Đọc truyện Trọng Lai Nhất Thứ – Chương 5: Vận may hợp lại 2
Cuộc sống sau khi nhập học rất đơn giản, đời trước cậu tự học thi rồi thi đậu, bình thường ở nhà không có chuyện gì làm thì đọc sách, nên nhặt nhạnh lại kiến thức sơ trung cũng không có gì khó khăn, ngược lại còn cảm thấy hiện tại giống như kiểm tra kiến thức, so với ngày sau cũng còn đơn giản một chút, ít ra cũng rảnh rỗi không có việc gì làm liền lôi mấy đề thi Olympic cấp học sinh phổ thông mà coi như bài tập về nhà để làm.
Đã quen việc giao tiếp với người lớn, nên cậu muốn thân thiết với một đám con nít mới lớn cũng không quá khó, nên mặc dù cậu là đạt hạng nhất ai ai cũng biết, nhưng bình thường vẫn cùng một đám nam sinh khác tụ tập chơi bóng rổ, rèn luyện thân thể.
Sân thể dục trong trường làm bằng xi-măng, cũng không đường chạy cao su, đường chạy làm bằng bùn đất, chính giữa sân thể dục dựng giá bóng rổ, một góc của đường chạy đặt một bàn bóng bàn, đây là lớp thể dục ở trung học thực nghiệm. Còn chuyện rất nhiều trường học có sân bóng, sân tennis, hồ bơi, ở đây hoàn toàn không có.
Bất quá lúc này phần lớn học sinh đều thỏa mãn, bàn bóng bàn chỉ bằng cát thôi cũng có thể chơi hăng say, đây là thời học sinh, gần như phần lớn đều chơi bóng bàn, chỉ phân cao thấp về kỹ thuật mà thôi. Thích chơi cầu lông lại càng không cần sân, chỉ cần có đôi vợt và cầu giá không đến mười đồng, sau đó chia ranh giới đều nhau, có thể chơi đến cực kỳ náo nhiệt.
Thế giới của tuổi mới lớn rất hồn nhiên, chỉ cần đến tiết thể dục, tiết âm nhạc, mỗi đứa đều vui vẻ ra mặt, còn nếu là Văn Toán Anh, ngay cả không khí lúc tan lớp cũng có sự khác biệt.
Khai giảng qua hai tháng, hình tượng Trầm Thiệu học hành nghiêm túc nhưng cũng không xa rời tập thể, đã sớm khắc sâu trong lòng các giáo viên nhất ban và bạn học, có người ở ban khác tò mò hỏi cậu là dạng người nào, phần lớn bạn học cùng lớp đều luôn miệng tán thưởng, rất ít người tâm sinh ghen ghét. Con người khi còn niên thiếu, chỉ biết dựa vào cảm giác của mình khi nói chuyện, mà không phải dựa lợi ích khi giao tiếp, thích hay không thích đều rõ ràng, nhưng mà tư tưởng luôn kiên trì trắng đen phân minh này, theo thời gian dần dần mài đến trơn nhẵn, trở thành mạnh vì gạo, bạo vì tiền.
Không lo lắng sau này ra sao, bây giờ nhất ban thực nghiệm đang gặp phải một vấn đề rất lớn, là thi giữa năm. Đây là kỳ thi quan trọng nhất từ khi bọn họ nhập học đến giờ, mà quan trọng nhất là tiến hành xếp hạng cho cả khối trong trường, sau đó dán danh sách kết quả lên bảng thông báo, đây thực sự tăng thêm áp lực cho bọn họ. Vì thế bọn họ mấy ngày gần đầy cũng ít ra ngoài chơi hơn, sau khi tan học trừ bỏ đi vệ sinh liền trở về bàn ngồi học bài. Tục ngữ có câu, nước đến chân mới nhảy hậu quả nặng nề, bọn họ cũng không thể làm xấu mặt ban thực nghiệm.
Những học sinh trong lớp đi vào bằng “cửa sau” lại càng căng thẳng hơn người khác, vì kết quả của học kỳ này nếu nằm trong mười hạng cuối cùng, có thể sẽ bị chuyển qua ban phổ thông. Đã vào ban thực nghiệm lại bị đuổi qua ban phổ thông, cũng rất bẽ mặt.
