Trọng Lai Nhất Thứ

Chương 45: Bệnh đột ngột


Đọc truyện Trọng Lai Nhất Thứ – Chương 45: Bệnh đột ngột

Giữa những câu đùa giỡn, Trầm Thiệu ăn một bữa xoắn xuýt, may mà cậu là ông chủ, nhân viên công ty có nói đùa cũng tương đối hàm xúc uyển chuyển, nếu gặp phải kẻ độc miệng, vậy tình sẽ ngược lại nhiều.

Sau liên hoan, mọi người ai về nhà nấy, Trầm Thiệu ngồi trên xe Cố Ninh Chiêu, xoa trán nói: “Tôi ngủ một chút, đến nơi thì gọi tôi.” Vừa rồi trên bàn ăn vì vui vẻ, Trầm Thiệu bị chuốc vài ly rượu, từ trong nhà hàng ấm áp bước ra, cảm thấy đầu có hơi choáng.

Cố Ninh Chiêu để cậu nằm lên chân mình xong, thấy cậu chỉ trong chốc lát đã ngủ rất say, nhíu nhíu mày, chẳng lẽ đêm qua Trầm Thiệu lại thức đêm?

“Nhị thiếu, đến đâu?” Tài xế hỏi.

“Đến khu biệt thự học viện.” Cố Ninh Chiêu nhìn ngoài cửa sổ, ngoài kia tuyết đã bắt đầu rơi, mấy hôm trước y đã nhờ người dọn dẹp biệt thự, bảo vệ và người giúp việc ở biệt thự cũng đã sắp xếp xong, chỉ còn thiếu người vào ở cùng y mà thôi.

Tài xế nhìn cách thức hai người ở cạnh nhau qua kiếng chiếu hậu, trong lòng nhịn không được đánh thót một cái, lập tức cẩn thận lái xe đến khu học viện. Vì trời mưa, nên xe chạy trên đường khá chậm, đến khi chạy đến khu biệt thự, thì đã khuya lắm.

“Trầm Thiệu, tỉnh tỉnh.” Cố Ninh Chiêu lắc lắc Trầm Thiệu, thấy cậu mơ mơ màng màng không tỉnh nổi, liền mặc áo khoác vào giúp cậu, cùng tài xế giúp y đỡ cậu ấy vào trong biệt thự, bác Bạch quản gia của gia đình được sắp xếp ở biệt thự thấy vậy muốn đến đỡ thay cho Cố Ninh Chiêu, bị Cố Ninh Chiêu cản lại.

“Lên mở cửa căn phòng cạnh phòng tôi ở lầu ba,” Cố Ninh Chiêu thấy dáng vẻ Trầm Thiệu được đỡ đi không thoải mái, dứt khoát xoay người kéo cậu đến ghế rồi ôm lấy, “Gọi người chuẩn bị thuốc giải rượu.”

Bác Bạch thấy vậy vội vàng lên lầu mở cửa bật đèn, sau đó nhìn thấy thiếu gia khiết phích nhà họ thế nhưng lại giúp bạn cùng lứa cởi quần áo, cởi dép lại lại còn đắp mền, ông do dự một chút rồi hỏi, “Nhị thiếu, đây là người bạn mà cậu đã nhắc đến?”

Cố Ninh Chiêu gật gật đầu không nói gì, lấy chiếc khăn ấm lau tay lau mặt cho Trầm Thiệu, lại đổi chiếc khăn khác lau chân giúp Trầm Thiệu, giữa ánh mắt hoảng sợ của bác Bạch cẩn thận đắp mền cho Trầm Thiệu.

Bác Bạch bưng chậu nước ấm, ra khỏi cửa phòng rồi vẫn còn mơ hồ bất an, thời nay mấy đứa nhỏ ở với nhau đều là như vậy sao?

Nhớ ra Nhị thiếu có chứng ngại giao tiếp nho nhỏ, bác Bạch khẽ bật cười, cảm thấy mình đã nghĩ nhiều rồi, nếu cậu nam sinh kia thực sự có vấn đề, ông chủ bà chủ đã không đồng ý để một người như vậy ở bên cạnh Nhị thiếu.

