Đọc truyện Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn – Chương 196
Khi mọi người đối mặt kẻ truy sát tên là Nhiếp Tòng kia, thân phận đối phương rõ ràng khiến Ưng luống cuống tay chân, Uyên không muốn để hắn bởi vì nhớ bạn mình mà cảm thấy thương tâm hay khổ sở, cho nên chủ động đứng lên ứng chiến. Nhưng trước đó, hắn cảm thấy mình nên tìm hiểu một số tình huống đã.
“Anh còn nhớ trước đó người này sử dụng vũ khí gì không?”
Khi Uyên hỏi Hình Viêm như vậy, Hình Viêm tựa hồ cố gắng nhớ lại, nhưng đáp án cuối cùng vẫn khiến người ta phải thất vọng, Hình Viêm lắc đầu.
Một bên khác, Đoạn Ly tựa hồ cũng đang cố hồi tưởng một số chuyện, hắn nói, “Chỉ cảm thấy lúc đó mình chết rất nhanh, vừa đối mặt liền chết… Nếu lúc ấy không có đạo cụ bảo mệnh trên người, có lẽ hôm nay tôi không thể đứng ở đây.”
Trong lòng Uyên rối rắm, phải biết rằng thực lực Hình Viêm và Đoạn Ly cũng xem như phi thường cường hãn, đặc biệt là Hình Viêm hiện tại, Hình Viêm sau khi trở thành kẻ truy sát.
Ý chí mật thất cải tạo hắn thành kẻ truy sát, đồng thời cũng tăng cường một số năng lực cho hắn. Cho nên hắn có thể sử dụng kỹ năng không gian càng thuần thục hơn, gần như có thể tùy tâm sở dục mà khống chế không gian trong một khu vực nhất định, không những có thể sử dụng đao không gian vô hình để tổn thương kẻ địch, hơn nữa, hắn có thể lấy mình làm tâm tạo ra hiện tượng không gian biến dạng.
Mà cái gọi là hiện tượng không gian biến dạng, có thể phá người ta thành mảnh nhỏ; đầu thân, tay chân đều sẽ bị biến dạng đứt lìa, bị đưa tới những vị trí không gian bất đồng. Tới lúc đó, cho dù kẻ địch có bản lĩnh thông thiên thế nào, cũng không thể nhặt xác mình về được.
Hình Viêm là một đối thủ cực kỳ đáng sợ, Uyên đã từng tính toán tính khả thi của việc đánh bại hắn, nhưng sau khi suy nghĩ và tưởng tượng, phát hiện xác suất là năm năm, bởi vì Uyên đã phục chế vũ khí của Hình Viêm, dưới tình huống hiểu biết rõ vũ khí của đối thủ, hắn cũng có thể sử dụng sức mạnh không gian để phản kích.
Uyên nghĩ tới đây liền ghen tị, đúng vậy, hắn ghen tị với thiên phú của Hình Viêm, người này có bản lĩnh cường giả trời sinh, hắn thậm chí không cần không ngừng tranh đấu như Uyên, liền có thể trở nên thập phần cường hãn, nếu có cấp bậc để đánh giá thiên phú, Hình Viêm có lẽ thuộc về cấp SSS. (anh ý quả thật soái nhất truyện này:))) la giản xách dép cho sức mạnh của anh)
Thế nhưng, cho dù là Hình Viêm hiện tại, dường như cũng kiêng kị đối thủ trước mặt. Nhiếp Tòng an tĩnh đứng ở phía đối diện, tựa hồ đang chờ đợi đám người Uyên ra tay trước, hắn thoạt nhìn không có chút tinh thần nào, đôi mắt đỏ cộng thêm gương mặt tái nhợt, thân thể lại gầy yếu như que củi…
Nếu phải hình dung, quả thực giống như người bị trường kỳ tra tấn.
Ưng bên này nhịn không được gọi tên Nhiếp Tòng, kỳ thật hắn cũng biết Nhiếp Tòng sẽ không trả lời, nhưng lòng nhịn không nổi, vẫn ôm tâm lý may mắn, vẫn kỳ vọng người kia sẽ đáp lại lời hắn.
Nhưng kết quả nằm trong dự đoán, Nhiếp Tòng vẫn đứng ở đó, không chớp mắt, nhìn chằm chằm mọi người.
“Hắn phỏng chừng sẽ không để chúng ta qua dễ dàng như vậy, muốn lên sao?” Tề Lăng nhịn không được chen một câu vào, mọi người do dự một lát, lúc này, Uyên mở miệng, “Tôi sẽ đi thăm dò trước, mọi người cẩn thận.”
Mọi người đều gật đầu đồng ý, vì thế Uyên vung lưỡi đao, biến thành một cây trường cung.
Kỳ thật nếu sử dụng vũ khí tầm xa, súng sẽ phù hợp hơn một chút, nhưng Uyên lại thích cây trường cung này hơn, nguyên chủ của nó là một trong những cao thủ của đấu trường Tu La, người này có thể đoạt mệnh từ khoảng cách ngoài ngàm dặm.
