Edit by An Nhiên
Đau đớn trên người dịu lại một chút, Kiều Hồng Ảnh hữu khí vô lực mở mắt, đối diện với ánh mắt Chung Ly Mục, Chung Ly Mục trước sau như một không có biểu tình gì, nhìn không ra hỉ nộ, khác biệt duy nhất có thể cảm giác được chỉ có đáy mắt nóng bỏng và cấp bách.
“Đại ca… Ngươi gần ta như vậy làm gì…” Thanh âm Kiều Hồng Ảnh còn mang theo chút giọng mũi vừa khóc, duỗi cánh tay vô lực khẽ đẩy ngực Chung Ly Mục.
“Đỡ hơn chút nào chưa?” Chung Ly Mục thấp giọng hỏi.
Kiều Hồng Ảnh đã có ít sức, mỉm cười, “Không đỡ… đều đã nói, đại ca hôn nhẹ sẽ lập tức hết đau, ngươi lại không bằng lòng…”
Chưa nói xong bờ môi lạnh đã bị phủ lên chặn lại.
Kiều Hồng Ảnh trừng lớn đôi mắt mờ mịt.
Chung Ly Mục một tay nâng lưng người trong ngực, một tay đè sau đầu hắn, ngón tay xuyên qua mái tóc dài ướt sũng nước, cúi đầu mút đầu lưỡi dịu ngoan trong miệng người dưới thân đang bởi vì kinh ngạc mà trở nên cứng ngắc kia, lướt qua liền thôi, chậm rãi ngẩng đầu.
Kiều Hồng Ảnh sững sờ trong ngực Chung Ly Mục, ngơ ngác nhìn Chung Ly Mục, tai dán bên giáp bạc trước ngực hắn, nghe được tiếng tim đập rất nhanh dưới tấm giáp hộ tâm.
Đợi đến lúc phục hồi tinh thần lại, gương mặt lỗ tai Kiều Hồng Ảnh đỏ bừng, vùi mặt vào dưới cánh tay, thanh âm mềm mềm run run, “… Ai nha… Ai nha… Trung Nguyên bên kia có thể hôn chỗ đó sao… Ta chưa từng đi qua Trung Nguyên… Như vậy, như vậy rất mắc cỡ nha…”
“Đúng vậy.” Chung Ly Mục xoa xoa tóc Kiều Hồng Ảnh, thản nhiên nói, “Trung Nguyên chính là như vậy, ngươi nên quen đi, về sau nói không chừng lại có dịp.”
Kiều Hồng Ảnh nghe nói đây là tập tục bên kia của mọi người, lập tức nổi lòng tôn kính, nghiêm túc hỏi, “Cái này là có ý gì…”
Đáy mắt Chung Ly Mục thoáng mang theo ý cười, thờ ơ nói, “Chính là ý cảm tạ.”
“A… Cảm tạ sao…” Kiều Hồng Ảnh như có điều suy nghĩ, trong ngực còn mơ hồ có chút thất lạc.
Áo giáp quá nặng, trên người Chung Ly Mục lại có không ít vết thương, tiếp tục đeo những thứ này cũng không phải bảo hộ mà là vướng víu, Chung Ly Mục liền cởi bỏ khuy áo giáp đem một thân giáp bạc ném qua một bên, chỉ lấy chiếc vòng bạc giấu trong tấm hộ tâm ra bỏ vào trong vạt áo lót.
Lúc này Chung Ly Mục mặc trên người một thân cẩm y đỏ thẫm, cổ áo ống tay áo đều có sợi tơ hồng kim thêu chim bay, ướt đẫm dán trên thân thể, hiện ra đường cong như ẩn như hiện, vai rộng eo chặt.
Chung Ly Mục cởi bỏ mấy nút buộc cổ áo, lộ ra xương quai xanh cùng một phần ngực đang chồng chất vết sẹo cũ mới, kéo thân thể Kiều Hồng Ảnh đang lạnh đến phát run áp vào người ôm lấy, cầm đôi tay tựa băng nhét vào trong phần bụng ấm áp dưới áo của mình.
