Đọc truyện Trong Ác Mộng – Chương 3: Mộng Cảnh Kì Lạ Hai
(Đang edit)
TRONG ÁC MỘNG
Tác giả: Tương Chí Dạ (Dạ Dực)
Người edit và beta: Cà phê hòa tan
——————————————————————————————————————————–
Chương 2.
Mộng cảnh kì lạ, hai.
Tính ra thì, bên ngoài của đô thị này rất đồ sộ.
Đường phố không thông thoáng, không có thực vật, cũng chỉ có kết quả của công nghiệp hóa.
Những kiến trúc kia được bao phủ bởi băng sương, hệt như đã chết, không hề có một chút động tĩnh, hẳn là không có ai vận hành.
Nhiễm Văn Ninh xòe tay, muốn bắt lấy một bông tuyết, lại phát hiện thế giới băng sương này chỉ có vẻn vẹn một bầu trời đầy mây, cũng không có tuyết rơi.
Thiên ca nhẹ nhàng khảy thùng đựng hàng ở phía trước, nói với Nhiễm Văn Ninh: “Vận may của cậu khá tốt, nơi này xem như là khu an toàn, để tôi dẫn cậu đi một nơi hơi hơi nguy hiểm hơn một chút, cậu yên tâm, tôi đảm bảo cậu sẽ an toàn.”
Nhiễm Văn Ninh cảm thấy lúc Thiên ca nói lời này, hắn cho cậu cảm giác không giống như là cam đoan an nguy của cậu, ngược lại lại có loại dáng vẻ trêu cợt, hệt như chờ cậu xảy ra vấn đề rồi cười vào mặt cậu vậy.
Nhưng dù sao chăng nữa, Nhiễm Văn Ninh vẫn khống chế được ý thức của mình trong mộng, cậu nhảy lên thùng đựng hàng.
Lúc Nhiễm Văn Ninh rơi xuống đất, cậu trông thấy nét mặt Thiên ca từ không quan trọng, tên này ra sao cũng được, kiểu gì mình cũng phải chấp nhận thôi, chuyển thành có chút nghiêm túc rồi.
“Thật ra khống chế ý thức ở trong mộng cảnh đặc thù cũng không phải là một chuyện dễ dàng, nói ví dụ như, nhảy lên cái thùng đựng hàng cao năm mét này.” Thiên ca nói xong, hắn cũng trông thấy nét mặt của Nhiễm Văn Ninh từ trạng thái bình thường chuyển thành một loại biểu cảm “Trời má, điều khiển điều hòa từ xa của mình tại sao lại yếu như vậy”.
Trong nháy mắt, hắn không muốn tiếp tục nói thêm nữa, thế nhưng bệnh nghề nghiệp không cho phép hắn đi lướt qua, hắn vẫn nhắc nhở thân thiện: “Cậu đáp xuống nhẹ một chút.”
Thật ra, lúc Nhiễm Văn Ninh nhảy lên thùng đựng hàng cũng có để ý, xa xa gần như cách đây trăm mét, dần dần có một vài vật hình viên cầu phân bố theo khoảng cách giữa các kiến trúc.
Xa hơn nữa, có một vật hình cầu rất lớn, nhưng bị chặn lại một phần rồi, cũng không biết là cái gì, mặt trên của nó phủ đầy băng sương, nhưng có thể thấy màu sắc của hình cầu này trắng bệch, như da người.
Bây giờ, Nhiễm Văn Ninh đang đứng ở một con đường rất hẹp, hoặc cũng có thể nói nơi này căn bản không tính là đường, chỉ có thể xem là hẻm, đi tới đi lui còn có thể cảm thấy một loại cảm giác chạy chưa đã thèm.
Nhưng do không gian chật hẹp, cậu không làm sao thấy được hình cầu nọ.
Nhiễm Văn Ninh chỉ vào hình cầu kia, hỏi Thiên ca, mình đi tới đó phải không.
Thiên ca híp mắt liếc Nhiễm Văn Ninh một cái, nói: “Tới gần thứ kia, dù to dù nhỏ cũng không có cách nào đối phó đâu, tôi dẫn cậu đi nhìn nó, vậy thì không phải là đang dẫn dắt cậu, mà là đang dắt cậu đi chầu ông Vải.”
