Trong Ác Mộng

Chương 105: Chuyến Thăm Hỏi


Đọc truyện Trong Ác Mộng – Chương 105: Chuyến Thăm Hỏi


“Chút nữa tôi qua đó.”
Một tin nhắn hiện lên trên màn hình điện thoại, người đàn ông trong chăn mệt mỏi liếc nhìn màn hình một cái.

Sau khi nhận ra đây là tin nhắn từ Trì Thác, hắn dứt khoát mở chế độ im lặng, tiếp tục lăn ra ngủ.
“Đội viên của tôi muốn tới thăm anh.”
Sau khi nhắn xong câu này, Trì Thác nói với hai người Ngô Côn Phong và Giang Tuyết Đào: “Thật ra ổng không nhận quà đâu, hai người cũng không nhất thiết phải mang quà tới biếu.”
“Vậy anh nói cái này là truyền thống của người Trung mình là được.” Ngô Côn Phong tỏ vẻ phải cảm ơn ân nhân cứu mạng cho đàng hoàng, dù sao quà biếu cũng không quý giá lắm, chỉ có một chút ít đồ ăn thôi mà.
Với Giang Tuyết Đào, đến thăm Yuuya chỉ là một chuyện thôi, chuyện khác là do hắn khá tò mò về người này, dù sao người ta cũng là một kẻ khai thác bậc thứ nhất bên Nhật mà.

Hắn vốn phải đi cùng với một người bên Nhật thuộc chi nhánh chính của Châu Á đến đây thăm hỏi, nhưng người kia gần đây đã bị điều đi mất, người mới tới lại đang đi trao đổi, hắn cũng không tiện làm phiền người ta.
Còn về phần Lâm Nhất và Nhiễm Văn Ninh, hai người bọn họ cũng không đến đây.

Hôm nay, Nhiễm Văn Ninh vẫn còn đang say ngủ, Lâm Nhất xung phong ở lại trông nom cậu, vậy nên cậu ta cũng ở lại trong bệnh viện, không ra ngoài cùng họ.
“Chúng ta cứ đi thẳng tới nhà riêng của người ta như vậy có phải không ổn lắm hay không?” Ngô Côn Phong luôn cảm thấy lúc đầu khi họ gặp mặt, người kia cũng không quá nhiệt tình, hắn trông không giống như thích tiếp xúc với người lạ.
Trì Thác suy nghĩ một lát, sau đó mới bảo đội viên của mình yên tâm đi thôi: “Đây là nhà trọ của ổng, ổng không ngại đâu mà.”
Ba người bọn họ vào thang máy, đi đến trước cửa căn nhà trọ nọ, sau đó Trì Thác nhấn chuông cửa một chút.

Chuông cửa vừa được ấn xuống, điện thoại của anh lại rung lên.

Trì Thác lấy ra nhìn, là số riêng của Hạng Cảnh Trung, anh chỉ có thể ra dấu tỏ vẻ xin lỗi, sau đó đi đến cạnh thang máy nghe điện thoại.
Ngô Côn Phong và Giang Tuyết Đào gần đây nước tới chân mới nhảy, cũng có học vài câu chào hỏi bằng tiếng Nhật.

Thế nhưng khi Trì Thác xoay người đi mất, hai tên bọn họ lập tức không còn hướng dẫn viên nữa, trình độ ngôn ngữ của họ trực tiếp tuột thẳng xuống bậc mầm non luôn.
Chào anh, tụi tôi tới đây để cảm ơn anh đã giúp tụi tôi trong mộng.
Câu này nói như nào nhỉ? Cái âm tiết thứ nhất nói sao ta? Uma ume cái gì? Cái gì mà don ume? Uma de cái gì đó?[1]
Đúng vào lúc này, cánh cửa nọ còn mở ra nữa.
Ngô Côn Phong và Giang Tuyết Đào gặp phải một người mặc áo ngủ, mắt lờ đờ say ke trông giống như mấy tên mộng du mở cửa nhìn mình.

