Trọng Lai Nhất Thứ

Chương 15: Trầm thiếu


Đọc truyện Trọng Lai Nhất Thứ – Chương 15: Trầm thiếu

Cuộc khẩu chiến về giáo dục bên ngoài cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống ngày thường của nhóm học sinh Tam Trung, nhà trường cũng có ý ngăn cách các loại ngôn luận của thế giới bên ngoài, để tránh ảnh hưởng đến học sinh.

Lịch sử lâu đời của đất nước Trung Quốc, có nền văn hóa lịch sử phong phú cùng tư tưởng truyền thống tốt đẹp, trải qua những cuộc cải cách giáo dục lớn, Trung Quốc đã học được cách giữ lấy tinh hoa, loại bỏ cặn thừa để vận dụng vào tri thức quốc gia, khiến người dân ngày càng tiếp thu văn hóa và phong tục khác nhau từ khắp nơi trên thế giới.

Có đôi lúc, khi bắt đầu biện luận thì rất tốt, bởi vì có tranh luận mới có tiến bộ, mặc dù nhìn chung quan điểm của nhóm người tranh luận thập phần cực đoan, nhưng đa số vẫn mong muốn đất nước của mình càng ngày càng tốt, càng ngày càng mạnh.

Những vấn đề xã hội đối với rất nhiều học sinh trung học mà nói, tựa hồ vẫn còn xa vời. Nhóm học sinh lớp mười lăm sau buổi hội diễn Trung Thu càng đoàn kết hơn, bầu không khí học tập cũng càng ngày càng hăng hái, dần dần hình thành kiểu cạnh tranh lành mạnh, làm lớp mười lăm như tỏa hào quang trong mắt những học sinh cùng khối khác.

Trầm Thiệu chỉ là người bình thường, nên dù cậu là học sinh rất)l thích tinh thông cầm kỳ thi họa, nhưng cũng gần như hâm mộ mà thôi, cuộc sống này đối với cậu mà nói, lâu lâu sẽ tự tiêu khiển tự vui với đàn piano, luyện tập thư pháp để tôi luyện tâm tính, đã đủ rồi.

Vì Tam Trung rất coi trọng mọi sở trường của học sinh, nên rất nhiều cuộc thi đều sẽ có sự tham gia của học sinh trường. Trầm Thiệu thường theo dõi trên báo trường, lớp nào có học sinh nào tham gia từng cuộc thi nào, đứng hạng thứ mấy. Mỗi lần đọc được tin này nọ, Trầm Thiệu đều cảm khái một tiếng, những bạn học kia thật lợi hại, tuổi tinh thần của cậu thực tế đã gần ba mươi, nếu đời này đầu óc không đột nhiên tốt hơn, năng lực của cậu vẫn còn kém những đứa trẻ kia.

“Trầm Thiệu, cậu đang đọc báo trường à?” Lương Thành thấy Trầm Thiệu đọc báo trường, lơ đễnh nói, “Mấy cái tin đó có gì hay đâu, dù sao trường chúng ta ngày nào cũng có người tham dự mấy cuộc thi kia, nghe nói cúp của trường có tận mấy phòng trưng bày, có rất nhiều cúp không có chỗ để phải khóa trong tủ quần áo.”

“Khoa trương như vậy sao?” Trầm Thiệu cười xếp báo trường lại, bỏ vào ngăn bàn, “Dù sao tôi thấy bọn họ đều rất lợi hại.”

Lương Thành nhún vai, dù thế nào hiện giờ trong mắt y, người lợi hại chính là Trầm Thiệu, người khác đều là mưa bụi.

Trầm Thiệu không biết mình được đứa ngồi cùng bàn sùng bái mù quáng, tán gẫu với Lương Thành về những người lợi hại mặt này mặt nọ trong trường, trong giọng nói mang theo chút hâm mộ tán thưởng: “Tuổi nhỏ vậy mà đã biết nhiều như thế, thật thông minh.”

Lương Thành không còn lời gì để nói nhìn Trầm Thiệu, cậu lên mặt già đời nói người ta tuổi nhỏ vậy mà được à? Cậu có tự phát giác được bản thân mình không vậy?