Nói xong, Thiên ca đi đường vòng lần thứ hai, dẫn Nhiễm Văn Ninh xuyên qua khu vực đặt thùng đựng hàng, hướng về điểm xuất phát bên tay trái.
Lúc đường xá ngày càng rộng rãi, hai người dần dần đến gần một hang ổ của các hình cầu kia.
Nói đây là một hang ổ cũng không sai, ba hình cầu to nhỏ khác nhau; lớn nhất thì gần như năm mét, nhỏ nhất thì gần đến hai mét, chúng nó bị nhét chung một chỗ, kề sát nhau chen chúc trong góc chín mươi độ của một tòa nhà.
Nhiễm Văn Ninh rất ngoan, cậu không lên tiếng, dùng ánh mắt hỏi Thiên ca, ra dấu hỏi cái này là cái gì.
Thiên ca nhẹ nói: “Đây là quái sọ người, nhưng ba con này tướng ngủ xấu quá, úp cả mặt xuống đất, đều không muốn cho cậu xem.”
Nghe xong, Nhiễm Văn Ninh lại càng có nhiều nghi vấn sâu hơn, nghĩ thầm: Đây mà là đầu lâu? Nhìn trông có vẻ cũng khá giống cái trán, nhưng làm sao tụi này mọc được giữa mặt đất với tòa nhà này?
Nhưng những câu hỏi này cũng không phải là trọng điểm mà Nhiễm Văn Ninh thắc mắc, dù sao cậu chỉ xem như đây là một giấc mộng của bản thân mình.
Căn cứ vào việc mộng cảnh sẽ tương ứng với hiện thực, cái đầu lâu này vậy mà lại trọc, đây mới là thứ cậu không tài nào tưởng tượng nổi, đây có phải là một điềm báo mà thân thể cậu muốn ám chỉ, rằng tóc cậu sắp rụng sạch rồi hay không.
Cũng may Nhiễm Văn Ninh không đề ra nghi vấn trong lòng mình, bằng không không quan trọng Thiên ca nói thật hay nói xạo, ông chú mà nghe được Nhiễm Văn Ninh tự biên tự diễn chắc cũng sẽ bị chọc cho tức chết.
Một bên khác, Thiên ca nhìn thấy Nhiễm Văn Ninh cúi đầu suy nghĩ, còn cảm thấy cảm thông một chút.
“Tôi phụ trách khu vực này là chủ yếu, trong này có một nơi rất thích hợp để thuyết phục cậu tin tưởng thứ tôi đã đề ra trước đó.” Thiên ca nói như vậy.
Mấy lời tương tự như thế này, Nhiễm Văn Ninh cảm thấy hiện nay cậu nghe cũng đủ nhiều, tí nữa đi nơi này nơi này sẽ biết, tốt nhất nên cảnh giác chỗ này chỗ này, gì gì đó.
Vậy mà, lời nói tuy nhiều như vậy, nhưng chạy ngược chạy xuôi rất lâu, cậu cũng chưa thấy nơi Thiên ca nhắc đến, may là Nhiễm Văn Ninh làm quen với tòa thành đầy băng sương và những con quái sọ này cũng khá nhanh chóng.
Nếu ba cái sọ ban đầu cậu không nhìn rõ, thì theo sự di chuyển của hai người, Nhiễm Văn Ninh dần dần nhìn thấy càng nhiều sọ người hơn.
Nói chúng nó là đầu lâu thì đúng là một cái đầu lâu giá thật, nhưng lại không giống như là đầu lâu của người, khuôn mặt tụi này tròn trịa nom như búp bê vậy.
Thế nhưng, xúc cảm cũng không phải như của đồ sứ, mà lại càng giống da người hơn, Nhiễm Văn Ninh cũng không dám đi sờ mó.
Chúng nó căn bản đều rất lớn, xem như là một cái đầu người cỡ đại hàng thật giá thật, cái nhỏ nhất cũng lớn gần hai mét, to nhất cũng cao xấp xỉ bằng ba tầng lầu.
