu ăn lại tốt nhất, ngày thường cũng là cậu ấy chăm sóc chúng tôi.”
“Có người nhận xét Trầm Thiệu là một thanh niên điểm mười, với lời khen này, bạn Trầm Thiệu thấy thế nào?”
“Ngại quá.” Trầm Thiệu ngượng ngùng cười, Tôi tin có rất nhiều bạn cùng lứa tuổi có thể nấu bữa cơm ngon, nên đây cũng không phải chuyện gì để khen cả.”
“Dân mạng nữ có nhận xét, so với tay nghề nấu ăn cũng không bằng thành tích tốt, thành tích tốt không bằng đẹp trai, đẹp trai cũng không bằng biết nấu cơm.” Khuôn mặt Đinh Lam lộ ra ý đùa giỡn, “Trong nước có nhiều cô gái thích cậu, còn nói cậu là “con nhà người ta” trong truyền thuyết, khiến người khác thấy rất áp lực.”
“Vậy rất xin lỗi mọi người.” Trầm Thiệu mỉm cười hướng về ống kính chắp tay lại.
“Bạn Trầm Thiệu thật hài hước.” Đinh Lam chuyển sang Cố Ninh Chiêu, “Mọi người đều biết, cậu và Cố Ninh Chiêu đều bạn học cùng trường cùng phòng, tình cảm rất thân thiết,vậy đối với cậu, Cố Ninh Chiêu là kiểu người bạn thế nào?”
“Bạn vô cùng tốt.” Trầm Thiệu nhìn Cố Ninh Chiêu bên cạnh, trong mắt đầy ý cười, “Cậu ấy là thiên tài từ khi còn nhỏ, nên dù nhỏ tuổi hơn tôi, nhưng lại học cùng cấp với tôi, ngày thường rất nhiều lúc đều là cậu ấy chăm sóc cho tôi.”
Đinh Lam nghe nhưng không tin, là người dẫn chương trình, sao cô ta lại không biết xuất thân của Cố Ninh Chiêu, vị thiếu gia này mà thật sự biết quan tâm người ta, thì mặt trời mọc ở đằng tây rồi.
“Thật không?” Đinh Lam vẫn được rèn luyện mỗi ngày, nên dù cò nghi ngờ, cũng lộ ra vẻ kinh ngạc rất hợp tình, “Xem ra các cậu là bạn rất thân. Bạn Cố Ninh Chiêu này, cuộc thi này cậu thể hiện vô cùng ưu dị, có những người gọi cậu là thiếu gia, cậu có ý kiến gì không?”
Cố Ninh Chiêu mặt không đổi sắc: “Không có ý kiến gì.”
Đinh Lam: “…”
Có lẽ bị thái độ lạnh lùng của Cố Ninh Chiêu ảnh hưởng, Đinh Lam hỏi thêm vài câu, liền chuyển sang ba tuyển thủ còn lại, cuối cùng đề tài quay ngược trở lại, bất quá đối tượng phỏng vấn là Trầm Thiệu, mà những câu hỏi về Cố Ninh Chiêu cũng là Trầm Thiệu trả lời thay.
Cố nhị thiếu này quả nhiên cao lãnh, may mà còn có Trầm Thiệu tương đối dễ nói chuyện, nếu không buổi phỏng vấn của cô cũng không thể tiến hành suôn sẻ được.
“Biểu hiện ưu dị của bạ Trầm Thiệu đã quá rõ ràng, nghe nói khi còn nhỏ cậu cũng khá bấp bênh, điều gì có giúp cậu bước đến hiện tại, hơn nữa còn tiếp tục tiến xa hơn nữa?” Đài truyền hình quốc gia luôn luôn không bỏ qua cơ hội làm cảm động khán giả, nên đến gần cuối, rốt cục chuyển đề tài sang hướng “Thiếu niên nghèo khổ cố gắng phấn đấu cuối cùng thành công trong cuộc sống”.
Trầm Thiệu đã có chuẩn bị, hoặc có thể nói, cậu đang chờ cơ hội này.
“Cuộc sống cũng không quá bấp bênh.” Nụ cười trên mặt Trầm Thiệu có hơi ảm đạm, “Đời người sẽ khó tránh có lúc bất hạnh, nhưng chung quy cũng không có gì quá tệ, bà con hàng xóm ở quê đều luôn quan tâm đến tôi.”
Đinh Lam nhìn tài liệu trong tay, ngữ khí có chút nặng nề: “Là do sự cố gắng của cậu làm họ cảm động, nên mới nhận sự tôn trọng xứng đáng, cũng chào đón tương lai tốt đẹp.”
“Có lẽ cố gắng cũng là một trong những nguyên nhân,” Trầm Thiệu mở to mắt, hốc mắt hơi ửng đỏ, bất quá không nói tiếp nữa.