Tuy trên giấy căn cước của Trầm Thiệu đã mười bảy tuổi, nhưng Lương Thành biết tuổi thật của Trầm Thiệu nhỏ hơn hai tuổi, bất quá tính cách y tuy nội hướng, nhưng cũng biết nhìn mặt đoán người, nên cũng không hỏi Trầm Thiệu vì sao lại cố tình khai tuổi mình lớn hơn.

Có lẽ Trầm Thiệu không biết bản thân cậu trong mắt đồng học, cũng là người khiến người ta sùng bái. Lương Thành có chút bất đắc dĩ, lại có chút cao hứng, vì Trầm Thiệu khiến người ta cảm thấy không còn gì để nói nữa, bất quá bạn học trong lớp đều thích Trầm Thiệu như vậy.

Dù sao, ai lại đi thân thiết với thiên tài lúc nào cũng cao cao tại thượng, luôn đắm chìm trong thế giới của riêng mình chứ? Đó không phải là ghen tị, mà bản năng con người, giống như một đóa hoa xinh đẹp, ai cũng sẽ khen một tiếng, nhưng có mấy ai chê bai?

Nghĩ vậy, Lương Thành rất nghiêm túc gật gật đầu, Trầm Thiệu như vậy cũng rất tốt.

“Người anh em, tối thứ sáu này có hẹn gì chưa?” Chu Trạch Vũ lẻn đến trước mặt hai người, gãi đầu có hơi ngại ngùng nói, “Thứ bảy này là sinh nhật tôi, ba mẹ tôi đã cho một số tiền, để tôi mời bạn bè ra ngoài ăn một bữa, đến lúc đó các cậu nhất định phải đến a.”

“Sinh nhật cậu đến rồi?” Lương Thành trừng lớn mắt, gật đầu như máy, “Tôi nhất định sẽ đến.”

Trầm Thiệu cũng gật theo, mỉm cười nói, “Lại lớn thêm một tuổi, muốn tôi đem đến hai quả trứng gà luộc cho cậu không?”

Chu Trạch Vũ đau khổ lắc đầu, “Bạn hiền, cậu cũng biết giỡn nữa hả, cậu không biết tôi ghét trứng gà sao?”

“Chính là biết cậu không thích tôi mới cố tình hỏi,” Trầm Thiệu đứng lên vỗ vỗ vai y, “Cậu không biết vào ngày sinh nhật, con nít phải ăn hai quả trứng gà sao, một năm trôi qua năm khác đến, thuận lợi lớn lên, ý nghĩa rất tốt.”

Chu Trạch Vũ liếc mắt: “Mấy người còn nhỏ hơn tôi mấy tháng không có tư cách nói mấy lời như thế.”


Trầm Thiệu nhướng mày, nhún vai không cho ý kiến, chờ Chu Trạch Vũ trở lại chỗ của y ngồi xuống, cậu mới bắt đầu cân nhắc mình nên chuẩn bị quà sinh nhật gì cho Chu Trạch Vũ thì tốt, dù sao hôm nay đã là thứ năm, thứ bảy chớp mắt là tới.

Cuộc sống học tập đơn giản trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến thứ bảy, hôm đó cậu đổi bộ quần áo mới mua, sau khi chuẩn bị quà sinh nhật cho Chu Trạch Vũ xong, liền đi về hướng khách sạn Chu Trạch Vũ đã đặt bàn, cũng sắp đến giờ hẹn rồi.

Khách sạn Hằng Hoành là một khách sạn tương đối nổi tiếng ở thành phố Phù Dung, với dân chúng bình thường mà nói, nơi mà ăn một bữa đã tốn mất hơn nửa tháng lương của họ, không có chuyện quan trọng sẽ không vào đó tiêu pha.

Bất quá đối với thế gia quý tộc mà nói, Hằng Hoành bất quá là nơi miễn cưỡng ăn được. Nên mỗi lần nhân viên khách sạn nhìn thấy mấy thiếu gia thế gia ngồi xe xuất hiện, đều đặc biệt ân cần, chỉ kém không xem họ như Bồ Tát mà quỳ lạy nữa thôi.