Những cái sọ này phân bố tại góc xó của thành thị, có dày có thưa, phần lớn đều là tụm lại thành một cái ổ; loại hình phân bổ thì giống hệt như nấm, số ít lẻ loi thì lại cực kì to lớn.
Chúng nó nhắm mắt lại, băng sương bao phủ ở trên đã đông lại thành một tầng dày cộm, hệt như ngủ đã lâu không tỉnh.
Như vậy, quái vật mà Thiên ca nói chính là chúng nó, âm thanh cùng va chạm sẽ kích thích chúng.
Nhiễm Văn Ninh thật sự vừa tò mò lúc chúng nó tỉnh lại sẽ ra làm sao, nhưng cũng vừa không dám tìm đường chết, dù sao đây cũng là một giấc mơ hoang đường nhưng có thể tiếp nhận, nếu đột nhiên chuyển thành ác mộng, ai cũng không chịu được.
Nhiễm Văn Ninh còn đang kháng cự suy nghĩ tìm đường chết trong đầu, Thiên ca lại đột nhiên ngừng lại, chỉ chỉ tay, ý chỉ bọn họ đã đến chỗ cần đến.
Nhiễm Văn Ninh cùng Thiên ca đi vào một quần thể cao ốc, đến gần chỗ đất trống trong cao ốc.
Trong thực tế, nơi đất trống giữa bốn tòa nhà cao tầng này vốn là để cho viên chức nghỉ ngơi tản bộ giờ nghỉ trưa.
Khu đất này cũng không được xanh hóa, chỉ có mấy cái ao cảnh hình vuông, nước đều đóng băng, thật sự không có gì đáng ngắm nghía.
“Thiên ca, đây là nơi anh nói gì mà muốn tôi cẩn thận, rồi thích hợp để khiến tôi tin tưởng hay sao?” Nhiễm Văn Ninh nhìn thấy trên khu đất này trống rỗng, chỉ có duy độc một cái sọ nhỏ đang bám vào tường của ao cảnh ngủ say.
“Đúng vậy, nơi này không gian lớn, xung quanh cũng xem như là kín một nửa, cũng không sợ làm phiền mấy thứ bên ngoài, hơn nữa chỉ có một cái sọ hai mét thôi, rất thích hợp để tí nữa cậu chạy trốn.” Thiên ca nói.
Nhiễm Văn Ninh có chút không biết nói gì, cậu còn tưởng Thiên ca sẽ dẫn cậu đi tới một nơi rất kì diệu, kết quả chạy tới chạy lui nửa ngày trời, hắn chỉ muốn tìm tân thủ thôn cho tên người mới như cậu luyện chém cọc gỗ mà thôi.
Nhưng mà cũng không sao, Nhiễm Văn Ninh sớm đã có chút nóng lòng muốn thử.
“Tôi đánh thức nó bằng cách nào đây?” Nhiễm Văn Ninh hỏi.
Thật ra cậu đã sớm biết rằng nhỏ giọng một chút thì căn bản sẽ không khiến đầu lâu có phản ứng, đoán rằng âm thanh cùng va chạm chắc hẳn phải có mức độ, nhưng cậu không rõ bản thân cậu phải dùng âm thanh bao lớn, hoặc dùng sức bao nhiêu mới có thể khiến cho cái sọ này tỉnh dậy.
“Tự cậu đi mà thử xem chứ.” Thiên ca móc ra gói thuốc nhỏ hắn lấy trong siêu thị, chuẩn bị đốt một điếu.
“Được thôi.” Nhiễm Văn Ninh không có ý định dùng phương pháp âm thanh, la làng ở trong mơ, như vậy thật sự hơi bị ngốc, thế là cậu chọn phương pháp tiếp xúc.
Nhiễm Văn Ninh để ý, không dùng nắm đấm đánh cho đầu lâu tỉnh lại được, khoảng cách như vậy gần quá, huống hồ Thiên ca hồi nãy cũng có nói nơi này rất thích hợp để cậu chạy trốn, như vậy suy ra tí nữa có thể sẽ có một màn truy đuổi.
