Trong Bụng Tên Khốn Kiếp Này Có Con Của Hắn

Chương 1


Đọc truyện Trong Bụng Tên Khốn Kiếp Này Có Con Của Hắn – Chương 1

Tần Thiệu lần nữa cảnh cáo chính mình phải bình tĩnh, không cần đi đánh Đoàn Tình, vì trong bụng của cậu có đứa con của hắn.

Trong bụng tên khốn kiếp này có con của hắn. Mà cả hai người đều chán ghét đối phương.

Nhưng cả hai không thể thay đổi sự thực, sự thật này long trời lở đất, người khác khó có thể chấp nhận được.

Lạnh lùng như Tần Thiệu, lãnh huyết như Đoàn Tình.

Hai người mới nãy còn đánh nhau thiếu sống thiếu chết đã bị tin này làm cho hoàn toàn chấn động.


Hàn Dũ nhìn hai người ngây người ra, đẩy đẩy tròng kính, tròng kính phát ra một tia sáng, nhìn Đoàn nhị thiếu gia Đoàn Tình đang ngồi ở trên giường, lại nhìn nhìn Tần đại thiếu gia, hai người đều mang nét mặt âm trầm, vì thế y không tiện mở miệng. Y vừa rồi đã muốn đem lời nói rõ ràng, nhưng hai người này phản ứng rất kỳ quái, đương nhiên gặp được loại sự tình này không thể nào không kỳ quái. Chỉ là, hai người kia luôn luôn không có cùng xuất hiện, như thế nào sẽ hôm nay cùng một chỗ, còn trở thành tình trạng này.

Cả hai đều mang thương tích, gương mặt xinh đẹp sắc bén của Đoàn Tình kia bị đánh, ách, khóe miệng sưng lên, gò má đều có vết máu ứ đọng, mang theo tơ máu, trên mặt như vậy, trên người cũng không cần phải nói, ngay cả bụng đều bị đánh vài quyền. May mắn không động đến hài tử. Hàn Dũ theo bản năng nhìn bụng cậu, thường thường thản thản, vô luận từ nơi nào xem, đây đều là một nam nhân thứ thiệt nha, ai!

Hàn Dũ dời ánh mắt, một người khác cũng không khá hơn chút nào, Hàn Dũ có một chút hả hê, Tần đại thiếu gia trưng ra bộ mặt lạnh lùng kia nhìn thật là đẹp mắt. Bởi vậy có thể thấy được, Đoàn Tình đúng như cái tên, tuyệt tình nhẫn tâm độc ác thêm ngoan tuyệt,toàn nhắm thẳng trên mặt đánh. Hai người này rốt cuộc là có hận thù gì đây, lại có thể đánh thành như vậy. Đều không cần thể diện nữa sao! Trách không được chạy tới nhà mình mà không dám đến bệnh viện. Cũng may là không đi bệnh viện. Nếu không sẽ trở thành tin tức vô cùng nóng. Chẳng qua, Hàn Dũ lại đẩy đẩy kính mắt, người khác không biết nhưng y biết, có phải hay không sau này y thảm, biết được bí mật Đoàn thiếu gia, hẳn là rất thảm a.

Bọn họ nơi này có một quy định bất thành văn, đắc tội với ai cũng đừng đắc tội nhị thiếu gia. Không phải cậu ta lợi hại, mà là thủ đoạn quá mức tàn nhẫn. Nghe nói Đoàn gia trước có người hầu một lần sau lưng nói này nói nọ tiểu thiếu gia lúc nhàn rỗi, trùng hợp bị tiểu thiếu gia nghe được, kết cục của người đó nghe nói thực thảm. Tai điếc, hàm răng cũng bị mất đến vài cái. Nói tóm lại, từ đó về sau không ai dám nói gì sau lưng nhị thiếu nữa. Lúc đấy nhị thiếu gia mới vỏn vẹn 14 tuổi, vẫn là một hài tử, liền có như vậy mà tàn nhẫn ra tay. Càng đừng nói hiện tại. Hàn Dũ cảm thấy hai bàn tay đầy mồ hôi, y trong lòng tự an ủi, may mắn, may mắn y là người của Tần gia, không liên quan gì tới Đoàn gia bên kia, chứ nếu không thì giờ phút này, nhìn qua nét mặt của Đoàn Tình, phỏng chừng đã muốn đem y diệt khẩu.


Hàn Dũ trong lòng có chút sung sướng khi người gặp họa, đây là kích động a Một nam nhân có thể sinh tử,có thể nói là xưa đến nay chưa từng được chứng kiến. Đối với một bác sĩ mà nói đây chính là một cơ hội quý báu. Nhưng này nếu không phải Đoàn Tình, y phỏng chừng đã muốn kích động đến mức nhảy dựng lên, cũng may mà là Đoàn Tình. Đoàn Tình lãnh huyết đem kích động của y áp xuống dưới.