Tuy rằng người sử dụng cung tiễn và các loại vũ khí tầm xa khác sẽ có nhược điểm khi cận chiến. Nhưng trên chiến trường, kỹ năng cây cung này thật sự giống như gian lận vậy, phạm vi công kích của nó có thể bao trùm toàn bộ đấu trường Tu La, một lần tấn công có thể diệt hơn nửa số người trên đấu trường Tu La, những mũi tên đó đổ ập từ hư vô xuống chiến trường như một hồi mưa tên, chúng đều được cô đọng từ năng lượng, khi chạm đất sẽ dẫn phát những vụ nổ quy mô lớn.
Cây cung này, Uyên phải trăm cay ngàn đắng mới phục chế được, chủ nhân cây cung quả thực là một người thật sự cẩn thận và không thích tử vong, hắn tạo võng phòng ngự bằng tên xung quanh mình, tự động tấn công 3600 không góc chết, hầu như không có ai có thể tới gần hắn. Đáng nhắc đến là, những mũi tên do cây cung này “bắn” ra đều có thuộc tính hút máu, nói cách khác, nó sẽ tạo thành thương tổn với kẻ địch, hơn nữa trị liệu người cầm cung.
Đồng thời, nguyên chủ cây cung này cũng là người đạt được kỷ lục người sống lâu nhất trên đấu trường Tu La, Uyên chỉ là số hai.
Uyên vỗ cây cung trong tay, hình thái trăng non hoàn mỹ, nhan sắc thiên về màu lam sẫm, không cần chuẩn bị mũi tên, chỉ cần kéo dây cung, liền có thể tự động sinh ra một mũi tên nửa trong suốt màu thủy lam, mỗi lần kéo cung đều hao tổn thể năng và năng lượng, nếu liên tục “bắn” cung, bắn ra hơn một ngàn mũi tên, sự hao tổn này không phải thứ người bình thường có thể thừa nhận được.
Uyên tuy cũng đã quen tay với vũ khí này, nhưng cũng không thể điên cuồng tiêu hao năng lượng như nguyên chủ của nó. Cũng không phải Uyên thiếu năng lượng, mà là do hắn phải sử dụng quá nhiều loại vũ khí, cần phải tiết kiệm.
Cho nên hắn rời khỏi đội, nhảy tới một nơi cao, kéo cung trong tay, nhắm về phía Nhiếp Tòng ở đối diện.
Vào thời điểm hắn kéo cung, Nhiếp Tòng bên kia cũng thấy được động tác trắng trợn của hắn, toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn lên người Uyên.
Đây thực ra là một cơ hội, mọi người trong đội ngũ đều nhận ra cơ hội này, Nhiếp Tòng đã rời lực chú ý đi, La Phong trực tiếp lắp ráp vũ khí thành ống phóng tên lửa, nhắm ngay Nhiếp Tòng bắn qua một pháo.
Kỳ quái chính là, Nhiếp Tòng không phòng vệ, ánh mắt hắn vẫn chăm chú nhìn Uyên, khi một pháo của La Phong lao tới, thân thể hắn cũng không di động dù chỉ một bước, đạn pháo trực tiếp nổ mạnh, sương khói đen đặc lập tức nuốt trọn vòng chiến đấu nhỏ hẹp, lúc này Uyên đã kéo căng dây cung, một mũi tên xuyên qua, nháy mắt liền xua tan làn sương khói.
Nhiếp Tòng đứng đó vẫn không tổn hao lông tóc gì, uy lực của vụ nổ như chưa từng ảnh hưởng tới hắn, ngay cả quần áo cũng sạch sẽ, quanh chân hắn có một vòng tròn sạch sẽ, mà ngoài phạm vi vòng tròn này, sàn nhà đều cháy đen vì vụ nổ.
“Lực phòng ngự này, mãn cấp.” Uyên ngồi xổm trên sân thượng lầm bầm, nhưng chưa tới nửa giây liền phản bác câu chữ của chính mình, “Không đúng, càng giống hấp thu công kích hơn.”
Nhưng trong nháy mắt Uyên đang suy nghĩ kia, chuyện khiến hắn kinh ngạc không thôi đã xảy ra, Uyên đột nhiên cảm giác trước mắt mình loáng lên một cái, hắn theo bản năng lợi dụng cung trong tay kích phát võng phòng ngự, cùng lúc đó, Nhiếp Tòng liền nháy mắt xuất hiện trước mặt hắn, Nhiếp Tòng không sử dụng bất luận vũ khí gì, chỉ dùng tay không chạm qua.
Tuy rằng cái chạm này đã bị Uyên theo bản năng ngăn cản được, nhưng lòng hắn vẫn còn sợ hãi, bởi vì hắn không nhận thấy được đối phương tới trước mặt mình như thế nào, hơi giống thuấn di, chẳng lẽ tên này cũng có sức mạnh không gian sao?
