Đọc truyện Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn – Chương 174
Xuất hiện trước mặt đám người Hình Viêm chính là một con sâu thật to mà bọn họ chưa từng thấy trước đây. Nó hơi giống một con rết khổng lồ, quay cuồng uốn lượn trong nước, nó có một cái đầu lớn đen như mực, trên đầu có hai cái sừng nhòn nhọn, cơ bản không nhìn thấy mắt nó, chỉ thấy miệng rộng mọc đầy răng nhọn.
Nó rướn thân mình lên khỏi mặt nước, tuy rằng không có mắt, nhưng nó vẫn chuẩn xác hướng về phía bọn Hình Viêm mà gào rống, âm thanh nó phát ra rất dài rất bén nhọn, nhưng khi truyền tới tai nhân loại, âm thanh này lại thực nhỏ.
Hơn nữa, sau khi con rết này phát ra tiếng kêu bén nhọn, đám người Hình Viêm đột nhiên ý thức được, những gợn nước nổi lên ngày càng nhiều, đám sâu kỳ quái kia không biết là chui từ góc nào ra, liền cứ như vậy, từng con từng con ngoi đầu lên khỏi mặt nước!
Ba người Hình Viêm lập tức cảm thấy nguy cơ tứ phía, bọn họ quan sát hoàn cảnh xung quanh, nhưng thực bất hạnh, địa phương quỷ quái này đâu đâu cũng là nước, không có bất luận đường nào để chạy trốn, bọn Hình Viêm nếu muốn sống sót, hoặc là thi bơi cùng đám rết này, hoặc là giết ra một con đường.
“Đội trưởng… Làm sao bây giờ?” Johan vô thức biến ra ma trượng của mình, nhưng rất nhanh liền nhớ ra, trong gian mật thất này, ma pháp không có bất luận tác dụng gì. Nhưng chiến đấu trong mật thất khiến Johan quen ỷ lại vào vũ khí của mình, thói quen ỷ lại khiến hắn cảm thấy không gì ma pháp không làm được, đến khi hắn mất đi hết thảy, hắn cảm thấy bản thân mình luống cuống không biết phải xử lý thế nào.
Hình Viêm cũng có chút ảo não, thực ra, nếu chỉ có một mình hắn, hắn có thể thực dễ dàng sống sót, dù sao hắn cũng có kỹ năng hệ không gian, cho dù bị mật thất này hạn chế không ít, nhưng muốn giữ mạng thì cũng không phải việc khó. Khó ở chỗ, hắn không thể bỏ mặc không quan tâm đến đồng bạn mình.
“Cậu cảm thấy chúng ta bơi nhanh hơn đám rết đó sao?” Hình Viêm nói.
Giang Lập tiến lên một bước, theo bản năng vẩy ra một đám bột phấn, đồng thời nói: “Xem hình thể của chúng nó, xem ra thực thích ứng với sinh hoạt trong nước.”
Johan chỉ cau mày nói: “Ồ? Tại sao con rết lại biết bơi?”
“Địa phương quỷ quái này không thể dùng lẽ thường mà đánh giá được.”
Ba người thảo luận rất nhanh thì xong, đều không hẹn mà bày ra tư thế nghênh chiến, Johan dứt khoát thu hồi vũ khí của mình, trong khoảng thời gian ngắn mà biến mình thành một pháo đài treo đủ loại súng ống, khi đám rết ghê tởm đó định bò khỏi mặt nước công kích bọn họ, bọn họ liền biến nơi nghỉ ngơi tạm thời này thành chiến trường.
Đám sâu đều sợ hãi lửa và đạn, hỏa lực dày đặc có thể tạm thời áp chế chúng, chúng sẽ cuộn tròn lại sau đó chìm xuống nước, nhưng không tới vài phút lại tiếp tục lao tới, từ bốn phương tám hướng bò ra, chúng nó cách đám người Hình Viêm càng ngày càng gần, chúng vây quanh ba người Hình Viêm thành một vòng tròn, hoàn toàn bao vây lại.