Y không thể không nói cho Đoàn Tình cái đáp án không thể tưởng tượng được, biểu tình thất kinh vừa rồi thật muốn khiến cho Đoàn Tình phải hoài nghi. Tuy nhiên, mạch tượng rất rõ ràng, hai cái tim đập, màu siêu âm cũng rõ ràng, trong bụng này rành mạch thực là hài tử, cư nhiên hài tử mới chỉ có một tháng! Nhưng cậu bé này quả thực có một sinh mệnh mãnh liệt. Đánh nhau rùm beng như vậy mà vẫn chưa bị hư thai, có thể thấy được thể chế của Đoàn Tình rất tốt.

Nhưng kế tiếp nên làm cái gì bây giờ a? Y phải làm cái gì a. Hàn Dũ rơi vào thế khó xử, một đôi tay thon dài đặt bút viết, vẻ vòng vòng trên hồ sơ bệnh lý..

Thời gian trôi qua vô cùng gian nan, Hàn Dũ thời điểm này nghe thấy được thanh âmkhần khàn của Đoàn Tình:”Bác sĩ Hàn, khụ,” Chính thanh âm ấy khiến y kinh người, thấy vậy, cậu hạ tông xuống, giọng nói cũng cùng dịu đi:”Bác sĩ Hàn, anh xác định trong bụng tôi có hài tử sao!” Ngữ điệu thực tối nghĩa.

Hàn Dũ ngẩng đầu nhìn cậu, không hề nghĩ tới cậu ta đã bình tĩnh nhanh như vậy, gương mặt lạnh lùng chằng chịt vết thương lớn nhỏ nhưng lại mang vẻ tỏ vẻ ân cần, ánh mắt kia không cần trừng cũng thấy lạnh lẽo, Hàn Dũ liếc qua gương mặt liệt cơ của Tần Thiệu, khuôn mặt bất động đầy hắc tuyến, Hàn Dũ không biết được đây chính là cái loại tình huống gì, Đoàn gia nhị thiếu đang rất bực tức, thế nhưng không có đuổi y đi. Hàn Dũ đành phải cẩn cẩn thận thận trả lời Đoàn Tình:”Đúng vậy, Đoàn thiếu gia. Tôi vừa rồi đã giúp cậu làm kiểm tra qua. Xác định là hài tử.” Ánh mắt Hàn Dũ bình tĩnh, nhìn một loạt bằng chứng khách quan trước mắt khiến cậu một lần nữa điên lên. Cậu biết ý tứ Đoàn Tình, y phỏng chừng tình nguyện trong bụng là u ác tính đều không nguyện ý đó là một hài tử, nhưng là, chỉ có thể nói là hài tử. Một có sinh mệnh không phải hài tử là cái gì? Quái thai, quái vật đều không dễ nghe, cho nên vẫn là nói thành hài tử..


Đoàn Tình nhìn hắn, ánh mắt tối sầm, Hàn Dũ kiên trì khiến cậu có thể chấp nhận, loại sự tình này y biết Đoàn Tình không tiếp thụ được, đừng nói là Đoàn Tình không dám tin ngay cả y khi vừa mới bắt phải song mạch cũng không dám tin, đều đem tất cả máy móc hiện đại ra dùng. Y là một bác sĩ giỏi, năm nay vừa tròn 30 tuổi, là bác sĩ riêng của Tần gia, bệnh nan y tạp chứng đều đã từng gặp qua! Nhưng tối hôm nay chính là lần đầu khiến y kinh ngạc, ngay cả chính bản thân mình sờ được mạch hỷ cũng tưởng mình hồ đồ rồi!

Không tin cũng đành phải vậy, ban nãy khi Đoàn Y bỗng nhiên thấy đau, môi đều cắn nát, trên giường lăn lộn, làm tần thiếu gia xưa nay bình tĩnh cũng phải sợ hãi. Vì thế bọn họ náo loạn gần 3 giờ, sau đó đưa ra kết luận đầy kinh hãi. Quả nhiên y trầm mặc khiến sắc mặt Đoàn Tình càng thêm tái nhợt, Hàn Dũ cẩn thận nhìn sắc mặt tái nhợt của cậu, hỏi:”Đoàn thiếu gia, bụng còn có đau hay không?”