“Cố nhị thiếu, khách sạn này tuy kém hơn những khách sạn ở Bắc Kinh, bất quá các món đặc sản địa phương ở đây rất ngon, Nhị thiếu đặc biệt đến thành phố Phù Dung chúng tôi đến mấy tháng, như thế nào cũng phải nếm thứ món đặc sản ở đây mới không uổng một lần đi.” Chỗ ngồi phía sau có một thanh niên khoảng chừng hai mươi tuổi mặt mang ý cười đang giới thiệu một ít phong tục của thành phố Phù Dung với người bên cạnh.

Người bên cạnh y thoạt nhìn là một thiếu niên khoảng mười bốn tuổi, mái tóc mềm dán vào bên tai, tôn lên vành tai trắng bóc như viên trân châu. Thiếu niên nghe y giới thiệu, lâu lâu sẽ khẽ xoa cằm một chút, nhưng hầu hết đều không có chút biểu tình, giống như tất cả đều không liên quan gì đến mình.

Xe đến khách sạn Hằng Hoành, có vài thiếu gia nhà giàu mang theo vệ sĩ, mấy chiếc xe rừm rừm chạy đến, thanh thế lớn đến nỗi khiến quản lý phải đích thân ra đón.

Quản lý vừa thấy thanh niên, nhất thời vẻ mặt tươi cười: “Lưu thiếu, ngọn gió nào thổi ngài đến đây?” Hắn tiếp đón thanh niên mới vừa giới thiệu con người phong tục thành phố Phù Dung với vị thiếu niên suốt đường đi.

“Người bạn ở Bắc Kinh đến chỗ chúng ta chơi, ngày mai đã đi rồi, tôi vội đến tiễn cậu ấy.” Lưu thiếu lui một bước, để quản lý thấy rõ thiếu niên phía sau, “Vị này là Cố nhị thiếu ở Bắc Kinh, nói đầu bếp của ông thi triển tay nghề thật tốt, đừng ủy khuất vị giác của Nhị thiếu.”

“Nhất định, nhất định.” Quản lý thấy vị đại thiếu gia của thành phố Phù Dung đối với thiếu niên thập phần khách khí, lập tức hiểu được đây cũng là công tử, thiếu niên tuổi nhỏ nhưng thân phận lại cao nhất, vì thế ân cần dẫn đoàn người đi vào trong, còn thuận thế giới thiệu một ít món đặc sản của thành phố Phù Dung.


“Trầm thiếu, rốt cục cậu đã đến rồi, đang chờ cậu.” (Trầm thiếu đồng âm với Trầm Thiệu.)

Quản lý hơi kỳ quái liếc mắt nhìn bên cạnh một cái, Trầm thiếu là nhân vật nào nữa? Bất quá hắn chỉ nhìn thấy một đám thiếu niên mới lớn, nhìn thế nào cũng còn là học sinh, thiếu gia thế gia nào đâu?

Cũng phải biết ở đây, không phải ai cũng dám xưng một tiếng “X thiếu”, ít ra phải nghĩ đến thực lực của gia đình mình, mới dám lên mặt ở ngoài. Ví như mấy vị bên cạnh hắn, chính là thiếu gia thế gia hàng đầu ở Phù Dung, trước mặt mấy vị thiếu gia, dám xưng là “X thiếu”, hắn còn chưa thấy qua, thật không ngờ hôm nay cũng có ngoại lệ.

Những người ở đó cũng nghe tiếng “Trầm thiếu” kia, bất quá bọn họ đều quen mặt những người nhà giàu, nên cũng không lộ ra nét mặt không vui, chỉ có một thiếu niên thoạt nhìn khoảng mười bảy mười tám tuổi cười như không cười nói, “Thành phố Phù Dung chúng ta thật sự là ngọa hổ tàng long.”

“Là Thiệu trong Vi viên tu tự thiệu bình qua.” Cố nhị thiếu từ đầu đến cuối không nói được mấy câu rốt cục cũng mở miệng, “Không phải Thiếu trong thiếu gia.”

Mấy người nhìn nhau, ngược lại Lưu thiếu có phản ứng đầu tiên cười nói: “Vẫn là Nhị thiếu hiểu được, đám học sinh kia nhìn bộ dáng ngoan ngoãn, không biết là học sinh trường nào.” Tuy hắn không biết “Vi viên tu tự thiệu bình qua” là câu trong bài thơ nào, nhưng cũng không ảnh hưởng đến lời khen hắn dành cho Cố nhị thiếu.