Nếu là người bình thường, những lúc này sẽ kể mình đã từng chịu cực khổ như thế nào, nhưng Trầm Thiệu cố tình chỉ nói một câu như vậy, ngoài ra đều chỉ nói cảm ơn những người đã từng giúp đỡ mình.
Biết buổi phỏng vấn đã kết thúc, Trầm Thiệu cũng không kể quá trình trưởng thành của cậu đã khó khăn như thế nào, chỉ bằng hốc mắt ửng đỏ đã để lộ tâm trạng không yên lòng của mình.
Đời trước Trầm Thiệu lăn lộn cũng nhiều, hiểu được đạo lý, nếu nói đáng thương thì sẽ không đáng thương, khán giả cũng chỉ cảm thán hai tiếng rồi thôi. Còn cậu cố tình tỏ ra bình thường, sẽ khiến người ta tò mò, chuyện nhà cậu năm đó mọi người xung quanh đều biết, sau đó cậu đứng hạng nhất toàn huyện, còn xuất thân của cậu, lại từ một thị trấn nhỏ nghèo nàn đáng thương đến cực điểm, cậu không sợ những người này tò mò, chỉ sợ họ không hiếu kỳ thôi.
Hiện tại công việc kinh doanh của cậu ngày càng lớn, lỡ Trầm Tuấn Kỳ biết cậu chính là đứa con hắn ta đã bỏ quên ở quê, ai biết hắn ta sẽ làm chuyện gì? Còn không bằng để người dân cả nước biết mẹ cậu bị ông chồng ép đến mức tự sát, mà cha cậu lại vứt bỏ đứa con mới mười hai mười ba tuổi cao chạy xa bay cùng tình nhân, biến mất không còn chút dấu vết, vài năm sau lại có thông báo, người cha vô trách nhiệm kia cũng đã chết, cậu thật sự trở thành đứa mồ côi.
Một người cha “đã chết”, một đứa con bị cha vứt bỏ, nếu đột nhiên xông ra, không chỉ là trò cười, mà còn là phạm pháp. Lại thêm dư luận xã hội, nước miếng có thể dìm hắn ta chết đuối. Về đạo đức xã hội Trầm Tuấn Kỳ đã không có lý, mà nếu có ra tòa hắn cũng không thắng được. Một người cha không cần vợ con quen nhân tình, cuối cùng vợ thì tức chết, còn thì bỏ mặt, có tư cách gì để cậu tôn trọng?
Còn cậu… có lẽ không chỉ không có nghĩa vụ nuôi nấng, mà còn khiến cho Trầm Tuấn kỳ hiểu được đạo lý, người đàn ông bỏ vợ bỏ con sẽ không có kết quả tốt.
…
Hôm sau trước khi Trầm Thiệu nhận cúp chuẩn bị thủ tục về nước, chương trình phỏng vấn được phát sóng trên đài truyền hình quốc gia, không ít người sau khi xem chương trình xong, ngứa ngáy trong lòng, nhịn không được đoán người này muốn tài có tài, muốn đẹp có đẹp, thanh niên khí chất nho nhã xuất sắc như vậy đến tột cùng đã lui tới với ai chưa.
Tốc độ internet luôn nhanh nhất, sau khi chương trình phát sóng, trên diễn đàn Hải Giác liền xuất hiện bài post thảo luận về Trầm Thiệu, chủ post tự xưng là bạn học trung học của Trầm Thiệu, kể thân thế Trầm Thiệu vô cùng bi thàm, khen phẩm hạnh cậu ngất trời, Trầm Thiệu là tốt tốt tốt, thân thế thật sự thảm thảm thảm.
Chủ post: Có thể trong mắt nhiều người, phong thái của Trầm Thiệu nhẹ nhàng, cử chử nho nhã, giống như thiếu gia thế gia, nhưng thực tế cậu ấy sinh ra từ bần hàn, hơn nữa còn mồ côi không cha không mẹ. Tôi và Trầm Thiệu là bạn học tiểu học, còn cùng lớp, lớp chúng tôi là lớp thực nghiệm đầu tiên của huyện, Trầm Thiệu đứng đầu đợt thi tuyển, nghe nói lúc đi thi, cậu còn xém đến trễ. Vào học rồi, tính tính Trầm Thiệu ôn hòa, với ai cũng đối xử tốt, mọi người có đề bài gì khó đến hỏi cậu ấy, cậu ấy luôn nghiêm túc giải thích, nhưng ai cũng không ngờ một học sinh ưu tú như vậy mà gia thế lại thê thảm như thế.