Nhưng Uyên rất quen thuộc với “sóng” không gian, cho dù sức mạnh không gian, thời điểm sử dụng cũng sẽ sinh ra “sóng” năng lượng… nhưng tên này lại không có! Trên người Nhiếp Tòng, cái gì cũng không có! Uyên không cảm thấy bất luận năng lượng gì trên người người này, hắn ta trống rỗng, rõ ràng thân thể còn ở đằng kia, Uyên lại cảm thấy đối phương căn bản không ở đó.
Nhận thức khủng khiếp này khiến Uyên cảm thấy sợ hãi, bởi vậy hắn lùi ra khỏi vòng công kích của đối phương, sau đó hắn không tự giác mà nhìn cây cung của mình một cái, cây cung này vừa thay Uyên ngăn cản công kích của kẻ địch, không biết vì sao, cây cung sau khi bị Nhiếp Tòng chạm vào liền trở nên ảm đạm không ánh sáng.
Nhận thấy dị trạng vũ khí của mình, một ý tưởng đáng sợ thành hình trong đầu hắn, hắn một lần nữa lui về đội ngũ của mình, hơn nữa nhanh chóng nói với mọi người, “Cẩn thận, năng lực của tên kia có lẽ là “xóa bỏ”!”
“Xóa…bỏ!?” Mọi người nghe thấy từ này, phản ứng khác nhau, nhưng khuôn mặt đều lộ ra lo lắng.
Cái gọi là xóa bỏ, chính là xóa bỏ công kích, xóa bỏ sự vật, xóa bỏ sinh linh, thậm chí xóa bỏ nhân quả.
Không phải hủy diệt, chỉ là đơn thuần xóa bỏ, giống như dùng cục tẩy, tẩy sạch hình vẽ trên giấy trắng vậy, nếu bị đối phương chạm vào, chỉ sợ sự tồn tại của bản thân cũng sẽ như hình ảnh dưới cục tẩy vậy, bị xóa bỏ.
Cho nên, thời điểm nghe thấy Uyên nói vậy, mọi người đều chấn kinh, “Năng lực này cũng con mẹ nó quá biến thái!”
Uyên lại tiếp tục nói, “Chỉ sợ bất luận công kích gì cũng sẽ không có hiệu quả với hắn, hắn có thể xóa bỏ mọi thương tổn. Nhưng có một chuyện tôi có thể chắc chắn, cho dù kẻ địch sử dụng năng lực gì, thời điểm hắn sử dụng cũng sẽ tiêu hao năng lượng của bản thân hắn, cho nên nếu chúng ta liên tục không ngừng công kích hắn, hắn phải không ngừng xóa bỏ công kích của chúng ta, cũng vì thế mà tiêu hao năng lượn.”
Đoạn Ly nói, “Nói cách khác, chỉ cần không ngừng tấn công hắn, khiến hắn cạn kiệt năng lượng là được đúng không?”
Uyên lại lắc đầu, “Không hẳn, tôi sợ đối phương còn có kỹ năng hấp thu, hấp thu năng lượng để bổ sung cho bản thân, chúng ta không ngừng công kích sẽ gây ra hiệu quả hoàn toàn ngược lại.”
“Vậy chẳng phải quá tồi tệ hay sao… Tên này sao có thể lợi hại như vậy.” A Lam nhịn không được đánh giá Nhiếp Tòng đối diện, hắn tựa hồ đã nhận ra cái gì, “Hắn thoạt nhìn thực suy yếu.”
“Suy yếu?” Uyên nghe thấy lời A Lam, cũng không nhịn được mà đánh giá lại kẻ địch, đúng vậy, khi nhìn thấy Nhiếp Tòng lần đầu tiên, mọi người đều cảm thấy hắn thoạt nhìn thực suy yếu, sắc mặt tái nhợt, dáng người gầy yếu như que củi, trạng thái còn phảng phất như bị tra tấn trường kỳ, cả người cũng trống rỗng vô hồn.
Nhiếp Tòng tựa hồ cũng không thích một đám địch nhân đối diện ríu rít thảo luận, hắn đột nhiên biến mất trước mắt mọi người, sau đó duỗi tay về phía Đoạn Ly cách hắn gần nhất, Đoạn Ly nhạy bén phản ứng lại, lập tức giơ lưỡi dao trực tiếp cắm sâu vào mặt đất, phá vỡ sàn nhà, hơn nữa kéo dãn khoảng cách giữa mình và Nhiếp Tòng.
“Tuyệt đối không thể chạm vào hắn!” Đoạn Ly rống lớn, lui về phía sau. Mọi người nghe vậy cũng lùi lại, A Lam được bảo vệ, bởi vì Đoạn Ly đã nhào lên kéo hắn ra sau lưng.