Trọng Lai Nhất Thứ

Chương 39: Kỳ thi quốc tế


Đọc truyện Trọng Lai Nhất Thứ – Chương 39: Kỳ thi quốc tế

Từ khi Cố Ninh Chiêu giữ mặt mũi cho Trầm Thiệu trước toàn bộ sinh viên khoa Công nghệ Thông tin, không còn ai cố ý nói Trầm Thiệu nịnh nọt Cố Ninh Chiêu, nếu nịnh nọt mà được hiệu quả như vậy, họ cũng muốn.

Khiến Trầm Thiệu tương đối ngạc nhiên chính là hôm sau Vương Đồng dẫn theo hai tên tay sai kia xin lỗi cậu, thái độ chân thành đến mức làm Trầm Thiệu nghi ngờ Vương Đồng qua một đêm liền thay đổi hoàn toàn, trở thành người lương thiện.

Cậu cũng lười so đo với họ, đối phương không gây phiền phức với cậu, cậu cũng không dư hơi đem mấy chuyện nhỏ đó ra cãi nhau, chỉ mất thời gian mà thôi.

Khi gần tới kỳ thi cuối kỳ, Hoa đại nhận được thư mời tham dự kỳ thi Nhân tài trẻ quốc tế, mời các trường đại học Trung Quốc chọn ra một nhóm sinh viên tham gia cuộc thi. Cuộc thi này gồm mười tám quốc gia kết hợp tổ chức, quá trình và kết quả cuộc thi sẽ được phát trên đài truyền hình của mười tám nước, nên Trung Quốc vô cùng coi trọng cuộc thi này, mời các trường đại học danh tiếng trong nước tham gia dự tuyển, sau đó chọn ra năm sinh viên có thành tích cao nhất đại diện đến Mỹ tham dự cuộc thi.

Khoa Công nghệ Thông tin có ba người được mời, trong đó có Trầm Thiệu, cũng là người nhỏ tuổi nhất, hai người còn lại một là nghiên cứu sinh của khoa, một là sinh viên top 4 thường xuyên tham gia những cuộc thi lớn nhỏ.

Quốc gia rất coi trọng cuộc thi này, nên khi dự tuyển vô cùng nghiêm khác, Trầm Thiệu có thể đạt được tư cách dự tuyển, đều nhờ thành tích quán quân mấy kỳ thi khi còn học trung học, lại thêm chuyện cậu đã tạo ra Phi Đằng có tiếng có miếng như thế.

Có thể những người khác không biết ông chủ Phi Đằng là ai, nhưng nhà nước thì không thể không biết, nếu không thì trong danh sách cũng chưa chắc có tên Trầm Thiệu.

“Tôi nói, đây không phải là thi thố giữa các nhân tài, mà là so tài giữa các nhân tài toàn năng đi?” Vương Hào nhìn danh sách các môn thi đấu, quả thực hoàn toàn kinh ngạc đến đơ người, “Kiểu thi thố này chẳng lẽ bắt phàm nhân chúng tôi phải quỳ mà xem TV sao?”

“Ai biết sẽ ra sao,” Trầm Thiệu biết cuộc thi này liên quan đến thể diện của quốc gia, nên các cấp mới quan tâm như vậy, nếu có thể chính thức tham gia, không cần biết là với ai, đều là cơ hội trong đời khó kiếm được.

“Cố Ninh Chiêu, cậu cũng nhận được thông báo hả?” Hùng Cương nhìn sang Cố Ninh Chiêu vẫn ngồi im không nói lời nào, “Nếu cậu và Cố Ninh Chiêu đều có thể chính thức tham dự cuộc thi, vậy thì phòng ký túc chúng ta cũng thơm lây.”

“Không chỉ phòng chúng ta, mà trường chúng ta cũng thơm,” Vương hào chỉ vào thư mời nói, “Tham gia cuộc thi tổng cộng chỉ có năm người, cả nước có nhiều trường danh tiếng như vậy, Hoa đại chúng ta chiếm hết hai suất, các trường khác còn không hâm mộ muốn chết luôn sao?”