Năm Trầm Thiệu mười một tuổi, mẹ cậu ấy uống thuốc rầy tự sát, nguyên nhân là cha cậu ấy có nhân tình bên ngoài, còn chuẩn bị ly hôn với mẹ cậu ấy, mẹ cậu ấy không đồng ý, trong lúc tức giận thì uống thuốc rầy tự sát. Sau khi bà chết, ông chồng không quan tâm Trầm Thiệu, lại còn vội vàng bỏ nhà đi, từ đó về không hề trở về. Cho đến năm lớp tám, có cảnh sát đến trường tìm Trầm Thiệu, nói cha cậu ta đã chết, Trầm Thiệu trở thành mồ côi.
Tôi kể những chuyện này không phải muốn chửi Trầm Thiệu, mà chỉ muốn cho mọi người biết về một Trầm Thiệu thật sự, cậu ấy nỗ lực, ôn hòa, cởi mở, vẻ ngoài cũng đẹp, nhưng tuyệt đối không phải là thiếu gia có tiền như mọi người nghĩ, những suy nghĩ có lẽ với Trầm Thiệu, sẽ là một kiểu bôi nhọ nhân cách. Cậu ấy ưu tú, không phải bởi vì cậu ấy là thiếu gia thế gia, mà vì cậu ấy vô cùng phấn đấu, gia thế không phải là tiêu chuẩn thành công duy nhất, thành công của Trầm Thiệu chỉ thuộc về cậu ấy, không phải là kiểu của gia thế hư ảo.
Chủ đề được đăng lên, kéo theo vài cơn sóng, không ít diễn đàn khác cũng đăng lại chủ đề này. Rất nhiều dân mạng mắng chửi người cha vô tâm của Trầm Thiệu, cũng có người thấy tính cách mẹ Trầm Thiệu quá yếu đuối, nhưng phần lớn mọi người đều kính nể.
Vì Trầm Thiệu ở trong hoàn cảnh như vậy, lại có thể trở thành một thanh niên sáng chói như bây giờ, buộc phải bỏ ra rất nhiều nỗ lực.
Sự nỗ lực vẫn luôn xứng đáng để người khác tôn trọng, huống con đường của Trầm Thiệu gian nan như thế, càng thêm chói mắt.
Dân mạng A: nghe chủ post kể, đột nhiên tôi cảm thấy, không phải tôi không thể thành công, mà là tôi chưa nỗ lực.
Dân mạng B: thầm chắt lưỡi, nam thần làm tôi đau lòng.
Dân mạng C: thật sự muốn có cỗ máy thời gian giúp tôi trở về tám năm trước, sau đó nhất định sẽ nói với Trầm Thiệu, đừng sợ, chị sẽ giúp em.
Dân mạng D: bạn kia đừng nghĩ lung tung, nam thần sở dĩ là nam thần, là vì dù không có ai giúp, cậu ấy vẫn có thể tự mình sống bình thản, sống an lành.
Dân mạng E: kỳ thật tôi vô cùng nghi ngờ, người đàn ông kia có thể chưa chết, chính là không muốn nam thần trở thành gánh nặng cho mình, mới cố tình giả chết, sau đó nghĩ cách làm hộ khẩu mới, nên biết là khi đó quản lý hộ khẩu cũng chưa nghiêm khắc như bây giờ.
…
Khi máy bay đáp xuống sân bay Thượng Hải, đã là rạng sáng hôm sau, phía Trung Quốc đã nhờ người sắp xếp khách sạn, chờ năm người nghỉ ngơi một ngày, mới điều xe đến đón họ về.
Trầm Thiệu tắm nhanh, rồi lên giường ngủ vùi, ngủ trên máy bay không ngon, đến gần mười mấy tiếng, cậu gần như thức trắng.
Trầm Thiệu còn đang mơ đẹp vẫn không biết, hiệu quả của chương trình phỏng vấn tốt đến như vậy, cậu đã trở thành cải trắng đáng thương trong mắt mọi người.
Hơn nữa từ cải trắng đáng thương không ai nuôi trở thành phỉ thúy cải trắng (1).
…
(1): 白菜 : cải trắng , hán việt: bạch thái, đồng âm với “bách tài” (muôn vàn tài lộc)
~oOo~
Tiểu Mộc:
Mặc dù, ở một vài khía cạnh, ta thật sự ngưỡng mộ nền văn hóa Trung Hoa, cũng ngưỡng mộ ý chí của họ. Nhưng kiểu ca ngợi như tác giả thì cũng hơi khó chịu. Nên trong quá trình biên tập, sẽ không tránh khỏi cẩu thả. Mọi người cố gắng đọc.
Như đã nói, nếu đã đọc, nếu ức chế thì cứ đọc cho qua để nắm ý chính cho những chương sau. Không cần kỳ thị nhé.
Vài ngày nữa là Tết, thời gian cũng đã thư thả hơn, nên ta sẽ cố gắng hết công suất nhé. Mọi người đón chờ nhe.