Đọc truyện Trọng Khải Mạt Thế – Chương 24: Đôi mắt của Thần!
Khung cảnh đẹp đẽ trước đây giờ đã đổ nát hoang tàn, báo chí, vỏ trái cây bay tán loạn trong gió, từng con từng con quái vật thân hình to lớn dị thường, chậm rãi bước qua mấy vũng máu đã khô cạn trên mặt đất.
Nơi này là vườn bách thú Long Hải.
Trong một tòa nhà lớn nằm cách đó khoảng mười dặm, một tiểu đội năm người đang tụ tập, cầm đầu là một thanh niên tóc ngắn mặc áo jacket đỏ tươi, động tác nhanh nhẹn, trên mặt có một vết sẹo còn nhuốm máu, hắn dùng ống nhòm quan sát rất lâu, sau đó mới quay lại nói với bốn người khác:
“Con quỷ nhỏ này thật xảo quyệt, nó trốn đến khu nhốt sư tử trong vườn bách thú rồi.”
“Vậy làm sao bây giờ?”
Một gã đàn ông cao to cường tráng nhíu mày, nói:
“Chỗ đó là vườn bách thú, giờ đã trở thành một trong những nơi nguy hiểm nhất rồi, dù trong đội chúng ta có ba người tiến hóa, cũng chưa chắc có thể bình yên tiến vào, chắc chắn sẽ có người hi sinh.”
Trong bốn người còn lại, có hai thanh niên sắc mặt hơi thay đổi, hai người này là anh em song sinh, gương mặt rất giống nhau, chỉ là một người có thói quen mỉm cười, tỏ ra hòa hợp hơn một chút, người còn lại thì đầy vẻ lạnh lùng khó gần, trong đội ngũ mạnh mẽ này, chỉ có hai huynh đệ bọn họ không phải là người tiến hóa.
“Băng Băng, em không nhìn lầm chứ?”
Thanh niên mặc áo jacket đỏ nghiêm túc nhìn cô gái duy nhất trong nhóm, Triệu Băng Băng.
Nàng có mài tóc dài uốn lượn màu cà phê, mặc quần áo thể thao bó sát người, giắt hai cây súng hai bên đùi, trong tay ôm một cái Laptop, đeo kính mắt màu tím nhạt…đầy vẻ hấp dẫn, trong mắt lấp lánh hào quang màu xanh lam, nói:
“Không sai, mắt trái của em thấy rất rõ, trong cơ thể con vật nhỏ này có một nguồn năng lượng màu xanh lá, ẩn chứa năng lượng sinh mệnh cường đại, chỉ cần đoạt được, có thể trị hết tất cả thương thế, chỉ cần trái tim và bộ não không bị tổn thương là có thể cứu sống, hơn nữa còn có một chút khả năng làm cho chúng ta tiến hóa thêm lần thứ hai!”
Thanh niên mặc áo jacket đỏ khẽ hít mạnh một hơi, nắm chặt nắm đấm, ánh mắt bén nhọn như đao nhìn chằm chằm vào ba người còn lại, nói:
“Tôi chấp nhận mạo hiểm lần này, còn các người thì sao?”
“Ta cũng đi.”
Gã cao to vạm vỡ kia khiêng một cây súng máy, trên người khoác vài vòng dây đạn, nhếch miệng cười nói:
“Băng Băng chưa bao giờ nhìn lầm, có cô ấy giúp đỡ chúng ta, hơn nữa nhiều súng ống như vậy, ta không tin đám quái vật này có khả năng bất tử!”
Hai huynh đệ song sinh nhìn nhau rồi gật đầu, nói:
“Bọn tôi cũng tham gia!”
“Tốt, trước tiên phải quan sát vị trí phân bố của đám quái vật đó đã.”
Thanh niên áo đỏ hài lòng quay đầu lại dùng ống nhòm dò xét vườn bách thú.
