Đọc truyện Trong Ác Mộng – Chương 111: Hợp Tác
“Trì Thác, ăn cơm tối chung nhé?” Yuuya tình cờ ngăn được Trì Thác.
Hai ngày nay, Trì Thác đúng thật là xuống sắc rất nhiều, ngoại hình vốn dĩ thanh thuần nhẹ nhàng của anh đã chuyển thành rầu rĩ và u ám do quầng thâm uể oải dưới mi mắt.
Anh liếc nhìn Yuuya, lơ đãng hỏi: “Sao anh ra ngoài mà không choàng khăn?”
“Trì Thác, ăn cơm tối chung nhé?” Yuuya lại hỏi thêm một lần nữa.
Trì Thác vẫn luôn nhìn giữa cổ hắn, đôi mắt anh có hơi mất hồn.
Anh lẩm bẩm: “Anh nên mang theo.”
Yuuya sờ cổ mình mấy cái, hắn cảm thấy lời nói này của Trì Thác không phải dành cho mình, mà lại dành cho một người phụ nữ khác hiện đang say ngủ trên giường bệnh.
Hắn biết Trì Thác hiện đang phải trải qua một bước ngoặt rất quan trọng trong cuộc đời, vậy nên hắn có cố ý đi hỏi thăm lịch trình làm việc của Trì Thác trong mộng.
Nhân viên phụ trách nói với hắn rằng gần đây sức khỏe tinh thần của Trì Thác không tốt, anh không nhận những nhiệm vụ nào quá khó.
“Tôi có thể vào mộng chung với cậu ấy được chứ? Bên Canada mấy cô có mượn quyền sử dụng thành viên bên Nhật, tôi có thể vào những mộng cảnh cấp thấp được mà nhỉ.” Yuuya đưa ra đề nghị với nhân viên kia.
Người của tổ sắp xếp tỏ vẻ, Yuuya có thể giúp họ một tay nhưng không thể vào trong những mộng cảnh bậc ba trở lên, nếu muốn làm như vậy thì phải đi xin cấp trên phê duyệt.
Cô gái có một mái tóc vàng óng này lại quan sát Yuuya một chút, sau đó mới cười nói: “Anh quan tâm cậu ấy quá nhỉ.
Tôi rất mừng, một thành viên Canada lại có thể có một người bạn thân như anh.”
Yuuya sờ mũi mình một cái, thật ra mối quan hệ của hắn và Trì Thác cũng không gần gũi đến mức ấy.
Hiện giờ, hắn đơn giản chỉ muốn báo đáp lại chuyện chiếc khăn kia thôi, huống chi cái cậu Trì Thác này cũng là một người không tệ, xảy ra chuyện thì quá là đáng tiếc.
“Gần đây, cậu ấy phải đi xử lí một mộng cảnh trục xuất giùm cho mấy người dẫn đường.” Cô gái tóc vàng photo một phần hồ sơ, đưa cho Yuuya, “Anh có thể hỏi ý Trì Thác chút ha, xem cậu ấy có muốn tạm thời hợp tác với anh hay không.”
Tuy Yuuya vẫn chưa tới cấp bậc như Ryan nhưng hiện giờ hắn chỉ đi trông người mà thôi.
Nếu ý thức của Trì Thác mà thật sự biến thiên dữ dội trong mộng, hai tên bọn họ cùng cấp bậc với nhau, kiểu gì Yuuya cũng có thể xử lí.
Mộng cảnh trục xuất này có độ khó thấp lè tè, chỉ ở bậc thứ tư mà thôi.
Khi ấy, “Dưới ánh trăng, Dear Anna” đã được phát hiện và đưa vào sử dụng được gần hai năm, thế nhưng khái niệm đẳng cấp của mộng cảnh vẫn chưa được sử dụng phổ biến như thứ bậc của mộng cảnh.
Vì vậy, mấy người trong nghề đã quen với việc sử dụng thứ bậc của mộng cảnh để phân chia chúng.
Yuuya tìm Trì Thác định hỏi ý anh, nhưng Trì Thác vẫn luôn thất thần nghĩ ngợi về chiếc khăn choàng mẹ từng tặng mình thuở trước.
Yuuya rút hồ sơ ra, hỏi Trì Thác: “Ryan gần đây phải đi làm nhiệm vụ của mình, tạm thời anh với cậu một đội, có được không?”