Nhiễm Văn Ninh vươn tay sờ sờ mặt nước của ao cảnh, nhiệt độ cũng chỉ có thể xem như là mát mẻ, không tính là băng giá.
May mà tầng băng cũng không dày, Nhiễm Văn Ninh lục lọi ra một đống đá cuội có lớn có nhỏ xung quanh ao, dự định tạm thời chọn chúng nó để ném.
“Đúng là vừa mạo hiểm vừa kích thích.” Nhiễm Văn Ninh nói thầm, sau đó ném ra một viên đá.
Cục đá kia tuy chỉ nhỏ bằng nửa lòng bàn tay, nhưng ném đi vẫn mang theo lực, nó chạm vào con quái một tiếng, sau đó liền rơi một tiếng giòn tan trên mặt đất.
Không có phản ứng sao? Trong nháy mắt sau khi cục đá chạm vào đầu lâu, Nhiễm Văn Ninh nghĩ.
Nhưng Nhiễm Văn Ninh còn chưa kịp biến câu nghi vấn thành câu khẳng định, ngay trong sát na sau đó cậu lại nhìn thấy màu da trắng trước mặt phóng to, gần như choáng hết toàn bộ tầm mắt cậu.
Cái sọ kia vậy mà lại như là đạn đã lên nòng, đột nhiên phóng tới chỗ cậu, tốc độ nhanh tới nỗi khiến Nhiễm Văn Ninh căn bản không có thời gian suy nghĩ được gì.
“Đù má.” Nhiễm Văn Ninh gần như là theo phản ứng bản năng của thân thể mà ngã về sau trong nháy mắt, cậu lảo đảo mấy bước, giữ không vững trọng tâm mà ngã xuống đất.
Một giây kia, Nhiễm Văn Ninh cảm thấy xung quanh mình không có bất kì một tòa nhà nào, cũng không có Thiên ca, chỉ còn lại mỗi cái sọ người trắng bệch kia.
Nó mở đôi mắt xám xịt, không có tròng trắng mắt, mặt trên phủ kín một lớp bụi màu trắng hệt như một cái màng mỏng, cứ như vậy mà nhìn Nhiễm Văn Ninh trừng trừng.
Nhiễm Văn Ninh còn chưa kịp hồi phục tinh thần kinh hoảng của bản thân sau khi cái sọ kia đột nhiên tiến đến gần, đã bất thình lình trông thấy cái sọ nọ mở miệng, trong miệng nó đen thùi lùi.
Trong miệng cái sọ là cái gì, Nhiễm Văn Ninh sau đó cũng kiên quyết không muốn nhớ lại, chỉ nhớ là trong lúc ấy, khi nhìn thấy mảng tối màu đen kịt kia, cậu đã trực tiếp mất đi khả năng tư duy.
Ngay lập tức, Nhiễm Văn Ninh cảm thấy bản thân cậu cái gì cũng không thấy được, đầu óc cậu như có một vị khách không mời mà đến, có một âm thanh tương tự như tiếng móng tay cào bảng đen nổ vang, vờn quanh trong óc cậu như phim 3D.
Ngay trong giây phút đó, ý thức của cậu trở nên mềm yếu, chỉ cảm thấy vừa tê vừa hoảng vừa sợ.
Nhiễm Văn Ninh đột nhiên tin tưởng Thiên ca, cậu có cảm giác bản thân sẽ không mơ thấy một giấc mơ buồn nôn như vậy, thật sự có khả năng là cậu đang trong mộng cảnh của người khác nha.
Lúc Nhiễm Văn Ninh khôi phục tinh thần, tầm mắt cậu cuối cùng cũng xem như là rõ hơn một chút.
Cậu thấy cái sọ trước mắt từ từ nhắm hai mắt lại.
Đằng sau cái sọ được nối liền với một thứ gì đó trông giống như cái cổ, rất dài, đầu cuối dính với chân tường, hiện đang rụt về từng chút từng chút một.
Khi cái cổ lui về tới không còn tăm hơi, cái sọ kia lại ngủ thiếp đi, cứ như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra vậy.
“Sao rồi, chơi vui không?” Tiếng của Thiên ca vang lên bên tai Nhiễm Văn Ninh.