Cố nhịn thiếu thản nhiên liếc mắt nhìn hắn một cái, lại khôi phục bộ dáng trầm mặc vô vị như trước.

Sau khi Trầm Thiệu đi vào trong phòng, phát hiện toàn bộ bạn học thân với Chu Trạch Vũ đã có mặt, nhất thời áy náy cười nói: “Xin lỗi xin lỗi, tôi đến trễ, lấy trà thay rượu tự phạt một ly.” Nói xong cầm một ly trà lên, thập phần dũng cảm ngửa đầu uống cạn.

Các bạn học nhất thời đập bàn cười lớn, Lưu Song cười trêu: “Trầm Thiệu, gần đây có phải cậu xem phim kiếm hiệp không?”

“Vậy mà cũng bị cậu nhìn ra,” Trầm Thiệu hùa theo làm vẻ mặt sợ sệt, “Lưu nữ hiệp quả thật là nữ tử thông minh đệ nhất ở Trung Nguyên!”

Hơn mời người lại nhao nhao tiếp, Chu Trạch Vũ vỗ tay nói: “Ai ai, mọi người đừng quậy nữa, thức ăn sắp mang lên rồi, tôi sợ mọi người dọa phục vụ chạy mất, không mang thức ăn cho chúng ta.”

“Không mang thức ăn lên cho chúng tôi là tốt với cậu a, như vậy cậu có thể tiết kiệm được một bữa cơm,” Lưu Song giũ giũ chiếc khăn ăn xếp dưới chén, “Bất quá yên tâm đi, tôi nhất định sẽ không cho cậu tiết kiệm.”


Chu Trạch Vũ chắp hai tay lại: “Lưu nữ hiệp, thỉnh nói lời lưu tình, lưu lại cho tiểu nhân chút tiền xe về nhà đi.”

Nhóm học sinh lại cười đùa tiếp tục, rồi lại cãi nhau, mọi người ăn xong một bàn thức ăn, thậm chí còn ăn thêm một nồi cơm, mới lau miệng thèm thuồng, bắt đầu lấy quà đã chuẩn bị tốt trao cho Chu Trạch Vũ.

Chu Trạch Vũ tuy ngoài miệng đùa giỡn, nhưng thực tế là con trong nhà gia giáo, nên không cần biết quà tặng được gói như thế nào, y đều chân thành cảm ơn, sau đó cất vào túi xách.

Trầm Thiệu tuy không rõ tình huống gia đình Chu Trạch Vũ lắm, nhưng có thể khẳng định là, Chu Trạch Vũ tuyệt đối không nghèo, nếu không cũng không dám tổ chức sinh nhật ở khách sạn Hằng Hoành này.

Đưa quà xong, đoàn người rời khỏi phòng, chuẩn bị về nhà.

Từ lầu hai xuống lầu một là cầu thang xoáy, trái một cái phải một cái, nên bạn học lớp mười lăm đều thấy rõ ràng ở cầu thang đối diện có vài người trẻ tuổi đi xuống, phía sau họ còn có vài vệ sĩ áo đen đi theo.

“Ai, bạn hiền.” Chu Trạch Vũ hạ giọng nói với Trầm Thiệu, “Cậu nhìn bên kia, có người đang nhìn cậu.”

Trầm Thiệu nghe vậy liền nhìn lại, chỉ thấy bóng của vài người mặc tây trang đen. Thu hồi tầm mắt, cậu cảm khái vỗ vỗ vai Chu Trạch Vũ, “Thời gian vẫn còn sớm, chờ chút bạn hiền đi đo mắt kính với cậu.”

Trong nháy mắt, Chu Trạch Vũ cảm thấy thị lực của mình bị sỉ nhục.

“Cám ơn, không cần.” Y không từ bỏ ý định lại nhìn về người thoạt nhìn khí thế bất phàm đã bước ra đại sảnh, bất quá chỉ nhìn được một đống bóng lưng.

Có lẽ, có thể là… y nhìn lầm rồi đi?

~oOo~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.