“Quá con mẹ nó tệ hại! Tôi đã tưởng tượng ra cảnh đám sâu này bò lên một ngụm cắn rớt đầu tôi! Johan một bên điên cuồng khai hỏa một bên lớn tiếng kêu to, hắn căn bản không cần nhắm chuẩn, sâu quá nhiều, diện tích lớn số lượng đông, súng tùy tiện bắn, bất luận viên đạn nào cũng có thể bắn trúng mục tiêu.
Nhưng cũng không thể ngăn cản tiến công của Trùng quần.
“Giang Lập!” Hình Viêm lúc này hô tên đồng đội, hắn lợi dụng tùy thân mật thất đổi vũ khí thành một cây súng phun lửa, cây súng này là một loại đạo cụ, có thể phun ngọn lửa cực nóng trên diện rộng, nó có thể giúp bọn họ ngăn cản Trùng quần một thời gian.
Hình Viêm giơ súng phun lửa lên liền khai hỏa, đốt cháy những con rết đang từ bốn phương tám hướng bò tới, Giang Lập hiểu ý đội trưởng, hắn cũng tiến lên, bột phấn trong tay như suối không cạn, những bột phấn đó bị hắn rắc vào ngọn lửa, ngọn lửa liền phảng phất như được trợ lực, cuồn cuộn thiêu đốt.
“Hỏa phấn, là một nhiên liệu đặc thù, có thể trong một thời gian dài duy trì ngọn lửa cực nóng.” Giang Lập vẩy hỏa phấn lên những ngọn lửa xung quanh, như vậy, ngọn lửa liền tạo thành một cái vòng lớn, không chỉ vây đám người Hình Viêm trong vòng lửa, cũng tạm thời cản trở Trùng quần ở bên ngoài.
“Đám sâu đó rất sợ ngọn lửa nhiệt độ cao, bò qua vòng lửa chúng sẽ biến thành tro bụi, lại cung cấp nhiều nhiên liệu hơn cho ngọn lửa, hẳn có thể duy trì được một lúc…” Giang Lập nói, “Chỉ sợ đám sâu này thông minh, bò trong nước một lúc rồi mới bò lại đây, hoặc phun nước lên vòng lửa, thì vòng lửa này sẽ dễ dàng bị phá giải.”
Hình Viêm cau mày, sắc mặt hắn trắng như tờ giấy, trạng thái hắn thoạt nhìn cũng không tốt: “Ít nhất có thể tranh thủ được một lúc.”
“Hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ?” Johan nói, dừng một chút, lại nói với Hình Viêm: “Đội trưởng, anh có ổn không? Sắc mặt anh rất kém.”
“Không sao, trước hết phải nghĩ biện pháp thoát đi.” Hình Viêm nói, hắn nhìn chằm chằm vào đám sâu ngoài vòng lửa, “Tôi cũng không tin đám sâu đó không có nhược điểm nào.”
“Chúng sợ lửa.”
“Không chỉ là lửa, chỉ cần là sinh vật… nên có nhiều phương pháp có thể tiêu diệt chúng!”
Mọi người cố hết sức xoay sở, bộ đàm trên người Johan đột nhiên vang lên.
“Là Vương Việt.” Johan kinh hô, tức khắc bật bộ đàm lên, âm thanh Vương Việt vang lên, “Đội trưởng!”
“Tôi đây, cậu thế nào?” Tình huống khẩn cấp, Hình Viêm tận lực nói ngắn gọn.
“Tôi ở ngay phụ cận các anh, đứng ở đó đừng cử động! Tôi tới tìm các anh.” Vương Việt cũng biết thời gian không đợi người, nói một câu xong liền cắt đứt liên lạc.
“Rất tốt, xem ra chúng ta có cứu viện.”
Hình Viêm hiếm thấy nở nụ cười, cho dù sắc mặt hắn vẫn trắng bệnh khiến người không nỡ nhìn thẳng.
