Đọc truyện Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn – Chương 54: Khúc nhạc dạo
“Cố gắng sống sót.”
Nói xong câu này y liền rời khỏi, vô thanh vô tức, không một tiếng động, y đi rất nhanh, cứ thế biến mất trong tầm mắt của La Giản, chỉ để lại mình cậu ngồi ngờ nghệch trên ghế công cộng, những gì cậu nói với y trước đó trong mắt người ngoài cứ như bản thân đang lẩm bẩm một mình, khiến không ít người chú ý, nhìn hai lần rồi đi, một mình La Giản ngồi nơi đó, trong lòng đầy bi thương.
“Nguyện vọng ư?” La Giản khẽ nói.
Trong thế giới thật, mật thất hạn chế người chơi rất nhiều, trừ những người chơi mới không đủ tiêu chuẩn, thì những cao thủ bị đè ép thực lực cực nghiêm trọng, còn nữa…… có rất nhiều đạo cụ không thể sử dụng ở hiện thực.
Đương nhiên, cũng có những trường hợp đặc biệt, chỉ là La Giản không biết mà thôi.
Không thể sử dụng đạo cụ có lẽ do nó đã vượt qua trình độ khoa học hiện nay, hoặc không phù hợp với pháp luật của thế giới thật, cũng chính là cái gọi siêu hiện thực gì đó.
Vào thời đại của mười năm trước, trình độ y học lúc đó chưa phát triển như bây giờ, bệnh nan y là bệnh nan y, là xác định, là số mệnh, là kiếp nạn La Giản phải trải qua, La Giản vốn không nên sống đến bây bây giờ. Nhưng cậu vẫn đang sống, có người dùng cả cuộc đời đặt cược, đổi lại tính mạng cho cậu.
Người họ La, như bị nguyền rửa, chết, bị thương, đến cuối cùng, còn sót lại chỉ là nhạc hết người đi, người đi trà lạnh.
La Giản không biết phải hình dung tâm trạng lúc này của mình như thế nào, chỉ thấy cả người trở nên nặng nề, cậu ngồi trên ghế công cộng rất lâu, mới đứng lên đi về cửa tiệm của chú, nhưng vừa bước vào cửa, cả người La Giản lập tức cứng lại.
Cảm giác bị theo dõi kia vẫn chưa biến mất!
Người theo dõi không chỉ có một!
La Giản theo bản năng quay đầu nhìn ra ngoài cửa tiệm, nhìn cậu bé cầm ô đứng dưới đèn giao thông, nó thoáng nghiêng đâu, ánh mắt quỷ dị đỏ lên, nhìn chằm chằm vào La Giản.
La Giản cảm thấy trái tim mình đang rung lên, muốn đi ra ngoài, chú thấy sắc mặt cậu không đúng, gọi cậu hai tiếng, nhưng La Giản như không nghe thấy. Ngay sau đó, một chiếc xe tải chạy đến, vừa vặn chắn ngang tầm mắt của đứa bé kia, đợi đến khi chiếc xe chạy qua, dưới đèn giao thông đã không còn bóng dáng của đứa bé kia nữa.
La Giản vẫn đi về phía ấy, cậu mờ mịt quay đầu nhìn bốn phía, trên phố người đến người đi, một đứa bé ẩn vào dòng người, cứ ghế biến mất, La Giản không tìm thấy người, trong lòng bỗng có một dự cảm chẳng lành.
“Xảy ra chuyện gì?” Chú La Giản từ trong cửa tiệm chạy ra, đứng phía sau cậu hỏi, theo tầm mắt cậu quan sát xung quanh.
“Không, không có gì, có lẽ do con nhìn nhầm.” La Giản không biết nên giải thích như thế nào, nói với chú rằng cậu cảm thấy nguy hiểm vì một thằng nhóc sao? Nhưng nói thật, La Giản cảm thấy dáng vẻ của cậu nhóc đó thật khác lạ, áo ngắn quần đùi xám, tóc có hơi dài, nhìn từ xa còn tưởng là bé gái, thế nhưng đến gần sẽ phân biệt được, trong tay cầm mộng chiếc ô đỏ máu…… đỏ tươi không một hoa văn.
“Chú, khoảng thời gian này, con có thể ngủ lại đây không?” Dự cảm xấu này khiến La Giản lo sợ người nhà sẽ liên lụy, La Giản không muốn rời xa cha mẹ và người thân của mình.