Người nọ chìm vào mê man hết một giây, giây sau hết cả hồn, giây tiếp theo nữa trông như sắp trực tiếp chửi mẹ kiếp tới nơi.
“Xin lỗi, chờ chút.” Yuuya trực tiếp thảy ra một câu tiếng Nhật.

Hắn cũng chả thèm quan tâm hai tên Trung Quốc này nghe hiểu được không, lật đật đóng sầm cửa lại rồi vọt thẳng vào phòng.

Lúc mở di động lên, hắn mới thấy Trì Thác còn nhắn thêm một câu nữa: Đội viên của tôi muốn tới thăm anh.
Nhận điện thoại xong, Trì Thác quay về, sau đó lập tức thấy hai tên Ngô Côn Phong và Giang Tuyết Đào đứng ngoài cửa, trông cực kì rối rắm.
“Hai người sao thế?” Trì Thác thấy hơi kì lạ, bèn hỏi.

Giang Tuyết Đào quay đầu lại, hắn cảm thấy hình như Trì Thác không giải quyết tốt việc này cho lắm, sao mà cái người Nhật Bản kia giống kiểu đang ngủ yên lành mà lại bị đám bọn họ gõ cửa kéo dậy dữ vậy kìa.

Hắn hỏi Trì Thác: “Người này thật sự biết mình qua thăm hả?”
“Ổng biết chứ sao không ta?” Trì Thác nhớ lại Yuuya đúng là không có trả lời tin nhắn, nhưng anh có hỏi qua lịch trình của Yuuya rồi, lúc này hắn đúng thật là đang rãnh cơ mà.
Hình tượng của Yuuya trong lòng Ngô Côn Phong vốn dĩ cực kì ngầu, thế nhưng dáng dấp lúc nãy của hắn lại giản dị đến nỗi không thể giản dị thêm được nữa, cả một khuôn mặt hắn trông cứ như đã được dán đầy hai chữ buồn ngủ.

Hơn nữa, người này trông có hơi giống học sinh, hành vi ban nãy của hắn còn giống y chang như sinh viên đi học quân sự bị kiểm tra kí túc xá đột xuất, hắn là tên đứng gần cửa nhất nên phải đi mở cửa, kết quả trực tiếp đụng mặt một nùi lãnh đạo và thầy cô phụ trách.
Mê man, kinh ngạc, hoảng sợ.

Nếu hắn là người Trung, cuối cùng chắc còn có thể bật ra thêm một tiếng: Vờ lờ.
Quần mình đâu? Áo khoác quăng đâu rồi? Yuuya luống cuống tay chân, chỉ có thể thay quần ngủ, trực tiếp khoác thêm một lớp áo khoác bên ngoài, tiện tay vuốt lại tóc mình một chút.

Sau khi điều chỉnh xong xuôi mọi thứ bao gồm cả nét mặt khiếp sợ của mình, hắn mới mở cửa lần thứ hai.
Lần mở cửa này, Trì Thác cũng có mặt ở đó, bốn người bọn họ bắt đầu trò chuyện một lần nữa, cứ như chưa hề có cuộc chia li.
“Xin chào, xin lỗi đã làm phiền anh, chúng tôi tới đây để cảm ơn anh đã ra tay giúp đỡ ở trong mộng.”
“Mấy cậu vào ngồi trước đi.”
Trì Thác không biết lúc nãy đã có chuyện gì.

Anh thấy Yuuya cũng rất bình thường, chỉ có nét mặt là có hơi cứng nhắc một chút thôi.
Vì có mấy người khác ở đây, Trì Thác thật sự không tiện gọi cả tên hắn, bèn nói với hắn: “Anh Kojika, cảm ơn anh đã giúp chúng tôi lúc còn trong mộng.”
“Không có chi.” Yuuya cũng rõ ràng không có tâm trạng, ánh mắt hắn nhìn Trì Thác trông cứ như đã dùng hơn phân nửa sức lực trong người để mắng anh vậy.