Gã cao to vạm vỡ nhếch miệng cười, nói:
“Nếu như chúng ta có thể tiến hóa lần nữa, sẽ thành người tiến hóa bậc 2, đến lúc đó gia nhập quân đội, nhất định có thể trực tiếp đạt được chức vị cao, kiến tạo nên một phen sự nghiệp, nhất là năng lực của Băng Băng, thật sự quá mạnh mẽ, nếu như không có cô ấy, bốn người chúng ta đã sớm chết mất xác rồi.”
“Em chỉ cung cấp một ít tin tức mà thôi, chủ yếu là dựa vào mọi người.”
Triệu Băng Băng ôm Laptop, lãnh đạm đẩy đẩy mắt kính, nhanh chóng nhập vào máy vi tính một ít số liệu, rất nhanh, màn hình máy tính liền xuất hiện một cái đồ án không gian ba chiều, giống như đúc mô hình vườn bách thú Long Hải.
“Vườn bách thú này nằm trong khu du lịch cấp 3A, diện tích 102 héc-ta, bên trong có 380 loài động vật hoang dã quý hiếm, số lượng hơn 5400 con, ở khu vực trung tâm có nuôi một đàn sư tử khoảng hơn tám mươi con, coi như một nửa trong số chúng bỏ đi kiếm ăn như vậy còn khoảng bốn mươi con, mục tiêu của chúng ta chính là tránh né sự săn đuổi của bốn mươi con sư tử biến dị này, tìm được con vật kia!”
“Hoặc là…”
Triệu Băng Băng đẩy kính mắt, đạm mạc nói:
“…Giết sạch bọn chúng, em tin dù sư tử có biến dị nhưng có lẽ chúng vẫn còn giữ tập quán lúc trước, có ý thức bảo vệ lãnh địa, sẽ không để yên cho đám quái vật biến dị khác tùy ý xâm phạm lãnh thổ đâu.”
“Ta tin em, Băng Băng nói làm như thế nào thì sẽ làm như thế đó.”
Gã to con vạm vỡ nhếch miệng cười nói.
Triệu Băng Băng chỉ ngón tay mảnh khảnh trên màn hình, nói:
“Đợi lát nữa chúng ta từ cửa vào ở chỗ này đi tới chỗ này, sau đó từ chỗ này chui vào miệng cống ngầm, từ cống ngầm tiến vào khu nuôi nhốt sư tử như vậy sẽ an toàn hơn, dù sao trong đây cũng có rất nhiều loại động vật, nếu gặp phải lũ chó và lũ rắn hành tung của chúng ta rất dễ bị bại lộ, khứu giác và thị giác của bọn chúng rất dễ dàng phát hiện ra chúng ta.”
Cả bọn nhao nhao gật đầu.
Thanh niên áo đỏ nhanh chóng ghi nhớ tình hình phân bố của đám quái vật, sau khi Triệu Băng Băng nói xong hình ảnh không gian ba chiều trên máy vi tính của nàng lập tức hiện ra rất nhiều điểm đỏ, mỗi cái điểm đỏ đại biểu cho một con quái vật, xung quanh điểm đỏ có một vòng tròn đại biểu cho phạm vi di chuyển của nó.
Cả bọn nhìn vào màn hình, cẩn thận bàn bạc chiến thuật.
Bất quá, cái gọi là bàn bạc chiến thuật chẳng qua là cả đội nghe theo Triệu Băng Băng an bài mà thôi, cô gái này tuy trẻ tuổi, không có sức chiến đấu gì nhưng không ai dám coi thường nàng.
Rất nhanh, sau khi bàn bạc chiến thuật thật cẩn thận, cả bọn xuất phát rời khỏi cao ốc.
Phanh phanh…
Ven đường gặp phải hủ thi, ngửi thấy khí tức nhân loại chưa kịp lại gần đã bị gã to con vạm vỡ khiêng súng máy trên vai bắn thành cái sàng.