Chú La Giản ngược lại không có gì dị nghị, ông cực kỳ vui vẻ: “Đương nhiên là được, nhà chú rất lớn, mỗi ngày về nhà cũng chỉ có một mình, vắng vẻ lắm, nhiều người náo nhiệt, càng vui!”
Khi nói chuyện với chú, La Giản cứ bất giác nhìn sang giao lộ, cứ như đứa bé kia vẫn còn ở đó.
—
La Giản an phận ăn ngon uống mát bên cạnh gia đình, nhưng cậu không biết ở một nơi khác, Phong Vũ Lam nhắn nhó nhìn người đàn ông trước mặt.
“Tôi không muốn ăn cháo.”
“Bây giờ em chỉ có thể ăn thức ăn lỏng.”
Phong Vũ Lam cảm thấy hai bên thái dương nhảy lên, đầu nổ bùm bụp, nếu không làm thì thôi đã làm phải làm đến cùng: “Vậy anh cứ để tôi chết đói đi.”
Sau đó Đoạn Ly lấy một ống tiêm ra, bên trong chứa một chất lỏng trong suốt.
“Từ từ! Anh muốn làm gì?!” Phong Vũ Lam vẫn còn sợ hãi với ống tiêm.
“Không ăn cũng được, tôi sẽ tiêm chất dinh dưỡng vào cho em.” Đoạn Ly rất bình tĩnh đung đưa ‘hung khí’ trước mặt Phong Vũ Lam, đầu kim nhọn dài như một ngón tay, Phong Vũ Lam nhìn mà run rẩy không thôi.
“Tôi vẫn nên ăn cháo thì hơn……” Phong Vũ Lam đành phải chấp nhận, ngoan ngoãn cầm lấy chén, ngoan ngoãn hớp từng hớp cháo, chờ hắn ăn xong, Đoạn Ly rất săn sóc cầm khăn tay lau miệng cho A Lam. Cháo hoa tuy hơi nhạt, nhưng không biết Đoạn Ly đã bỏ gì vào đó, cháo rất đậm đà, điểm này Phong Vũ Lam không thể không phục Đoạn Ly…… không ngờ tên này lại biết nấu cơm!
Mấy hôm nay thật sự nằm ngoài tưởng tượng của Phong Vũ Lam, tên sát nhân biến thái Đoạn Ly này khi ở nhà lại là một người đàn ông tốt, sau khi Phong Vũ Lam phẫu thuật xong thì gã chuyển cậu đến phòng ngủ có ánh sáng tốt trên lầu hai, tuy A Lam chưa từng rời khỏi căn phòng nhỏ sạch sẽ này, nhưng nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ……hình như hắn đang ở trong một biệt thự cao cấp?
Phong Vũ Lam bị cấm, không được xuống giường đi lại, trên thực tế hắn cũng không có sức để đi đâu, xương cốt trên người cứ xụi lơ, miệng vết thương vẫn còn nhói đau, Phong Vũ Lam nhớ lại hoàn cảnh của mình trước khi đến đây, có vẻ rất thảm, hắn sử dụng một số sức mạnh vượt trội, không chết bất đắc kỳ tử ở đó đã xem là may mắn, thế nhưng……
“La Giản đâu? Anh không làm gì cậu ấy chứ?” Phong Vũ Lam thật sự không yên tâm về La Giản, đành phải tra hỏi Đoạn Ly.
“Em quan tâm cậu ta lắm sao?” Mặt Đoạn Ly chẳng có bao nhiêu biểu cảm, Phong Vũ Lam cũng chẳng muốn chú ý xem mặt gã như thế nào, một nửa gương mặt thiên sứ một nửa gương mặt ma quỷ của Đoạn Ly khiến tim Phong Vũ Lam đập nhanh bất thường.
“Tôi đương nhiên quan tâm cậu ấy.”
“Em có thể yên tâm, bạn của em may mắn hơn em nhiều.” Đoạn Ly cầm bát cháo A Lam đã ăn xong đặt lên bàn, kề sát vào người hắn, sau đó chuẩn sát hôn lên môi Phong Vũ Lam.
Phong Vũ Lam lập tức đỏ mặt, muốn đẩy gã ra, nhưng tay chân chẳng có sức lực. Hơn nữa mấy ngày nay hắn đã bắt đầu quen dần, tên Đoạn Ly ngu ngốc này hở một chút lại nhào đến hôn hai cái, Phong Vũ Lam không có sức phản kháng chỉ có thể bị động tiếp nhận nụ hôn nam tính đầy tính xâm lược, trong hoảng hốt lại khiến Phong Vũ Lam có ý nghĩ như vậy cũng không tệ lắm.