Trầm Thiệu đang mơ, trong giấc mơ, trời mưa rất lớn, mẹ cậu đang ngồi trên chiếc thuyền rất nhỏ lềnh bềnh trôi, mưa càng lúc càng lớn, thuyền dần dần yên tĩnh, nước đã dâng gần đến mép thuyền.

“Tiểu Thiệu! Tiểu Thiệu!” Trên thuyền, mẹ cậu gọi cậu không ngừng, khuôn mặt lại vô cùng mờ ảo, giống như cách một làn sương, khiến Trầm Thiệu không thể nào nhìn rõ được.


Cậu muốn đến cứu bà, vừa nhảy xuống nước đã bị người khác nắm chặt lấy tay, một thiếu niên mặc quần áo trắng nói với cậu: “Cậu không thể xuống đó.”

Cậu ngạc nhiên đứng lên khỏi mặt nước, phát hiện không biết vì sao nước đã rút xuống hết chân mình, mà trên sông không còn bóng dáng mẹ cậu.

“Tiểu Thiệu, Tiểu Thiệu.” Tiếng khóc thê lương của mẹ cậu từ khắp nơi vang vọng lại, nhưng tiếng gọi không cam lòng, cậu mờ mịt nhìn xung quanh, lại không tìm thấy được bóng dáng mẹ cậu.

Cậu muốn đi tìm, nhưng tay lại bị thiếu niên kéo chặt, cậu gấp đến mức muốn giãy khỏi tay người nọ, trong lòng lại thấy không đúng, đến tột cùng không đúng ở chỗ nào?

Đúng rồi, mẹ cậu đã chết, đã qua đời từ rất nhiều năm trước, cậu đã không còn là cậu bé con nữa.

Tâm thần cậu chấn động, toàn thân run rẩy mãnh liệt, mở mắt ra mới phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ, còn có một người đàn ông trung niên mặc áo khoác trắng đang ngồi cạnh, cậu muốn đứng dậy, lại bị đối phương đè xuống: “Cậu vẫn còn sốt, đừng nhúc nhích.” Nói xong, ông liền lấy một chiếc nhiệt kế nhét vào dưới nách Trầm Thiệu.

Trầm Thiệu muốn nói chuyện, lại phát hiện cổ họng đau đớn, nóng rát như lửa.

Một ly nước được đưa đến cho cậu, trong ly còn đặt một chiếc ống hút, cầm ly thật sự là Cố Ninh Chiêu: “Đây là biệt thự của tôi, vừa nãy cậu ngủ đến nửa đêm thì sốt cao, tôi liền gọi bác sĩ gia đình đến.”

Lúc này Trầm Thiệu mới phát hiện tay mình đang cắm ống truyền, sau khi uống mấy ngụm nước mới cảm thấy mình cuối cùng cũng khôi phục khả năng nói chuyện: “Cám ơn.” Cậu cảm thấy vô cùng choáng váng, dạ dày đang cuộn lại, “Cậu tránh ra, tôi muốn nôn.”

Cố Ninh Chiêu nghe vậy vội đem thùng rác đến, Trầm Thiệu vừa đứng dậy liền nôn thốc nôn tháo, đến mức chảy nước mắt.

Khẽ vỗ vỗ lưng Trầm Thiệu, thấy Trầm Thiệu sốt đến mặt mũi đỏ ửng, Cố Ninh Chiêu vừa đau lòng vừa tự trách, nhất định tối hôm qua lúc xuống xe bị cảm lạnh, nếu không tại sao lại sốt cao đến mức này.

“Đỡ hơn chưa?” Thấy Trầm Thiệu không nôn nữa, Cố Ninh Chiêu bưng ly nước đến cho cậu súc miệng, chờ chị giúp việc mang thùng rác đi, y mới đỡ Cố Ninh Chiêu từ từ nằm xuống, “Muốn uống nước không?”

Nôn xong, ngực cũng không còn khó chịu nữa, Trầm Thiệu nhìn vẻ mặt chỉ còn có lo lắng của Cố Ninh Chiêu, trong lòng ấm áp dễ chịu. Cố Ninh Chiêu xoi mói cỡ nào, cậu biết chứ, ngay cả tóc người ta chỉ hơi bết một chút đã không chịu nổi rồi, đừng nói tới chuyện bắt cậu đi chăm sóc người bệnh đang nôn mửa.

