Đọc truyện Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn – Chương 77
Mùi máu tươi…
La Giản choàng tỉnh, lòng tràn đầy lo âu thấp thỏm, cậu té lộn nhào, sau đó chật vật bò dậy từ mặt đất, quỳ trên mặt đất, tay phải gắt gao nắm đoản đao của mình, cảnh giác quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Cậu cho rằng mình vẫn còn ở thông đạo nhỏ hẹp kia, cậu cho rằng mình không thành công xử lý kẻ địch, cậu thậm chí mơ rằng mình đã chết, nhưng mà không quan trọng những thứ này là thật hay ảo, đều in sâu vào não bộ cậu.
Nhưng thật mau La Giản liền phát hiện, bản thân đã không còn ở trong thông đạo nhỏ hẹp đó, hiện tại cậu đang ở trong một gian mộ thất nhỏ tương đối rộng mở, gian mộ thất này chỉ có một cái quan toàn, không gian bên ngoài quan tài chỉ đủ hai người sóng vai bước đi, mà thời điểm La Giản tỉnh lại, cậu đang nằm bên cạnh quan tài.
La Giản quỳ gối tại chỗ bất động, cậu nhìn quang cảnh bốn phía, sau khi xác định bản thân không gặp nguy hiểm, nhịn không được thở dài nhẹ nhõm một cái, sau khi khẩn trương qua đi, cậu thực mau liền cảm thấy cổ hơi nhói nhói đau, theo bản năng sờ cổ mình, lại sờ thấy băng vải trên cổ.
Băng vải?
La Giản trì độn cả buổi, đột nhiên nghĩ tới, cậu cùng kẻ địch kia – tên hề, thời điểm ở trong thông đạo hẹp cùng hắn, La Giản, lúc ấy cậu gần như ôm suy nghĩ đồng quy vu tận mà sử dụng hết thảy lực lượng bản thân, muốn dồn địch nhân vào chỗ chết! Khi La Giản chém đao muốn cắt động mạch cổ tên hề, kẻ địch cũng cùng lúc dùng phương pháp giống cậu!
Lúc đó La Giản nghĩ, rơi từ trên cao xuống, lại mất lượng máu lớn, cho dù địch nhất có bản lĩnh thông thiên mà thoát chết, cũng tuyệt đối có thể khiến hắn tàn phế! Như vậy, ít nhất cũng có thể kiềm chế hắn, giúp đội mình giảm bớt một chút uy hiếp.
Không gặp trường hợp này, La Giản cũng không muốn dễ dàng chết đi, mà lúc ấy, ngay cả biện pháp đồng quy vu tận cậu cũng đã sử dụng, có thể hiểu, cậu đã bị buộc vào tình cảnh gì, bức cậu không thể không đem mạng mình bồi vào.
Nhưng đột nhiên tỉnh lại như vậy, La Giản phát hiện mình chưa chết, cậu không hiểu sao lại xuất hiện trong một mộ thất nhỏ, trong mộ thất chỉ có một cái quan tài làm bạn với cậu, thậm chí cổ cậu còn được quấn băng vải, hiển nhiên… có người cứu cậu.
Ai đã cứu mình?
La Giản nhịn không được lật quần áo mình, cậu vẫn mặc bộ đồ cổ trang rách tung tóe kia, đồ vật trên người cũng không có nhiều, kẻ truy sát đã cầm mọi trang bị của cậu đi, ngay cả quần áo cũng cầm đi rồi (kỳ thật, vũ khí của cậu cũng bị đổi rồi). Tuy rằng, hiện tại La Giản không hiểu tại sao đối phương lại muốn làm vậy.
Mà thứ hiện tại La Giản có trên người, chỉ có hai vật, đều là nhặt được trong quan tài chủ mộ thất, một quyển trục vẫn luôn cắm bên hông, còn có khối nửa ngọc bội treo trên cổ.
Có thể nói, tình huống La Giản đặc biệt không xong, thực sự không xong, cậu lẻ loi một mình, ngoài vũ khí, cậu không có bất luận đạo cụ gì để bảo vệ bản thân, thậm chí trong lúc hoảng loạn, cậu còn lạc đường. Huyệt mộ khổng lồ này không có bất luận thứ gì có thể chỉ đường cho cậu – đợi đã?
La Giản đột nhiên nghĩ tới cái gì, lấy ra quyển trục bên hông mình.
Trên tờ giấy mật thất đưa, có một lưu ý: Chủ nhân mộ thất trông như tranh thủy mặc.
“Giống như tranh thủy mặc.” La Giản lẩm bẩm tự nhủ, vừa mở quyển trục ra liền thấy, không khỏi nhíu mày. Quyển trục này nhìn qua cũng không đặc biệt, là bức họa một người đàn ông, mặc đồ cổ trang mang mũ, ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, mặt cũng không có nhiều biểu tình.