Điều này khiến Johan cùng Giang Lập đều lo lắng không ngừng, Giang Lập nói, “Đội trưởng, sắc mặt anh thoạt nhìn rất tệ, tôi nghĩ anh cần trị liệu một chút.”
Hình Viêm cũng phát hiện tình huống thân thể mình, hắn không phải loại người ở thời khắc mấu chốt còn cậy mạnh, bởi vì cậy mạnh lúc này chỉ mang tới càng nhiều nguy hiểm cho đội ngũ lúc sau, vì thế ba người đều ngồi trên chiếu, Giang Lập ngồi xổm bên người Hình Viêm, kéo ống tay áo đội trưởng, bôi bột phấn lên cánh tay đối phương.
“Kỳ quái, đội trưởng… trên người anh không có vết thương ngoài da, nhưng sự sống của anh lại không ngừng bị tiêu hao.” Bột phấn của Giang Lập dường như có công năng đặc thù, nó có thể thông qua phương thức thần kỳ nào đó khiến Giang Lập biết được tình huống thân thể một người.
“Hay là trong nước kia có kí sinh trùng?” Johan xen mồm, nhưng có lẽ hắn đã vô tình nói trúng trọng điểm, Hình Viêm cùng Giang Lập tức khắc tái mặt.
__________
Cuối cùng, người ngoài hành tinh dẫn theo Vương Việt cùng La Giản tìm được đoàn người Hình Viêm, bọn họ trực tiếp dùng lửa và đạn pháo mở đường trong nước, một đường giết sâu một đường lội qua, cuối cùng đi tới trước mặt đám người Hình Viêm.
Ngọn lửa của La Giản nổi lên tác dụng rất lớn, cho dù việc này tiêu hao phần lớn lực lượng của hắn, thế nhưng La Giản không lo lắng, năng lực khôi phục của hắn cũng mạnh mẽ bậc nhất.
Sau khi thanh trừng gần như sạch sẽ đám sâu xung quanh, nhưng mọi người biết hiện tại vẫn chưa thể thở phào nhẹ nhõm, bởi vì số lượng sâu quá nhiều, không tới mười lăm phút là đã có thể ngóc đầu trở lại, không cho bọn họ chút thời gian nào để thở dốc.
Hơn nữa, hiện tại bọn họ cũng gặp phải một tình huống xấu.
La Giản ngồi xổm bên người Hình Viêm, hiện tại sắc mặt Hình Viêm đã bắt đầu biến thành màu đen, môi đã tím xanh, hắn nằm trên mặt đất khô ráo, nhắm chặt mắt, hơi thở thoi thóp, La Giản dùng ngón tay sờ mặt cùng cổ hắn, dò xét tình huống thân thể hắn.
“Trong nước có trứng trùng, thứ kia sau khi xâm nhập cơ thể sẽ tiêu hao năng lượng của sinh vật đó, chúng giống như quỷ hút máu mắt thường không thấy được, không biến cậu thành thây khô sẽ tuyệt đối không bỏ qua.” Người ngoài hành tinh nhìn ra trạng thái của Hình Viêm, bớt thời giờ mà giải thích cho La Giản.
Đồng thời, người ngoài hành tinh cũng quan sát Johan cùng Giang Lập, “Trên người hai tên này cũng có, chẳng qua phát tác tương đối chậm.”
Johan cùng Giang Lập hai mặt nhìn nhau, sắc mặt trắng bệch, bởi vì thời gian cấp bách, bọn họ không kịp dò hỏi Vương Việt cùng La Giản xem người ngoài hành tinh đột nhiên xuất hiện này là ai, cũng không kịp tỏ vẻ cảm thán kinh ngạc với vẻ ngoài thần kỳ của hắn, lực chú ý của bọn họ đều đặt lên người đội trưởng nhà mình.
“Anh có biện pháp chữa khỏi cho hắn sao?” Johan cẩn thận lại nôn nóng dò hỏi người ngoài hành tinh.