Nhưng hôm nay Cố Ninh Chiêu lại không chê cậu cả người hôi hám, lại nôn thốc nôn tháo, mà còn cẩn thận chăm sóc cậu, cách biểu lộ chân tình thân thiết này, đã nhiều năm rồi cậu chưa hề cảm nhận được, thật không ngờ lại nhận được cảm giác được người khác đặt ở trong lòng từ công tử thế gia Cố Ninh Chiêu.


“Sao vậy?” Cố Ninh Chiêu thấy cậu không nói lời nào, nghĩ cậu muốn nôn, bước lên phía trước đỡ lấy ống truyền nước của cậu, tránh cho kim tiêm đâm sau vào người, “Còn muốn nôn?”

“Không, đỡ hơn nhiều rồi.” Trầm Thiệu cười cười với Cố Ninh Chiêu, “Cám ơn cậu.”

Những năm qua cậu chưa từng bệnh nặng, đừng nói phát sốt, ngay cả cảm lạnh hắt xì cũng rất ít, không ngờ lần này bệnh đến mức ngã quỵ.

Cố Ninh Chiêu nắm chặt bàn tay đang truyền dịch của Trầm Thiệu không nói lời nào, lo lắng trong mắt làm thế nào cũng không giảm bớt.

“Nhị thiếu không cần lo lắng, nếu bạn ngày đã tỉnh lại, đã không còn vấn đề lớn nào nữa,” Bác sĩ gia đình thấy thái độ quan tâm của Cố Ninh Chiêu với Trầm Thiệu, trong lòng biết người bệnh đang nằm trên giường này có quan hệ với Cố Ninh Chiêu rất sâu, vì thế nói tiếp, “May mà ngài phát hiện kịp thời, nếu để đến sáng mai mới phát hiện, vậy rất nguy hiểm.”

Mùa đông lạnh, có thể phát hiện người bạn ngủ nhờ đang sốt cao, tình nghĩa thâm hậu đến thế nào a?

Lúc này Trầm Thiệu mới chú ý đến ngoài cửa sổ vẫn còn tối đen, trong phòng đang bật hệ thống sưởi hơi, còn mùi nôn mửa của cậu lẩn quẩn, khiến cậu có hơi xấu hổ, nhưng thấy dáng vẻ hoàn toàn không để ý của Cố Ninh Chiêu, trong lòng đột nhiên chua xót, “Bây giờ là mấy giờ?”

“Đã bốn giờ sáng, vừa nãy cậu hôn mê bất tỉnh, cả người run rẩy không ngừng, rất dọa người.” Cố Ninh Chiêu dém chăn mền kín kẽ cho cậu, đổ mồ hôi là có thể hạ sốt.

“Có lẽ khoảng thời gian gần đây quá mệt, vừa thả lỏng được chút thì bệnh ập tới.” Một năm qua, vì chuyện của công ty Trầm Thiệu làm việc và nghỉ ngơi không theo quy luật, có đôi khi một ngày ngủ chỉ hai ba tiếng, nên bệnh mới nguy kịch như vậy, nguyên nhân lớn là do Trầm Thiệu tự gây nên.

“Cậu Trầm còn trẻ, đối với thân thể của mình không thể qua loa như vậy,” Bác sĩ gia đình nói, “Đừng tưởng thân thể bây giờ khỏe mạnh thì không cần để ý, vài năm nữa tuổi lớn thêm chút, sẽ lãnh hậu quả. Ông cha ta đã nói rồi, ngủ sớm dậy sớm cho cho cơ thể, ngài làm như vậy ngủ nghĩ không quy luật ăn uống không quy luật, có kiếm tiền nhiều hơn nữa cũng không mua lại sức khỏe được.”

Biết đối phương có ý tốt, Trầm Thiệu cũng ngại ngùng cười cười, “Mấy tháng trước đúng là quá bận rộn, nhưng hiện tại đã ổn định rồi, đã phiền bác sĩ.”

“Bác sĩ có tâm cha mẹ, cậu Trầm không cần khách sáo.” Huống chi tiền khám bệnh của Cố nhị thiếu rộng rãi, bắt ông chạy thêm mấy vòng cũng được, bác sĩ gia đình nhìn sắc mặt Trầm Thiệu, tuy vẫn chưa trở lại bình thường, nhưng so với lúc ông mới tới đã tốt hơn nhiều.