“Có thể tham gia không vẫn còn khó nói trước,” Trầm Thiệu cười với Cố Ninh Chiêu nói, “Ngày mai chúng tôi phải đi dự tuyển trong năm ngày, hơi hồi hộp.”

Cố Ninh Chiêu đứng lên, bước đến bên cạnh cậu ngồi xuống, sau đó lấy từ trong túi áo khoác ra một kẹo bạc hà đưa cho cậu, vươn tay vỗ vỗ vai cậu, “Nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai tôi gọi cậu dậy.”

Ý thức bản thân mình lại được “người trẻ tuổi” an ủi, Trầm Thiệu bật cười cầm lấy hộp kẹo bạc hà, quay đầu nhìn Cố Ninh Chiêu rửa mặt đi ngủ, lắc lắc đầu, mình càng sống càng thụt lùi.


Hùng Cương và Vương Hào thấy vậy, cũng tắt máy tính, quyết định để hai kẻ sắp đi thi ngủ sớm một chút, giúp tinh thần họ căng tràn.

Sáng sớm hôm sau, Trầm Thiệu và Cố Ninh Chiêu thu dọn hành lý, cùng ra khỏi ký túc, lên xe của trường đến chỗ thi.

Lần này Hoa đại có hai mươi người tham gia dự tuyển, giáo sư hướng dẫn có năm người, mấy chục người ngồi trong xe hiếu kỳ cùng thảo luận nội dung cuộc thi, vì thứ tự dự tuyển không giống những cuộc thi khác, trong thư mời chỉ tóm tắt những tố chất mà sinh viên dự thi cần có, ngoài ra không đưa ra chuẩn mực để kiểm tra.

Đừng nói những sinh viên này, ngay cả lãnh đạo của Hoa đại cũng không hiểu rõ, bất quá thấy đây là việc mang đến vinh quang cho đất nước, họ cũng không hỏi ban tổ chức nhiều, đành cử một giáo viên y tế, một giáo sư tâm lý và ba giáo sư đời sống đi theo. Yêu cầu của bọn họ cũng không cao, chỉ cần trong năm người chính thức tham gia cuộc thi, có một người của Hoa đại là rất tốt rồi.

Giáo sư tâm lý mong muốn các sinh viên được thả lỏng tinh thần, nên dọc đường đi đều kể những câu chuyện lý thú thoải mái, làm những sinh viên vốn hơi căng thẳng cũng dần dần bình tĩnh hơn.

Trầm Thiệu và Cố Ninh Chiêu ngồi cạnh nhau, cậu nhìn Cố Ninh Chiêu suốt chặng đường đều đeo tai nghe điện thoại, lại nhìn nhóm sinh viên xung quanh đều vui vẻ, có ảo giác Cố Ninh Chiêu và những người còn lại ở hai thế giới khác biệt.

Xe chạy đến một khu nghĩ dưỡng suối nước nóng thì dừng lại, Trầm Thiệu đẩy Cố Ninh Chiêu đang nhắm mắt: “Ninh Chiêu, đến rồi.”

Cố Ninh Chiêu mở mắt ra, nhìn ra ngoài cửa sổ, tháo tai nghe ra cũng vừa lúc nghe giáo sư trưởng đoàn nhắc bọn họ đeo bảng dự thi, cậu nhíu mày, bảng dự thi gì trời? Quay sang cũng vừa lúc thấy Trầm Thiệu đeo một tấm bảng vào cổ cậu.

“Lúc giáo sư phát bảng dự thi cậu không nghe thấy thôi,” Trầm Thiệu đeo bảng của mình vào, sau đó nhìn con số được viết trên đó, 015, vừa lúc liền kề với số của Cố Ninh Chiêu.

Khi giáo sư mở cửa xe, đã có nhóm nhân viên nghiệp vụ bước tới, chào hỏi giáo sư trưởng đoàn mấy câu xong, liền có người xách máy quay phim xuất hiện cạnh cửa xe, dường như chuẩn bị quay toàn bộ quá trình.