Cũng không biết là ai tìm Trầm Thiệu hỏi bài, sau khi được cậu giải đáp tỉ mỉ cặn kẽ, những bạn học khác cũng bắt đầu tìm Trầm Thiệu hỏi khi gặp phải đề khó. Thành tích của lớp cũng tốt, bản thân mình biết rõ, còn cố tình giả bộ là mình không biết, còn không phải lo lắng bọn họ thi điểm quá cao sao? Trầm Thiệu sao lại không biết chút tâm tư của mọi người chứ?
Trầm Thiệu thật sự không ngờ rằng đến giờ tan học ngày càng có nhiều bạn học đến nhờ mình giải câu hỏi, càng về sau, quả thực cảm thấy mình giống như thầy giáo nhỏ của lớp vậy.
“Uy, cậu có nghe chưa?” Dương Hoành Cường vẻ mặt thần bí tiến đến trước mặt Trầm Thiệu, “Mấy đứa bên ban phổ thông tuyên bố ban thực nghiệm chúng ta chỉ có danh tiếng, thành tích sẽ không thể cao hơn so với bọn chúng?”
“Ừ, thành tích mấy bạn học bên ban phổ thông quả thực không tệ.” Trầm Thiệu cảm thấy phân chia học sinh thành cấp bậc, đã không tốt rồi, bất quá tình hình cả nước đều như vậy, cậu cũng không thể nói gì hơn. Nhưng mà ban phổ thông bất mãn với ban thực nghệm cũng rất bình thường, dù sao ai cũng không muốn thừa nhận mình kém hơn người khác.
“Thành tích tốt cũng chỉ trước mặt thôi, sau này chưa biết thế nào.” Sau khi Dương Hoành Cường ngồi cùng bàn với Trầm Thiệu, thì phải nói là sùng bái Trầm Thiệu giống như nước sông cuồn cuộn, liên miên không dứt. Thành tích tốt, bộ dáng tốt, ngay cả thể dục cũng giỏi nữa, thầy giáo thích, bạn học yêu, lớp này còn có ai làm được như vậy.
Dương Hoành Cường không biết, người như vậy hơn mười năm sau sẽ được xưng tụng là “Nam thần” hay là “Nhân sinh doanh gia”.
“Mơ nhiều như vậy, không bằng cậu nghĩ cách làm sao đạt được điểm cao kỳ thi lần này đi,” Trầm Thiệu rút sách toán học từ ngăn kéo ra, “Tiết sau là toán, cẩn thận không bị thầy Dương gọi cậu lên trả bài.”
Dương Hoành Cường nhất thời ủ rũ, nhìn Trầm Thiệu bắt đầu nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh làm bài, nhìn lại trong tập mình không có một chữ, đột nhiên cảm thấy, người ta đạt hạng nhất, cũng không phải không có lý, ít ra người ta đã dồn hết sức vào chuyện học hành.
Vốn mỗi ngày học hành sinh hoạt đều bình tĩnh vô ba như thế, nhưng không biết ai truyền ra tin tức, nói Trầm Thiệu là cô nhi không cha không mẹ, gia đình này nọ đủ thứ.
Xét thấy toàn trường đều biết Trầm Thiệu là học sinh ưu tú, nên bát quái về cậu truyền đi rất nhanh đến mức ai ai cũng biết, sau đó lại thêm mắm dặm muối biến tin đồn ra đến mấy phiên bản.
Sau khi học sinh nhất ban nghe được tin đồn, có người không tin, nhưng cũng có người lén bàn tán sau lưng. Học sinh thuộc gia đình có điều kiện ở trong lớp rất nhiều, bình thường họ hoàn toàn nhìn không ra điều kiện gia đình Trầm Thiệu kém bao nhiêu, thậm chí tiếp xúc ngày thường, ngược lại còn cảm thấy Trầm Thiệu là một học sinh rất có gia giáo.
Cho nên sau khi thi giữa năm kết thúc, rất nhiều bạn cùng lớp hơi ngại ngần trước mặt Trầm Thiệu, những bạn học ngày thường thích tìm cậu cũng bớt đi. Về những lời đồn này nọ, Trầm Thiệu cũng có nghe thấy, bất quá cậu không thèm để ý, dù sao những lời nói như thế cũng không ảnh hưởng gì đến cậu.