“Tôi không sao.” Trì Thác cuối cùng cũng xem như hoàn hồn, anh nhìn Yuuya, tiếp lời, “Anh cũng biết rồi à.”
Yuuya gật gật đầu, nói rằng mình có thể làm một người giám thị trong mộng.
“Được thôi, mình tạm thời hợp tác ha.” Vừa dứt lời, Trì Thác đã chuẩn bị rời khỏi chi nhánh.
Anh tỏ vẻ hôm nay mình phải về nhà một chuyến, mèo nhà anh cần được trông nom.
Nhiệm vụ trong mộng cảnh trục xuất cũng rất đơn giản, diệt trừ mấy sinh vật có độ khó bậc thứ tư trong mộng là xong rồi.
Nhân viên xử lí chủ yếu là Trì Thác, Yuuya xem như là người hỗ trợ tạm thời, ngoài ra còn có hai người dẫn đường nữa.
Cấp bậc của mấy vị dẫn đường này cũng phù hợp với thứ bậc của mộng cảnh, cũng ở bậc thứ tư.
Lúc gặp mặt người dẫn đường, người nữ trong số đó có tò mò hỏi Trì Thác: “Đây là em trai anh ở Trung Quốc đó hả?”
Yuuya và Trì Thác liếc mắt nhìn nhau, hai tên bọn họ vừa tính giải thích, người dẫn đường kia lại tiếp lời: “Mấy anh trông rất giống nhau!”
Có phải mấy tên ngoại quốc lúc nào cũng không phân biệt được rõ ngoại hình của người Châu Á không vậy? Người phụ nữ kia vẫn còn đang lải nhải đoán già đoán non, Yuuya cũng không tiện ngắt lời người ta, bèn nói: “Tôi ngủ trước.”
Bọn họ phải vào “Dưới ánh trăng, Dear Anna” trước, sau đó mới vào trong mộng cảnh trục xuất kia được.
Người bậc thứ tư không thể đánh trực diện quái vật trong mộng cho được, vậy nên việc xử lí bọn chúng được giao vào tay những người cấp cao.
Mộng cảnh trục xuất này có diện tích không lớn, nó chỉ là một phần đường phố nho nhỏ, bọn họ thậm chí còn có thể nhìn thấy một biên giới màu vàng xám ở cuối con đường cách hơn mấy ngàn mét xa xa.
Trì Thác dẫn đầu, sau đó tới hai người dẫn đường, Yuuya dứt khoát đi phía sau cùng.
Tuy độ nguy hiểm của mộng cảnh này không cao nhưng Yuuya vẫn rất cẩn trọng, đi như vậy bảo đảm hơn được tí.
Hẳn là do có người cấp cao trấn giữ, hai vị dẫn đường này rất thong dong, vừa đi vừa tán gẫu.
Yuuya cũng xem như một khuôn mặt mới toanh ở chi nhánh Canada, hai người này cũng không nhận ra hắn.
“Cậu là thực tập sinh mới tới hả?” Người đàn ông trong số hai vị dẫn đường nọ nghĩ rằng Yuuya là người mới mà Trì Thác dẫn dắt, hiện đang theo chân người phụ trách để luyện tập làm quen với mộng cảnh.
Yuuya lắc lắc đầu, tiếng Anh của hắn có giữ lại một chút âm điệu của tiếng Nhật, thế nhưng việc này cũng không cản ngăn được ý nghĩ mà hắn muốn biểu đạt.
Hắn nói với hai người dẫn đường kia: “Tôi là một thành viên của chi nhánh Nhật Bản.”
Nữ dẫn đường nọ chợt tỉnh ra, cô ta nhớ gần đây chi nhánh mình từng tiếp đón các thành viên ngoại quốc.
Cô ta lại tiếp tục bắt chuyện: “Nghe nói người của mấy cậu về nước rồi mà nhỉ.
Cậu ở lại để đi theo Trì Thác học hay sao?”
Vị nam dẫn đường nọ mạnh hơn cô gái kia một chút, có thể loáng thoáng cảm thụ được cường độ ý thức của người khác.
Dưới cái nhìn của anh ta, ý thức của Yuuya rất bình thường, hẳn chỉ cỡ bậc thứ năm mà thôi.
Hai người họ sớm đã nghĩ Yuuya là một tân nhân mới vào mộng học tập, cái gì cũng không biết cái gì cũng không hay.
Nghe hai người kia tán gẫu qua lại, Yuuya rất lúng túng hiểu được họ xem mình là một tên newbie mới cóng.