Nhưng Norn chỉ mặt vô biểu tình nhìn hắn một cái, trả lời: “Nếu tôi có biện pháp, trạm không gian này đã không bị thất thủ.”
“Có ý gì?” Johan trong lúc nhất thời không hiểu gì.
Norn cũng không để ý trạng thái trên mây của Johan, hắn kiên nhẫn giải thích: “Trứng trùng rất nhỏ, mắt thường không thể thấy được, trong tình huống bình thường chúng sẽ thông qua miệng vết thương xâm nhập vào trong cơ thể cậu, tuần hoàn trong mạch máu của cậu, dần dần như tằm mà ăn thân thể cậu, mất máu choáng váng chính là biểu hiện đầu tiên.”
Norn nói, đột nhiên lấy ra mấy ống tiêm trên người, hắn nói với Johan: “Sâu trên người các cậu còn chưa phát tác, dùng thứ này có thể ức chế được một thời gian.”
Norn nói xong, mạnh mẽ kéo Johan cùng Giang Lập qua chích.
La Giản bên này không rảnh quan tâm tới bọn họ, hắn cúi đầu chăm chú nhìn Hình Viêm, đối phương vẫn an tĩnh nằm trên mặt đất, khuôn mặt tuấn tú ngẫu nhiên sẽ xuất hiện một tia thống khổ, cho dù Hình Viêm luôn là người thực nhẫn nại, nhưng trong lúc hôn mê, cũng không khỏi bày ra một mặt yếu ớt.
“Đội trưởng thế nào?” Vương Việt cũng nhìn chằm chằm Hình Viêm, trong lòng không khỏi nôn nóng bất an, hắn từng chứng kiến rất nhiều cái chết, nhưng hắn ghét loại tử vong này xuất hiện trên những người hắn quan tâm.
“Tôi có biện pháp lấy sâu trong người hắn ra, nhưng tôi cần một chút thời gian.” La Giản cầm tay Hình Viêm, ôn nhu vuốt ve, sau đó quay đầu nhìn Vương Việt bên cạnh, “Thời gian của hắn không còn nhiều, nhưng tôi cần thời gian, những sâu đó lại tới, cậu có thể giúp tôi ngăn cản chúng nó sao?…Cậu phải biết, trong giai đoạn trị liệu, không chỉ Hình Viêm, ngay cả tôi cũng không có lực công kích, một khi tôi bị cắt ngang, Hình Viêm sẽ chết.”
Vương Việt sau một thời gian ngắn ở chung với La Giản liền tin tưởng đối phương, hắn nghe thấy vậy liền lập tức gật đầu nhận lệnh, tỏ vẻ mình tuyệt đối sẽ ngăn cản đám sâu ghê tởm đó ở bên người, La Giản liền yên tâm, đem toàn bộ lực chú ý đặt lên người Hình Viêm, hắn biến hóa vũ khí của mình, hơn nữa hít sâu một hơi.
La Giản cũng không thiếu vũ khí, hắn có rất nhiều loại vũ khí, đa dạng đến mức ngay cả hắn cũng không đếm được, cho nên hắn chỉ biết sử dụng những cái hắn am hiểu, sử dụng được. Mà trong chiến đấu, vũ khí loại hình trị liệu cũng là một sự cần thiếu không thể thiếu, chẳng qua, vũ khí như vậy quá hiếm, có thể gọi là tài nguyên khan hiếm trong mật thất.
Lúc trước La Giản đã từng đưa quả cầu thủy tinh cho tên hề ở trên cầu thang vô tận, đó cũng là một loại hình trị liệu, nhưng trên thực tế, quả cầu thủy tinh kia là vũ khí một người chơi gọi là “bói toán sư”, tuy quả thật có tác dụng trị liệu, nhưng hiệu quả cũng không lớn.
Lúc này, La Giản nhất định phải đổi sang một phương thức trị liệu khác.