Là muốn các sinh viên tham gia sẽ quen với máy quay? Trầm Thiệu nhíu mày, nghe nói thời gian diễn ra cuộc thi chính thức đến bảy ngày, chẳng lẽ nội dung cuộc thi cũng có liên quan đến sinh hoạt thường ngày?

Tuy mọi người đều chưa hiểu rõ nội dung thi, nhưng mọi người vẫn cố gắng duy trì tư thái thong dong bước xuống xe, sau đó kéo hành lý đến chỗ người phụ trách nhận phòng.

Số của Trầm Thiệu và Cố Ninh Chiêu liền kề nhau, nên khi chia phòng, hai người được phân chung một phòng.


Sau khi mọi người nhận chìa khóa xong, lại thấy có một nhóm sinh viên dự thi bước đến, bên cạnh họ cũng có một người quay phim.

“Nghe nói mười trường danh tiếng trong nước đều được mới, trong hai ba trăm người chọn ra năm người,” một nam sinh đứng cạnh Trầm Thiệu nhìn những sinh viên kia, không hy vọng nói, “Mong rằng đại thần trường chúng ta không chịu thua kém, không thua cuộc trước những trường khác.”

Giáo sư trưởng đoàn sau khi hoàn tất thủ tục đăng ký cho sinh viên Hoa đại xong, liền dẫn lên lầu, tránh cho nhiều người nhiều chuyện lại gây ra phiền phức không đáng.

Toàn bộ Hoa đại đều ở lầu sáu, giáo sư trưởng đoàn ra hiệu mọi người tự về phòng nghỉ ngơi, mười một giờ bốn mươi phút tập trung ở nhà ăn.

Trầm Thiệu bước vào phòng, cất hành lý của mình và Cố Ninh Chiêu xong, mở cửa sổ ra, để không khí trong phòng thoáng đãng, nhìn đồng hồ rồi nói: “Gần mười một giờ rồi, bảy giờ rưỡi chúng ta xuất phát, ngồi xe lâu như vậy.”

“Mệt sao?” Cố Ninh Chiêu nghe vậy, từ hành lý lấy ra một chai nước đưa cho Trầm Thiệu, “Uống trước, ăn cơm xong nghỉ ngơi một chút.”

Trầm Thiệu cầm chai nước nhấp hai ngụm, sau đó bước đến phòng tắm nhìn thoáng qua: “Chỗ này có suối nước nóng, chiều nay nếu không thi, chúng ta đến suối nước nóng thư giãn.”

Khóe mắt Cố Ninh Chiêu giật giật, một lúc lâu sau mới ừ một tiếng.

Giữa lúc ăn cơm trưa, sinh viên tham dự cũng có đủ mặt, bất quá số lượng cũng không nhiều như mọi người dự đoán, tổng cộng cũng chưa đến hai trăm người, dù sao không phải trường nào cũng có đến hai mươi người dự tuyển như Hoa đại.

Trước khi ăn, trưởng ban tổ chức cũng nói vài câu cổ vũ, đại khái là hy vọng mọi người tham gia vui vẻ, cuộc thi thoải mái, phát huy sở trường của mình, làm cuộc thi đặc sắc hơn.

Không một câu nào nhắc tới vinh quang cho đất nước này nọ, nhưng cố tình khiến người nghe cảm thấy tầm quan trọng của kỳ thi, nếu không hà tất phải bỏ sức lực nhiều như vậy để đem tất cả sinh viên ưu tú cả nước tập trung về Bắc Kinh làm chi?

Ăn cơm xong Trầm Thiệu và Cố Ninh Chiêu nghỉ ngơi, một tiếng sau nhận được điện thoại thông báo, nói tập trung dưới lầu, vì thế ý tưởng tắm suối nước nóng của Trầm Thiệu thất bại.

Vừa ra đến cửa, Cố Ninh Chiêu mặt không đổi sắc nhìn về phía phòng tắm, sau đó đưa cho Trầm Thiệu một cái khăn quàng cổ để cậu quàng vào.


Sau khi xuống lầu, Trầm Thiệu phát hiện xung quanh có máy quay, cậu nhỏ giọng nói với Cố Ninh Chiêu bên cạnh: “Đây giống như cuộc thi hoa hậu thế giới vậy.”

