Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

Chương 167


Đọc truyện Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn – Chương 167

Đấu trường Tu La.

Ưng đã lâu không rời khỏi cây đại thụ kia, hắn xuyên qua chiến trường đao quang kiếm ảnh, đi tới nơi La Giản đã rời đi, ở đó có một con sói lớn màu xám nằm, bộ lông mềm mại xõa đầy đất.

“Tôi sớm nên nghĩ ra đó là cậu.”

Ưng bò lên phiến đá chênh vênh, ngồi xổm bên người sói, thuận tay sờ sờ đầu nó. Sói vẫn không nhúc nhích, nhắm chặt hai mắt, tĩnh lặng như đã chết, Ưng biết nó đang chờ đợi cái gì, Ưng cũng biết nguyên nhân nó không muốn rời đi, bởi vì con sói này là một phần linh hồn của “Hình Viêm” hóa thân thành.

Kẻ truy sát từ đầu đã giao thác một phần nhỏ linh hồn của hắn cho Ưng. Cách nói này khá là trừu tượng, bởi vì theo lẽ thường, linh hồn một người sống là không thể phân tách, mạnh mẽ phân tách sẽ khiến người kia thần chí không rõ, suy yếu đến chết, hồn phách bị xé rách cũng không thể hợp hai thành một, cuối cùng sẽ tan thành mây khói, không có kiếp sau.

Nhưng mật thất tồn tại khả năng đi ngược lại định luật này.

Kẻ truy sát luôn nói cho Ưng, hắn là linh hồn ra đời trong hỗn độn của mật thất, nhưng kỳ thật lòng Ưng hiểu rõ, chân chính bóng tối hỗn độn, tuyệt đối không thể sinh ra sinh mệnh hoặc ý chí nào, bởi vì trong bóng tối vô tận không có điểm cuối kia, cái gì cũng không có, không có vật chất, không có sinh mệnh, không có linh hồn.

Mật thất cũng tuyệt đối không thể phạm phải sai lầm thấp cấp như vậy, cho một hồn phách xa lại tiến vào thân thể kẻ truy sát, khống chế hành động của kẻ truy sát. Bởi vì đối với ý chí mật thất, muốn khống chế đạo cụ thì không được để nó tự có ý thức, không ai muốn thời điểm cầm vũ khí đi công kích kẻ địch, vũ khí lại không chịu phối hợp động tác của mình, không nghe theo mệnh lệnh của mình, ném sạch cơ hội bạn đã vất vả xây dựng nên chỉ trong một tích tắc.

Cho nên thời điểm ý chí mật thất sử dụng người chơi chế tác thành kẻ truy sát, sẽ khóa trụ linh hồn người chơi, đập nát tự chủ của bọn họ, biến bọn họ thành con rối nghe lời, vì thế từ đây, bọn họ sẽ không nói, không thể giao lưu, chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh mà hành động, bị nhốt trong nhà giam do chính thân thể mình tạo thành, vĩnh viễn không thể siêu sinh.

Theo đạo lý như vậy, Hình Viêm là một trường hợp đặc biệt, mật thất hẳn đã sớm phát hiện ra, hơn nữa phá hủy hắn, nhưng cho tới nay, kẻ truy sát Hình Viêm vẫn sống tốt như trước, thậm chí có thể gọi là tung tăng nhảy nhót, ngẫu nhiên Hình Viêm còn cãi lời ý chí mật thất mà tự mình hành động, ví dụ như công khai cứu La Giản vài mạng.

Điểm này kỳ thật khiến Ưng cảm thấy khó hiểu, hắn đoán trên người Hình Viêm đã xảy ra chuyện kỳ quái gì đó, có quan hệ tới ý chí mật thất, có thể để hắn cãi mệnh lệnh lại không bị trừng phạt, có thể để hắn giữ lại ý chí không bị phá hủy… Chuyện như vậy, mới có thể biến hắn thành dáng vẻ hôm nay.

Nhưng, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?

Ở thời điểm La Giản còn chưa tới đấu trường Tu La, Ưng từng có tính toán, giao thân thể “Uyên” cho Hình Viêm, để Hình Viêm gánh vác trọng trách hủy diệt mật thất, Hình Viêm có ý chí và kỹ xảo chiến đấu phi phàm, nếu có thời gian, còn có thể để hắn tôi luyện nhiều hơn ở đấu trường Tu La.

Nhưng mà sau khi cân nhắc rất lâu, Ưng lại chậm chạp không thể đưa ra quyết định, nguyên nhân chính là, trên người Hình Viêm có điểm đặc biệt đáng ngờ, khi hắn trở thành kẻ truy sát, tại sao hắn lại có thể khác biệt với “đồng loại” xung quanh?


