Đọc truyện Trong Biển Người Tìm Em – Chương 37
Sau một hồi tính toán Hồ Duyệt cảm thấy có được phê chuẩn ở lại nhà Bạch Trà Quân đi chăng nữa cũng là ra sô pha nằm, nãy giờ còn mặt dày như vậy, thật là mất liêm sỉ cho nên hồi sau cũng đi gọi công ty sửa khóa tới.
Vì cửa nhà cô là cửa chống trộm nên cũng không dùng kỹ thuật mở khóa thông thường được, đành phải phá bỏ nguyên ổ khóa.
Nhìn ngôi nhà vừa về ở chưa được vài ngày cửa nẻo đã toang hoang hết, Hồ Duyệt trong nội tâm ngũ vị tạp trần, Bạch Trà Quân cũng không nghĩ tới bên công ty lại dùng cách như vậy mở cửa, sớm biết thế đã không làm khó dễ nàng.
Sau hôm đó, một tuần sau hai người cũng không gặp lại nhau, không phải Hồ Duyệt hờn dỗi không muốn gặp nàng, mà là bận bịu bàn chuyện công việc, dù gì cũng đã quyết tâm từ chức, giờ nên cân nhắc con đường phát triển sự nghiệp sắp tới, cho nên Hồ Duyệt đi tìm đạo diễn, rất nghiêm túc thảo luận chương trình sắp tới.
Nhìn qua tuy là tiết mục giải trí thông thường nhưng trên thực tế không khác gì chương trình thân cận trá hình cả, địa điểm quay chụp gồm mười mấy nơi, nội dung chủ yếu là sao chép từ những tiết mục khác, điểm sáng tạo duy nhất hẳn là có chèn yếu tố thân cận tìm người yêu vào, hơn nữa còn là một hình thức một nam nhiều nữ.
Hồ Duyệt ghét bỏ nhíu mày, “Chậc chậc, thế này không phải là phiên bản hiện đại Hoàng đế tuyển phi sao? Cái tiết mục này của cậu ra chắc được vài tập là cùng, là chủ ý cùi bắp của ai vậy?”
“Đấy đấy lại mồm thối, cậu đừng có nói xui, chương trình vừa đăng lên đã có rất nhiều nhà tài trợ tìm tới đó, nhân vật nam chính chính là cậu em vợ của giám đốc tài trợ cho chương trình này.”
“Xì nhìn kịch bản như vậy khéo thông báo ra ngoài lại bị người mắng sấp mặt.” Hồ Duyệt nghiêng ngừa dựa vào ghế, thất vọng nói.
Hình thức tiết mục ba lá ba sàn như này, Hồ Duyệt cảm giác đừng nói tới chuyện mượn tiết mục đỏ lên, chưa bị ném đá thậm tệ đã là tốt rồi, xem ra vẫn phải đi tìm con đường khác mới được.
“Cậu đừng có mà xem nhẹ, bên tài trợ này nhà rất giàu, giá trị con người hơn trăm triệu, tin tức vừa thả ra, số người báo danh còn phải lấy số thứ tự ngồi chờ! Gần đây đặc biệt hot, câu không đọc tin tức trên mạng sao? Nữ khách mời ai cũng thuộc hàng mỹ nhân cả.” đạo diễn tự hào nói.
“Bình thường có lên mạng mấy đâu.”
“Vậy mới nói cậu mua điện thoại thông minh làm gì, công nghệ thông minh làm gì?”
“Chơi trò chơi.”
“Trò gì?”
“Xếp hình”
“Hồ Duyệt, cậu nhàm chán thật sự…!”
“Đùa chứ tôi suốt ngày bay trên trời làm gì có thời gian đụng tới điện thoại, mấy hôm trước mới có dịp được dưỡng thương ở nhà đây này.”
“Bị thương chỗ nào rồi?”
“Đây.” Hồ Duyệt chỉ chỉ cái trán.
May mắn vết thương ở ngay gần phần lông mày, nhìn qua cũng không quá rõ ràng, nếu không khuôn mặt xinh đẹp như hoa này cứ như vậy bị hủy, nguyên nhân xin miễn bàn tới.
.
Truyện chính ở { Trù mTruyện.
N E T }
“Sao thế lại bị người đánh à?” đã biết rõ Hồ Duyệt một ngày khắp nơi loạn trêu chọc, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
“Đâu ra bị đập vào cạnh bàn ấy.” Hồ Duyệt không muốn đề cập quá nhiều về vấn đề này, liền quay lại vấn đề chính, “Cậu tranh thủ thời gian bàn với tôi về tiết mục này đi, đơn từ chức tôi đều đã nộp rồi.”
“Cậu yên tâm, tớ chuẩn bị cả rồi, lỡ mà cậu có bị mắng thảm thì sau đó sẽ đặc biệt thêm mấy cảnh cậu quan tâm chăm sóc mấy em gái vào, thể hiện cậu là một người rất chi là ôn nhu, đặc biệt hấp dẫn người khác.” cuối cùng đạo diễn không quên dặn dò Hồ Duyệt, “Mấy vị khách mời nữ khác thì không nói, nhưng cậu thiếu gia kia thì không được đắc tội đâu đó, cậu ta chính là cây thần tài của chúng ta.”
“Chỉ cần cậu ta không chọc tôi là được, tôi cũng không có khả năng không có việc gì rảnh rỗi đi kiếm chuyện với cậu ta.”