Khi sinh viên các trường có đủ, có một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi bước ra dẫn tất cả vào một phòng họp lớn, sau đó ra một đề bài logic suy luận để mọi người làm trong thời gian ngắn nhất.

Không chỉ làm đúng, mà còn phải nhanh nữa hả?

Trầm Thiệu nhìn đề bài, trình độ logic rất cao, cậu nhìn Cố Ninh Chiêu gần đó, thấy y đã cầm viết lên, nên không nhìn nữa, nghiêm túc làm bài.

Trầm Thiệu và Cố Ninh Chiêu gần như nộp bài cùng lúc, thấy giáo sư nhận bài của cậu xong thì viết thời gian nộp bài lên, cậu liền xoay người ra khỏi phòng họp.

Khó trách xung quanh nhiều giám thị như vậy, là để kết quả được chính xác nhất.

Trầm Thiệu ra khỏi phòng họp, đã thấy giáo sư tâm lý cười hiền với cậu, đưa cho cậu một chai nước rồi nói: “Vất vả rồi.”

Cố Ninh Chiêu ra trước Trầm Thiệu im lặng bước đến bên cạnh cậu, sau đó tiếp tục im lặng.

Chỉ một lúc sau các sinh viên Hoa đại lục tục bước ra, sau đó không ít người cảm khái đề bài bẫy nhiều quá, một nghiên cứu sinh nghi ngờ nhìn Trầm Thiệu và Cố Ninh Chiêu: “Hai người làm xong nhanh quá.” Kỳ thật y rất muốn hỏi hai người, đến tột cùng là có nghiêm túc làm bài không vậy, nhưng ngại mọi người đều cùng trường, cũng ngại thể diện của hai người kia, liền nuốt xuống nửa câu sau.

“Không phải yêu cầu phải làm thật nhanh sao, nên chúng tôi làm xong thì nộp bài liền,” Trầm Thiệu đoán ý đối phương, không chừng mọi người xung quanh đều nghĩ vậy, cậu cười cười nói, “Đừng lo lắng quá, dù sao cũng làm xong rồi.”

Mọi người nghe thấy thế cũng không hỏi nữa, dù sao hai bên cũng không thân quen, huống chi bọn họ cũng biết thân phận của Cố Ninh Chiêu đặc biệt, họ đều là người sắp tốt nghiệp, cũng biết cái gì nên nói cái gì không.

Nghe nói trước đó mấy ngày có tên nhà nhà giàu gây rối với Trầm Thiệu, kết quả qua hôm sau đã phải chạy tới xin lỗi, thái độ thành khẩn đến cực điểm. Chuyện này đã đồn khắp Hoa đại, ngay cả lớp đàn anh cũng nghe được, nên tuy Trầm Thiệu và Cố Ninh Chiêu là phận đàn em, nhưng mọi người đều rất khách sáo.

Sai khi làm kiểm tra về logic xong, người phụ trách thông báo với mọi người, sáu giờ rưỡi sáng mai tập trung dưới lầu, rồi tặng mỗi người một món quà kỷ niệm, ra hiệu mọi người trở về phòng.

Quà kỷ niệm là một quyển sổ nhỏ, trong đó ghi rõ các môn thi, thời gian và địa điểm tập trung, còn quy định thời gian làm việc và nghỉ ngơi trong năm ngày, tuy không yêu cầu thí sinh đúng giờ, nhưng Trầm Thiệu nghĩ ban tổ chức đã viết thời gian chi tiết như vậy, chắc không phải để làm cảnh cho đẹp mà thôi.

Sau bữa tối ở nhà chính là thời gian tự do của mọi người, Trầm Thiệu và Cố Ninh Chiêu không có hứng thú với quang cảnh của khu nghỉ dưỡng, nên ăn cơm xong thì vào thang máy lên lầu.


Hai người cùng ba đàn anh khác vừa bước vào thang máy, thì có người phụ nữ kéo theo thùng rác bước đến, không biết vừa dọn xong cái hốc nào đó, mà tóc và vai cô tạp vụ bám đầy bụi.