Trì Thác dẫn đầu lại đang thất thần vì chuyện của mẹ, hoàn toàn không xen vào mẩu hội thoại diễn ra sau lưng mình.
Yuuya cũng chỉ có thể mím môi, không muốn chọc thủng sự thật này để tránh khiến mọi người đều xấu hổ.
“Cậu phải ráng học tập ha, kẻ khai thác này rất mạnh mẽ.” Nữ dẫn đường nói với Yuuya như thế.
Yuuya cũng có chút dở khóc dở cười, hắn hết cách, chỉ có thể gật đầu đáp: “Được rồi, tôi hiểu rồi.”
Sinh vật cần được xử lí có tốc độ rất nhanh nhẹn, giống một con chuột luôn trốn chui trốn nhủi qua lại giữa mấy lỗ cống đô thị.
Thế nhưng lúc trưởng thành, nó trông đáng sợ hơn như vậy nhiều, ngoại hình của nó gần như là một sự kết hợp giữa côn trùng và động vật có vú.
Phiền phức nhất là khi sử dụng năng lực từ mộng cảnh, nó có thể dễ dàng hành động qua lại giữa mấy điểm mù đen nghìn nghịt giữa mấy hang cùng ngõ hẻm.
Khi ấy, năng lực của “Thiên nhãn” vẫn còn chưa được sử dụng trong mộng.
Người ta chỉ có thể phán đoán cường độ của các loại sinh vật trong mộng này nhờ vào mỗi cảm giác mà thôi.
Theo mô tả của hai người dẫn đường này, cảm giác đau đớn người ta phải chịu khi bị con vật này tấn công vẫn khá là nặng nề.
Lúc ấy, hai người bọn họ chỉ có thể tránh chiến để tháo chạy khỏi nó, sau đó báo cáo lên trên nhờ mấy người cấp cao đến hỗ trợ giải quyết.
“Rất khó để xác định vị trí của nó.” Tới gần nơi đó, nữ dẫn đường rõ ràng có hơi sợ hãi, cô ta đứng bên cạnh nam đồng nghiệp của mình, cẩn thận nhắc nhở Trì Thác.
“Không sao.” Bốn năm trước, lúc Trì Thác vẫn còn ở bậc thứ hai, năng lực sinh trưởng của anh không hề khủng bố như hiện tại.
Anh dứt khoát cụ hiện một thứ giống như hạt châu nhỏ để làm vật dẫn cho năng lực từ ý thức của mình.
Lúc sinh vật nọ lộ diện muốn tấn công họ, Trì Thác tiện tay thảy hạt châu về phía nó, ngay lập tức, vô số các tia điện hình chữ Z đã nổ bung ra, vun vút nhào đến tấn công sinh vật nọ.
Sinh vật nọ hết hồn, vội vã lẩn vào trong bóng đêm muốn rời khỏi nơi này, nhưng năng lực của Trì Thác cũng không dừng lại kể cả khi nó biến mất.
Hai người dẫn đường nọ và Yuuya trơ mắt nhìn mấy tia năng lực kia nổ tung trong góc xó của phần đường nọ, rất nhanh thôi, cái mộng cảnh này đã dày đặc khói súng.
Sau tiếng nổ vang dội, sinh vật kia bị ép đến phải xuất đầu lộ diện.
Nó bật nhảy lên không trung, muốn né tránh năng lực của Trì Thác.
Khi nó đáp xuống đất, hai hạt châu nhỏ kia cũng đúng lúc lăn tròn dưới chân nó.
Lần này, không trung trực tiếp xuất hiện hai tia sét hình chữ S bao vây con vật kia.
Dưới hai đôi mắt chăm chú, sinh vật kia bị mạnh mẽ ép thành sương trắng.
“Mạnh quá!” Nữ dẫn đường nọ hô ra tiếng.
Dưới cơn kích động, cô ta kéo tay Yuuya bên trái và người đàn ông bên phải nhảy cẫng lên xem như cổ vũ Trì Thác.
Yuuya cũng đồng ý rằng Trì Thác rất mạnh.
Theo quan sát của hắn, thật ra năng lực của Trì Thác rất đơn giản, thường năng lực từ mộng cảnh nào càng đơn giản thì lại càng dễ sử dụng.
Sau khi Trì Thác trở thành tông đồ, năng lực từ ý thức của anh sẽ không chỉ có mỗi một hình thái nổ tung như thế này đâu.