“Tiết kiệm đạn một chút.”
Triệu Băng Băng nhẹ giọng quát.
Gã ngượng ngùng cười cười.
Triệu Băng Băng rút súng ngắn từ thắt lưng ra, màu sắc đồng tử từ đen kịt dần dần biến thành màu lam nhạt, trong tầm mắt của nàng thân thể đám hủ thi này đã biến thành trong suốt, bị phân chia ra từng khối khu vực, từng mục số liệu thông qua thị giác, trực tiếp hiện ra trong đầu nàng.
Phanh!
Viên đạn từ họng súng bắn ra ma sát với không khí tóe lửa, trúng đầu một con hủ thi, ngay điểm yếu chí mạng, trực tiếp một phát đánh gục! (hehot)
Một viên đạn, một con hủ thi!
Triệu Băng Băng có kỹ thuật bắn súng cực tốt, cả bọn còn lại không có ai giật mình nhưng trên mặt đầy vẻ khâm phục, kỹ thuật bắn súng như vậy họ đã sớm thấy qua, càng làm cho họ thêm bội phục là cô gái này nghề nghiệp trước kia không phải là quân nhân mà là một Hacker.
Khả năng bắn súng tuyệt vời như thế có được sau khi đôi mắt nàng tiến hóa!
Bọn họ gọi đôi mắt ấy là:
“Đôi mắt của Thần!”
Trong đôi mắt nàng lúc ấy, tất cả nhược điểm và tin tức của kẻ địch đều được biểu thị bởi những con số, chỉ cần hiểu được những con số này sẽ dễ dàng đưa ra cách đối phó!
“Dùng năng lực ít thôi, tiết kiệm năng lượng lại một tí.”
Thanh niên áo đỏ thấp giọng nói.
Triệu Băng Băng trong mắt lóe lên hào quang màu xanh lam, bình tĩnh nói:
“Đừng lo, với tốc độ khôi phục của em, chút tiêu hao ấy trước khi đến vườn bách thú, hoàn toàn có thể khôi phục lại như bình thường.”
Phanh phanh!
Nàng lại chính xác bắn gục thêm hai con hủ thi.
Bọn họ đã tới trước cửa vườn bách thú.
Vì thời gian tai nạn bộc phát là buổi tối, lúc ấy vườn bách thú đã đóng cửa, nhân viên công tác sau khi dọn dẹp đã về nhà, cho nên khi họ tiến vào vườn bách thú cũng không thấy nhiều thi thể du khách bị giết hại, lâu lâu mới bắt gặp mấy bãi máu và vài bộ xương không toàn vẹn.
Bốn người dưới sự chỉ huy của Triệu Băng Băng, theo con đường dành cho khách tham quan trong vườn thú, dựa theo lộ tuyến đề ra trước đó, tránh né từng điểm đỏ trong bản đồ thành công tiến vào đường cống thoát nước cỡ lớn dưới mặt đất.
Bên trong đường cống thoát nước đen kịt, tiếng nước chảy rào rào .
Mấy người bọn họ dường như rất có kinh nghiệm, hai anh em song sinh cười cười lấy đèn pin từ trong ba lô ra, soi sáng con đường phía trước.
Đi được một đoạn đường ngắn, thanh niên áo đỏ đột nhiên dừng lại, nghiêng tai lắng nghe, cảnh giác nói:
“Hình như có tiếng gì đó…?”
Cả bọn giật mình, nắm chặt súng trong tay cảnh giác nhìn xung quanh.
Trong mắt Triệu Băng Băng hiện ra lam sắc quang mang, nhìn một vòng xung quanh cống thoát nước, đột nhiên, nàng nhìn chằm chằm vào rãnh nước nằm ở giữa cống ngay sát chân cả bọn, đồng tử co rút, nói:
“Nhanh… rời khỏi rãnh nước ngay…nhanh lên!”