Ngay cả Ngô Côn Phong và Giang Tuyết Đào cũng đều cảm thấy người này loáng thoáng hiển lộ hội chứng cáu kỉnh sau khi thức giấc.
Yuuya đứng dậy, “Tôi đi pha trà.”
“Tụi tôi thấy anh tốt nhất là đi xin lỗi người ta đi thôi.” Ngô Côn Phong và Giang Tuyết Đào nhìn bóng lưng của người kia, tốt bụng khuyên Trì Thác.
Thật ra Trì Thác vẫn không biết có chuyện gì xảy ra, anh chỉ có thể theo chân Yuuya vào trong bếp, nói mình qua phụ một tay.
“Yuuya?”
Yuuya chả để ý Trì Thác.

Hắn xoay lưng về phía anh, lạch cạch pha trà.
“Yuuya?”
Dụng cụ pha trà được đặt lên mặt bàn.

Yuuya không nhịn được nữa, bèn xoay người lại, kéo cổ áo khoác của mình xuống, cạn lời bảo Trì Thác: “Cậu nhìn này!”
Trì Thác thấy hắn khoe xương quai xanh, bèn nhìn chăm chú vào đó một hồi, sau đó mới kì lạ hỏi ngược lại: “Mấy nay anh gầy hả?”
Yuuya cúi đầu nhìn một cái, nhận ra áo ngủ mình cũng không lộ ra.


Hắn chỉ có thể tháo một nút áo khoác, nói lại với Trì Thác: “Cậu nhìn lại xem!”
Sau đó, Trì Thác mới nhận ra Yuuya đang mặc áo ngủ ở trong.

Anh siết nắm tay, che khuất khóe môi mình, nhịn cười đáp: “Xin lỗi, tôi tưởng hôm nay anh không đi làm là đang rãnh chứ.”
“Tại tôi tạm thời tăng ca cả đấy.” Yuuya lại chỉnh quần áo của mình lại một chút, sau đó chăm chú pha trà, “Tôi buồn ngủ lắm.”
Chuyện lần này, Trì Thác có hơi áy náy với hắn, vậy nên anh nhận dụng cụ trong tay hắn, pha trà cho mọi người cứ như cách mình pha trà cho Hạng Cảnh Trung.
Nhắc tới đội viên của Trì Thác, Yuuya cũng rất để ý hai người còn chưa xuất hiện kia, bèn hỏi Trì Thác vì sao hai người mạnh mẽ lần trước không đến đây.

Trì Thác nói rằng một người trong đó còn chưa tỉnh, tên còn lại đang chăm sóc cho cậu ta.
“Tôi thấy cái người xài thương kia hình như biết gì đó,” Sau khi ngẫm nghĩ một hồi, Yuuya mới tiếp lời, “Nếu có thể xử lí được chuyện như vậy, cậu ta hẳn sẽ không khác chúng ta bao nhiêu, hẳn là có biết tới mấy thứ đấy.”
“Anh không tức giận hở?” Trì Thác nhìn hắn, anh đang suy nghĩ tới một chuyện khác.
Yuuya thở dài, hết cách: “Tôi không rãnh để tức giận đâu, mấy cậu về sớm sớm tí, tôi muốn đi ngủ.” Sau đó, hắn sực nhớ ra một chuyện, nói thêm với anh: “Tối nay cậu có thể tìm tôi.”
Sau khi thăm hỏi Yuuya xong, bọn họ quay về bệnh viện bên chi nhánh Nhật Bản.

Mấy tiếng trước, họ hay tin Nhiễm Văn Ninh đã tỉnh.

Thế nhưng khi họ quay về trong phòng bệnh, Nhiễm Văn Ninh đã ngủ thiếp đi, mấy người bọn họ chỉ có thể hỏi bác sĩ về tình hình của cậu.

Bác sĩ nói Nhiễm Văn Ninh đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, giờ chỉ cần nghỉ ngơi nhiều nhiều chút là quay về nước được rồi.
Trì Thác còn phải đi xử lí chuyện lấy thẻ tên cho mấy người bọn họ, bèn rời đi trước.