Ấm nóng xuyên qua quần áo ướt lạnh truyền vào trong thân thể, tay chân đông cứng lúc này mới khôi phục một chút tri giác, Kiều Hồng Ảnh thoải mái mà hừ một tiếng, bỗng nhiên lại kinh hoảng rút tay về, buộc dây buộc lại, nhỏ giọng nói, “Ngươi coi ta là gì… Ta không phải tiểu hài tử. Người Hán các ngươi thân thể yếu, ăn mặc cho tốt, không cần phải lo cho ta, ta vẫn luôn lạnh như thế đấy.”
Trong lòng vẫn nhịn không được cảm thấy vui sướng.
Chung Ly Mục nhịn không được đoán có phải lúc ở nhà hắn cũng chịu không ít khổ sở hay không.
Chỉ nghỉ ngơi thời gian nửa chén trà nhỏ, Kiều Hồng Ảnh vịn chân Chung Ly Mục đứng dậy, vươn tay về phía Chung Ly Mục, “Đi thôi… Ta dẫn bọn ngươi đi ra ngoài.”
Chung Ly Mục nhíu mày nhìn thoáng qua Kiều Hồng Ảnh, nắm chặt bàn tay đưa đến trước mặt mình, nhẹ nhàng mượn lực đứng lên. Mấy chỗ trên người có lẽ đã tổn thương xương cốt, khẽ động một cái cũng sẽ đau như kim châm, tuy rằng trên mặt Chung Ly Mục nhìn không ra bất cứ dị thường nào.
Kiều Hồng Ảnh một tay âm thầm khẽ đỡ dạ dày quặn đau, chạy lên phía trước nhìn xung quanh, chỉ một nơi cao phía tây, “Bên này đi, không nước.”
Chung Ly Mục yên lặng đuổi theo, nhìn Kiều Hồng Ảnh ở trong sơn cốc gập ghềnh nhanh nhẹn thạo đường, trong ngực không hiểu sao sinh ra vài phần tự hào.
Kiều Hồng Ảnh linh hoạt nhảy qua một khe nước thấp nhỏ, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn xem Chung Ly Mục đuổi kịp chưa, đôi lúc lại nhỏ giọng phàn nàn, “Tìm dẫn đường thì tìm ta là được… Dù thế nào ta cũng sẽ không để các ngươi bị ngập nước…”
Chung Ly Mục vẫn luôn không nói gì, lúc này bỗng nhiên tiếp một câu, “Vậy ta mướn ngươi làm dẫn đường, ngươi muốn tiền công bao nhiêu.”
Kiều Hồng Ảnh rất nghiêm túc bấm đầu ngón tay tính toán, “Không cần tiền… Dẫn đường rất vất vả.”
“Bụng ngươi đau?” Chung Ly Mục nhíu mày nhìn tay Kiều Hồng Ảnh vẫn luôn đỡ trên bụng.
Kiều Hồng Ảnh xoa xoa dạ dày quặn đau khó nhịn, miễn cưỡng cười cười, “Không có gì, đói bụng, ta muốn ăn tiểu mô mô đại ca cho ta.”
Nét mặt lạnh lùng của Chung Ly Mục ôn hòa một chút, “Đó gọi là bánh ngọt, trong trướng của ta vẫn còn.”
Đến khi tới gần góc tây nơi cao, dần dần có thể nghe được tiếng người huyên náo cách đó không xa, Kiều Hồng Ảnh cẩn thận nghe ngóng, hẳn là tiếng Hán.
Đang lúc hai người bước chân nhanh hơn hướng về phía phát ra âm thanh, một tiếng gầm chấn động vang lên.
“Mau! Bao vây nó!” Mệnh lệnh tựa tiếng gào truyền đến rõ ràng, ngay sau đó tiếng bước chân hỗn loạn dồn dập kéo đến, đám người sợ hãi rối loạn đang chạy trốn tứ phía.
Sắc mặt Kiều Hồng Ảnh chợt biến, “Báo tuyết.”
Hai người bước nhanh lên đỉnh gò núi, quả thật, mười Thiên Uy binh tay cầm cung tiễn đoản đao đang đối đầu với một con báo tuyết trưởng thành đối diện mười trượng.