Chiều thứ sáu trước khi nghỉ định kỳ, Dương Hoành Cường đã bứt rứt mấy ngày nay thấy bạn cùng bàn mang bộ dáng nhàn nhã, rốt cục nhịn không được liền hỏi: “Trầm Thiệu, mấy đứa ban khác nói này nọ về cậu là có thật không?”
Y vừa thốt lên, mấy người ngồi bàn trước bàn sau đều chằm chằm vào Trầm Thiệu, xem ra mọi người đều rất hứng thú với vấn đề này.
“Cậu định nói về mấy tin đồn mẹ tôi tự sát, cha tôi chạy theo người đàn bà khác sao?” Vì sẽ nghỉ học, Trầm Thiệu thu dọn vài cuốn sách giáo khoa chuẩn bị đem về nhà đọc, nghe thấy Dương Hoành Cường hỏi, ngừng động tác, sau đó cúi đầu, thanh âm nhỏ lại: “Họ nói đều là sự thật, hiện tại tôi đang sống bằng khoản tiền mẹ để lại cho đi học và thuê nhà, mọi người nếu xem thường tôi không muốn làm bạn với tôi tôi cũng không trách đâu.”
“Sao được chứ, sao có thể xem thường cậu,” Dương Hoành Cường lúng túng vội vàng giải thích, “Ý tớ không phải vậy, tớ chỉ… chỉ quan tâm cậu, thật đấy!”
“Đúng vậy, cậu đừng buồn, mọi người chúng tớ không nghĩ gì khác đâu,” cô bạn Dương Tiểu Hà ngồi bàn trước, gia đình có kinh doanh, thành tích tuy không tốt lắm, nhưng được gia đình chạy chọt, vẫn vào được ban thực nghiệm, “Chúng tớ chỉ không tin lắm, không có ý gì khác.”
Trầm Thiệu biết mình có hơi lợi dụng sự đồng cảm của con nít, nhưng trong tình huống này, phương pháp giải quyết như vậy tương đối ôn hòa, so với chuyện trịnh trọng giải thích, hoặc gặp ai cũng kể lể mình đáng thương ra sao thì tốt hơn nhiều: “Vậy là tốt rồi, tôi chỉ sợ sau khi mọi người biết được, thì không muốn làm bạn với tôi nữa.”
Mấy bạn học nhìn nụ cười rạng rỡ của Trầm Thiệu, họ còn quá nhỏ tuổi, không biết cảm giác êm êm dịu dịu này là cái gì, nhưng theo bản năng, lại có thêm hảo cảm với Trầm Thiệu, càng không muốn Trầm Thiệu khổ sở vì những lời đồn thổi bên ngoài, ngược lại bắt đầu dùng ngôn ngữ ngây thơ khuyên nhủ Trầm Thiệu.
Trầm Thiệu nhìn bạn học xung quanh, nhịn không được cười tươi, đây là sự ngây thơ trong sáng chỉ của riêng trẻ con, như vậy đã quý giá rồi.
Bởi vì tuần này học sinh khối lớp bảy không cần học bù, thêm nữa khối lớp tám cũng không có giờ tự học buổi tối, khối lớp tám và lớp chín vô cùng vui vẻ khi lớp bảy nghỉ định kỳ, là vì bọn họ cũng sẽ đi học ít hơn.
Chiều ta học, trong trường trung học thực nghiệm liền tuôn ra vô số học sinh chạy xe đạp về nhà, Trầm Thiệu ôm mấy cuốn sách, nhìn những học sinh tràn đầy sức sống, tủm tỉm cười bước về căn phòng trọ của mình.
Vừa đến dưới lầu, cậu chợt nghe được tin, lầu dưới có người muốn bán căn phòng của học, căn phòng tổng cộng khoảng mười mét vuông, chỉ bán hai vạn năm ngàn đồng, trong đó bao gồm luôn cả vật dụng trong nhà. Vì thời này, rất nhiều dân quên vẫn còn có mong muốn kiếm tiền mua nhà lầu hai tầng, cho rằng sống ở nội thành ngay cả nước cũng phải trả tiền, lại không thể trồng trọt đảm bảo cuộc sống, nên có rất ít người muốn mất mấy vạn đồng mua phòng, dù sao hai ba vạn đồng đối với nhiều người mà nói, gần như là cả gia tài.