Trên đường đi, mấy người Ngô Côn Phong còn chạm mặt với một nhân viên bên Nhật Bản mà gần đây có phụ trách trông nom bọn họ.
Kaito Tanaka nhiệt tình chào hỏi bọn họ, sau đó hỏi thăm bằng tiếng Trung: “Cậu em nhỏ tuổi nhất trong mấy người mấy anh đâu rồi nhỉ? Tôi không thấy cậu ta.”
“Cậu tìm cậu ta có chi không?” Giang Tuyết Đào hỏi.
Kaito ho khan mấy tiếng, lặng lẽ nói với hai tên Ngô Côn Phong: “Chỗ tụi tôi có một cô bé muốn gặp mặt cậu ta một chút.” Tiện đây, hắn cũng thảy cho bọn họ một ánh mắt tỏ vẻ là đàn ông các chú cũng hiểu mà.
Ngô Côn Phong và Giang Tuyết Đào liếc nhau một cái, đồng thời đọc được một tin chung trong mắt nhau: Vị cô nương này chọn ai trong “Ánh sáng” cũng được, sao lại bốc trúng Lâm Nhất làm gì, cái việc này nó còn khoai hơn yêu quái bày kế ăn thịt Đường Tăng trong Tây Du Kí nữa.
Vì vậy, hai tên bọn họ vòng vo khéo léo từ chối người ta một cách lịch sự.
“Cậu ta không nói được tiếng Nhật, không trò chuyện được đâu.” Ngô Côn Phong mở lời gạt người trước.
Kaito cảm thấy vụ này không thành vấn đề, anh ta vỗ ngực mình bồm bộp, tỏ vẻ: “Tôi làm phiên dịch cho.”
“Cậu ta còn là học sinh, gần đây áp lực học tập có hơi lớn, bận lắm cơ.” Lí do mà Giang Tuyết Đào đưa ra coi bộ đáng tin hơn chút.
Kaito cười cười, đáp: “Con bé thích người nhỏ tuổi lắm.

Bận cũng không sao, chờ cậu ấy rãnh cũng được mà.”

Ngô Côn Phong và Giang Tuyết Đào cảm thấy bọn họ vốn không thể cản ngăn vị cô nương Nhật Bản này đâm đầu vào góc cột trên tình trường, cổ thật đúng là bị khuôn mặt của Lâm Nhất che mờ đôi mắt.
Kaito biết mấy người lành nghề bên Trung này sẽ không ở Nhật Bản lâu lắm, nếu để mặc bọn họ về nước, hẳn Kirara Junko cũng vĩnh viễn không thể gặp mặt người mà mình vừa thấy đã thương kia.

Anh ta gãi đầu một cái, bối rối nói: “Thật ra tôi cũng không muốn làm phiền mấy anh đâu.”
Thật ra vào lúc này, cách Kaito 20m ngay lối rẽ, Kirara Junko đang núp lùm ở nơi đó.

Sau khi biết được danh tính người phụ trách xử lí cho mấy người Trung kia, cô đã lập tức đến nhờ vả anh ta.
Cô từng rất nghiêm túc nhờ anh ta: “Hôm đó em có gặp một người bên chi nhánh mình, cậu ấy rất lạ mặt, mãi sau này mới biết là người của chi nhánh Trung Quốc, nếu có thể, phiền anh giúp em liên hệ cậu ấy được không ạ.”
Kaito khi ấy còn không hiểu vì sao Kirara lại muốn gặp người Trung Quốc kia, nhưng sau khi anh ta hỏi sâu về lí do, Kirara lại đỏ mặt, dù sao cái ông anh này cũng đâu phải một tên khờ, cái này rõ rành rành rồi, cần gì phải hỏi thêm nữa.
Kaito bị đồng nghiệp than trách đến chả hiểu mô tê gì, chỉ có thể tới hỏi mấy người Ngô Côn Phong về Lâm Nhất xem như là để bồi thường cho cô.

Anh ta không chắc mình thành công được hay không, vậy nên cũng chỉ có thể cố gắng hết sức để xử lí cho Kirara.
Hai người Trung Quốc trước mắt đang liều mạng viện cớ để khéo léo chối từ, Kaito chỉ còn nước liều mạng tìm lí do để tiếp chiêu cho bằng được.

Mười phút sau khi họ cò cưa đưa đẩy với nhau, người mà Kirara thầm thương trộm nhớ kia cũng đã xuất hiện rồi.
Người Trung Quốc trông như sắp thành niên kia đơ mặt bước đến đó, tay cậu ta còn đang kẹp một túi hồ sơ.