“Đây vẫn là lần đầu tiên ta sử dụng, không biết có thể làm được hay không.” La Giản lắc dù đỏ trong tay, dù đỏ liền biến thành một con dao phẫu thuật nho nhỏ, nếu tên hề còn ở đây, nhất định có thể nhận ra con dao phẫu thuật này, đúng là vũ khí của tên hề.
“Cải tạo người khác, cũng có thể cải tạo chính mình, nếu có thể khiến mình mạnh lên, vậy theo lý thuyết, cũng có thể khiến người khác mạnh lên.” La Giản giơ dao phẫu thuật, dán lưỡi dao lên ngực Hình Viêm.
Trên thực tế, vũ khí của tên hề thuộc về loại hình vũ khí trị liệu quý hiếm, có lẽ cũng có liên hệ nhất định với bản thân hắn là một người học y, tuy rằng bản thân tên hề không biết, nhưng La Giản liếc mắt là có thể nhìn được bản chất của dao phẫu thuật.
Nó có thể dùng để giết người, càng có thể dùng để cứu người.
La Giản không chần chờ lâu, thời gian từng giây một trôi qua, mỗi khi do dự đều khiến sự sống vuột qua kẽ tay một chút, La Giản cúi đầu, ghé vào ngực Hình Viêm, các đội viên xung quanh đã bắt đầu đứng lên chống đỡ Trùng quần tập kích, La Giản lại chỉ có thể ngừng thở, cầm dao phẫu thuật trong tay nhẹ nhàng cắt vào làn da trên ngực Hình Viêm.
Vào một khắc kia hắn để ý tới phương pháp sử dụng của vũ khí này.
Thực thần kì, vết dao như có lực lượng kì quái gì đó du tẩu, lực lượng kia trong nháy mắt giúp La Giản phân tích toàn bộ cấu tạo thân thể Hình Viêm, hắn có thể thông qua dao phẫu thuật nho nhỏ này cảm giác được từng tế bào trên người Hình Viêm đang hò hét, cảm giác kia khiến người ta run rẩy, cũng khiến La Giản hiểu được suy nghĩ của tên hề.
Suy nghĩ thông qua con dao này cải tạo người khác.
Nhưng cũng tiêu hao tinh thần lực rất lớn, La Giản nắm dao, lực chú ý chỉ tập trung không tới một phút đồng hồ, liền lập tức cảm thấy đầu mình đau tới nứt ra, phảng phất như sắp vỡ thành hai nửa, đau tới mức toàn thân hắn đều đổ mồ hôi lạnh.
Khó khống chế, cái vũ khí này.
La Giản nuốt nuốt nước miếng, hắn ấn lưỡi dao xuống, lưỡi dao cắt qua làn da Hình Viêm, có giọt máu đỏ thắm chảy ra, từ lồng ngực Hình Viêm rơi xuống một chuỗi màu sắc tươi đẹp.
Ánh mắt La Giản trở nên u ám, nhưng lưỡi dao của hắn không dừng lại, hắn đồng thời tạo ra không ít miệng vết thương trên người Hình Viêm, máu xôn xao chảy ra ngoài, nhưng điều này là cần thiết, thông qua miệng vết thương do vũ khí đặc thù cắt ra, đám sâu kí sinh đó sẽ theo máu chảy ra ngoài.
La Giản đồng thời móc ra một số đạo cụ từ tùy thân mật thất Vương Việt đưa hắn, thuốc tiêm bổ máu phi thường thông dụng, tiêm cho Hình Viêm một liều, quả nhiên, sắc mặt Hình Viêm trở nên hồng hào hơn nhiều.
Ta có lẽ có thể hôn hôn hắn.
La Giản nhìn chằm chằm mạt đỏ bừng trên má Hình Viêm, trong lúc nhất thời lòng tràn ngập thỏa mãn, nhưng hắn không chịu ủy khuất mà nhẫn nại bản thân, cho nên hắn cúi đầu lại gần, dán lên môi Hình Viêm.
Mà trong một giây hắn hôn lên, Hình Viêm mở mắt.