La Giản nhìn chằm chằm bức họa nửa ngày, bức họa này chỉ vẽ, cũng không có lời nhắn gửi kèm, đơn giản chỉ là một bức họa. La Giản nhìn trên dưới trái phải, không thể nhìn ra được cái gì từ bức tranh này, hơn nữa quyển trục này đặc biệt cũ, trang giấy ố vàng, mực nhiều chỗ bị nước lem vào nhìn không rõ.
La Giản cân nhắc nửa ngày, thở dài một hơi, nhưng sau đó cậu dường như nghĩ ra cái gì, bắt đầu nghiên cứu ống quyển trục, người cổ đại quả thực thích giấu vật trong này, quả nhiên La Giản tìm được cái gì đó.
“Một miếng vải rách.” La Giản nói, tay cầm mảnh vải run lên, những đường cong khó hiểu trên mảnh vải rung lên, hừm… nhìn kỹ mà nói, sẽ phát hiện đó cũng không phải nét vẽ, mà là từng đường kim mũi chỉ khâu lên, không chỉ có đường cong, mà còn có một số chữ số nhỏ khó hiểu.
La Giản thực mau phát hiện, những chữ cái hoặc đồ án trên miếng vải rách này không được đầy đủ, có nghĩa là, đây rất có thể là một miếng của tấm bản đồ.
Còn phần khác của bản đồ ở đâu, đáp án chỉ sợ phải tìm trên người địch nhân.
La Giản nhét miếng vải vào trong lòng ngực, lại sờ nửa khối ngọc bội đeo trên cổ, sau đó đứng lên, bắt đầu tìm kiếm đường ra khỏi mộ thất, cậu không thể cứ mãi ở đây, nguy hiểm vẫn chưa qua đi.
Nhưng mà La Giản vừa đứng thẳng dậy, liền nghe thấy sau lưng truyền tới âm thanh, phi thường thình lình, khiến La Giản sợ tới mức run lập cập, mới ý thức được, có người đang đứng ở sau lưng cậu nói chuyện.
“Cậu tỉnh.” Người nọ nói vậy.
La Giản thậm chí không biết từ khi nào có người đứng đằng sau lưng mình.
Bởi vậy cậu lập tức xoay người sang chỗ khác, vừa quay đã thấy! Lúc này mới phát hiện, bên cạnh quan tài, từ hư vô đột nhiên hiện ra một người, đưa lưng về phía La Giản mà ngồi trên nắp quan tài, mặc một cái áo hoodie màu đen, mũ đội trên đầu, đưa lưng về phía La Giản, cúi đầu ngồi khoanh chân.
Thời điểm La Giản thấy người này, không nén nổi ngạc nhiên trong lòng, bởi vì gian mộ thất này tương đối nhỏ, những thứ xung quanh nhìn một cái là không sót thứ gì, căn bản không có nơi nào để người ẩn nấp, người này rốt cuộc là từ đâu chui ra?
La Giản thấy nghi hoặc khó hiểu, nhưng thật nhanh cậu liền động não nghĩ ra, đây chỉ sợ là do tùy thân mật thất đi, người này vừa nãy ở trong tùy thân mật thất của hắn! Bởi vậy thời điểm hắn đột nhiên đi ra, mới khiến cho người ta có cảm giác xuất hiện từ hư vô.
Nghĩ thông suốt điểm này, La Giản cổ vũ bản thân trong nội tâm một cái, tận lực duy trì sự bình tĩnh của minh, mở miệng dò hòi: “Anh là ai?”
La Giản tuy rằng mở miệng hỏi đối phương là ai, nhưng kì thật ở nháy mắt kia, cậu cũng có nhiều phỏng đoán với thân phận người khách không mời mà đến này! Đám kẻ truy sát không biết nói, cho nên có thể loại trừ, còn lại cũng chỉ có… kẻ địch, hoặc là đồng đội mới chưa gặp mặt.
Thời điểm La Giản giả chết trong quan tài trước đó, tuy rằng không thể nhìn thấy khuôn mặt kẻ địch, nhưng cậu vẫn nhớ rõ giọng nói của bọn họ.
Nhưng giọng người này, không giống bất luận địch nhân nào La Giản đã từng gặp trước đó, không phải giọng nói ảm ách trầm thấp của đội trưởng Quỷ Hút Máu, cũng không phải giọng nói tục tằng của tráng hán kia, đương nhiên không phải tên hề cầm dao phẫu thuật, bằng không La Giản đã bị chọc một dao chết; đương nhiên, vậy càng không thể là cô nàng tóc dài kia.
Vì thế phỏng đoán của La Giản chỉ còn có hai phương án, một, người này chính là người cuối cùng trong nhóm kẻ địch mà cậu chưa gặp. Hai, hắn chính là đồng đội mới trong nhóm của cậu.
Kỳ thật, từ hoàn cảnh tình cảnh hiện tại, phỏng đoán thứ hai có khả năng lớn nhất, bằng không La Giản sớm đã chết mà không phải êm đẹp đứng ở đây, thực hiển nhiên, cậu được đồng đội mới này cứu.