Sau khi trông thấy ba tên nọ đang chặn đứng hành lang, cậu ta nhíu lông mày một chút, sau đó muốn xoay người trực tiếp đi khỏi đây.
“Cậu Lâm, cậu chờ một chút.” Kaito vội vàng đuổi theo người ta.
Lâm Nhất chỉ có thể xoay người lại, hỏi: “Có chuyện gì không?”
Nhưng câu hỏi của Lâm Nhất còn chưa được người kia trả lời, một bóng người thứ năm lại xuất hiện trên hành lang.

Một cô gái mặc váy trắng đột nhiên nhảy ra từ lối rẽ, trông như rất kinh ngạc, cười hỏi họ: “Hôm nay đông vui quá ạ, cho hỏi các anh là người trong nghề ở Trung Quốc sao?”
Lâm Nhất vốn không muốn để ý đến cô, nhưng cậu ta có nhớ Ngô Côn Phong và Giang Tuyết Đào cũng không nói được tiếng Nhật, bèn tự mình đáp lời cô gái này: “Đúng rồi.”
Sau khi xuất hiện, cô gái trẻ này lễ phép hỏi thăm Ngô Côn Phong và Giang Tuyết Đào một câu, sau đó mới đi thẳng về phía Lâm Nhất.

Hai người bọn họ bắt đầu đặt tầm mắt mình lên người Lâm Nhất, cảm thấy chốc nữa cái chuyện này sẽ nát bét cho coi.

Ngô Côn Phong hít một hơi, bóng gió hỏi Giang Tuyết Đào: “Tụi mình có cần nhắc Lâm Nhất một xíu xiu hay không hở anh.”
Giang Tuyết Đào không còn cách nào nữa, bèn đáp: “Con gái người ta xung phong lên tiền tuyến luôn rồi, mình nói gì được nữa bây giờ? Hơn nữa, coi như mình có nói thì cái thằng nhỏ Lâm Nhất này cũng chả hiểu đâu.”
“Tiếng Nhật của anh tốt quá ạ.” Kirara cố gắng khiến mình tự nhiên nhất có thể trước mặt Lâm Nhất, khiến tình cảnh này cứ như mình chỉ trùng hợp gặp được người ta thôi.
Cô gái trước mắt Lâm Nhất rất xa lạ, cậu ta chỉ có thể lễ phép đáp lại: “Tôi có học tiếng Nhật, cho hỏi cô là ai?”
Kirara gào lên một tiếng “Yes” to tướng trong lòng, tiếp tục cười đáp lời cậu ta: “Em tên là Kirara Junko, là một người khai thác bậc thứ ba ở Nhật Bản.

Rất vui khi được làm quen với anh.”
Lâm Nhất không biết mục đích của cô gái này là gì, cũng không muốn quen người ta làm chi.

Cậu ta liếc nhìn Ngô Côn Phong và Giang Tuyết Đào, hai tên kia treo lên nét mặt căng đét đèn đẹt, trông thấp thỏm ngập ngừng chẳng khác nào đang nhìn thằng con mình bước lên sân khấu biểu diễn văn nghệ vậy.

Còn cái anh người Nhật tên Kaito kia lại trông như đang cố hết sức mình để hò hét tiếp sức cho Kirara.
“Tôi tên Lâm Nhất.” Đáp lời người ta xong, Lâm Nhất chợt muốn tìm một lí do để rời khỏi đây, cậu ta luôn cảm thấy đây vốn là một cái bẫy.
Kirara vỗ tay mình.


Nét mặt cô gái hiện rõ vẻ kinh ngạc cùng ao ước: “Anh trông rất trẻ tuổi, thế mà lại vào nghề rồi à.

Anh hẳn rất mạnh mẽ, có thể phiền anh giao lưu với em một chút được không ạ?”
Uây, trông cứ như sắp vô chuyện chính rồi ấy.