Chỉ là một việc ngoài ý muốn, hay đây là bẫy rập mật thất cố tình thiết kế cho Ưng?

Ngờ vực khiến từng bước Ưng đi đều gian nan, mọi hành động đều vì một điểm nghi kị này mà không thể triển khai, hắn đành phải tiếp tục im lặng trầm mặc, kiên nhẫn rồi lại sốt ruột, tiếp tục chờ đợi, sau đó, La Giản liền xuất hiện.

Nhưng ai có thể đảm bảo, sự xuất hiện của La Giản ở đấu trường Tu La không phải là bẫy rập mật thất cố ý thiết kế vì Ưng?

Nhưng mà, khi La Giản nói cho Ưng, Hình Viêm… là kẻ truy sát kia, cố ý sử dụng năng lực không gian đưa La Giản tới thế giới này, không biết tại sao, Ưng thế nhưng lại thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Hắn hiểu, kẻ truy sát rốt cuộc vẫn đứng bên phe hắn.

“Thực đáng tiếc, nhưng cậu phải hiểu, hắn có lẽ cuối cùng cũng không quay về nơi này.” Ưng ngồi xổm, tiếp tục dùng tay vuốt lông sói, xúc cảm mềm mại khiến hắn yêu thích không buông tay.

Sói cuối cùng có phản ứng, hắn lười nhác nâng mí mắt nhìn Ưng, đôi mắt lập lòe ánh sáng đỏ dưới ánh mặt trời cũng màu đỏ, hắn quay đầu sang một bên, đổi tư thế, tiếp tục nằm bò, La Giản đã rời đi thật lâu, hương vị tàn lưu cũng đã biến mất, nhưng sói vẫn luyến tiếc, hắn dùng móng vuốt lớn cào cào mặt đất, lỗ tai cũng gục xuống, bộ dáng kia, thực đáng thương.

Ưng cảm thấy có chút buồn cười, cũng không thể không an ủi hắn, nói: “Yên tâm đi, kỳ thật cũng không phải chờ quá lâu.”

“Bởi vì thời khắc quyết chiến sắp tới.”

_____________

Phó bản mật thất nhiều người.

Thời gian: Ba giờ

Nhân số: Năm người

Mục tiêu: Di tích vũ trụ là trạm không gian bỏ hoang trôi nổi trong vũ trụ, sinh vật vũ trụ con người không biết trong ba tiếng sau sẽ thao tác sai mà va chạm vào tiểu hành tinh dẫn tới diệt vong, mục tiêu nhiệm vụ là tìm được thuyền cứu hộ rời khỏi trạm không gian.


Lưu ý đặc biệt: Mật thất này bị hạn chế, chỉ có thể sử dụng vũ khí nóng hiện đại hoặc vũ khí lạnh bình thường, vũ khí tương lai được giải khóa có thể sử dụng, không thể dùng các loại đạo cụ ma pháp, vũ khí và kỹ năng ma pháp sẽ bị suy yếu ở hạn mức lớn nhất.

Mặt trái tờ giấy nhiệm vụ viết:

“Mấy thứ kia, chúng vào bằng cách nào?”

“Ôi! Thượng đế! Không thể dùng ma pháp… tôi chẳng phải đã bị phế sao?” Soái ca máu lai cao lớn trong đội ngũ kêu lên, tên hắn gọi là Johan, tên tiếng Trung không biết. Hắn thống khổ che mặt mình, vẻ mặt khó có thể tin được, xem ra vị trí của hắn là ma pháp sư trong đội.

Thế nhưng, La Giản vẫn muốn phun tào.

Tên này ít nhất thân cao trên 1m9, dáng người cao lớn thể trạng cường tráng như vậy, nói hắn không phải tay cận chiến múa đại đao, La Giản còn không tin, nhưng tên này lại cố tình là cái dùng ma pháp, bởi vì La Giản đã thấy hắn lấy ra một ma trượng siêu cấp dài, đỉnh trượng còn nạm khối đá quý màu băng lam lớn.

“Nhiệm vụ còn tặng kèm một tấm bản đồ trạm không gian, bên trên có đánh dấu vị trí thuyền cứu hộ.” Chu nho thân cao không khác đứa nhỏ La Giản là bao mở miệng nói chuyện, đồng thời còn lắc lắc bản đồ trong tay mình, tên hắn gọi là Vương Việt, vị trí của hắn trong đội ngũ hình như là trinh sát, do hình thể nhỏ, hơn nữa phi thường linh hoạt, vũ khí là một cây nỏ chữ thập.

Đội trưởng Hình Viêm tiếp nhận bản đồ quan sát, hơi nhíu mày: “Trạm không gian này rất lớn, có bốn tầng, thuyền cứu hộ nằm ở tầng dưới cùng, mà vị trí hiện tại của chúng ta, không biết… tóm lại cứ đi xuống dưới là được.”