Giữa khuya khi chạy đến đây, ông thấy tình trạng Trầm Thiệu rất tệ, trán nóng đến dọa người, hàm răng nghiến chặt, muốn cạy ra cũng không được, thuốc hạ sốt không cách nào cho uống được.

Ông đành phải truyền dịch hạ sốt từng chút một, nhưng hai tiếng sau đó, cơn sốt vẫn không lui, đang lúc họ chuẩn bị gọi xe cấp cứu, cậu Trầm nãy cũng tỉnh lại, nôn một trân, tinh thần khá hơn nhiều.


Vì vừa rồi Trầm Thiệu nhúc nhích, nên bác sĩ bắt cậu nằm im một lúc lâu, mới lấy nhiệt kế dưới nách ra. Nhìn kỹ, cơn sốt đã hạ còn 38 độ hơn, cuối cùng ông có thể yên tâm.

“Nhị thiếu, cơn sốt của cậu Trầm đã hạ, chỉ cần đêm nay nghỉ ngơi thật tốt, không còn phát sốt lần nào nữa, là không sao rồi.” Bác sĩ gia đình thầm thở ra một hơn, vừa rồi khi cậu Trầm này sốt cao không hạ, ánh mắt Nhị thiếu nhìn ông quả thực tràn ngập sát khí.

“Vậy đêm nay phiền ông ở lại đây,” Cố Ninh Chiêu nhìn Trầm Thiệu, không quay đầu lại nói, “Có chuyện gì tôi sẽ nhờ người gọi ông.”

Bác sĩ gia đình đương nhiên chỉ có thể đồng ý, chờ bệnh nhân truyền dịch xong, khi ông rút kim tiêm ra, thì bệnh nhân đã ngủ, ngược lại tinh thần Cố nhị thiếu cả đêm không ngủ lại vô cùng tốt, đôi mắt đen bóng sáng lóa nhìn chằm chằm người trên giường, giống như chớp mắt thì người trên giường sẽ trốn mất.

Thế giới của người trẻ thật phức tạp, ông cảm thấy bản thân mình có nhìn cũng không hiểu nổi.

Khi Trầm Thiệu tỉnh lại lần nữa, vì đói quá mà tỉnh, cậu không biết hiện tại là mấy giờ, chỉ biết ngoài kia tuyết vẫn còn rơi, bông tuyết bay bay.

Mồ hôi tươm ra trên người dính dấp khó chịu, bất quá sức khỏe đã tốt hơn nhiều, đến khi cậu ngồi dậy mới phát hiện cạnh mép giường còn có một người đang nằm úp sấp, cái đầu bù xù đang kề lên tay cậu, đáng yêu nói không nên lời.

Cảm nhận được người trên giường động đậy, Cố Ninh Chiêu đang mơ mơ màng màng chợt ngẩng đầu, thấy Trầm Thiệu ngồi dậy, vội vươn tay sờ lên trán cậu, thấy cơn sốt đã lui, mới yên tâm rút tay về.

“Sao cậu không lên giường mà ngủ?” Trầm Thiệu thấy sắc mặt Cố Ninh Chiêu hơi trắng, đoán rằng đêm qua cậu ấy đã thức trắng, liền cau mày nói, “Tôi đã đỡ rồi, cậu về phòng ngủ một giấc đi.”

“Tôi biết rồi.” Cố Ninh Chiêu rót cho cậu một ly nước ấm, “Để tôi nhờ người mang cháo lên cho cậu.”

Trầm Thiệu thấy cậu ấy bước ra ngoài, tìm được điện thoại trên tủ đầu giường, mở ra mới biết, đã gần mười một giờ trưa, khó trách cậu thấy đói lả.

Trong phòng đã không còn ngửi thấy mùi gì lạ, chỉ có hương thơm thoang thoảng, Trầm Thiệu nhìn khay trái cây đặt gầ đầu giường, trên chiếc bàn học bên cạnh còn đặt một lọ hoa, bên trong cắm bó hồng đang nở rộ, đẹp rực rỡ, hình như mới thay.

Chỉ chốc lát sau, cửa được mở ra, một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi mặc tây trang bước vào, từ cổ áo đến mái tóc được chải gọn gàng tỉ mỉ, thoạt nhìn là người khá để ý.