Tần Thiệu nhân lúc y nói nhìn bụng Đoàn Tình, Đoàn Tình mím đôi môi mỏng manh của mình, gắt gao cắn răng. Cặp mắt xinh đẹp lại hiện ra tia tàn nhẫn.Cậu giờ khắc này hận chết Tần Thiệu. Cậu không quan tâm lúc này đây tần Thiệu đang nhìn mình thành cái dạng gì, trong đầu cậu chỉ hiện lên hai chữ Quái vật! Phải! Trong bụng của cậu có một con quái vật! Đoàn Tình chậm rãi đem tay chuyển qua bụng, năm ngón tay thon dài vuốt ve qua lại vùng bụng, Tần Thiệu chợt đứng lên, hành động quá nhanh khẽ động đến miệng vết thương, cơ hồ ngã trên mặt đất, thế này mới nhớ tới hắn bị Đoàn Tình đánh thực nghiêm trọng. Đoàn Tình nhìn Tần Thiệu nhếch miệng, đoạn quay đầu nhìn Hàn Dũ:”Bác sĩ Hàn, nếu anh đã biết, thì đem hài từ này phá dùm tôi.” Từng chữ từng chữ được nặn ra trong kẽ răng cậu! Xấu hổ khó chịu! Trái tim Hàn Dũ băng giá, chưa kịp phản ứng gì liền thấy Tần Thiệu nhanh chóng bắt được tay cậu, như là sợ y dùng năm ngón tay bóp chết trong bụng hài tử, thanh âm so Đoàn Tình khàn hơn:”Đây là hài tử của ta!”

Bác sĩ Hàn cảm giác tối nay mình đã phải chịu quá nhiều kích thích. Ngón tay đều phát run, hưng phấn, kích động, khẩn trương. Buổi tối này chứng kiến một kịch tình cẩu huyết rung động, tất cả mọi thứ đều được y thấy hết. Thiên a! Ai tới đập chết y đi! Y nhất định sẽ bị diệt khẩu.

Hàn Dũ im đứng bất động, vì thế trơ mắt nhìn Đoàn nhị thiếu một bàn tay tát Tần thiếu gia. Thanh âm thanh thúy, động tác quen thuộc, vừa thấy chính là thường ngày luyện ra. Bị người mình ghét tát, trước đây chưa từng có, tần thiếu gia nhanh chóng phản xạ định đáp trả như lúc trước. Hàn Dũ theo bản năng kéo lại:”Diệp Lâm, Diệp Lâm, không được đánh, không được đánh……….” Hàn Dũ dưới tình thế cấp bách hét lên, kêu lên nhũ danh của cậu.


Tần Thiệu bị kéo lại nhìn Hàn Dũ đang che hạ thân Đoàn Tình, trong mắt Đoàn Tình hận ý đều không hề giấu diếm, ý chỉ nếu hắn không đánh chết cậu, cậu nhất định sẽ tẩn chết hắn ta, Tần Thiệu nhắm chặt mắt xoay người muốn đi, Hàn Dũ định mở lời kêu hắn quay lại nhưng không biết làm thế nào. Cũng may Tần đại thiếu đi tới trước cửa thì dừng lại, dùng tay đập lên cánh cửa, vang lên tiếng “binh binh”, Hàn Dũ quay đầu đi chỗ khác, không đi là tốt rồi.

Y quay đầu xem Đoàn Tình. Đoàn Tình không có phản ứng, hành động phá cửa của Tần Thiệu một chút đều không ảnh hưởng tới cậu. Cậu lấy tay che bụng, ngón tay gắt gao đặt trên bụng hiện ra mấy khớp xương vô cùng rõ ràng, Hàn Dũ vội vàng đi phía trước đi vài bước:”Đoàn thiếu gia, cậu không sao chứ?”

Đoàn Tình nói không ra lời, cảm thấy đau, lại bắt đầu đau, đau muốn chết! Mồ hôi từng chút một toát ra, Hàn Dũ muốn xoa bóp cho cậu, nhưng bị cậu đẩy ra, Hàn Dũ cắn răng, không cùng tiểu thí hài so đo! Tiểu thí hài a! Hàn Dũ nhìn này cậu thanh niên gần 19 tuổi không biết phải nói cái gì, đả kích lớn như vậy không phải người bình thường nào cũng có thể chịu được. Vậy mà cậu thanh niên này đủ bình tĩnh, bình tĩnh gần như lãnh huyết.

Hàn Dũ cưỡng chế đem cái đệm đặt sau lưng cậu, để cậu lui về phía sau rồi đặt cậu nằm ngang, nhẹ nhàng vuốt bụng theo chiều kim đồng hồ. Đoàn Tình đại khái là cảm giác dễ chịu cho nên cũng không có phản kháng. Hàn Dũ nhìn vẻ mặt của cậu điều chỉnh lực mát xa, Đoàn Tình sắc mặt tốt hơn nhiều, không ra mồ hôi nữa, bàn tay nắm chắt cũng buông lỏng ra, Hàn Dũ theo bản năng thở phào nhẹ nhõm.

Đoàn Tình lúc này trải qua cơn đau xong nói không ra lời, điều này làm cho Hàn Dũ lo lắng. Y biết mình chỉ là người ngoài cuộc nên không thể khuyên can hai vị thiếu gia, cũng không biết xử trí như thế nào, Đoàn Tình làm việc cực đoan, Tần Thiệu cũng là đại thiếu gia, từ nhỏ không có cái gì ủy khuất, cái tát vừa rồi chính là lần đầu tiên trong đời hắn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.