Nụ hôn ngắn ngủi chấm dứt, Đoạn Ly vươn tay xoa đầu A Lam, làm mái tóc rối rối bời của hắn càng rối thêm.
Phong Vũ Lam híp mắt, hỏi: “Sao anh lại hôn tôi?”
Đoàn Ly liếm miệng, trả lời: “Có hứng thú với em?”
“Hứng thú như nào?”
Đoàn Ly càng trắng trợn hơn: “Muốn làm em.”
Phong Vũ Lam rất muốn làm cho mình trông rất hoảng sợ, nhưng cậu phát hiện mình rất bình tĩnh, trả lời còn trắng trợn hơn: “Anh đã làm rồi.”
“Làm đến một nửa thì bị cắt ngang, nên làm vẫn chưa đủ.”
Mẹ nó tên khốn kiếp này đúng là không dễ chơi! Không biết xấu hổ không có liêm sỉ! Trong lòng Phong Vũ Lam mắng chửi dữ dội, nhưng vẻ mặt vẫn giữ bình tĩnh, còn cùng Đoạn Ly trò chuyện xem ai vô sỉ hơn: “Anh đó là cưỡng bức!”
“Ta muốn cưỡng bức em.”
Chúa tôi! Thật muốn đập chết gã! Phong Vũ Lam vặn vẹo, cười dữ tợn: “Hừ, dù sao tôi cũng không đánh lại anh, muốn làm tôi cũng được, nhưng phải trả giá đấy.”
Đoạn Ly nghiêng đầu tựa như đang xem xét gì đó, gã im lặng một lúc, tiến đến chạm vào cánh tay Phong Vũ Lam, sau đó nhét cánh tay đã lạnh vào trong chăn, động tác này khiến Phong Vũ Lam đột nhiên cảm thấy thật nặng tình, Đoạn Ly đáp: “Em muốn tôi phải trả giá như thế nào?”
“Tôi muốn anh thỏa mãn tất cả các yêu cầu của tôi! Cho dù tôi muốn mặt trăng trên trời anh cũng phải lấy xuống!” Phong Vũ Lam nói lung tung, cực kì khoa trương, còn cố ý làm khó dễ.
Nhưng không ai ngờ rằng, Đoạn Ly lại cười: “Chỉ cần tôi làm được, tôi sẽ thỏa mãn em.”
Phong Vũ Lam không dám tin: “Anh đồng ý?”
“Đương nhiên.”
Phong Vũ Lam hừ lạnh: “Được, bây giờ tôi muốn anh làm một việc.”
“Việc gì?”
“Để tôi đánh anh một trận!”
Đoạn Ly cười tươi hơn, xoè tay nói: “Được, chỉ cần em có sức đánh tôi.”
Shit! Coi thường người khác quá đáng! Nghĩ tôi không đánh chết anh được à! Phong Vũ Lam tức giận không biết phải nói sao, thù mới hận cũ cùng ùa đến, hắn hừ hừ hừ tiếp tục nói: “Lại đây, đưa mặt lại đây.”
Đoạn Ly ngoan ngoãn làm theo, Phong Vũ Lam định vươn tay cho mặt gã một đấm, nhưng rõ ràng cậu đã đánh giá cao thể lực của mình, Phong Vũ Lam yếu đến mức……ngay cả tay của mình cũng không thể nâng lên……
Shit, mình thật sự không có sức đánh gã. Phong Vũ Lam thở hổn hển, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, Đoạn Ly nhìn mà buồn cười, cầm lấy tay cậu, xoa xoa, nói: “Chờ em khỏe hẳn, em có thể đánh tôi mà.”
Phong Vũ Lam trái hừ hừ phải hừ hừ, đột nhiên cười quỷ quái: “Nói không chừng tôi sắp được đánh anh. Không phải anh bị cái khế ước chó má gì đó đã ký với tôi đẩy khỏi thân phận NPC sao? Còn bị mật thất kéo vào đội chúng tôi, vậy sau khi vào mật thất, anh nhất định phải đi cùng tôi.”
Đoạn Ly bất đắc dĩ cười: “Nhìn cậu như cái gì cũng không hiểu, nhưng thật ra việc gì cũng biết.”
“Đương nhiên!” Phong Vũ Lam lập tức đắc ý, cái đuôi muốn nhếch lên tới trời.
Đoạn Ly nhìn hắn cười, nhịn không được, đến gần chặn đôi môi hồng nhuận kia lại.