“Mật thất lần này đúng là cao cấp, bối cảnh trực tiếp biến thành không gian tương lai vũ trụ.” Vương Việt tiếp tục nói, hắn thực ra là người biết ăn nói. Hắn rõ ràng cảm thấy hứng thú với kỹ thuật khoa học tương lai, lập tức quan sát địa hình xung quanh.

Hiện tại bọn họ đang ở trong một gian phòng tương tự phòng nghỉ, một không gian lập phương gọn gàng, bên trong có mấy cái khoang ngủ đông, bên cạnh khoang ngủ còn có bàn nhỏ cao cao, trên bàn cố định những vật đồng dạng cứng ngắc, xem ra sử dụng những vật đó có thể tiến hành thao tác mở khoang ngủ đông.

Nhưng nguồn điện đã bị cắt, trong phòng nghỉ một mảnh đen nhánh, nguồn sáng duy nhất là đèn pin trong tay bốn người bọn họ.

Nhân tiện nhắc tới, kỳ thật La Giản cũng cầm đèn trong tay, là đèn Minh Hỏa do vũ khí biến thành, bởi vì vũ khí ma pháp bị suy yếu, tác dụng của đèn Minh Hỏa chỉ còn công dụng chiếu sáng, đương nhiên, bởi vì thực lực của La Giản quá mạnh, cho nên hiện tại mới có thể sử dụng đèn Minh Hỏa, nếu đổi thành người khác sử dụng đèn lồng này, phỏng chừng ngay cả chiếu sáng cũng không làm được.

Hình Viêm lấy ra vũ khí của mình, tùy ý vẫy vẫy, cũng nói: “Hệ không gian của tôi đại khái cũng bị ảnh hưởng… Không, cảm giác ảnh hưởng rất lớn, cho nên ở đây, chúng ta chỉ có thể sử dụng vũ khí nóng hoặc vũ khí lạnh thông thường.”


Vương Việt nói: “Kỳ thật ý nói là, chúng ta chỉ có thể sử dụng vũ khí bình thường, vũ khí ma pháp sẽ bị suy yếu đến mức độ này là lần đầu tiên tôi thấy…” Vương Việt đang nói bỗng nhiên nhìn thấy La Giản bên người Hình Viêm, lại nói: “Bị suy yếu đến trình độ này còn có thể tiếp tục sử dụng vũ khí tương quan cũng là lần đầu tiên tôi thấy.”

La Giản quơ quơ đèn trong tay, ánh sáng u lam chiếu rọi xung quanh thành một mảnh màu lam mỹ lệ.

Người trong đội ngũ trước sau không nói gì, toàn thân trên dưới đều che kín, ngay cả giới tính cũng nhìn không ra kia, La Giản cũng biết được tên của hắn từ chỗ Hình Viêm, hắn gọi là Giang Lập, vũ khí của hắn khá hiếm và đặc biệt, chính là một loại bột phấn dùng không hết, hắn sử dụng độc.

Vương Việt nói với La Giản: “Có phải cậu nên giới thiệu bản thân một chút không?”

La Giản chỉ vào mình: “Tôi sao? Tôi gọi là Uyên.”

“Ngoại trừ tên còn có gì khác không?”

“Sở thích là ăn chocolate và đánh nhau.” La Giản nói xong còn thuận tay móc chocolate từ trong túi ra, bẹp bẹp gặm gặm, trước khi tiến vào mật thất hắn đã nhét một đống chocolate trong túi, bởi vì trong mật thất không thể tùy ý sử dụng quyền hạn GM.

Vương Việt cảm thấy hỏi cũng như không hỏi, vì thế nhìn Hình Viêm, Hình Viêm nhìn La Giản gắt gao ghé vào ôm lấy đùi hắn, có chút dở khóc dở cười, vì thế thuận tay đem đứa nhỏ bế lên, để hắn tiếp tục co trong lòng mình gặm chocolate

…….

Hành vi của Hình Viêm khiến đội viên xung quanh trầm mặc. Phát triển này không quá thích hợp, đội trưởng là kiểu người thích trẻ con sao? Tác phong cao quý lãnh diễm thường ngày đâu rồi?

Thế nhưng, cho dù các đội viên đều không hiểu, Hình Viêm cũng không muốn giải thích nhiều, hắn ôm chặt đứa nhỏ, cảm nhận hơi ấm của thân thể mềm như bông này, tiếng tim đập yếu ớt kia có thể dễ như trở bàn tay mà cảm nhận được, phảng phất như chỉ cần hơi dùng lực, đứa nhỏ này sẽ vỡ tan thành mảnh nhỏ.