Lần này, tâm trạng của Nhiễm Văn Ninh từ hốt hoảng chuyển sang vừa hốt hoảng vừa tức tối, cậu quát lên: “Tôi nằm mơ ra anh mà anh lại dọa tôi như vậy hay sao?”
“Nhìn vậy chứ đâu có nguy hiểm gì đâu, cái sọ này lúc tỉnh tối đa cũng chỉ có thể vươn xa ba mét, cậu xa nó như vậy, căn bản là đâu có đụng tới nó.”
“Đúng là không đụng tới, khoảng cách giữa tôi và nó cũng chỉ bằng một quả táo nhỏ thôi.” Nhiễm Văn Ninh tức giận nói.
Thiên ca khảy khảy điếu thuốc, nói: “Coi như có đụng nhau thì tôi cũng tin mình cứu được cậu, cậu yên tâm đi.
Có điều, cậu trải qua việc lớn như vậy, tâm trạng lên xuống, nếu ở trong giấc mơ bình thường thì đáng lẽ nên bị hù tỉnh rồi chứ hả?”
“Chuyện gì xảy ra?” Nhiễm Văn Ninh nghe xong cũng cảm thấy kì lạ.
Đúng vậy, bình thường gặp ác mộng, thường nếu mơ thấy thứ kinh khủng nhất thì người ta sẽ bị hù cho tỉnh lại, nhưng bây giờ cậu vẫn còn đang ở trong mộng.
“Loại mộng này gọi là mộng cảnh đặc thù, vượt ra khỏi tầm khống chế của ý thức nhân loại, muốn tỉnh cũng không phải dễ như vậy, nhưng phương pháp tỉnh lại cũng xem như đơn giản.”
Nhiễm Văn Ninh ngóng chờ nghe Thiên ca nói phương pháp, rốt cuộc hắn lại không nói gì, lại mượn gió bẻ măng nữa rồi chứ gì.
“Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra?” Nhiễm Văn Ninh hỏi.
“Có phải bây giờ cậu mới có chút hứng thú với việc này hay không?” Thiên ca nhìn cậu, hỏi.
“Ừm…, xem như là vậy đi.” Không thể phủ nhận, tuy tình cảnh lúc nãy đáng sợ, nhưng Nhiễm Văn Ninh đúng thật là khá có hứng thú với mộng cảnh này.
“Được, vậy cậu nhớ kĩ một địa chỉ, trong vòng một tuần lễ sau đều có thể đến nơi đó tìm tôi, thứ cậu muốn biết, tôi đều có thể trả lời.” Dứt lời, Thiên ca liền ào ào nói địa chỉ.
“Nhớ rồi, mau nói cho tôi biết phương pháp để tỉnh lại.” Nhiễm Văn Ninh giục.
Thiên ca ngồi xổm người xuống, đào một miếng băng cầm trong tay, sau đó đưa cho Nhiễm Văn Ninh, nói: “Dùng ý thức để hòa tan nó, làm xong cậu có thể tỉnh lại.”
“Chỉ có nhiêu đấy?” Nhiễm Văn Ninh đột nhiên cảm thấy Thiên ca lúc trước đúng là không quá đáng tin, phương pháp đơn giản như vậy, có khả năng giấc mơ này vẫn là của cậu.
“Vậy tôi sẽ ghi nhớ kĩ, thế nhưng hiện tại tôi lại không muốn vội vàng tỉnh lại cho lắm, tôi đi cùng anh một chốc.” Nhiễm Văn Ninh tiện tay ném đi cục băng trong tay, nói.
Thiên ca nghe được lời nói này của cậu, có chút bất đắc dĩ, nói: “Thật ra mộng cảnh này chỉ có bấy nhiêu thứ đó thôi, hơn nữa lúc nãy rất yên bình nên cậu cũng không gặp chuyện, nếu như lúc sau nảy sinh vấn đề gì thì không hay cho lắm, không bằng cậu tỉnh dậy sớm một chút cho an toàn.”
Nhiễm Văn Ninh thật ra cũng không muốn làm khó dễ người trong mộng, nói: “Vậy tôi chỉ theo anh đi hai con đường thôi, sau đó tôi tự tỉnh, thế nào?”