Báo tuyết trên núi Cát Lỗ lớn hơn so với bình thường, dài hơn một trượng, cao bằng nửa người, thân hình uy mãnh cao lớn đủ để xưng bá toàn bộ dãy Khất Nhĩ.
Hôm nay mưa to như trút nước, tất cả những nơi trũng thấp đều ngập nước, báo tuyết cũng đã bị ép lên đây tránh đi.
Trên lớp da lông đen trắng của báo tuyết cắm mấy mũi tên lông vũ, máu chảy nhuộm đỏ cả một mảng ngực lớn.
Báo tuyết lúc này đã hoàn toàn bị chọc giận, răng nanh trong miệng chảy dãi, hai mắt ứ máu hung ác nhìn chằm chằm mười Thiên Uy binh sợ tới mức chân run bần bật trước mặt, chậm rãi đi vòng quanh, dự định tìm kiếm thời cơ thích hợp nhào tới, giết sạch những kẻ xâm nhập.
Mười Thiên Uy binh kia vừa nhìn thấy Chung Ly Mục liền giống như tìm thấy chỗ dựa vui mừng la lớn, “Tướng quân! Mau cứu cứu chúng ta!”
Chung Ly Mục hơi nheo mắt lại, tay phải đặt lên chuôi kiếm sau lưng. Vai bị thương nặng, ngay cả rút kiếm khỏi vỏ cũng rất khó khăn.
Kiều Hồng Ảnh giật giật vạt áo Chung Ly Mục, hơi ngẩng đầu nói, “Giao cho ta là được rồi…”
Lúc này có một Thiên Uy binh mắt sắc nhìn thấy Kiều Hồng Ảnh mặc một thân da báo chuông bạc, hoảng sợ nói, “Là Kiệt nô! Mau bảo hộ tướng quân!”
Chung Ly Mục còn chưa kịp hạ lệnh, ngay lập tức toàn bộ cung tiễn kéo căng dây hướng về báo tuyết quay sang nhắm thẳng Kiều Hồng Ảnh, mũi tên lông vũ nhanh chóng xé gió lao tới, mỗi một mũi đều nhắm ngay chỗ hiểm.
“Ai nha các ngươi đúng là thêm phiền” Kiều Hồng Ảnh tức giận đến mặt mũi trắng bệch, lăn tại chỗ hay vòng, đứng dậy nhảy bật lên, nhanh chóng chạy tới trước báo tuyết đang thừa cơ tiến đến chỗ Thiên Uy binh.
Chung Ly Mục phất tay tín hiệu ra lệnh: “Ngừng bắn tên, chờ lệnh tại chỗ.”
Thiên Uy binh không hiểu mô tê gì, tên Kiệt nô kia đúng là chạy về phía con báo tuyết đang phát cuồng.
Kiều Hồng Ảnh đột nhiên nhảy lên, ở trên không trung giãn thân thể cấp tốc hạ xuống, bám chặt trên cổ báo tuyết, báo tuyết càng thêm nổi giận, ngửa mặt lên trời bi thương tru lên, chấn động đến cây thông xung quanh xôn xao, điên cuồng giãy dụa người muốn làm Kiều Hồng Ảnh văng xuống, Kiều Hồng Ảnh một tay dụng toàn lực nắm lông gáy báo tuyết ổn định cơ thể, khó khăn bò trở lên lên mấy tấc, một tay bắc lên môi, nhắm ngay lỗ tai báo tuyết, thổi ra một tiếng huýt bén nhọn kéo dài.
Tiếng huýt vừa vang lên, động tác điên cuồng của báo tuyết liền hòa hoãn xuống, chỉ còn ô ô kêu rên.
Kiều Hồng Ảnh thừa dịp báo tuyết bình tĩnh lại, leo đến bên miệng vết thương cắm mũi tên sắt, lưu loát nhổ mũi tên cắm thật sâu trong da thịt, báo tuyết đau đớn rống một tiếng, dần dần dừng lại, vô lực nằm sấp trên mặt đất, le lưỡi thở, mặc cho Kiều Hồng Ảnh rút mũi tên.