__________
Bởi vì địa điểm quay chương trình là ở nơi khác, khả năng mất tầm nửa tháng nên Hồ Duyệt cố ý mua một cái vali thật to, hận không thể đem toàn bộ gia sản đều cất hết vào.
Lúc kéo vali sang tìm Bạch Trà Quân, bị nàng dùng ánh mắt hoài nghi sâu sắc nhìn lại.
“Chị định một đi không trở lại sao?” hành lí của Bạch Trà Quân chỉ là một chiếc vali cỡ mini.
“Nhỏ như vậy thì em đựng được gì? Quần áo ít nhất phải mang năm bộ đồ rồi này, đồ mĩ phẩm, giày dép các kiểu nữa bao nhiêu là thứ.” Hồ Duyệt cảm thấy còn rất nhiều thứ chưa cất vào đây này.
“Tôi chỉ mang theo hai bộ, những thứ khác đi đến đâu mua tới đấy.” vừa vặn còn có thể đổi mới thoáng một phát quần áo trong tủ treo đồ, thật thuận tiện.
“Chậc phú bà có khác.” tuy rằng Hồ Duyệt cũng muốn thoải mái tiêu tiền như vậy, nhưng là mới vừa nộp đơn xin nghỉ việc chưa được bao lâu, nào dám tiêu xài thả phanh, còn phải trông cậy vào tiết mục này kiếm tiền đây.”
______
Ngày quay chương trình, tất cả mọi người thống nhất tập hợp trước cửa đài truyền hình, có nhân viên công tác cầm một xấp phong thư có in logo chương trình đi lại, người chủ trì giải thích quy tắc cho mọi người, “Trong phong thư có một ít tiền mặt cùng tên địa điểm, địa điểm đó chính là nơi tiếp theo mọi người cần đến, còn tiền mặt chính là toàn bộ lộ phí lần này.”
“Tự đi? Không phải là tổ tiết mục mang chúng ta đi ư? Sao cảm thấy có mùi lừa bịp ở đây.” Hồ Duyệt có dự cảm đoạn hành trình này sẽ không quá suôn sẻ, nhỏ giọng nói thầm cùng Bạch Trà Quân ở bên cạnh.
Người chủ trì tiếp tục nói, “Nếu muốn hiểu rõ một người, hãy cùng đi du lịch lữ hành với họ, trên đường đi phát sinh các loại tình huống đột ngột xem người nọ ứng phó ra sao, bạn sẽ thấy được năng lực ứng phó cùng con người thật của họ, mong mọi người nhất định phải thể hiện ra bộ mặt ưu tú nhất của mình.”
Mười hai vị nữ khách mời lần lượt đi lại rút ra một phong thu, sau khi mở ra mới phát hiện địa điểm đến của mọi người không giống nhau, đến lộ phí cũng rất khác.
Ví dụ như phong thư của nữ khách mời số 4 thoạt nhìn thực mỏng nhưng mở ra lại thấy có tới một vạn, hay như nữ khách mời số 1 là người đầu tiên được chọn nên liền cướp phong bì dày nhất, lúc đắc chí mở ra mới trầm ngâm thấy một xấp tiền lẻ, đoán chừng liền giường nằm còn không mua nổi.
“Tôi tay thơm lắm để xem bao nhiêu tiền nào~” Hồ Duyệt một bên cùng Bạch Trà Quân nói một bên mở phong thư ra xem thử, từ trong khe hẹp thấy một tờ 500 khối, địa điểm cũng không gần, nhưng cùng nữ khách mời số 1 có vẻ như tiện đường.
Sau đó thăm dò hướng về phía phong thư của Bạch Trà Quân xem thử, bên trong là 5000 vạn, kinh hãi, sao nhân phẩm tốt dữ vậy, chênh lệch lớn đến thế?!
“Em đi đâu đấy? Hai ta tiện đường sao?” Trong đầu Hồ Duyệt giờ chỉ có duy nhất một ý nghĩ, phải đi ôm đùi Bạch Trà Quân mới sống nổi, phú bà cầu bao nuôi.
“Mọi người đã rõ điểm đến của mình rồi chứ? ” người chủ trì nhìn đồng hồ, “Đã bắt đầu tính giờ, người đến muộn nhất sẽ bị loại, các tỉ tỉ đừng đứng ngây người nữa, mau mau xuất phát thôi~”
“Hai ta cùng điểm đến với nhau.” Bạch Trà Quân thản nhiên nói.
“Aiya, vậy đoạn đường sắp tới đều dựa vào em~” Nắng đã có mũ, mưa đã có ô, thiếu tiền đã có Bạch Trà Quân lo.
“Tôi ngồi máy bay, chị ngồi xe lửa, dựa vào tôi thế nào được?”
“Em không phải có 5000 tiền sao.
Mua 2 vé máy bay vẫn còn dư nhiều chán.”
Bạch Trà Quân cảm thấy cái chương trình này nhiệm vụ sẽ không dễ như vậy “Vẫn nên tiết kiệm là trên hết, lỡ về sau xảy ra tình huống đột xuất gì không có tiền thì làm sao bây giờ, đem chị đi bán à?”
“Nhưng mà xe lửa đi chậm lắm, mất mười mấy tiếng lận, đến được đích chắc thua mất.” Hồ Duyệt mới không muốn cả ngày ngồi trong xe lửa, mới nghĩ đến thôi nội tâm đã suy sụp..