“Chào cậu Trầm, tôi là quản gia của biệt thư, tôi họ Bạch, cậu gọi tôi là quản gia Bạch cũng được,” Bác Bạch mở chiếc bàn cạnh giường ra, đặt lên trên đầu gối Trầm Thiệu, sau đó đặt cháo lên bàn, lại lấy từ trên khay ra một chén rau chua và một gói thuốc.

“Chào bác Bạch.” Trầm Thiệu không gọi ông là quản gia, mà xưng hô theo cách cậu cho là tương đối thân mật.


“Cậu tạm thời cần kiêng ăn, nên bữa này chỉ có thể ăn cháo, chờ thêm vài bữa nữa tôi sẽ nấu những món bồi bổ cơ thể.” Bác Bạch lộ ra nụ cười, “Nhị thiếu đã đi nghỉ rồi, có chuyện gì cậu cứ gọi tôi.”

Bác Bạch vừa dứt lời, chợt nghe cửa sau lưng két một tiếng, Cố Ninh Chiêu ôm mền bước vào.

Trầm Thiệu:…

Bác Bạch:…

Cố Ninh Chiêu trải mền ra sofa bên cạnh giường, vỗ vỗ cho êm xong, xoay người nằm lên, trước khi nhắm mắt nói với Trầm Thiệu: “Có gì gọi tôi.”

Có lẽ vì quá buồn ngủ, cậu vừa nói xong, liền nhắn mắt ngủ say.

“Ha ha, Nhị thiếu chắc không yên tâm cho sức khỏe của cậu.” Biểu tình bác Bạch giựt giựt, sau đó cười nói với Trầm Thiệu, “Cậu ăn đi, tôi ra ngoài trước, ăn xong cứ đặt qua một bên, sẽ có người đến dọn. Nửa tiếng sau khi ăn, nhớ uống thuốc.”

Trầm Thiệu thấy âm thanh của đối phương hạ thấp đi nhiều, tầm mắt đảo qua Cố Ninh Chiêu đang ngủ trên sofa, cười gật đầu nói: “Phiền bác rồi.”

Bác Bạch lịch sự gật đầu, xoay người bước ra ngoài, trước khi lướt qua Cố Ninh Chiêu, bước chân thoáng dừng, lại tiếp tục bước nhẹ chân ra ngoài.

Cháo rau có hơi nhạt, bất quá Trầm Thiệu đã rất đói nên cũng không kén chọn, sau khi ăn xong xếp bàn trên giường lại và dọn chén qua một bên, thấy trong phòng ngủ có buồng vệ sinh, liền bước vào.

Tuy trên người dính dấp rất khó chịu, nhưng cậu cũng không dám tắm ngay, nên cuối cùng chỉ dùng khăn ấm lau tay và mặt, khi cậu ra khỏi buồng vệ sinh, thấy Cố Ninh Chiêu vẫn nằm trên sofa, nhưng mền đã rơi xuống đất.

Cậu đắp chăn lại cho Cố Ninh Chiêu thật cẩn thận, sau đó ngồi một bên đánh giá Cố Ninh Chiêu.

Tướng mạo Cố Ninh Chiêu rất đẹp, giống như thừa hưởng toàn bộ ưu điểm của ba mẹ, khuôn mặt cậu ấy không chút tỳ vết. Hai gò má tinh xảo vẫn còn chút trẻ con, dáng vẻ chậm rãi nhắm hai mắt ngủ vô cùng nhu thuận.

Không thích giao tiếp với người khác, không thích trò chuyện, nhưng bên trong lại là một người chăm sóc người khác rất cẩn thận. Trầm Thiệu cười cười, vươn tay vén một lọn tóc trên trán Cố Ninh Chiêu, khẽ nói: “Mơ đẹp.”

Cậu quay lại giường nằm lên, chưa cảm thấy buồn ngủ, chợt nhớ đến giấc mơ đêm qua, thiếu niên trong mơ đã kéo tay cậu, tuy rằng mơ mơ hồ hồ không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng…

Nghiêng đầu nhìn về phía sofa, Trầm Thiệu nhịn không được cười cười, nhưng bóng dáng lại y hệt Cố Ninh Chiêu, cả giọng nói cũng vô cùng giống Cố Ninh Chiêu.

Thật là một giấc mơ kỳ lại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.