Kiều Hồng Ảnh nhanh nhẹn rút mấy mũi tên lông vũ ném xuống đất, từ trên người báo tuyết bò xuống, đối diện với báo tuyết chắp hai tay trước ngực, đầu ngón tay kề lên mi tâm.
Báo tuyết chầm chậm đứng dậy, hai mắt đục ngầu nhìn Kiều Hồng Ảnh một cái, quay người nhanh chóng biến mất trong núi rừng.
Người nơi đây cũng biết, ở cao nguyên Tây Bắc, chỉ có kính sợ lẫn nhau mới có thể bình an.
Thiên Uy binh ở phía xa lén lút nhìn đều nhìn sửng sốt.
Một Thiên Uy binh nhỏ giọng bàn tán với người bên cạnh, “Phải nói vỏ quýt dày có móng tay nhọn, đại mãnh thú Tây Bắc quả nhiên chỉ có bọn hắn là người ở đây mới có biện pháp chỉnh.”
Một Thiên Uy binh giơ ngón cái lên, lớn giọng hướng về phía Kiều Hồng Ảnh hô, “Tiểu huynh đệ, thật trâu nha!”
Kiều Hồng Ảnh quay đầu lại nhìn qua bên này chớp mắt mấy cái, “Cái gì trâu? ly ngưu? Ta rõ ràng là người mà…”
(ly ngưu: bò tây tạng)
Khóe miệng Chung Ly Mục hơi nhếch lên, nhàn nhạt nói với Thiên Uy binh xung quanh, “Đừng trêu hắn, hắn nghe không hiểu đâu.”
“Ai! Nhìn thấy chưa! Tướng quân có phải hắn vừa cười không?!”
“Tướng quân, ngài thế nào mà mười năm qua không cười, từ khi ta vào quân doanh chưa từng thấy ngài cười nha!”
“Tướng quân, ngài thuần phục Kiệt nô như thế nào á?”
Kiều Hồng Ảnh chậm rãi đi tới, một đám Thiên Uy binh hò la vây quanh, những Thiên Uy binh này đều là lão binh, nhỏ nhất cũng đã hai bảy hai tám tuổi, phát hiện đây chính là một tiểu hài tử Tây Vực, lại còn không phải kẻ địch, có người đánh bạo lắc lắc chuông bạc nhỏ treo trên người Kiều Hồng Ảnh, có người đưa tay sờ sờ mái tóc dài.
“Má ơi, tiểu tử này thế nào dáng dấp lại thanh tú như vậy, trong veo như nước, ta thao.”
“Tiểu huynh đệ ngươi tên là gì?”
Kiều Hồng Ảnh lần đầu tiên bị một đám người vây xem, xấu hổ trốn ra sau lưng Chung Ly Mục, một tay nắm chặt tay Chung Ly Mục, nhỏ giọng hỏi, “Đại ca, bọn họ vẫn muốn đánh ta sao?”
Chung Ly Mục thầm nghĩ, nơi đây không ai có thể đánh thắng ngươi.
“Tập hợp đội ngũ, quay về doanh.” Chung Ly Mục ra lệnh, quay đầu lại lạnh lùng trừng mắt nhìn binh sĩ nói “Trong veo như nước, ta thao”, dẫn Kiều Hồng Ảnh rời đi.
Tên lính bị trừng kia một thân mồ hôi lạnh, lau mồ hôi hỏi người bên cạnh, “Không phải chứ… Bây giờ nói bậy cũng không cho nói sao?”
Có người ngẫm nghĩ hồi lâu, khoan thai nói, “Ta nghe nói… tướng quân của chúng ta cõng một Kiệt nô từ trong lao đi ra… Không phải là tên này chứ?”
Một lính già vui mừng lên, “Trong veo như nước ta thao? Lão Trần ngươi được lắm, thao tiểu tình nhân của tướng quân nhà chúng ta à ha ha ha ha ha!”
“Tướng quân nhà chúng ta là người chính phái thế nào hả, có thể chơi đến chủng loại này sao.”
“Ngươi đừng nói nữa, bằng diện mạo ngàn dặm mới tìm được một kia, biết đâu được.”
“Có Kiệt nô như vậy giúp, đường chúng ta đi có thể sẽ dễ đi hơn không ít.”
Hết chương 10.