Thiên ca gật gật đầu, tỏ ý chuyện này hắn có thể tiếp nhận.
Thật ra, Nhiễm Văn Ninh còn có rất nhiều thứ muốn hỏi hắn, nhưng suy nghĩ quá nhiều sẽ khiến ý thức bản thân sinh động quá mức, dựa theo kinh nghiệm của cậu, ý thức quá sinh động thì cậu sẽ tỉnh lại sớm rất dễ dàng.
Mà bản thân cậu, tới bây giờ vẫn chưa thể hoàn toàn tin vào lời nói của Thiên ca, nếu như thật sự chuyện này là bản thân cậu tự nằm mơ thấy, tỉnh lại quá sớm sẽ khiến cậu mất đi linh cảm, có một thường thức rằng linh cảm của rất nhiều nghệ sĩ đều bắt nguồn từ trong mộng.
“Mức độ nguy hiểm khi cái sọ lúc nãy tỉnh lại rất thấp, nhưng một khi cái thể loại sọ khổng lồ, kéo đàn kéo bầy tỉnh lại, trốn thoát chúng sẽ không dễ như vậy.” Sau khi băng qua một con đường, Thiên ca đứng ở ngã tư, tự hỏi sau đó nên đi đường nào.
Nhiễm Văn Ninh thấu hiểu mà nhìn Thiên ca, chưa kể tới việc cổ của mỗi cái đầu lâu dài bao nhiêu, chỉ tính mỗi tốc độ, không có bao nhiêu người có thể phản ứng kịp cái tốc độ như kia.
Nhiễm Văn Ninh trông thấy Thiên ca giống như đang băn khoăn không biết nên đi hướng nào, cậu nghĩ tới việc bản thân đồng ý theo hắn hai con đường rồi tỉnh lại, cảm thấy hẳn cậu nên quý trọng cơ hội lần này, liền đề nghị: “Chúng ta đi về hướng kia đi, anh thấy sao?”
Thiên ca quan sát hướng Nhiễm Văn Ninh chỉ, nơi ấy có một quảng trường.
Nơi càng trống trải, đầu lâu phân bố càng nhiều, lúc Nhiễm Văn Ninh đồng ý chỉ hai con đường thôi rồi cậu sẽ tỉnh lại, cậu cũng đã có suy nghĩ nhân cơ hội lần này chạm mặt với mấy thứ khủng bố hơn.
Hắn cũng đồng ý, nhưng hắn nhắc nhở Nhiễm Văn Ninh, chỉ đi tới gần quảng trường thôi, tới rồi cậu phải tỉnh lại.
“Trên thực tế, người có thể duy trì sự thanh tỉnh của bản thân như cậu không thường thấy, vốn dĩ tôi nên khiến cậu tỉnh lại lúc vừa trông thấy cậu, nhưng tư chất của cậu tốt, cho nên tôi cố ý mang cậu đi thăm thú một chút…” Thiên ca cũng dành chút thời gian cuối cùng mình nhìn thấy Nhiễm Văn Ninh để cằn nhằn liên miên.
Nhưng Nhiễm Văn Ninh vẫn luôn nhìn về phía trước mà đi, hệt như không nghe thấy Thiên ca vậy.
Thế là, Thiên ca lại bắt đầu lại từ đầu, hắn cằn nhằn: “Tôi không biết việc cậu mơ thấy lucid dream là thường xuyên hay vẫn là ngẫu nhiên, nhưng…”
“Như vậy đối với vị huynh đài đằng kia, Thiên ca anh có cảm nghĩ thế nào?” Nhiễm Văn Ninh đột nhiên ngắt lời Thiên ca.
Hả? Thiên ca sững sờ, theo tầm mắt của Nhiễm Văn Ninh nhìn về phía trước, chỉ thấy trong miệng của bức tượng điêu khắc bằng sắt trên quảng trường trống trải có một cái sọ người cao hơn năm mét đang ngủ say, có một người đang ngồi phía trên cái sọ nọ.
– ——————————————————————————————————————————-.