Cảm giác này rất kỳ quái, Hình Viêm không quá hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn bỗng nhiên cảm thấy trên người đứa nhỏ này có gì đó rất quen thuộc, giống như gặp lại người cũ, nhưng Hình Viêm cũng xác định, mình chưa từng gặp đứa nhỏ này, như vậy, ảo giác quen thuộc này là từ đâu mà đến?

La Giản cũng không nghĩ nhiều như vậy, hắn gặm hết chocolate, vô liêm sỉ ghé miệng cọ cọ vào ngực áo Hình Viêm, trong lòng hắn mừng thầm, chờ mong ôm lấy cổ Hình Viêm, thậm chí không nguyện ý xuống đất.

Bởi vì không lâu trước, trên đấu trường Nhất Diệp Cô Chu, La Giản phát hiện một việc trên người Hình Viêm.

Kẻ truy sát từng nói với La Giản, hắn không phải Hình Viêm chân chính.

Những lời này được La Giản nhận định thành, người chơi Hình Viêm và kẻ truy sát Hình Viêm là hai người hoàn toàn tách biệt.


Nhưng mà, có một số chuyện không quá thích hợp.

Tuy rằng tính cách có điểm khác biệt, nhưng biên độ sóng linh hồn là hoàn toàn giống nhau.

Không bằng nói, Hình Viêm hiện tại khi vẫn còn là người chơi, tựa hồ có vẻ… càng hoàn chỉnh hơn một chút. Mà kẻ truy sát Hình Viêm, lại phảng phất thiếu một chút gì đó.

Hắn vẫn là hắn, rồi lại không phải là hắn.

La Giản cảm nhận được sự khác nhau này, cảm giác của hắn hiện tại rất nhạy bén, khiến hắn có thể nhìn thấu một số chuyện, nhưng cũng lẫn lộn với một số thứ. Nhưng hiện tại La Giản có thể xác định một việc, Hình Viêm quả thực là Hình Viêm, cũng không phải thân thể sau khi chết đi bị linh hồn nào khác chiếm cứ…

Xác nhận được sự thật này khiến La Giản cảm thấy có chút an tâm, bởi vì như vậy, Hình Viêm người này, cho dù linh hồn hay thân thể, đều sẽ thuộc về La Giản.

Đây là lần đầu tiên sau khi rời khỏi đấu trường Tu La nhiều ngày như vậy, lần đầu tiên La Giản cảm thấy vui vẻ, hắn gắt gao ôm cổ Hình Viêm, cũng mặc kệ Hình Viêm hiện tại có quen thân với hắn hay không, to gan kiêu ngạo, trực tiếp cắn một ngụm trên khuôn mặt đẹp trai của đối phương.

Sau đó Hình Viêm bất đắc dĩ sờ sờ mặt, thật là kỳ quái, hắn cũng không phẫn nộ với hành động vô lễ của đứa nhỏ này, hắn không thể tin được, trong lòng hắn tràn ngập cảm giác muốn dung túng, muốn che chở đối phương, loại cảm giác này cũng không thuộc về hắn, lại phảng phất như thuộc về hắn, giống như vượt qua không gian, từ một thời không khác truyền tới.

Muốn bảo hộ ai đó, vĩnh viễn.

___________

Sức mạnh của anh công có tầm quan trọng lớn với một số chi tiết.

Tôi nghĩ do anh công có sức mạnh hệ không gian, mà Einstein đã phát hiện vào năm 1905 là không gian và thời gian có quan hệ mật thiết với nhau. Ngta có thể coi không-thời gian là một không gian bốn chiều.

Có nghĩa là sức mạnh của a công sẽ được ăn hôi sang bên thời gian, do thời gian được coi là một trục trong không gian bốn chiều.

Mà bạn nào đã xem phim Arrival ý, thì trong phim đấy có một ý tưởng mới về cách nhìn nhận thời gian, người ta không nhìn nó theo kiểu một đường thẳng có bắt đầu có kết thúc, mà nhìn nhận nó như một vòng tròn, mọi thứ đều đồng thời xảy ra. (Thực ra đây cũng là một điều có thể suy ra được nếu coi thời gian là một trục trên không gian bốn chiều, bởi vì trong không gian, thì mọi thứ đều tồn tại cùng một lúc?)

Từ đó suy ra, đối với anh công thì mọi điểm không-thời gian của anh đều đồng thời diễn ra, nên anh cảm thấy em Giản quen không phải vì anh đã gặp em ý trước đó, mà là vì một “anh ý” khác đã từng gặp em ý rồi, mà mọi phiên bản của anh công đều xảy ra một cách đồng thời, và có thể liên hệ với nhau nếu cần (cái này mấy chương sau sẽ có).

Thế nên là cái câu mà anh công nói: “Dù ở đâu, tôi cũng sẽ bảo vệ em”, không chỉ soái vl mà còn đúng vl.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.