Trì Thác quay đầu lại, trông thấy Yuuya bất đắc dĩ để mặc hai tên dẫn đường lôi kéo hò hét.
Anh nhớ lại lần đầu mình gặp Yuuya ở sân bay, hắn cũng nhảy lên nhảy xuống như thế để giữ ấm bản thân, thế mới nhận được chiếc khăn mà mẹ anh đã tặng cho con mình.
“Sau này mấy anh chị có thể yên tâm làm việc rồi.” Trì Thác nói với hai người dẫn đường kia như vậy.
“Cảm ơn.”
Cách để rời khỏi mộng cảnh này là đi đến một cửa hàng trên đường phố, cánh cửa bình thường đến không thể bình thường kia chính là chìa khóa để rời khỏi nơi này.
Sau khi hai người dẫn đường nọ rời đi, Trì Thác vẫn còn đang đi kiểm tra cái mộng cảnh này, Yuuya cũng theo đuôi anh.
“Hình như không còn thứ gì trong này nữa.” Trì Thác vừa đi vừa nói.
Yuuya cũng đang đồng thời quan sát những ngõ hẻm trên đường phố, hắn đáp: “Không có gì thật.”
“Hừm, vậy tỉnh dậy thôi.” Trì Thác nói.
“Ừm.” Yuuya cũng đáp.
Sau đó, hai tên bọn họ nhìn nhau trong mộng một hồi lâu, đôi bên chẳng ai chịu rời khỏi đây trước cả.
Cuối cùng, vẫn chỉ có mình Trì Thác vươn một nắm tay lên che khuất khóe môi mình.
Anh nhìn Yuuya, mở lời: “Thật ra tôi không sao.”
“Tôi biết cậu không sao.” Yuuya cũng phất tay áo một cái, “Cảm ơn khăn choàng của cậu nhé.”
Trì Thác nở một nụ cười nhàn nhạt, sau đó rời khỏi mộng cảnh trước.
Sau khi nhìn anh biến mất, Yuuya đứng tại chỗ mới thở phào nhẹ nhõm, hắn mở lòng bàn tay mình ra, nơi đó hiện có một thanh kiếm nhỏ trôi lơ lửng trên không.
“May là đẳng cấp thấp hơn mình.” Yuuya biết từ đầu đến giờ, Trì Thác cũng không phát hiện ra hắn có giấu đồ trên người anh.
Nếu là việc Ryan nhờ vả, Yuuya vẫn muốn làm tròn trách nhiệm của mình.
Hắn có đặt năng lực từ ý thức của mình lên người Trì Thác để phòng ngừa chuyện khẩn cấp, dù sao sau khi về nước, hắn cũng sẽ hủy bỏ năng lực của mình thôi.
…!
Một hòn đảo nhỏ trôi nổi giữa hồ, nằm lọt thỏm giữa một màn sương sớm tinh mơ.
Đột nhiên, có một bóng người cao gầy xuất hiện trên hồ.
Người nọ đi chân trần trên mặt nước, vẽ nên từng lớp sóng gợn lăn tăn.
Dưới mái tóc màu đen hơi xoăn của người nọ là một khuôn mặt hòa hợp giữa nét ngây ngô và sự chín chắn.
Trên hòn đảo nọ có một gốc cây đại thụ cao chọc trời, cành cây tươi tốt che phủ toàn bộ ốc đảo, thậm chí còn có một phần cây rũ xuống trên hồ nước, chia mặt hồ ra thành hai phần đen trắng rõ ràng.
Trước cây đại thụ nọ, một người đàn ông bị mấy cành cây khô buộc lại thật chặt, không thể nhúc nhích.
Anh ta đã bị vây nhốt trong cái mộng cảnh này rất lâu, ý thức đã từ từ mệt mỏi.
Một ý thức ngoại lai đang đến gần anh ta.
Anh ta ngẩng đầu lên, lại mắt đối mắt với một đôi con ngươi u ám đến đáng sợ.
Chủ nhân đôi mắt kia quan sát anh ta, sau đó hoàn nguyên một khẩu súng lục trong tay.
Cây súng kia vừa phức tạp vừa tỉ mỉ, chẳng khác nào súng thật ở ngoài đời.
Tay súng kia mở miệng, giọng nói lạnh lẽo như băng hồ.
“Sợ lắm đúng không?”
“Hẳn là lần đầu tiên thấy có người cụ hiện súng trong mộng?”
“Nói cho tôi, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”.