Quả nhiên, đồng đội mới thoáng nghiêng đầu, lộ ra non nửa khuôn mặt, nói với La Giản: “Danh hiệu của tôi là Thiên Khải giả, còn tên… hừm, tôi đã sớm quên mất, cậu có thể gọi tôi là U linh, đây là biệt danh của tôi.”
Giọng đối phương có chút trầm thấp, nhưng La Giản cảm thấy giọng hắn phi thường quen thuộc, dường như cậu đã nghe qua ở đâu đó, nhưng một chốc một lát lại nghĩ không ra, cậu nghĩ cậu phải nhìn thấy diện mạo đối phương.
“Anh có thể xoay người lại không?” Vì thế La Giản nói như vậy.
Đồng đội mới phảng phất như chần chừ một lát, không nhịn được thở dài một tiếng, hắn nhảy xuống khỏi quan tài, xoay người, đối mặt La Giản.
La Giản cảm thấy khó thở, nháy mắt có cảm giác ngạt thở đáng sợ, kinh ngạc nói: “Là anh?”
U linh (hồn ma) của mật thất. (Tui cảm thấy cứ gọi người ta là hồn ma mãi thì thật kinh, nên giữ nguyên U linh nha)
La Giản đã từng nhìn thấy người đàn ông này trước cửa hàng của chú mình, là người đàn ông nói mình đã kí khế ước chung thân với mật thất, cũng là người mà trong lòng La Giản vẫn luôn suy đoán, người đàn ông này, chỉ sợ là người anh họ đã mất tích hơn hai mươi năm của cậu.
“Chúng ta lại gặp lại, thật là có duyên.” Khí chất anh họ hào hoa phong nhã lại thực dịu dàng, cười rộ lên còn có hai má lúm đồng tiền đáng yêu, nhưng khi không cười, khuôn mặt đoan chính dưới mũ lại khiến hắn lộ ra vẻ soái khí bức người. Đã quá lâu rồi, ấn tượng của La Giản với anh họ khi còn nhỏ sớm đã nhạt phai, giờ phút này tìm được người thân trong mật thất, cậu cảm thấy vừa xa lạ lại quen thuộc.
“Anh chính là Thiên Khải Giả?” La Giản không biết nên xưng hô thế nào với đối phương, theo ý hắn mà gọi biệt danh U linh thì cảm giác mười phần không thoải mái, đặc biệt là, đối phương dường như đã mất hết thảy ký ức trong “hiện thực”, nói cách khác, hắn căn bản không nhớ rõ La Giản chính là em trai của hắn.
“Tôi chính là Thiên Khải Giả.” Anh họ trả lời.
“Nhưng mà lúc trước không phải anh đã nói với tôi, anh là U linh, U linh không có quyền lợi trở về hiện thực. Mà trở thành Thiên Khải Giả sẽ phải tiếp nhận bài kiểm tra cuối cùng, nếu thành công có thể trở về hiện thưc. Một khi đã vậy, làm sao mật thật có thể để anh trở thành Thiên Khải Giả?”
Lời nói của La Giản khiến U linh ngụ ý không rõ cười một cái, trả lời: “Người cho cậu thông tin này hiển nhiên không nói đầy đủ, Thiên Khải Giả quả thực chỉ cần vượt qua bài kiểm tra cuối cùng liền có thể trở về hiện thực, nhưng loại người chơi không có quyền lợi trở về hiện thực như ta, nếu có thể thành công vượt qua bài kiểm ra, mật thật không thể đưa tôi trở về thực tại, sẽ đổi thành – thực hiện một nguyện vọng, mọi nguyện vọng trừ đưa tôi trở về hiện thực.”
“Thì ra là vậy.” La Giản hiểu rõ: “Anh là vì nguyện vọng kia mà đến.”
Im lặng một lát, La Giản có chút mạo muội mà hỏi ra miệng: “Có thể hỏi anh một câu sao?”
“Nói đi.”
“Là nguyện vọng gì?”
Lời U linh nói thật nhẹ, dường như mang theo hi vọng, nét mặt thực dịu dàng: “Rất đơn giản, giải trừ khế ước cả đời mà thôi, từ một U linh trở thành một người chơi bình thường, như vậy, tôi cũng có thể trở về hiện thực, có thể gặp lại người thân của mình, không phải lẻ loi một mình nữa.”
La Giản không biết nên trả lời hắn thế nào, trải qua nhiều năm như vậy, trải qua đủ loại tình huống sống còn, lấy hết can đảm để khiêu chiến bài kiểm tra cuối cùng này, điều ước, cũng chỉ là nguyện vọng đơn giản như vậy, không muốn cuộc sống vĩnh hằng, không muốn sức mạnh cường đại, không cần đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, không có nhiều ham muốn, chỉ là muốn có lại thứ trân quý lúc ban đầu… tình thân.
La Giản muốn khóc, nhưng cậu khóc không nổi, cậu ách giọng hỏi U linh: “Tôi có thể gọi anh là anh trai không?”