Cô tạp vụ vươn tay bẩn lên ấn một nút xong, liền im lặng đứng sang một bên, ba đàn anh kia nhìn hàng nút bấm, ai cũng không nhúc nhích.

Trầm Thiệu thấy thế liền đưa tay ấn nút số 6, nhìn ra ngoài thấy không ai vào nữa thì ấn nút đóng cửa lại.

Khi thang máy khởi động, không biết có gì trục trặc, đèn bên trong chớp chớp mấy cái, cô tạp vụ sợ tới mức bất cẩn đá đổ thùng rác màu xanh bên cạnh, đến khi đèn sáng trở lại, thì thùng rác đã lăn hết một vòng, rác văng tung tóe ra ngoài, tản ra mùi khó ngửi, thậm chí còn làm vấy một ít đồ bẩn lên chân năm người còn lại.

Sắc mặt ba vị đàn anh nhất thời khó coi, ngay lúc định nói gì đó, liền thấy người phụ nữ ôm ngực, dáng vẻ tựa như rất đau đớn, lời đang định nói ra cũng nuốt vào, nét mặt đang từ không vui chuyển sang căng thẳng, lỡ người này xảy ra chuyện gì thì biết tính sao đây?

“Cô ơi, cô bị sao vậy?” Trầm Thiệu liếc mắt nhìn lên góc thang máy, có hệ thống theo dõi nên cậu cũng không lo lắng về mấy vấn đề phá sản này nọ. Thấy vẻ mặt đối phương thống khổ, Trầm Thiệu sợ bà té xuống đất, vì thế vươn tay đỡ người tạp vụ kia. Kết quả vừa mới đỡ lấy cánh tay bà, người tạp vụ liền nhào qua đè xuống. Nếu không có Cố Ninh Chiêu nhanh nhẹn đỡ giúp một tay, thiếu chút nữa cậu đã bị người tạp vụ kia đè ngã xuống đất.

Lúc này cửa thang máy mở ra, Trầm Thiệu và Cố Ninh Chiêu đỡ người ra khỏi thang máy, ba người đàn anh theo sau, đang định lấy điện thoại gọi cấp cứu, đã thấy người tạp vụ kia đột nhiên đứng thẳng lên, sau đó vẻ mặt hối lỗi: “Ui cha, mấy cậu trai trẻ, ngại quá, làm dơ giầy của mấy cậu, phải làm sao bây giờ, bằng không… tôi bồi thường phí vệ sinh cho các cậu?”

“Không cần đâu, cô ơi, sức khỏe cô sao rồi?” ánh mắt Trầm Thiệu dừng ở cổ tay người tạp vụ, trong mắt lóe lên tia nghi ngờ.

“Không sao, không sao, bệnh cũ ấy mà,” Người tạp vụ vẫy vẫy tay, lại bước vào trong thang máy, “Rất cám ơn các vị.” Sau đó đinh một tiếng, cửa thang máy đóng lại trước mắt năm người.

Ba đàn anh:…

Người phụ nữ kia đang đùa với họ sao?

Trầm Thiệu và Cố Ninh Chiêu trở lại phòng, Cố Ninh Chiêu liền bước vào phòng tắm rửa ráy qua môt lần, Trầm Thiệu ngồi trên giường nhìn Cố Ninh Chiêu tóc còn đang rỉ nước, “Người tạp vụ kia hơi kỳ lạ.”

Cố Ninh Chiêu vừa lau tóc, vừa bước đến cửa sổ kéo rèm: “Ừ.” Cậu quay trở lại giường, “Làm gì có nhiều chuyện trùng hợp như vậy.”

“Chẳng lẽ cố tình sắp đặt?” Trầm Thiệu kinh ngạc nhướng mày, khó trách cậu cảm thấy làn da đối phương không giống của người làm tạp vụ, giống người rất biết chăm sóc.

Cố Ninh Chiêu ngừng lau tóc một chút: “Có thể.”

Trầm Thiệu gần như không còn gì để nói, cuộc thi này rốt cuộc muốn dằn vặt đến mức nào trời?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.