Trầm Thiệu có hơi dao động, vì cậu nhớ rõ hai năm sau nơi này sẽ bị quy hoạch, trưng dụng, những gia đình phải dời đi nơi khác sẽ nhận được khoản bồi thường rất lớn, thậm chí những căn phòng cũ nát trong ngóc ngách cũng đều có thể nhận được khoản bồi thường khá nhiều.
Hiện tại, ngay cả giá bình quân của nhà cho thuê ở thủ đô cũng chỉ có hai ba ngàn đồng một mét vuông, chứ đừng nói đến thị trấn nhỏ lạc hậu này của cậu, nên giá bán hai vạn rưỡi này dựa theo giá thị trường, quả thật có hơi cao quá.
Trầm Thiệu tìm chủ sở hữu nói muốn mua nhà, đối phương hoàn toàn không tin một đứa con nít mới lớn lại có khả năng mua được nhà, nhưng chỉ thấy thái độ Trầm Thiệu nghiêm túc, lại muốn thương lượng giá cả với y, đối phương đành tùy tiện nói vài câu thử xem thế nào.
Không ngờ đến cuối cùng, Trầm Thiệu đang tuổi mới lớn lại có thể chìa ra hai vạn ba ngàn tám trăm đồng để mua nhà, chỉ còn đợi làm thủ tục chuyển chủ sở hữu. Chủ cũ cũng không quản Trầm Thiệu làm sao mà có nhiều tiền như vậy, chỉ vui mừng nói với Trầm Thiệu con gái mình hiếu thảo như thế nào, thủ đô thịnh vượng ra sao, bọn họ rất muốn đến sống tại thủ đô vân vân.
Trầm Thiệu vẫn luôn yên lặng nghe, chờ đến lúc phải tạm biệt, cậu làm như vô tình hỏi, xung quanh còn có ai muốn bán nhà, thân thích nhà cậu cũng có ý định mua.
Vị chủ nhà nghe vậy rất vui vẻ, nếu là y đứng giữa, còn có thể kiếm một ít hoa hồng, lập tức vỗ ngực cam đoan, trong vòng vài ngày có thể giúp Trầm Thiệu liên hệ mấy nhà muốn bán, chỉ là không tốt bằng nhà bọn họ.
Trầm Thiệu mua nhà này, vốn sau này sẽ dỡ bỏ và di dời, nên cũng không cần để ý nhà tốt hay không. Một ngày sau, được chủ nhà giới thiệu, sau khi cậu xem nhà xong, bắt đầu thương lượng giá với chủ nhà, cuối cùng được ba căn, thuận tiện còn mua thêm được một căn nhà ngói hơi cũ với giá năm ngàn.
Sau khi nhận được giấy chủ quyền nhà rồi, Trầm Thiệu cảm thấy may mắn là hiện tại chưa có chính sách quy định giới hạn mua nhà ở, chỉ cần có tiền, muốn mua bao nhiêu cũng được. Mà quốc gia cũng chưa có quy định trẻ em vị thành niên không có quyền sở hữu hoặc đăng ký bất động sản, bằng không cho dù cậu có thời cơ như vậy, cũng chỉ có thể đứng nhìn.
Sau khi về đến nhà, cậu tháo chiếc kính đen không độ trên mặt xuống, lại cởi áo gile ra, nhìn mấy chứng nhận bất động sản trong tay, thở một hơi thật dài.
Bên ngoài dán quảng cáo cho thuê nhà, bây giờ những căn nhà đó không có người ở, không thể lãng phí, không bằng cứ cho thuê, cũng có thể bù trừ tiền sinh hoạt của cậu mỗi tháng.
Chân nhỏ bị muỗi chích thì vẫn là chân, huống chi hiện tại cậu cũng không được coi là có nhiều tiền.
Cuối tuần trôi qia, với học sinh trung học thực nghiệm mà nói, sự kiện lớn nhất chính là kết quản thi giữa năm đã có, nếu điểm thi quá thấp, sau buổi họp phụ huynh, kết cục của bọn họ nhất định sẽ rất thê thảm.