Ngô Côn Phong, Giang Tuyết Đào, Kaito bắt đầu căng thẳng trong lòng, hai tên trước sợ Lâm Nhất trực tiếp làm mất mặt con gái nhà người ta, tên cuối cùng lại sợ Kirara thất bại.
Sự thật chứng minh, nỗi âu sầu của bọn họ rất có lí.
Thì ra là chuyện công việc.

Lâm Nhất từ đó đến giờ không hiểu mấy chuyện tình cảm lằng nhằng lấp ló này, cậu ta nhanh chóng phân tích đề nghị của cô gái này một chút, sau đó trực tiếp từ chối: “Cấp bậc của cô quá thấp, mộng cảnh của hai ta không cùng một loại hình, không cần giao lưu làm gì.”
Lời nói này vừa dứt, khuôn mặt của Kirara xoạch một cái đã biến thành màu gan heo.
Tuy Ngô Côn Phong và Giang Tuyết Đào nghe không hiểu hai người họ nói cái gì, nhưng nét mặt của cô gái kia đã cho họ biết Lâm Nhất chắc lại nói cái gì kì kì nữa rồi.

Còn về phần Kaito, toàn thân anh ta đã sững cả ra, đây là lần đầu tiên anh ta gặp được một tên không biết thương hoa tiếc ngọc đến như thế này, anh ta còn nghi ngờ rằng Lâm Nhất vốn có bạn gái rồi nữa chứ.
Thời gian tua ngược lại mấy ngày trước.

Kirara tan làm như thường lệ, mấy chuyện trong mộng khiến tâm trạng cả một ngày của cô hỏng bét cả.

Thế nhưng ngày hôm nay lại không như những ngày trong quá khứ, cô gặp được một người có thể khiến tâm trạng nặng trĩu vì công việc của mình bừng sáng.
Khi người kia xuất hiện, cậu ta đẹp như băng tuyết trên đỉnh núi Fuji, vừa thần bí vừa thanh lãnh, thế nhưng cậu ta chỉ tình cờ đi ngang qua mặt Kirara để đến bệnh viện của chi nhánh Nhật Bản mà thôi.
Kirara sững người tại chỗ một hồi lâu nhưng hãy còn chưa thoát khỏi bóng hình và khuôn mặt của người nọ.

Mãi cho đến khi cô tỉnh hồn, cô mới nhớ lại người này vốn là một người xa lạ.

Kirara bèn lật đật quay đầu, chạy về phía văn phòng làm việc của mình.
Kirara tông cửa ra nghe rầm một tiếng, hai đồng nghiệp nữ kiêm bạn thân của cô đang ngồi tán gẫu trong phòng.
“Junko, sao lại quay về rồi? Quên đồ hả?” Miyo Nakamura trông thấy Kirara vội vàng hấp tấp quay về, hỏi như vậy.
Kirara hít thở mấy hơi sâu, sau đó mới nói với mấy cô bạn mình: “Giúp mình tìm người với!”
Sau đó, cô vòng qua vòng lại mới biết “Hoa trong gương, trăng trong nước” của chi nhánh Nhật Bản gần đây có mấy người ngoại quốc vào nhầm, người đàn ông còn mang khí chất thiếu niên kia là một trong số những người Trung Quốc ấy.
Kirara còn tìm được người phụ trách xử lí và liên lạc cho sự việc lần này ở bên Nhật, người này là Kaito Tanaka.

Kaito cực kì dễ tính, rất ít khi chối từ chuyện được nhờ vả.

Vì vậy, cô gái này nghe theo tiếng gọi tình yêu, vứt nhiệm vụ cho Kaito không chút do dự, thậm chí còn đi theo phía sau anh ta để giám sát tiến độ công việc.
Nhưng chuyện này không như ý muốn của cô, cái người Trung Quốc này thế mà lại chê cô yếu.
“À, vậy nên em hẳn phải học tập anh mới phải nhỉ, nếu mấy ngày nay có rãnh, anh dạy em được không ạ?” Kirara che giấu nét mặt ngại ngùng của mình, tiếp tục nỗ lực hỏi thăm.

Thế nhưng, câu nói sau cùng mà cô nghe được đó là:
“Cô yếu quá, tôi không có hứng thú với cô.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.